Chương 20: Trình Thần phát uy
Trình Thần lười cùng bà ta phản ứng, Thịnh Hồng vốn trọng nam khinh nữ, đối với hai đứa con trai vô dụng kia thì xem như bảo bối, còn cô Út của hắn ở nhà thì không khác gì người hầu. Mẹ Trình Thần mất sớm, bằng không phỏng chừng địa vị của mẹ hắn ở Diệp gia cùng cô Út cũng chẳng khác nhau là mấy, từ nhỏ hắn đối một nhà Thịnh Hồng đều đã nhìn rất rõ ràng.
Thịnh Hồng luôn nói nhà hắn như thế nào cũng không bằng hai nhà cậu Cả cùng cậu Hai, có thứ gì tốt bà ta đều đem đến cho hai nhà đó. Tuy rằng Thịnh Hồng không hề động chân động tay đối với Trình gia bọn họ, nhưng lời khó nghe cho tới bây giờ không cố kỵ chút nào.
Hắn khắc sâu trong trí nhớ nhất một việc, một năm kia cả nhà bọn họ đi qua nhà bà ngoại, trong nhà vừa vặn đang giết gà, kết quả lúc ăn cơm trưa, chỉ có bà ta, cô Út cùng một nhà Trình gia ngồi bàn, ông ngoại, cậu Cả, cậu Hai của hắn không thấy xuất hiện.
Bà ngoại nói mấy người đó có việc phải đi ra ngoài.
Buổi trưa hôm đấy, bọn họ không thấy miếng thịt gà nào, chỉ có một bàn đầy củ cải muối, lại ngửi được mùi thịt gà thơm phức từ trong phòng truyền ra. Khi bọn họ ăn cơm xong, hai anh em nhà kia mới cầm một cái đùi gà vừa đi vừa gặm, nhàn nhã bước vào, bà ngoại hắn cư nhiên mặt không đổi sắc nói ‘Ăn ở bên ngoài là được rồi, còn đem về nhà làm gì!’
Quả thật bản thân bà ta cũng không ăn miếng thịt gà nào, nhưng cái thái độ cất cất giấu giấu kia, cứ như sợ cả nhà bọn họ ăn hết không bằng, đến giờ nhớ lại Trình Thần vẫn hận đến ngứa răng, sao lúc bà ta lấy đồ ngon từ nhà hắn lại không chút nương tay đi? Chẳng qua trong nhà có mấy miếng thịt gà, ghét bỉ cho bọn họ ăn, liền cư xử như thế.
Cho nên về sau, nếu như không phải là Trình Chí Sơn khăng khăng lôi kéo hắn đi, có cho tiền hắn cũng không muốn vác mặt đến nhà Thịnh Hồng lần nữa, mà hai bé Trình Phỉ cùng Trình Hân, hắn cũng không muốn cho hai bé đi nốt. Tỷ như có nhận thứ gì từ bà ta, hắn cũng sẽ đem ít đồ trả lại, chưa bao giờ muốn thiếu bọn họ một chút nhân tình.
“Cứ cho là tôi không hiểu chuyện, dù sao tôi cũng không có tiền, bà còn việc gì sao? Hiện tại tôi không rảnh!” Trình Thần thản nhiên nói.
“Sao mày cứng đầu như vậy? Mẹ mày nuôi phải đồ bạch nhãn lang* rồi!” Thịnh Hồng thấy có nói cũng vô dụng, liền chỉ thẳng vào mặt Trình Thần mà mắng.
*Bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa
“Tiền không đưa người nhà, hết lần này tới lần khác để người dưng nước lã tự ý tiêu xài. Lúc trước nghe người ta nói ba mày cùng quả phụ ở chung một chỗ tao còn không tin, bây giờ thấy chính mày cùng cái thứ đàn bà không biết xấu hổ này ở đây thì mọi chuyện liền rõ như ban ngày. Tao nói tại sao ba mày có thể vô sỉ như vậy, mẹ mày chết mới mấy năm, lại làm ra loại chuyện dơ bẩn này, không sợ người ta đàm tiếu hay sao!”
“Còn có mấy đứa nhóc tụi mày, ba tụi mày không cần thể diện, tụi mày cũng ti tiện theo sao? Ba tụi mày muốn tìm mẹ kế cho tụi mày, chắc tụi mày còn chưa biết mẹ kế có bao nhiêu ác độc, bây giờ còn không biết tốt xấu, cùng một dạng vô sỉ như ba mày, đến mẹ ruột của mình cũng không cần? Lương tâm đều bị chó ăn rồi hay sao!!”
Thịnh Hồng nắm áo Trình Thần rống giận, làm cho toàn bộ người trong cửa hàng đều nghe được. Trình Phỉ Trình Hân giật mình, run rẩy, trong mắt đong đầy hoảng sợ, Diệp Hân, Khương Linh Lung, Khương Viên nghe đến thì sắc mặt đều biến đổi.
“Bà câm miệng đi, bà nói ai không biết xấu hổ!” Mắt Khương Viên đỏ lên, chạy đến trước mặt Thịnh Hồng giận dữ hét to.
“Ai nha, đánh người, đánh người!” Thịnh Hồng chợt lui về sau, vừa nhảy vừa há mồm hét lớn “Mày dám đánh tao, mày dám đánh tao hả!”
“Tiểu súc sinh, mày dám đánh mẹ tao!” Cậu Cả của Trình Thần – Diệp Thuận, là một người vạm vỡ, thân hình cao to, tiến lên một bước, muốn đá Khương Viên.
“Muốn chết sao, tiểu súc sinh!” Cậu Hai của Trình Thần – Diệp Sinh tuy không cao lắm nhưng dáng vẻ rất hung hãn, cũng muốn nhào lại đánh Khương Viên.
“A!” Khương Linh Lung thấy một màn này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, muốn tiến lên bảo vệ Khương Viên. Nhưng thân thể Khương Viên rất linh hoạt, né trái lủi phải, nhanh chóng tránh được.
“Choang!” Đúng lúc này, một đạo thanh âm bình sứ vỡ tan vang lên, như sấm sét bên tai làm mọi người ai nấy đều giật mình hoảng sợ, thân thể không tự chủ được nhìn qua, thấy rõ Trình Thần đã đem cái chậu bên cạnh đập vỡ, tức giận rống to “Toàn bộ dừng tay lại cho tôi!”
Trong phút chốc, mọi người đều im phăng phắc, ngay cả Thịnh Hồng cũng không nháo loạn nữa, ngây ngốc nhìn Trình Thần.
Ánh mắt Trình Thần rất hung ác, nhìn chằm chằm Diệp Thuận, Diệp Sinh, Thịnh Hồng, ba người bọn họ cư nhiên không dám đối mặt với hắn, chỉ nghe âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Bà ngoại, tôi kính trọng bà vì bà là trưởng bối, bất quá lần này nếu bà muốn làm càn ở đây, thì chớ trách tôi không chút niệm tình. Cậu Cả, cậu Hai, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ông đều thấy tận mắt, ai đúng ai sai trong lòng các ông đều rõ ràng, hôm nay tôi nói cho các người biết, kẻ nào dám gây sự tại nhà tôi, tôi sẽ không để yên đâu, không khiến cho kẻ đó tan nhà nát cửa thì tôi không mang họ Trình!”
Lời này cực kỳ hung ác, hắn khi tức giận bộc phát sát khí rất mạnh, ba người Thịnh Hồng ở trước mặt hắn cư nhiên không dám hó hé điều gì!
“Bà ngoại, lần sau mời bà ăn nói ý tứ một chút. Đã qua nhiều năm, ba tôi có muốn tái hôn cũng là điều hiển nhiên, bà đừng miệng mồm khó nghe như vậy. Bọn tôi từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh để thương yêu, chăm sóc, hiện tại nếu như có người nguyện ý, bọn tôi cầu còn không được, này có lỗi gì? Bà ngoại, bọn tôi thật sự không có tiền, lại nói, nơi này cũng không là của tôi, tôi chỉ làm công cho người ta mà thôi, các người không có việc gì liền mời đi ra, bọn tôi còn phải làm việc!” Trình Thần hít một hơi, đem tức giận áp xuống, chậm rãi nói.
“Mày. . . mày!” Thịnh Hồng chỉ vào Trình Thần nửa ngày thốt không ra lời, bà cũng không dám nói gì, chỉ nghi ngờ hỏi “Tiệm này không phải của mày à, sao nha đầu kia lại nói tiệm này là của mày?”
“Cô Út có lẽ đã hiểu lầm rồi! Tôi chưa từng nói tôi là chủ tiệm, tôi chỉ là mời cô Út tới đây phụ giúp một tay mà thôi!” Trình Thần nói.
“Đúng vậy, mẹ, Thần Thần không có nói, đây đều do con đoán mò!” Diệp Hân vội vàng nói.
“Nơi này là nhà của tôi, không chào đón mấy người các ngươi, xin mời đi ra ngoài!” Khương Viên đứng ra, nói năng rất khí phách.
“Không thể nào!” Mặt Thịnh Hồng khẽ biến.
“Dì à, nếu dì tới mua đồ, nơi này vô cùng hoan nghênh dì, nhưng nếu dì tới quấy rối, thứ lỗi tôi không khách khí!” Sắc mặt Khương Linh Lung có chút khó coi, lạnh lùng nói.
“Tao không cần biết nơi này là của ai, nhưng việc con gái tao đây tới giúp không phải là sự thật rành rành hay sao? Tao vất vả nuôi nó khôn lớn, không thể đi làm không công cho người ta được! Đưa tiền đây, hôm nay nếu không có tiền, tao sẽ không đi!” Thịnh Hồng rướn cổ, hùng hồn kêu lên.
“Đúng, đưa tiền đây!” Vừa nãy Diệp Thuận cùng Diệp Sinh bị Trình Thần trừng mắt không dám nói gì, hiện tại liền hùa theo mẹ, mặt dày mày dạn nói.
“Hừ!” Trình Thần nhịn không được cười lạnh, bây giờ hắn mới biết thêm bộ mặt này của bà ta.
“Mẹ!” Diệp Hân sắc mặt cũng không tốt, “Là con tự nguyện đến giúp, không cần lấy tiền!”
“Mày câm miệng ngay, nơi này có chỗ cho mày lên tiếng hay sao?” Thịnh Hồng hung ác trừng Diệp Hân “Mày nói đi, con gái tao vất vả như thế, nếu như hôm nay mày không giao tiền, tao sẽ kiện đám tụi mày!”
“Không sai, hôm nay tụi mày không giao tiền, tụi tao liền đập tiệm của tụi mày!” Diệp Thuận, Diệp Sinh hung ác nói.
“Đủ rồi, im hết đi. Bà ngoại, cô Út là tôi mời đến giúp đỡ, tại sao phải đưa tiền cho bà!” Trình Thần không chịu nổi, lên tiếng, thế nhưng lời nói vô cùng lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Mẹ nó, tao nuôi mày có được ích lợi gì!” Thịnh Hồng nhất thời câm như hến, nhưng bất chợt bà ta đi tới trước mặt Diệp Hân, tát một cái như trời giáng, đem tức giận phát tiết lên trên người nàng, một màn này nằm ngoài dự liệu của Trình Thần, Diệp Hân cũng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đánh đến choáng váng. Trình Thần cảm giác mình phát điên, tay hắn nổi gân xanh, nhưng mà Thịnh Hồng đã mang theo hai người Diệp Thuận, Diệp Sinh nghênh ngang bỏ đi, dù sao bà ta cũng là bà ngoại của hắn, Trình Thần cũng không có khả năng động tay động chân đối với bà ta, chỉ có thể đem tức giận nuốt ngược vào trong bụng.
“Thần Thần, cho cô Út xin lỗi, đáng lẽ ra cô không nên nói chuyện này với bà ngoại!” Diệp Hân trên mặt đều là nước mắt, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.
“Cô Út, chuyện này cũng không phải lỗi của cô mà!” Trình Thần khó chịu nói, trong lòng hắn biết rõ cô Út luôn rất quan tâm đến hắn, nhưng vì Thịnh Hồng, quanh năm suốt tháng bọn họ gặp nhau chỉ chừng vài lần, bất quá cô Út luôn lén chừa cho hắn một vài thứ tốt, Trình Thần cảm kích nàng, kính yêu nàng, hắn hy vọng có thể mượn cơ hội này cải thiện phần nào sinh hoạt của cô Út, lại không nghĩ tới đụng phải rắc rối.
“Dì Linh Lung, con xin lỗi, khiến dì phải chịu ủy khuất!” Trình Thần cũng đối Khương Linh Lung nói lời xin lỗi.
“Đứa ngốc này, chuyện này không liên quan đến con đâu!” Khương Linh Lung ôn nhu nói, thực tế hôm nay Trình Thần phát uy thật khiến cho nàng kinh ngạc.
“Ngoan, không sao đâu!” Trình Thần đem Trình Phỉ Trình cùng Trình Hân bế lên, hai bé đã sớm bị dọa sợ, nước mắt im lặng chảy dài, Trình Thần an ủi hai bé, hắn đã không bảo vệ tốt hai đứa em của mình.
Lúc này, ánh mắt hắn lại nhìn sang Khương Viên, hắn cũng xin lỗi Khương Viên một tiếng, Khương Viên nhìn hắn mỉm cười lắc đầu, Trình Thần biết rõ là cậu đã hiểu tâm ý của hắn, bỗng nhiên cảm giác mũi mình lên men. Vì cớ gì Khương Viên luôn có thể làm cho hắn cảm động!
Chuyện mở tiệm, Trình Thần tới nay chưa từng nói với ai, ngay cả Trình Chí Sơn cũng không biết, Trình Thần căn bản không nghĩ Thịnh Hồng sẽ đến, bằng không hắn nhất định nhắc nhở Diệp Hân, cũng không đến mức để Diệp Hân vì tự hào hắn mà buột miệng nói ra.
May là nàng chưa nói bọn họ có thể kiếm bao nhiêu tiền một ngày, bằng không hôm nay tuyệt đối không có khả năng Thịnh Hồng buông tha dễ dàng như vậy. Trình Thần trước giờ cho rằng bà ngoại hắn vốn chỉ là kẻ miệng rộng mà thôi, tuy làm người đôi lúc lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt, lại chua ngoa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết được bà ta còn có một bộ mặt cay cú như thế, Diệp Hân cũng không ngờ tới Thịnh Hồng sẽ làm ra loại sự tình này, nàng còn tưởng rằng Thịnh Hồng sẽ vì Trình Thần mà cảm thấy tự hào!
Lúc này đây, bọn họ bị đám người Thịnh Hồng đánh không kịp trở tay, trên cơ bản mỗi người đều tức một bụng. Nhưng Trình Thần biết chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, nhìn cái miệng rộng của Thịnh Hồng là biết không ai có thể ngăn cản được bà ta, Thịnh Hồng không chạy đến thôn hắn nói lung tung một trận mới là lạ, còn không biết bà ta ở sau lưng chửi mắng bọn hắn như thế nào, hơn nữa rất nhanh sẽ có nhiều người biết chuyện hắn mở cửa tiệm.
Chuyện mà hắn lo sợ rốt cuộc cũng đến, buổi trưa liền nghe thanh âm của Tiền Hà truyền tới, khi đó bốn đứa nhóc Trình Thần không có ở đấy, Tiền Hà thừa cơ hội này, đem hai người Khương Linh Lung sỉ nhục một trận, còn nói bọn họ mơ mộng buôn bán kiếm tiền, không bị lỗ đến mất quần mới là lạ, tận tình nói móc bọn họ, nguyền rủa bọn họ.
Đáng giận hơn là, bà ta nói Trình Chí Sơn cùng Khương Linh Lung có quan hệ không minh bạch, ngoài sáng trong tối, mắng hai người không biết liêm sỉ, không muốn thể diện, làm Khương Linh Lung tức giận đến run người, thẳng đến khi Diệp Hân nói Trình Thần sắp trở về, bà ta mới đắc ý nghênh ngang bỏ đi.
Bà ta đến làm hai người Khương Linh Lung sinh khí không nhẹ.
Vì buổi tối chiếu phim sắp đến, từ rất sớm đã có nhiều người đi lại trên đường, người trong thôn Trình Thần tới sớm cũng không ít. Trong đó có vài người thực lòng quan tâm Trình Thần, nói rằng sinh ý này không tốt, kêu hắn đừng làm, tuy hắn biết bọn họ là có hảo ý, nhưng mấy người Khương Linh Lung nghe được, ai nấy cũng đều thập phần khó chịu. Lại có người ngoài sáng khen lấy Trình Thần, còn sau lưng thì ước cho Trình gia táng gia bại sản, chân chính vẫn là lòng tham làm cho mờ mắt, căn bản không cần biết ai với ai, vẫn làm cho họ tức giận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét