9.17.2016

Nam Thần: Chương 15

Chương 15

Hạ Mộc nhìn hành động điên cuồng của họ, có thể lý giải, thế nhưng cậu không có học theo. Mà đem sách vở cùng đề thi của mình dọn dẹp lại, chuyển phát nhanh tất cả về nhà, mấy đứa nhóc trong họ có thể dùng lại được, dù sao đây cũng là một trong những trường cấp 3 tốt nhất ở thành phố mà.

Sau đó thu dọn đồ đạc về nhà rồi chờ kết quả, lần này đồ mang theo hơi nhiều, phải nhờ ba Hạ tới đón, hai cha con kéo valy, cùng bạn bè trong túc xá tạm biệt rồi đi. Lưu luyến mấy cũng phải chia tay thôi, sau này người Nam kẻ Bắc, không biết đến bao giờ mới có thể hợp mặt đông đủ thế này nữa.
Bất quá 4 người đều lưu lại số điện thoại của nhau, cộng thêm địa chỉ nhà cùng số điện thoại bàn, sau này muốn tìm người cũng thuận tiện hơn. Hơn nữa khoảng cách cũng không quá xa xôi, trực tiếp ngồi xe từ 1 đến 2 tiếng là tới, ngoài thành đến đây cũng chạn chạn như thế đi!
Cho nên 4 người vô cùng dứt khoát, tình bạn là phải trải qua được khảo nghiệm, dù vậy 4 người mỗi ngày đều lên mạng tán gẫu qua QQ, còn thuận tiện đăng ký tài khoản để chơi game online chung, trong nhóm ngoại trừ Vương Thành Tài từng có kinh nghiệm chơi loại này thì 3 tên khác hoàn toàn mù tịch, vì vậy liền có một lão điểu kéo ba tiểu bạch lăn lộn võng du.
Không chỉ như vậy, Hạ Mộc còn dựa vào quan hệ của anh chị mà móc nối được một mối dịch sách qua mạng kiếm sống. Lương cũng không cao, chủ yếu chỉ dịch vài loại sách hướng dẫn này nọ, thế nhưng nhờ thế mà ngoại ngữ của Hạ Mộc tiến bộ vô cùng nhanh chóng, thậm chí trong phòng của cậu đã xuất hiện từ điển của nhiều tiếng khác nhau.  
Lương mỗi lần dịch xong tuy không cao, thế nhưng số lượng nhiều thì sẽ để dành được một mớ nha, hiện tại Hạ Mộc chỉ tốn chừng 20 ngày đã có thể thu gần 2 ngàn tệ, loại công việt dịch thuật này nếu gặp đối tượng hào phóng sẽ rất có lợi, Hạ Mộc cũng nguyện ý làm.
Chỉ là sắp tới ngày công bố kết quả, người nhà đều rất lo lắng, ngay cả anh chị đang học đại học cũng thường thường gọi điện về hỏi thăm.
“Con đã nghĩ xong nơi muốn học chưa?
Ba Hạ ngồi bên cạnh nhìn Hạ Mộc gọt vỏ đào*, gần đây không biết đứa nhỏ này bận cái gì, thường ngủ rất muộn, bọn họ thân làm cha mẹ phải quan tâm một chút.
“Con muốn học…”
“Mẹ về rồi đây.”
Mẹ Hạ từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đánh gãy lời Hạ Mộc sắp nói.
“Mẹ làm sao vậy?”
Hạ Mộc nhanh lên nhận lấy giỏ thức ăn trong tay mẹ Hạ, sau đó kéo bà đến sa lông ngồi cho đỡ mệt. Tuy trong nhà có máy điều hoà, thế nhưng không thể để nhiệt độ hạ quá nhanh được, sau đó ba Hạ lấy cho bà khăn lau mồ hôi.
“Hôm nay mua thức ăn đụng phải một bà chủ không nói lý, cô ta nói hoa quả của mình tươi ngon, một chút sâu cũng không có, vậy rõ ràng dùng nhiều thuốc hóa học rồi, mẹ nhìn một hồi không muốn mua, vừa quay đầu đi bị cô ta chặn lại, bảo là không cho phép đi, nếu không phải mẹ dọa báo cảnh sát, hôm nay đã bị người ép mua ép bán.”
Mẹ Hạ nói đến đây thì rất tức giận, người bây giờ lương tâm mất hết rồi, trồng rau xịt nhiều thuốc thì thôi đi, dữ lắm thì mua về nhà rửa kỹ chút là được, dù sao muốn người ta bán rau sạch là không thể. Thế nhưng cái cô này vô cùng đáng ghét, rõ ràng đã nói không mua, lại còn muốn ép bán.
Mấy loại đồ cô ta bán thuốc nhiều như thế, ai dám mua về ăn?
“Mẹ làm sao biết trái cây người ta bán có nhiều thuốc chứ?”
Hạ Mộc rất hiếu kỳ, nếu đổi là mình, cậu chắc chắn không nhận ra được, từ trước tới nay, bất kể là mua rau dưa hay hoa quả, cậu chỉ toàn để ý đẹp xấu thôi.
“Mẹ nói cho mà biết, mua thức ăn không thể cứ thấy loại nào xinh đẹp là nhào tới mua, đặc biệt là loại một chút sâu hoặc sần sùi này nọ cũng không có, nhất quyết không được mua loại đó. Phải biết rau dưa hay trái cây này nọ không thể một vài lỗ sâu cũng không có, dù sao mấy loại sâu hại mùa màng này ngày càng kháng thuốc, vì thế hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có đôi ba chỗ bị sâu đục chứ. Thế nhưng mấy loại trái cây cô ta bán một lỗ sâu đục cũng không có? Không phải vì bọn họ xịt quá nhiều thuốc sao?”
Mẹ Hạ càng nói càng kích động.
“Con nghĩ thử xem? Lượng dùng phải đạt tới mức nào mới không có một lỗ sau hả? Này còn cho người ăn sao? Ăn rồi không biết chừng còn bị ngộ độc thực phẩm đấy.”
“Không thể nào?”
Hạ Mộc sợ ngây người, trước giờ cậu toàn chọn mua mấy loại trái cây không chút sâu kia, nay lại biết chỉ vì người trồng xịt quá nhiều thuốc trừ sâu? Hèn chi mỗi lần ăn xong đều bị đau bụng, Hạ Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trước đây cha mẹ có việc không ở nhà, anh chị vì tiết kiệm thời gian đến tối mới trở về, Hạ Mộc sau khi tan học đều tự ra chợ thực phẩm, sau đó tự mình nấu cơm để tiết kiệm luôn, dù không tốt nhưng ít nhất vẫn ăn được.
Thế nhưng làm Hạ Mộc cảm thấy kỳ quái chỉnh là mỗi lần ăn xong cậu đều bị đau bụng, lần đầu thì nghĩ do mình nấu ăn không rửa sạch nguyên liệu, lần thứ hai còn rửa đặc biệt nghiêm túc. Nhưng vẫn bị đau bụng, rồi lại tiếp tục đau bụng. Lúc đó cậu nghi ngờ là do dầu ăn có vấn đề, vì thế nhắc Mẹ Hạ đổi loại khác.
Kết quả có đổi thế nào, Hạ Mộc vẫn bị như thế. Nhưng lúc đó do cậu còn nhỏ, căn bản không nghĩ đến vấn đề nhiễm thuốc hóa học này nọ, bây giờ nghĩ lại chắc do nó gây ra rồi. Trước giờ cậu chỉ cần ăn phải thứ gì không sạch sẽ là vô cùng khó chịu, thậm chí bị đau bụng. Dùng nhiều thuốc trừ sâu như thế tất nhiên không sạch sẽ rồi!
Duy nhất may mắn lúc đó cậu chỉ là tiết, không có thổ(1). Cũng chính bởi không có ‘Thổ’ cho nên cậu chưa bao giờ nghi ngờ mình bị ngộ độc thực phẩm. Hơn nữa cậu nấu cơm cho một người, mỗi nguyên liệu chỉ mua một chút, bao gồm cả rau xanh, số lượng lại càng ít đến đáng thương, dù sao so với rau cậu vẫn thích ăn thịt hơn.
(1)Ý cậu này là lúc đó Hạ Mộc chỉ bị đau bụng chứ không có nôn ói thổ tả
“Hơn nữa bây giờ loại nào cũng tăng giá, trước đây 1 mao 1 cân, hiện tại lên tới 1 tệ 1 cân.”
Mẹ Hạ thấy phí chi tiêu năm sau cao hơn năm trước, tiền thì ngày càng mất giá.
“Món ăn đắc?”
Hạ Mộc chợt lóe chút ý tưởng, thế nhưng còn đến không kịp hỏi đã bị ba Hạ gọi đi.
“A Mộc, nhanh tới giúp ba cái này, máy vi tính có phải hỏng rồi không, tại sao ba không thể trộm đồ được vậy?”
Vốn tính tiếp tục nói chuyện với mẹ Hạ, nghe tiếng gọi, Hạ Mộc không thể không đi qua giúp ba Hạ xem máy vi tính bị gì.
“Đây là trò gì thế?”
Hạ Mộc nhìn hình ảnh đất đai được chia thành từng khối từng khối, hai năm qua cậu vô cùng bận rộn với việc học, trên cơ bản chưa từng chạm qua máy vi tính. Máy này là năm trước anh hai mua, chỉ mấy lúc gần đây vì nhận phiên dịch cậu mới mua cho mình một máy đặt ở trong phòng, thế nhưng hiện ba Hạ chơi cái trò này, cậu chưa từng thấy qua nha.
“Nông trại vui vẻ*, ba đang trộm đồ nhà hàng xóm, con muốn thử không? Rất thú vị đó.”
Gần đây ba Hạ cài đặt khá nhiều đồng hồ báo thức, Hạ Mộc một lòng cố gắng kiếm tiền nên không có lưu ý đến, thì ra ba cậu đang mê mẩn cái trò này.
“Nông trại vui vẻ?”
Hạ Mộc sững sờ, tuy rằng không có ngừng tay giúp ba Hạ kiểm tra máy vi tính, thế nhưng trong đầu lại nhanh chóng hoạt động.
Phần ký ức không kịp sửa sang kia lại lập tức giống như tháo van đập nước, bất ngờ trút xuống, xông thẳng ra ngoài.
“Ui da ~ “
Hạ Mộc ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu đau nhức.
“A Mộc, con bị gì vậy?”
Ba Hạ bị biểu hiện của con trai dọa sợ, cũng không còn lo có trộm được đồ hàng xóm hay không nữa, trộm đồ sao quan trọng bằng con trai chứ, đây là thằng út nhà ông nhá.
“Không, không có chuyện gì.”
Hạ Mộc một tay ôm đầu chảy mồ hôi lạnh, một tay lắc lắc trước mặt ba Hạ, một lát sau mới được ba Hạ dìu đứng lên.
“Con ngồi xuống đây trước đi, ba đi rót cho con ly nước.”
“Dạ.”
Hạ Mộc lúc này cũng không lo nghĩ nhiều được nữa, cứ nằm nhoài trên giường cha mẹ.
“A Mộc, con làm sao vậy?”
Nghe tiếng ba Hạ khẩn trương chạy vào bếp, mẹ Hạ vội vàng chạy lại đây.
“Mẹ, con không sao đâu.”
Hạ Mộc hiện đã bắt đầu khá hơn, sắc mặt không còn cứng ngắt trắng bệch như hồi nảy.
“Nước nè con.”
Trong nhà chỉ có nước sôi, ba Hạ phải múc một tô nước lạnh, để ly nước nóng vào đó chờ cho nó từ từ hạ nhiệt xuống, mới dám đem ly nước trở vào.
“Cảm ơn ba.”
Hạ Mộc uống ừng ực cạn cả ly nước, sau đó nói cảm ơn với ba Hạ.
“Ơn nghĩa gì, con là con trai cưng của ba mà.”
Ba Hạ lắc đầu, cầm ly để qua một bên.
“A Mộc, rốt cuộc con bị sao thế?”
Cha mẹ rất lo lắng, nhưng việc này Hạ Mộc không thể giải thích rõ cho họ hiểu được, dành bất đác dĩ lắc đầu.
“Chỉ có chút không quá thoải mái, ba mẹ cũng biết vào mùa hè con rất dễ bị cảm mạo mừ.”
Hạ Mộc đành phải lấy lý do đó, bất quá cũng không phải nói bậy, xác thực vừa đến mùa hè cậu rất dễ cảm mạo, hai năm qua bởi vì ông nội Hạ đi hái khá nhiều bạc hà hoang dại đem phơi khô để pha thành trà cho cậu uống, lúc này mới không còn giống trước, hở chút là sinh bệnh như khi còn bé.
“Vậy con ngủ một chút đi, chờ mẹ nấu cơm xong sẽ gọi con dậy ăn.”
Mẹ Hạ cũng không để cho con trai về phòng ngủ, trực tiếp đắp chăn cho cậu ngủ trên giường bọn họ. Đồng thời còn mở máy điều hòa trong phòng, đặt sẵn một ly nước trên đầu giường.
“Ngủ đi con, có ba mẹ ở đây rồi.”
Mẹ Hạ sắp xếp cẩn thận cho cậu xong, trừng mắt nhìn ba Hạ một cái, mãi đến khi ông gật đầu mới vội vã chạy đi nấu cơm.
Tuy Hạ Mộc nhắm mắt, nhưng lại không có ngủ say. Mà chỉ đang cố gắng làm rõ phần ký ức kia, mãi đến tận lúc đầu không còn âm ĩ đau nữa thì mới sắp xếp xong xui. Sau đó nghĩ đến cái mà lúc đau đầu được gợi ra nông, tràng, xanh.
Vốn Hạ Mộc dự định từ bỏ, Thanh Hoa tuy rất tốt nhưng lại không phù hợp với tính cách của cậu, Hạ Mộc vẫn luôn không thể nào thích ứng với nhịp điệu thành thị, tuy cậu có thể miễn cưỡng chính mình, nhưng miễn cưỡng đến mấy cũng không thể hòa nhập vui vẻ được. Đương nhiên ý tưởng muốn làm nam thần cậu vẫn luôn muốn, thế nhưng cậu muốn đổi một phương thức khác để làm nam thần, mà không phải làm nam thần không phù hợp với cậu.
Bất quá học thêm nhiều thứ này nọ cậu vẫn luôn sẵn lòng, một người thông thái hiểu biết rộng rãi đi đến đâu cũng sẽ được người người tôn trọng.
Sau khi công bố kết quả thi, Hạ Mộc đạt được 703 điểm, thành tích này đã cao hơn 2 điểm so với vị trạng nguyên thi đại học trong ký ức kia nha. Điểm như thế, bất kỳ một trường học nào trên toàn quốc cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Thế nhưng…
“Con không có đăng ký vào Thanh Hoa.”
Hạ Mộc điền xong phần nguyện vọng vào giấy đăng ký, rồi về nhà nói với cha mẹ.
“A! Tại sao?”
Thành tích như vậy không báo Thanh Hoa hoặc Bắc Đại thì thật lãng phí.
“Con không thích.”
Trước đây cậu luôn cảm thấy thi đậu vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rất giỏi rất oai phong, thế nhưng vào ngày đó cậu đã suy nghĩ rõ ràng, thì ra cái cậu muốn cũng không phải là mấy thứ này.
“Vậy con đăng ký trường nào?”
Ba Hạ hiếm khi hút thuốc mà nay trên môi đang ngậm một điếu, bình thường phải những lúc vô cùng phiền lòng ông mới rít mấy hơi để gỉai tỏa.
“Đại học Nông Lâm Quốc gia.”
“A Mộc, bộ con muốn học xong đại học lại hồi hương trồng trọt sao?”
Mẹ Hạ đưa tay ôm ngực, thật vất vả mới nuôi ra một mâm xanh vào có thể vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, kết quả nó lại muốn trở về quê trồng trọt? Ôi! Tim bà sắp không chịu được rồi ~.
~~Hết chương 15~~
Chú thích:
Nông trại vui vẻ có rấ nhiều phiên bản cùng nhiều game cùng tên tương tự khác. Đây là hình ảnh của một  loại điển hình thôi. Hình như bàn tay màu vàng vàng là dùng để trộm đồ nhà hàng xóm ấy.
Trái đào:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét