Chương 24: Vô liêm sỉ
Trình Chí Lịch vừa đến trấn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi ngây người, trước mắt toàn bộ đều là đầu người, nhốn nháo xôn xao, ít nhất cũng có mấy trăm cái đầu. Điều làm cho y cảm thấy khó tin nhất chính là, đoàn người xếp hàng này, hễ thấy ai mua nhiều một chút liền gào khóc thảm thiết, lo lắng đến lượt mình sẽ không còn đồ.
Tiểu Đầu Sói bán cái gì mà có thể trở nên hút khách như thế? Trình Chí Lịch không tự chủ được suy nghĩ.
Trình Chí Lịch ngốc ngốc đi tới cửa tiệm, những người khác lo lắng y muốn chen ngang, từng người từng người lên tiếng ồn ào, đúng lúc này Trình Thần ra đón, liên tục giải thích, nói y tới là để giúp cửa tiệm một tay.
Trình Chí Lịch còn chưa kịp hỏi gì, vừa bước vào tiệm liền cảm thấy cả người một trận mát lạnh, vốn dĩ vì chạy gấp tới đây, cả người đổ đầy mồ hôi, vô cùng nóng nực, nhưng y không ngờ, bên trong cửa tiệm lại mát mẻ dị thường đến thế. Y còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn, đã bị Trình thần bắt đi mài đậu.
Trình Chí Lịch trực tiếp ngốc ngốc mà làm, mơ hồ chẳng biết gì cả.
Trong tiệm, người người bận đến chân không chạm đất, ngay cả hai bé Trình Phỉ Trình Hân cũng phải chạy tới chạy lui giúp đỡ. Khương Linh Lung mới vừa nghỉ ngơi một chút, đã phải vội vã chạy đến trước quầy giúp đỡ mấy đứa Khương Viên thu tiền, Diệp Hân vừa vặn lui ra phía sau để rang hạt dưa.
“Thần Thần, chảo hạt dưa này là chảo cuối cùng rồi!” Diệp Hân lo lắng kêu lên.
“Anh hai, đậu nành cũng hết nữa rồi!” Tiếng Trình Phỉ vang lên. Trình Chí Lịch vừa tới, cũng đã mài hết thùng đậu cuối cùng. Lúc này, Diệp Hân đang nhờ y phụ nấu sữa đậu nành, căn bản không ai có thời gian nghỉ ngơi.
“Bán hết đợt này, chúng ta cũng chỉ có thể nghỉ bán mà thôi!” Trình Thần bất đắc dĩ kêu lên, tiền thì ai không muốn kiếm, nhưng không bột đố gột nên hồ!
“Tiểu Đầu Sói, con là bán hạt dưa cùng sữa đậu nành thôi sao!” Trình Chí Lịch trợn tròn hai mắt, chỉ bán hai thứ này mà có thể khủng bố đến thế rồi ư?
“Đúng vậy!” Trình Thần gật đầu, hắn cũng không kịp nói thêm cái gì, hướng Khương Linh Lung nói, “Nơi này chúng ta có chút đậu hoa* xào ngày hôm qua, đem ra coi bọn họ có muốn mua hay không, nếu bọn họ muốn, thì chúng ta sẽ chống đỡ thêm được một lát!”
“Được, để dì đi hỏi!” Khương Linh Lung ở bên ngoài nghe được, vội vàng đáp.
Đậu hoa thế mà cũng có rất nhiều người muốn mua, bây giờ cửa tiệm nhà hắn nói bán cái gì cũng đều có người muốn mua hết nha!
Bất quá, người phía sau nghe thế đã bắt đầu lo lắng tới lượt mình không mua được đồ, ai nấy cũng đều bất mãn kêu hét, nghe tiếng la đó, bọn người Khương Linh Lung trong lòng dù rất rối nhưng cũng không kém hưng phấn!
“Thần Thần, con mau nghĩ biện pháp đi, bằng không cửa tiệm chúng ta sẽ bị đạp sập ngay đó!” Diệp Hân nhìn mà kinh sợ.
Trình Chí Lịch trợn tròn hai mắt, thế này cũng quá mức điên cuồng rồi, đây là lần đầu tiên y thấy chỉ bán đồ thôi mà đã náo loạn như thế!
Trình Thần cười khổ, hắn cũng không phải thần tiên, sao có thể nói có là có! Đúng lúc này, bên ngoài xôn xao ầm ĩ, mấy đứa Trình Tứ Bảo vừa lúc trở về, một đám người líu ríu cười nói.
“Tiểu Đầu Sói, tụi tao biết nơi bán đậu nành ngâm sẵn rồi nè!”
Hai phút sau, Trình Chí Lịch mang theo một đám nhóc lao nhao đến một nhà chuyên môn bán đậu hủ, hỏi.
“Ông chủ, nhà ông có bán đậu nành ngâm sẵn phải không?” Trình Chí Lịch hỏi.
“Có! 5 hào một cân!” Một ông chủ vóc dáng thấp béo, mở miệng như sư tử ngoạm* nói. Nhà Trình Thần bán sữa đậu nành cùng hạt dưa gây náo động toàn bộ thị trấn Ba Loan, lúc nãy lão đã nghe bọn Trình Tứ Bảo dò hỏi mua đậu nành ngâm sẵn xung quanh, hiện tại có mấy người Trình Chí Lịch đến hỏi, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Ông là đang ăn cướp hay sao!” Trình Chí Lịch không dám tin nói.
“Tôi bán 5 hào một cân, không chịu thì đi đi!” Ông chủ không sợ hãi nói.
“Ông!” Trình Chí Lịch nổi trận lôi đình “Ông nghĩ chúng tôi coi tiền là rác hay sao? Không bán thì thôi, tôi đi mua nơi khác.”
“Đi đi, đi đi, bất quá mấy người cần phải suy nghĩ kỹ nha, ở trấn Ba Loan này chỉ có nhà tôi là bán đậu hủ, đậu nành ngâm sẵn cũng chỉ nơi này mới có!” Lão ta thản nhiên cười híp mắt nói, trừ phi bọn họ không muốn bán nữa, bằng không tiền này mình lấy chắc rồi.
Lời này đem Trình Chí Lịch tức đến không nhẹ, thế chẳng khác nào lừa bịp tống tiền hay sao! Bấy giờ Trình Thần tiến lên, ngăn cản Trình Chí Lịch, nhỏ nhẹ hỏi.
“Ông chủ, đậu nành cũng 1 hào năm cân, cho dù đậu này ông ngâm sẵn rồi cũng không thể mắc đến thế, nếu bán 2 hào một cân, ông cũng đã có lời. Như vậy đi, tôi cho ông 3 hào một cân, ông kiếm được cũng không ít, ông thấy thế nào?”
Lão ta khinh miệt nhìn Trình Thần nói.
“Năm hào một cân, thiếu một mao cũng không bán, nếu không, đi đi!”
Lời lão ta làm người khác vô cùng tức giận, rõ ràng là đang ức hiếp bọn họ.
Trình Chí Lịch muốn tiến lên đánh người, nhưng nghĩ tới sinh ý Trình Thần đang đà phát đạt, hiện tại đang rất cần số đậu nành này, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Xem ra lần này bọn họ chịu thiệt chắc rồi, y thở dài nhìn sang Trình Thần, nói.
“Thần Thần, không thì chúng ta mua đi, trấn này đích xác chỉ có một nhà làm đậu hủ!”
Lão ta lại lên tiếng.
“Đúng vậy, mấy người cứ yên tâm, đậu này tôi đã ngâm tốt, bảo đảm mấy người sẽ hài lòng!”
Trình Thần đưa tay ngăn Trình Chí Lịch, cười nói.
“Ông chủ, tôi hỏi ông lần cuối, 3 hào một cân ông bán hay không, nếu bán, tôi liền thiếu ông một cái nhân tình”
“Nhân tình của mày đáng giá mấy đồng, muốn mua thì mua nhanh, không mua thì cút, đừng lãng phí thời gian của ông đây!” Lão ta cười nhạo, lớn lối nói.
“Chúng ta đi!” Trình Thần lạnh nhạt nhìn lão ta một cái, quay đầu rời đi, hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
“Tiểu Đầu Sói, không mua thật sao, vậy chúng ta làm sao bán bây giờ?” Trình Chí Lịch liên tục kêu rên “Đừng dỗi, sinh ý quan trọng hơn!”
“Con chính là dỗi đó, hừ, đậu nhà hắn ta, con đây không thèm!” Trình Thần lạnh lùng nói.
“Tiểu Đầu Sói, không có đậu nành được ngâm sẵn quanh đây đâu!” Mấy đứa Trình Tứ Bảo cũng lo lắng kêu lên.
“Ông đây chờ mấy người quay lại đó, ha ha!” Lão ta đắc chí nói, cứ như chắc chắn mấy người Trình Thần sẽ quay lại vậy, nhàn nhã thản nhiên, căn bản không chút khẩn trương vì bọn họ rời khỏi.
“Lão mập, muốn tiền đến điên rồi sao!” Trình Tứ Bảo quay đầu mắng, mấy đứa Trình Tam đang đứng chờ nghe được nó mắng, cũng hung hăng xoay người mắng liên tục.
“Ai da, hiện tại năm hào một cân tôi cũng không muốn mua!” Trình Chí Lịch cũng kêu rên nói.
“Ha ha ha!” Trình Thần nghe được mấy đứa Trình Tứ Bảo ác khí mắng to, cảm giác rất thoải mái, vô cùng hả giận.
“Tiểu tử thối, mi còn cười được sao, đậu nành không mua được rồi, có biết hay không!” Trình Chí Lịch nhịn không được liếc trắng Trình Thần.
“Chú Út yên tâm đi, con tự có biện pháp! Lại nói, vì kiếm thêm tiền, mà phải nhịn cục tức như vậy, con chịu sao được?”
“Chịu một chút cũng đâu có sao! Dù sao lúc bán ra cũng gom về được rất nhiều tiền mà!” Trình Chí Lịch thở dài nói.
“Được rồi, chú Út đừng nói nữa, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó!” Trình Thần hi hi ha ha.
“Thật không có biện pháp với mi!” Trình Chí Lịch bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau chuyện phiền lòng về đậu nành, thì việc thu mua hạt dưa lại rất thuận lợi, bọn họ gom được 30 cân hạt dưa xung quanh trấn nhỏ, chủ hàng cũng không nói thách bọn họ, chút hạt dưa này cuối cùng cũng giúp bọn họ chống đỡ trong cơn khẩn cấp.
Tuy không có sữa đậu nành nhưng cũng không thiếu hạt dưa, đã vậy còn có một thêm món khác có thể bán kiếm tiền, mấy người xếp hàng bên ngoài mặc dù không mấy cao hứng, nhưng cuối cùng cũng không có ý phản đối. Lại thêm Trình Thần nói, người đến mua đồ, chỉ cần khát nước, đều có thể đến nhà bọn họ uống chút nước giải khát, những người này nghe thế, càng không ý kiến ý cò, hơn nữa thứ nước kia uống vào mát lạnh, lại có vị ngọt thanh thanh. Trước cửa tiệm Trình Thần một lần nữa lại nổ tung lên, chẳng kém sữa đậu nành là mấy, ai ai cũng muốn được uống một chút nước lạnh.
Ông chủ bán đậu nành bị mấy người Trình Tứ Bảo mắng đến nổi trận lôi đình, trong lòng âm thầm ghi hận, đợi một hồi bọn họ quay lại, 5 hào một cân lão ta cũng sẽ không bán, nhất định phải bán 6 hào, à không, bán 7 hào!
Nhưng chờ cả nửa ngày, bọn người Trình Thần cũng không trở lại, lão ta nhất thời nóng nảy. Tìm hết cái trấn này cũng chỉ có mỗi nhà lão là bán đậu hủ, bọn họ không đến đây mua thì có thể đi đâu để mua, nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa thấy quay trở lại, lão ta bắt đầu hối hận thật rồi, thực sự không nghĩ đến bọn họ cư nhiên lại ngạo như vậy, nói không mua là không tới thật luôn. Ba hào một cân cũng được mà, dầu gì hai hào một cân lão ta cũng có lời rồi!
Lão ta hối hận đến xanh cả ruột, bất quá lão ta không tin mấy người Trình Thần lại không quay lại, nhưng mà bây giờ nếu không bán thì sẽ không xong a, vì vậy lão ta vội vã dọn dẹp rồi tìm đến tận cửa hàng mấy người Trình Thần. Bán 5 hào không được vậy thì giảm còn 3 hào thôi!
“Xin lỗi, chúng tôi không cần nữa!” Trình Thần ôm cánh tay, thản nhiên nói.
“Ba hào thôi, đây không phải là giá mấy người nói à, sao bây giờ lại không muốn!” Lão bản cuống quýt nói.
“Bây giờ chúng tôi không muốn mua nữa rồi, xin lỗi chúng tôi còn đang buôn bán, làm phiền ông tránh ra một bên!” Mấy người Trình Tứ Bảo nhìn thấy một màn này, cảm giác vô cùng sung sướng, lửa giận khi nãy bay biến ngay lập tức. Phong thuỷ thay phiên chuyển*, cho đáng đời lão ta vừa rồi vênh váo hung hăng, cao khí ngang tàng, bây giờ lại đi xin xỏ người khác!
*sông có khúc, người có lúc
“Hai hào cũng được mà!” Ông chủ béo trên trán đổ cả mồ hôi, mà Trình Thần chỉ lắc đầu, không hề quan tâm.
“Hai hào, một hào năm?” Lão bản vội đem giá cả hạ xuống liên tục, ăn nói khép nép.
“Xin lỗi, chúng tôi đã bảo chúng tôi không muốn mua nữa!” Trình Thần cười lộ cả hàm răng trắng như tuyết, vẫn là cái câu nói kia, lão ta lúc này mới biết mấy người Trình Thần quả thật là không muốn mua nữa, chứ không phải làm bộ làm tịch, lập tức hối hận, đấm ngực giẫm chân.
“Ê, lão mập! Không mua đồ thì nhanh chóng đi chỗ khác chơi, đừng đứng nơi đây cản đường!” Mấy người xếp hàng phía sau cực kỳ bất mãn, sôi nổi mắng.
“Hừ, mấy người không muốn mua, ta đây không biết tự làm hay sao? Bộ chỉ có mấy người mới nấu được sữa đậu nành chắc? Cái đó có gì là khó? Ta đây cũng sẽ nấu bán, cho mấy người các ngươi hối hận đến chết!” Lão ta thẹn quá hóa giận, mắng xong nghênh ngang bỏ đi.
“Tiểu Đầu Sói, nếu hắn thật sự bán sữa đậu nành, sinh ý của chúng ta có thể bị ảnh hưởng đó!” Trình Chí Lịch lo lắng nói, ngay cả Khương Linh Lung, Diệp Hân cũng bắt đầu lo lắng.
“Cứ để cho lão ta bán, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện mình là được!” Trình Thần vẫn trấn định tự nhiên, cười nói, không có lo lắng chút nào.
“Tiểu tử thối, mi không tim không phổi à, sao không biết lo lắng gì vậy?” Trình Chí Lịch cười mắng.
“Lo lắng thì làm được gì, hết thảy con đều tính rồi, đối với tiệm mình con tuyệt đối có lòng tin!” Trình Thần tin tưởng mười phần, những người khác nhìn đến Trình Thần như vậy, ai nấy cũng đều bị hắn lây nhiễm, dần dần yên tâm hơn.
“Tiểu Đầu Sói, Tiểu Đầu Sói!” Trong lúc mấy người bọn họ vừa làm vừa nói thì nghe bên ngoài một trận ầm ĩ.
“Mấy người lớn này tại sao không biết xấu hổ, cư nhiên chen ngang như thế!” Có mấy đứa nhóc tức giận nói.
“Chen ngang thì thế nào, chủ tiệm này là người trong thôn bọn tao, nó còn phải gọi bọn tao là dì cơ đấy, bọn tao hiện tại muốn chen ngang thì chen, mắc mớ gì phải xấu hổ!” Mở miệng chính là một trong mấy người đi chung với Tiền Hà, là người thôn khác, tên Từ Tú Trân, nói năng rất đanh đá.
“Đám tụi bây chỉ là mấy thằng nhóc loi nhoi, nhanh đứng sang một bên, nếu chọc giận bọn tao, bọn tao liền kêu nó không bán cho bây giờ!” Mấy người phụ nữ này rất là kiêu ngạo, nói như thể tiệm này là do bọn họ mở vậy.
Có mấy người rất muốn mua nên không dám nói gì, nhưng ai nấy cũng đều phẫn nộ, bất quá mấy người phụ nữ này không thèm quan tâm ai, thích làm theo ý mình, động tĩnh lớn như thế khiến đám người Trình Thần vội vã đi ra, nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều rất kém.
“Tiểu Đầu Sói, mấy dì tới thăm con nè, con cũng thật là giỏi nha, làm ăn khấm khá vô cùng!” Mấy người kia thấy Trình Thần đi ra liền vội vàng kêu lên, giả vờ nói.
“Đúng đấy, đúng đấy, tôi đã sớm biết thằng nhỏ rất có tiền đồ rồi mà, mọi người nhìn xem nó nhỏ như vậy mà đã mở được tiệm, tương lai nhất định sẽ càng sáng lạn!” Mấy người phụ nữ miệng rộng khoa trương hùa vào.
Thực ra đám người này tới đã lâu rồi, nhưng đứng khiếp sợ nửa ngày mới dám qua xem. Sau khi xác nhận tiệm này là của Trình Thần, từng người nhìn nhau, sắc mặt khó coi, tức đến không thở được. Bất quá mấy người này đều là cao thủ diễn trò, muốn dùng tình cảm để chiếm một chút tiện nghi, lại hồn nhiên quên đi chính mình đã từng tổn thương Trình Thần thế nào.
“Ông chủ nhỏ, cậu kêu chúng tôi phải đứng xếp hàng, lại để cho mấy người trong thôn tùy tiện chen ngang, như vậy coi sao được, tôi không thể nào nhịn nổi!” Mấy người lớn cả giận nói.
“Ai bảo chúng tôi là người cùng thôn làm chi?” Từ Tú Trân càng đắc ý nói “Mấy người ai chịu không được thì cút hết đi, đứng ngốc ở đây làm gì. Tiểu Đầu Sói, con đừng chấp nhặt với loại người này, bọn họ không thích mua thì thôi, chúng ta cũng không thiếu khách.”
Chú thích:
Đại hoa:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét