Chương 21: Trăm triệu lần không nghĩ đến
Sau khi bọn họ đi, Diệp Hân cùng Khương Linh Lung vẫn như cũ, đều không nguôi được cơn giận, Khương Viên cũng có vẻ rất phẫn nộ.
Chỉ có Trình Thần là vân đạm phong khinh, gặp nạn không sợ hãi, bởi vì đối với kế hoạch của mình, hắn có lòng tin tuyệt đối.
Hắn dám chắc tối hôm nay là lần thành công đầu tiên của hắn, cũng là bước đệm cho siêu thị cùng tiệm điểm tâm Ba Loan phát triển, khi danh tiếng của hắn lan khắp xa gần, hắn sẽ chống mắt chờ xem dáng vẻ biến sắc của đám người đó!
Buổi trưa, hắn dẫn theo mấy người Trình Phỉ đi hớt tóc, dài ngắn thế nào, kiểu dáng ra sao, đều theo ý hắn, khi hoàn thành thợ cắt tóc miệng cũng không khép lại được, kiểu tóc này y chưa từng thấy qua, tuy đơn giản nhưng lại rất nhẹ nhàng và đẹp mắt.
Thợ cắt tóc vì không thuần thục nên còn chưa đạt theo yêu cầu của Trình Thần, nhưng cũng không quá tệ.
Cắt tóc xong, Trình Thần vội vã để cho bọn họ về nhà tắm rửa, sau đó thay vào quần áo hắn mua từ huyện khác đem về, đợi đến khi bọn họ xuất hiện trước mặt Khương Linh Lung cùng Diệp Hân, hai người nhìn đến ngơ ngác.
“Thế nào, được không? Dì Linh Lung, cô Út!” Trình Thần cười nói.
“Rất đẹp a!” Hai người ngốc ngốc gật đầu.
Lúc này, mấy người Trình Thần hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Trước tiên nói về Trình Thần, cắt tóc xong, mặc một bộ áo sơ mi màu lam xám, quần soóc màu lam đậm, hắn vốn đẹp trai sẵn, hiện tại liếc mắt nhìn y hệt tiên đồng, thực ra dùng từ ngữ đời sau chính là ‘super chính thái’, quả thực manh đến chết người.
Mấy đứa Khương Viên, Trình Phỉ, Trình Hân cũng không thua kém.
Trình Hân xuyên một bộ váy phấn hồng, chân mang giày sandal đỏ, tóc đen sáng bóng nhu thuận xõa dài, nhìn bé như một nàng công chúa nhỏ, cực kỳ mỹ lệ, làm mắt Diệp Hân cùng Khương Linh Lung tỏa sáng đầy sao.
Quá dễ nhìn, quá đáng yêu, ánh mắt các nàng đều không chuyển đi được. Cho dù kiến thức Khương Linh Lung không ít, nhưng nàng cũng nhìn không ra, trang phục này đi trước thời đại hơn hai mươi năm, tất nhiên làm cho hai nàng phải giương mắt đờ đẫn rồi. Toàn bộ quần áo đều do Trình Thần yêu cầu người khác may theo ý hắn, mất hơn một tháng, loại phong cách này đời sau mới có, đây mới thật sự là trào lưu. [Beta: phát hiện có BUG, mới hồi nãy tác giả nói quần áo là mua từ huyện khác về, giờ bảo đặt may riêng là sao? Là sao?] [Edit: ý bả là lên huyện cũng không thấy cái nào ăn ý nên TT vẽ riêng để cho nhà đó may, rồi đến ngày lấy á!!]
Bọn Trình Thần đâu chỉ đơn giản là dễ nhìn, nếu dùng từ ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ để hình dung bọn họ thì cũng không có gì là quá đáng.
Trình Phỉ, Trình Hân bị mọi người nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng, Trình Thần cùng Khương Viên thì rất thản nhiên.
“Mấy đứa ăn mặc đẹp thế để làm gì?” Diệp Hân ngây ngốc hỏi.
“Cô Út, tụi con chính là đi làm quảng cáo.” Trình Thần ý cười ngâm ngâm.
“Quảng cáo?” Diệp Hân không hiểu.
“Cô Út, cô cứ nhìn rồi sẽ biết, tóm lại người cùng dì Linh Lung cứ chờ mà hốt tiền đi!” Trình Thần thần bí cười nói, đối bọn họ bán một cái cái nút thắt*.
*Ta nghĩ câu này giả bộ bí hiểm, để họ tự tìm hiểu hoặc nhìn tận mắt sẽ rõ.
Thời gian thoáng cái đã đến ba giờ chiều.
Hiện tại, toàn bộ thị trấn Ba Loan đã có không ít người đến, hàng năm cứ vào thời điểm này, hàng vạn người sẽ háo hức đổ xô về xem điện ảnh ngoài trời, đến sớm nhất tự nhiên là một đám nhóc, số lượng cũng hơn một nghìn. Điện ảnh ngoài trời phải đến 7h tối mới bắt đầu, nhưng rất nhiều đứa nhóc bỏ cả cơm tối, chạy tới trước xí chỗ, mấy chủ cửa tiệm trấn trên ai nấy cũng đều cười tươi như hoa, hôm nay bọn họ có thể kiếm được cả một chậu tiền.
Đúng lúc này, đám đông ngay phía trước trung học Ba Loan, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mấy đứa nhóc, chỉ thấy bốn bé ăn mặc kỳ lạ nhưng rất đẹp đẽ, kiểu tóc không giống ai nhưng phi thường có tinh thần, thoạt nhìn giống như hoàng tử nhỏ cùng công chúa nhỏ, dắt tay nhau đi tới trước cửa trung học Ba Loan, trong tay bọn họ còn ôm một cái bình bằng đồng, một cái bình bằng thiếc, không biết bên trong chứa đựng thứ gì.
Đám nhóc nhìn chằm chằm đến không chớp mắt, phảng phất bốn đứa bé kia như là trong tranh bước ra, xinh đẹp không sao tả được. Bốn đứa bé kia dường như tỏa ra hào quang chói mắt, trắng nõn sạch sẽ, so với mớ quần áo bọn chúng đang mặc trên người, tóc tai loạn cào cào, không biết vì cớ gì bọn chúng liền sinh ra một loại mặc cảm, tự ti đến mức không dám nhìn thẳng.
Đúng lúc này, một trận thanh âm gào thét từ phía bốn người truyền ra, trong nháy mắt phá hủy cảm giác rung động từ hình tượng Kim Đồng Ngọc Nữ mang lại “Hạt dưa thơm bùi, sữa đậu béo ngọt, miễn phí, miễn phí đây, tới trước được trước, ai mà chậm chân sẽ không có nha!”
Trong nhất thời, đám nhóc vốn dĩ đang nhìn ngây ngốc, an tĩnh, bất chợt nổ tung, bọn chúng không màng thưởng thức bốn người tiên đồng ngọc nữ nữa, mà từng đứa từng đứa chen nhau chạy đến, lúc này ai thèm quản xem mình dễ nhìn hay không dễ nhìn, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc.
“Xếp hàng, xếp hàng ngay ngắn nào, bằng không sẽ không có nha!” Khương Viên khí phách trắc lậu, cao giọng hô một tiếng, mấy đứa nhóc quá mức cuồng nhiệt bị một ‘Khương tiểu chính thái’ ép đến ngoan ngoãn. Trình Thần nhịn không được nhìn hắn một cái, khóe môi cong cong, thảy cho cậu ánh mắt khen ngợi!
“Một người chỉ có một chén sữa đậu nành, một nắm hạt dưa, nhiều hơn cũng không có!” Trình Thần la to một tiếng.
“Thật ngon quá đi mất!” Một bé trai khoảng chừng mười hai tuổi, uống xong chén sữa đậu nành, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, đây là thứ sữa ngon nhất mà nó từng uống được uống, so với sữa trứng gà còn ngon hơn, mà cả sữa tươi cũng tỏ ra thua kém.
“Rốp rốp!” Uống xong sữa đậu nành, bé trai đó không kịp chờ, đem hạt dưa trong tay cắn tanh tách. “Ôi chao~” Bé trai đó liền phát ra tiếng kêu, không biết là đau khổ hay sung sướng, cả người nó co lại thành một đoàn, ô ô kêu lên. Nó cảm thấy từng đợt da gà nổi khắp trên người, lại bất chợt dùng lực nhảy dựng, điên cuồng la hét “Trời ơi! Ngon quá đi, thơm quá đi!” [Beta: có cần làm quá như vậy không? Đâu? đâu? Đưa đây ta nếm thử cái coi!] [Edit: không quá thế sao biết độ ngon của nó vượt biên giới đến cỡ nào đê!!]
Biểu hiện của bé trai này làm cho mấy đứa nhóc khác đều phải giật mình, không phải phát điên rồi chứ, chỉ là thứ ăn ngon thôi có cần phản ứng khoa trương đến mức như thế hay không?
Bé trai đó khinh bỉ nhìn bọn chúng, các ngươi thì biết cái quái gì!
Tiếp theo để cho bọn chúng há hốc mồm chính là, hạt dưa trong miệng bé trai kia còn chưa cắn hết, nó đã vội vàng chạy đến phía cuối đội ngũ xếp hàng, lúc này trong hàng chỉ có khoảng chừng mười mấy người. Về phần có một đứa nhóc lần thứ hai nhận được sữa đậu nành cùng hạt dưa, chính là do nó khôn khéo mà thôi, nó còn chưa có uống sữa đậu nành đã đâu, liền sinh một chút khôn vặt, trực tiếp chạy tới tiếp tục xếp hàng, hiện tại người còn ít, nói không chừng nó còn có thể nhận thêm lần nữa.
Đứa bé thứ ba thấy biểu hiện khoa trương đó làm nó có chút nghi hoặc, không phải chỉ là sữa đậu nành với hạt dưa thôi sao, có cần làm quá lên không? Nếu là nó, dù thứ kia có ăn ngon đến cỡ nào thì nó cũng không biểu hiện mất mặt thế đâu!
“Ai nha! Mẹ ơi, ngon quá đi!” Kết quả là nó cũng thất thanh kêu to, một hơi đem sữa đậu nành uống hết, trên miệng còn dính một vòng chất lỏng màu trắng, bất chợt ánh mắt nó liếc về phía cuối hàng, không nghĩ mới đó đã tăng lên nhiều người như vậy, cũng phải ba bốn mươi người đi? Nó kêu rên một tiếng, lập tức chạy tới nhận mệnh xếp hàng, nói không chừng nó còn cơ hội nhận được hạt dưa cùng sữa đậu nành lần thứ hai đi!
Một đứa nói ngon, có thể là nói xạo, hai đứa nói ngon, cũng có thể là nói xạo, nhưng mà ba bốn đứa đều nói ngon, sẽ không còn ai hoài nghi.
Cho nên số người xếp hàng phía sau càng ngày càng tăng, ai cũng đều nhìn chằm chằm về phía trước, chờ đến lượt mình.
“Ai, sao nhiều người quá vậy!” Một bé trai lo lắng kêu lên!
Tay Trình Phỉ nhỏ nhưng người càng ngày càng nhiều, hạt dưa chắc chắn phải phát ít đi, bé trai kia khóc không ra nước mắt, bởi vì khi đến phiên nó hạt dưa trong tay chỉ còn chút xíu, Trình Phỉ ánh mắt vô tội nhìn nó “Còn có nhiêu đây thôi!”
“Người trước mặt đã nhận được rồi thì nhanh đi ra đi!” Mấy đứa phía sau bất mãn kêu lên.
“Mình thật đáng thương mà!” Bé trai kia ngửa đầu thở dài, buồn bực hớp một ngụm sữa đậu nành, vừa uống vào, hai mắt liền mở to “Thật ngon nha!” Nhóc uống ngon đến muốn phát khóc luôn rồi, trước giờ nó chưa có uống thứ nào có hương vị kích thích đến như thế đâu. Nó quay đầu nhìn về sau, đã có hơn trăm người chen chúc xếp hàng, lại nhìn mớ hạt dưa trước mặt Trình Phỉ, ngẫm đi ngẫm lại, nếu bây giờ đi xếp hàng cũng chưa chắc đến lượt nó nhận.
“Khốn kiếp, cậu có thể đừng kêu được hay không, ăn mà không kêu thì chết à!” Có người bất mãn hét lên, bọn chúng đều đang rất thèm, sữa đậu nành cùng hạt dưa hương vị ngào ngạt, dù đứng thật xa vẫn có thể ngửi đến chảy cả nước miếng.
“Bạn quản được tôi sao!” Bé trai quay đầu sang chỗ khác, đưa hạt dưa vào miệng cắn “Rốp”
“Ngon quá đi a, còn rất thơm nữa!”
Những người đang đứng xếp hàng hận đến ngứa răng, nhưng căn bản không làm gì được nó, chỉ có thể đứng nhìn nó ăn, khịt mũi ngửi mùi, miệng thì không ngừng nuốt nước miếng.
Bé trai kia rất nhanh đem số hạt dưa được phát cắn hết, trong lòng vẫn không thể thỏa mãn. Lúc này, Trình Thần vừa vặn từ phía sau đem chén những người khác uống thu hồi trở lại, nó liền tóm lấy Trình Thần, hỏi.
“Em trai, cái này bán ở đâu vậy, chị muốn mua!”
Trình Thần trên mặt cười tươi như hoa, đưa tay chỉ vào nhà mình, vui vẻ nói.
“Chính là ở đó!”
Bé trai vừa nhìn cửa tiệm cách mình không xa, liền chạy nhanh như làn khói.
“Tôi đi mua! Tôi đi mua!”
Lúc này, Trình Thần lớn tiếng nói “Mọi người đừng xếp hàng nữa, không còn bao nhiêu đâu, muốn mua hạt dưa cùng sữa đậu nành đều đến cửa hàng nhà chúng tôi mua đi! Hôm nay, chúng tôi khai trương, mọi thứ giảm giá một nửa!”
Trình Thần vừa dứt lời, những người xếp cuối hàng, cảm thấy chờ không nổi đã chạy vèo đi, hướng về phía cửa tiệm, vừa chạy vừa kêu lớn, “Sao không nói sớm, làm tôi thèm chết rồi!”
“Chớ đẩy tôi, tôi tới trước mà. Dì ơi, cho con 1 hào hạt dưa, một 1 hào sữa đậu nành!”
Bên này có người điên cuồng mua hạt dưa, mua sữa đậu nành, bên kia có một chị gái ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhìn chằm chằm quần áo trên người bọn Trình Thần, không chút rời mắt, cứ như bị hớp hồn vậy.
“Em gái, quần áo này em mua ở đâu vậy, thật là đẹp!”
“Dạ, mua ở tiệm An Hảo, chính là cái nơi bán sữa đậu nành đó chị, rất là tiện lợi, bây giờ vẫn còn!” Trình Hân đôi mắt đen bóng khẽ chớp, nãi thanh nãi khí đáp.
“Thật sao!” Thiếu nữ mắt đánh mắt sang cửa tiệm nhà Trình Thần “Chị phải về nhà kêu mẹ mua cho chị một bộ mới được!”
Nói xong, thiếu nữ xoay người chạy đi.
“Thật ngại quá, sữa đậu nành cùng hạt dưa miễn phí đã phát hết rồi, mọi người ai muốn mua, vui lòng đi đến An Hảo ủng hộ chúng tôi đi nhé. Hôm nay là ngày An Hảo khai trương, một hào có thể mua được hai phần hạt dưa, hoặc là hai chén sữa đậu nành, hoặc là một phần hạt dưa, một chén sữa đậu nành. Nhưng tiệm không tồn trữ nhiều, mọi người nếu đến trễ thì sẽ không có đâu nha!”
Trình Thần vừa dứt lời, một trận âm thanh kêu la vang lên, chỉ có hai nhóc xếp hàng thứ nhất và thứ hai là vui vẻ rạo rực, hai đứa bọn chúng thành công lãnh được hai phần hạt dưa cùng hai chén sữa đậu nành cuối cùng, làm cho những đứa nhóc khác ghen tỵ muốn đỏ con mắt.
“Vù!” Bất quá chỉ là chần chờ một chút, những đứa nhóc trên người có tiền, như một làn khói chạy vèo về hướng An Hảo. Những đứa không có tiền một bên không ngừng than thở, một bên không ngừng nuốt nước miếng thèm thuồng, thậm chí có đứa đánh bạo chạy lại vòi tiền cha mẹ của mình.
“Dì ơi, cho con hai chén sữa đậu nành, hai phần hạt dưa!”
“Dì ơi! Cho con hai phần hạt dưa!”
“Ngại quá, mấy bạn nhỏ chờ dì một chút xíu nha, đã hết chén để uống sữa đậu nành rồi, nếu ai có ly, đưa ly cho dì múc, còn không có thì đứng đợi một lát sẽ tới lượt. Bạn nhỏ nào uống xong rồi đưa chén lại cho dì nha!”
“Trình Thần, Khương Viên, mau tới đây rửa chén đi!”
… . .
“Mấy bạn nhỏ ơi, hạt dưa bán hết rồi, sữa đậu nành cũng hết sạch luôn, ngày mai lại đến ủng hộ giúp dì nha!” Diệp Hân hưng phấn mà nói, nàng thu tiền đã mỏi tay, mới được hơn nửa canh giờ, mà hạt dưa cùng sữa đậu nành đã bán xong hết.
“Không thể nào, con đã chờ lâu như vậy mà, dì ơi, khẳng định vẫn còn hạt dưa đúng không dì, không có sữa đậu nành cũng được mà!” Có nhóc không cam lòng kêu lên.
“Đúng a, không công bằng, tụi con đã phải xếp hàng chờ lâu như thế cơ mà!” Từng đứa nhóc cùng nhau kêu lên.
“Thật sự hết rồi, hay là mấy đứa đợi thêm nửa giờ, hai dì đi rang một ít hạt dưa, với lại nấu thêm một ít sữa đậu nành, lát nữa sẽ đem ra bán.” Diệp Hân lớn tiếng nói.
“Mọi người đừng nóng vội, An Hảo còn có nhiều thứ đồ khác, kẹo ngọt mấy loại cùng bánh quy mới toanh nha, 1 hào bốn khối, không nhiều lắm đâu, nhanh nhanh tay lên, nếu không sẽ hết!” Trình Thần sang sảng rao.
“Á, nhanh bán cho con một hào bánh đi!” Một bé trai hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đem 1 hào chụp lên trên bàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét