Chương 23: Cái gì? Bán đắt như tôm tươi?
“Vậy, Trình Xuyên mày về trong thôn kêu Chú Út đến đây dùm tao, thuận tiện nói với chú ấy giúp tao thu mua hạt dưa trong thôn, sau khi mua xong kêu chú ấy nhanh chóng mang đến đây. A, chút hạt dưa này mày cầm mà ăn trên đường!” Trình Thần kéo Trình Xuyên qua, nói.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Trình xuyên dậm chân cúi chào, Trình Thần đem hạt dưa bỏ vào trong túi của nó, nói “Mau đi đi!”
“Được rồi!” Trình Xuyên vội vã đáp, nhất thời như một làn khói chạy mất.
“Này Tiểu Đầu Sói, còn bọn tao thì sao?” Mấy đứa Trình Tứ hỏi.
“Tụi bây đi xung quanh trấn xem nhà ai bán đậu hủ, hỏi người ta có đậu nành ngâm sẵn hay không, bán cho tụi bây, còn có hạt dưa nữa nha, sau đó mang hết về đây, số hạt dưa này tụi bây cầm ăn trên đường.” Trình Thần liên thanh nói.
“Được rồi!” Mấy người Trình Tứ Bảo cao hứng bừng bừng đáp, đồng thời cũng không khách khí bỏ hạt dưa vào túi.
“Ăn ngon thật nha!” Trình Tứ Bảo không kịp chờ đợi, cho hạt dưa vào miệng cắn tanh tách, liền khen ra tiếng. Mấy đứa khác sau khi nếm xong cũng thế, nhất thời giương mắt, đờ đẫn kinh ngạc, thật là thơm a!
Mệt cho ba mẹ bọn nó lải nhải liên miên, cái gì mà buôn bán thua lỗ mất tiền, ăn ngon thế này sao mà lỗ được cơ chứ!
Bọn nó đều muốn khoe với ba mẹ của mình, sinh ý Tiểu Đầu Sói phát đạt đến nhường nào. Tiểu Đầu Sói là ai? Có lúc nào nó để cho người khác thất vọng hay chưa?
Trình Xuyên một đường chạy như điên về thôn, làm như phía sau có sói đuổi theo sát nút, tim nó đập ầm ầm, kích động không chịu được, thậm chí ngay cả hạt dưa trong túi cũng đều quên ăn. Nó không nhịn được muốn la lớn lên, đến mà nhìn sinh ý Trình Thần tốt như thế nào, làm như đó là sinh ý của chính nó vậy, vừa kích động, vừa tự hào.
Tiền Hà cùng một đám phụ nữ đang cùng một chỗ, thần sắc phấn chấn, Trình Huy lẽo đẽo theo sau, từ ngày mẹ nó bắt ép Trình Thần đuổi ra khỏi thôn, đám trẻ trong thôn đều không có đứa nào thèm chơi với nó. Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng chỉ trỏ này nọ, hại nó đến cửa nhà cũng không dám bước ra.
Đi chung với Tiền Hà dĩ nhiên không phải người trong thôn, người trong thôn đã không còn ai muốn tiếp xúc với gia đình bà ta, vì thế Tiền Hà chỉ có thể giao du cùng người thôn khác, vốn chưa biết nhà Trình Thần, mới tiện bề nói xấu sau lưng.
“Thím Ba, nghe nói cháu trai của bà rất có năng lực, hiện tại đang mở tiệm buôn bán! Nó tuy thông minh nhưng cũng không biết trời cao đất dày thế nào, xem chuyện buôn bán như là đùa sao, cho rằng mở tiệm là có thể kiếm tiền được à!” Một người phụ nữ cười mỉa nói.
“Phải a, chị dâu, thằng nhóc này không biết tự lượng sức mình, miệng còn hôi sữa, đã bày đặt học đòi người khác buôn bán” Lại có âm thanh một người khác cười nói chen vào.
“Không còn biện pháp nào khác, người ta đã muốn mở tiệm thì tôi có thể làm gì, lúc trước tôi hảo tâm giúp đỡ nhà họ, thế mà bọn họ cư nhiên còn muốn phóng hỏa đốt nhà của tôi. Hiện tại, tôi đâu dám nhiều chuyện nữa, theo tôi thấy cứ tùy ý bọn họ, đến lúc bọn họ thật sự mất trắng, thân thích chúng ta cũng phải giúp vào một tay, chứ không lẽ cứ đứng nhìn mà coi được hay sao!” Tiền Hà bất đắc dĩ nói.
“Em gái, con người em tâm địa thật tốt, nếu là chị, chị sẽ bỏ cho chết luôn!” Nghe Tiền Hà nói thế, người phụ nữ kia liên tục vuốt theo, kì thực trong lòng đang không ngừng mắng Tiền Hà mặt dày, chuyện bà ta làm ai mà không biết, chỉ là bây giờ theo bà ta bỏ đá xuống giếng cũng không tệ. Rõ ràng, nghĩ một đằng làm một nẻo, thực sự không biết xấu hổ!
“Đi nhanh một chút, chúng ta sẽ có kịch vui mà xem, nghĩ đến nhà đó cái gì cũng không bán được, tôi lại cảm thấy sảng khoái vô cùng!”
Mấy người nói cười cao hứng bừng bừng, đang đi thì thấy trước mặt một đứa bé hướng bên này chạy tới.
“Nhóc Xuyên, mày làm gì mà vội vàng như thế hả?” Một người trong đám phụ nữ đó nhảy ra ngăn cản Trình Xuyên, hỏi.
“Dì à, sinh ý nhà Tiểu Đầu Sói rất đắc, con đi gọi thêm chú Út nhà nó đến hỗ trợ” Trình Xuyên đầu đầy mồ hôi, thở gấp nói.
“Cái gì? Sinh ý nhà Tiểu Đầu Sói rất đắc?” Một người phụ nữ thất thanh thét to, mà Tiền Hà đang đứng một bên, mặt lại biến sắc.
“Phải a, người mua chen muốn sập nhà nó luôn rồi, gần mấy trăm người đó, đồ không đủ bán, không nói nữa, dì à, con đi trước đây!” Đơn giản nghỉ ngơi một chút, Trình Xuyên lần nữa tiếp tục bỏ chạy.
Mấy người Tiền Hà chờ Trình Xuyên rời đi, từng mặt nhìn nhau.
“Thằng nhóc Trình Xuyên chắc chắn lừa gạt chúng ta, có sinh ý nào tốt đến mức đó!” Một người phụ nữ miệng mồm nhanh nhẩu, thanh âm có chút biến điệu, bà ta cảm giác giống như mình bị người ta tát mạnh vào mặt, mới vừa nói Trình Thần sẽ táng gia bại sản, bây giờ lại nghe được chuyện thế này.
“Đúng vậy, trẻ con mà, hay thích ăn nói bừa bãi!” Một người phụ nữ khác lập tức phụ họa theo, nhưng lại không có sức thuyết phục là mấy.
“Đi, chúng ta nhanh đi xem, tôi cũng không tin sinh ý của thằng tiểu súc sinh đó có thể phát đạt như thế!” Lúc này Tiền Hà cũng không dối trá thêm nữa, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nói. Một đám lật đật đi lên trấn trên, suốt quãng đường không còn nói cười được nữa.
“Chú Út, chú Út!” Trình Xuyên từ xa đã nhìn thấy một nhóm người lớn đi tới, nó còn chưa nhìn rõ bên trong có Trình Chí Lịch hay không, đã liền lè lưỡi, hô lên ầm ĩ.
“Gọi chú Út nào vậy? Hấp ta hấp tấp, còn ra bộ dáng gì hả!” Ba Trình Xuyên – Trình Chí Điền trừng mắt, quát.
“Gọi chú Út của Tiểu Đầu Sói ạ!” Trình Xuyên rất sợ ba nó, nhất thời vâng dạ đáp khẽ, nó dừng lại thở dốc, trên người ướt nhẹp mồ hôi y hệt dầm mưa mà chạy.
“Gọi chú có chuyện gì?” Trình Chí Lịch ở phía sau nghe nó kêu, liền vượt qua đám người đi ra.
“Chú Út, sinh ý của Tiểu Đầu Sói hiện tại rất đắc, nó làm không kịp, gọi chú lên hỗ trợ đó!” Trình Xuyên vừa khẩn cấp vừa hưng phấn kêu lên.
“Cái gì?” Vẻ mặt Trình Chí Lịch đại chấn, y chợt đi tới trước mặt Trình Xuyên hỏi to.
“Tiểu Đầu Sói mở tiệm buôn bán rất đắc sao?”
“Đương nhiên là thật, con lừa chú để làm gì!” Trình Xuyên bất mãn kêu lên, lại lập tức nhỏ giọng nói “Thật là kỳ quái, tại sao ai cũng hỏi con như thế? Giống như mọi người đều mong cho sinh ý của Tiểu Đầu Sói không tốt vậy!”
Những người khác vốn đang khiếp sợ, nghe được những lời đó của nó, nhất thời dở khóc dở cười.
“Tốt, tốt lắm!” Trình Chí Lịch kích động nói “Tôi đi đây!” Nói xong, y liền theo hướng trấn trên mà chạy.
“Chờ một chút!” Trình Xuyên đột nhiên kêu lên.
“Thế nào?” Động tác Trình Chí Lịch lập tức kiềm hãm, liền vội vàng hỏi.
“Tiểu Đầu Sói kêu chú thu mua hạt dưa trong thôn mang lên cho nó, cứ mua nhiều vào!” Trình Xuyên nói.
“Nhà ai có hạt dưa, bán cho tôi đi!” Trình Chí Lịch cũng là một người dứt khoát, vội vàng hướng đám đông xung quanh hỏi to.
Mùa thu hoạch hạt dưa đã qua mấy tháng, người trong thôn cũng thường trữ lại khá nhiều để ăn, cho nên mấy thứ này cũng không phải là thứ hiếm lạ gì. Trình Chí Lịch mua xong hạt dưa, chỉ kịp cáo từ mọi người một tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy lên trấn trên.
“Tiểu Xuyên, Thần Thần kêu chú Út nó lên, có kêu bác không?” Trình Xuyên mệt đuối, chạy không nổi, lúc này nó cũng đi chung đoàn người, Trình Chí Sơn thấy thế vội vã đi tới dò hỏi, nghe được Trình Thần không nhắc tới ông, trong lòng phi thường khó chịu.
“Không có thật mà!” Trình Xuyên khẳng định nói.
“À… à… không sao!” Trình Chí Sơn miễn cưỡng cười gượng, trong lòng không chút tư vị.
“Chí Sơn, có phải ông đã làm chuyện gì khiến nó nổi giận phải không?” Trình Chí Điền tiến đến bên cạnh Trình Chí Sơn, hỏi “Không phải ông nói bây giờ Trình Thần nó không để ý đến ông hay sao? Con ông bình thường rất thương ông mà!”
“Nhất định là chuyện tiền bạc, tôi cũng là sợ nó tiêu xài phung phí, liền đem tiền đó cầm về, chắc vì chuyện này mà nó giận tôi! Làm sao tôi biết nó muốn mở tiệm buôn bán, bằng không tiền này tôi cũng không đụng tới một đồng!” Trình Chí Sơn than thở.
“Nó có thể nói với ông sao? Nếu nó nói ra nó muốn mở tiệm buôn bán, ông chắc chắn sẽ cho phép nó sao?” Trình Chí Điền lắc đầu nói.
“Này… !” Trình Chí Sơn nghẹn lời, thành thật mà nói ông sẽ không để cho Trình Thần làm, sẽ lập tức ngăn cản nó lại, nhưng đến tận bây giờ Trình Thần cũng không nói cho ông biết nửa lời, nếu không phải buổi sáng bà ngoại Trình Thần tìm đến gây sự, ông đã hoàn toàn không biết gì rồi.
“Bất quá tính tình Tiểu Đầu Sói tôi cũng thể hiểu được, nó rất hiểu chuyện biết điều, tôi không nghĩ chỉ vì chuyện này mà nó giận ông đâu. Khẳng định còn có nguyên nhân khác nữa, không phải ông đã thốt ra lời nào khó nghe đó chứ?” Trình Chí Điền kêu lên.
“Này. . . Không có đâu, lúc đó tôi cũng đâu có mắng nó gì đâu!” Trình Chí Sơn mờ mịt nói.
“Khẳng định là có, nếu ông không mắng nó, thì cũng nói lời gì đó khó nghe rồi, ông suy nghĩ lại thật kỹ xem!” Trình Chí Điền tiếp tục hỏi.
“Ừ, được rồi!” Trình Chí Sơn chợt nghĩ tới “Tôi nhớ lúc đó có nói, ‘biết mi đem tiền tiêu xài hoang phí như thế, không bằng để chỗ chú Ba của mi cho rồi’, tôi chỉ nói thế thôi, không lẽ nó giận tôi thật?”
“Chí Sơn, ông thật hồ đồ!” Trình Chí Điền nghe được Trình Chí Sơn nói như vậy, vô cùng tức giận, cảnh tỉnh nói.
“Tôi sai chỗ nào?” Trình Chí Sơn hoảng sợ, hỏi.
“Chính vì lời này của ông đã làm tâm con ông phát lạnh đó!” Trình Chí Điền liên tục lắc đầu, liên thanh chất vấn “Chú Ba của nó là người thế nào, ông còn không biết hay sao? Mấy năm nay, Tiểu Đầu Sói nhà ông làm còn ít chuyện hay sao? Nếu không có nó, cái nhà của ông hiện tại thế nào? Chú Ba của nó mấy năm nay có giúp được cái gì cho nhà ông đâu, sao ông cứ mãi bao che cho hắn, chuyện gì cũng đi nói giúp cho hắn? Tiểu Đầu Sói còn không bằng đứa em vô tâm vô phế kia của ông hay sao? Ông nghĩ thế nào mà đem nó ra so sánh như thế, tôi nghe mà còn thấy tức, huống chi là nó!”
“Chí Sơn à, ông nên tỉnh táo lại đi, không thể tiếp tục như vậy được đâu!” Trình Chí Điền lắc đầu, thật sự không biết nói gì cho phải.
“Tôi… !” Trình Chí Sơn há to miệng, thốt không ra lời, lời nói của Trình Chí Điền bất chợt khiến ông thức tỉnh, giật mình hiểu rõ, lời nói thuận miệng phát ra khi tức giận lại có thể tổn thương Trình Thần nghiêm trọng đến thế, trách không được Trình Thần không thèm để ý tới ông, mệt ông nghĩ mãi không ra. Ngẫm lại, Trình Chí Sơn liền rất giận mình, tại sao ông có thể khiến con mình thương tâm như vậy!
“Thơm quá!” Trình Xuyên hoàn thành nhiệm vụ, cả người thoải mái, rốt cục có thể ngồi ăn hạt dưa của nó được rồi. Nó đem hạt dưa nhét vào trong miệng, “Rốp rốp”, nhẹ nhàng tách mở, một cỗ mùi thơm thấm vào lưỡi nó, lan đến thần kinh khứu giác, sau đó một khắc, trong miệng của nó toàn là mùi thơm phức đó, “Ăn ngon quá đi!” gương mặt Trình Xuyên say sưa.
“Tiểu Xuyên, hạt dưa mi mua ở đâu vậy, thơm thật nha!” Mấy người đi bên cạnh Trình Xuyên tò mò hỏi, mấu chốt là biểu tình Trình Xuyên quá mức hưởng thụ, làm cho người khác phát thèm.
“Là nhà Tiểu Đầu Sói bán, vô cùng thơm ngon!” Trình Xuyên kiêu ngạo trả lời, lại lập tức bốc một nhúm cho ngay vào miệng, hai mắt híp lại, đến vỏ cũng không bỏ, hít một hơi thật sâu, thỏa mãn nói, “Thơm!” Dáng vẻ này của nó chính là đang đắc ý khoe khoang đó mà!
“Thật sự ngon như vậy sao? Cho ta đây thử chút nào!” Vừa nói, một trong hai người đàn ông liền đưa tay cướp lấy hạt dưa của nhóc Trình Xuyên.
“Chú Năm, bác Ba, sao hai người lại cướp hạt dưa của con!” Trình Xuyên hoàn toàn không nghĩ người lớn lại vô liêm sỉ đến thế, chờ khi tay nó trống trơn, mới khóc không ra nước mắt, kêu gào.
“Mi còn nhỏ mà keo kiệt như thế là không được nha, chỉ ăn chút hạt dưa thôi mà mi làm gì dữ vậy!” Mấy người lớn cười nói.
“Ta đây quan minh chính đại tóm lấy, sao gọi là cướp được chứ!” Mấy người xung quanh không thấy mất mặt chút nào, đắc ý cười nói.
“Người lớn các người!” Trình Xuyên tức đến hổn hển, nhìn lại trong tay, một hạt cũng không còn, Trình Xuyên đỏ bừng hai mắt “Mấy người đều là người xấu, hừ, ta đây đi tìm Tiểu Đầu Sói!” Nói xong, Trình Xuyên vội vã chạy đi.
Trong một tràn tiếng cười hô hố, đám người liền đem hạt dưa bỏ ngay vào miệng, lập tức kinh ngạc rú lên một tiếng, ai nấy cũng đều khen không dứt miệng. Thực ra hạt dưa để trong túi áo Trình Xuyên bị mồ hôi làm ẩm, mất đi mấy phần mùi vị, bằng không hương vị sẽ còn lôi cuốn hơn nữa.
“Không nghĩ tới Tiểu Đầu Sói này lại giỏi như thế, đơn giản chỉ là bán hạt dưa, sinh ý lại có thể đắc đến như vậy!”
“Lúc trước tôi còn không tin, Tiểu Đầu Sói nhỏ như vậy, ai cũng nói nó nhất định sẽ không thành công, bây giờ nghe tin như vậy tôi thật là bội phục nó!”
“Chí Sơn, ông thật tốt số nha!” …
Trong tiếng ca ngợi náo nhiệt của mọi người, Trình Chí Sơn lại cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét