11.03.2019

[ĐXNG] Chương 42.1

Tác giả đánh số sai, không có chương 42, nên đôn số lên

Chương 42.1: Càng làm càng lớn

ta-con-ga-trong-nha-em
Chỉ ba ngày mà bán sạch năm trăm con gà, tốc độ so với  dự tính còn mau hơn nhiều. Thậm chí ngày cuối, giá bán lên tới sáu đồng một cân, vẫn cung không đủ cầu, Trình Thần cảm khái, ở Hải thị người giàu thiệt nhiều.

Đơn giản bấm tay, chỉ với năm trăm con đã gom được hơn hai vạn.
Trình Thần tặc lưỡi, cần theo băng 《 Truyền Kỳ 》 của Cố Nguyên đưa về Thạch Sơn thôn. Hơn đợt này dự tính để dành số dư lại ở thôn Thạch Sơn, gà Hoàng Kim giống như là phù dung sớm nở tối tàn nơi Hải thị.
Thực phẩm Hoàng Kim giống như rượu ngon, càng như thuốc phiện, càng nếm càng nghiện, hấp dẫn vô cùng. Đồng thời sức khỏe lại được cải thiện, trăm lợi không hại, dại gì không thử.
Hương vị của nó chỉ có người từng nếm qua mới có thể cảm nhận tất cả tinh hoa về nó, đó là một loại thăng hoa về vị giác, hưởng thụ đến cực hạn về thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ cần cắn một miếng thì tất cả thức ăn khác trở thành tạm bợ, đấy chính là Thực Phẩm Hoàng Kim.
Ở niên đại này có thể tiêu tốn ba bốn mươi đồng để mua một con gà không chút do dự, chắc chắn là nhà có điều kiện.
Làn sóng mua được gà Hoàng Kim đầu tiên tự nhiên là người trong giới âm nhạc, sau đó nhanh chóng lan rộng trong giới thượng lưu, làm nó nháy mắt nổi tiếng gần xa, sức nóng ngày càng lan tỏa. Vốn dĩ Thực phẩm Hoàng Kim chỉ nổi ở Hợp Sắp, Huy Châu, địa phương khác cũng không biết nhiều, nếu như ở xã hội hiện đại sau này, nhờ có các loại điện tử thông minh, mạng internet…, Thực phẩm Hoàng Kim chỉ sợ là không người không biết không người không nghe, nhưng hiện tại lại rất hữu hạn.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hiện tại một xe gà của Trình Thần như một cục đá ném vào mặt nước phẳng lặng. Sóng nước dập dờn lan rộng, quét tới từng ngóc ngách một. Hải thị, hiện tại rất nhiều người thượng lưu chỉ có một nghi vấn, cái gì gọi là Thực phẩm Hoàng Kim?
“Tiểu Cố à, hôm qua anh có nghe nói cậu tặng anh Viên gà gì đấy, giờ cậu còn không?”
“Không còn à, vậy cậu mua ở đâu thế?”……
“Người anh em Cố, nghe nói cậu có gà Hoàng Kim đúng không, để anh hai con đi!”
“Cái gì? Cậu không phải bán gà, không không, anh biết cậu không có bán, ý anh là cậu còn không chia lại cho anh mấy con thôi!”
“Đừng nói nữa, Cố Nguyên, đưa hai con gà Hoàng Kim tới đây,《 Truyền Kỳ 》của cậu tôi để cử một phiếu nhé!”
……
“Viên Hi, hôm nay em rảnh không, đến nhà anh chơi nhé?” Một giọng nói ấm áp vang lên.
“Chuyện gì?” Cô gái có ngoại hình quyến rũ không kiên nhẫn đáp.
“Không có gì, chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi!” Chủ nhân giọng nói kia là một thiếu niên 24 – 25 tuổi, hắn thoạt nhìn thực sạch sẽ, diện mạo thanh tú, ôn văn nho nhã.
“Không có việc gì thì để hôm khác đi, hôm nay em cùng bạn đi mua sách rồi!” Cô gái bỏ qua hắn trực tiếp rời đi.
“Ha ha!” Văn Tuyển cười thảm. Nơi xa, Viên Hi đang cùng một nam tử cao lớn cường tráng nói nói cười cười rời đi, nhìn quần áo xa hoa kia không phải loại một thằng nghèo kiết hủ lậu có thể so.
“Buông tay đi, em ấy không có khả năng coi trọng mày đâu!” Văn Tuyển nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, cậu nên buông tay!” Một giọng lạnh lùng đáp lại.
“Tào tiên sinh!” Văn Tuyển kinh ngạc.
“Nhìn đến ta thực giật mình?” Tào Tuấn hạ giọng.
“Không… Không có!” Văn Tuyển hơi hoảng loạn, “Thiệt ngại quá, đã quấy rầy, tôi xin phép đi trước!”
“À…ừ… Tào tiên sinh ăn cơm chưa, nếu như không thì có thể đến nhà tôi dùng thử.” Mới vừa xoay người, Văn Tuyển chợt dừng lại, Văn Tuyển nghĩ rất đơn giản, mình nấu đồ ăn hơi nhiều, một mình ăn không hết, vừa vặn gặp Tào Tuấn, nên mời ăn chung cho đỡ lãng phí.
Nhìn đến Tào Tuấn thần sắc lạnh lùng, Văn Tuyển đột nhiên bừng tỉnh, Tào Tuấn có thân phận gì, sao lại đến nhà hắn ăn cơm. Lập tức hoảng loạn giải thích: “Tào tiên sinh, tôi không có ý gì cả, xin lỗi đã quấy rầy.”
“Đứng lại, ta còn chưa trả lời cậu chạy cái gì!” Tào Tuấn cười cười đầy thâm ý.
“A, nga, kia… Tào tiên sinh muốn đi ạ!” Văn Tuyển cảm giác thụ sủng nhược kinh, quay đầu liền đi, Tào Tuấn lặng yên không tiếng động theo sát, chờ đến Văn Tuyển đi đến cạnh xe đạp mới chợt nhớ Tào Tuấn có xe hơi, chính mình cưỡi xe đạp sao lại kêu hắn đi cùng, đột nhiên phát hiện thiệt xấu hổ.
“Sao dừng rồi!” Tào Tuấn nói.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Tào tiên sinh, xe ngài?” Văn Tuyển do dự nói.
“Đi theo cậu, tất nhiên phải đi xe cậu chứ.” Tào Tuấn cười tủm tỉm, hắn liếc Văn Tuyển một cái, sau đó lấy chìa khóa xích xe từ tay Văn Tuyển, mở khóa, dắt xe đạp ra ngồi lên, “Đi lên, dẫn đường!”
“A, dạ được!” Văn Tuyển hơi choáng váng, chân tay luống cuống, chờ đến nhà cũng không biết.
“Đây là thịt gì, rất ngon!” Tào Tuấn mắt sáng rực, có một loại khiếp sợ không nói thành lời. Chất thịt mềm mịn, phần da giòn giòn, khi cắn hương vị thơm nồng, dư vị thật lâu mới tan, thần kỳ nhất chính là khi ăn lại có làm cả người được thả lỏng thoải mái, khẩu vị tăng vọt.
“Đây là gà Hoàng Kim, hiện đang rất hot, tôi mua một con, vốn muốn…!” Văn Tuyển chợt im bặt, hắn nói với Tào Tuấn mấy cái đó làm gì, người khác chỉ sợ không thích nghe đâu.
“Là muốn mua cho Viên Hi ăn?” Tào Tuấn nhàn nhạt nói.
“Vâng!” Văn Tuyển xấu hổ gật đầu, hắn cúi đầu lặng thin ăn cơm.
“Sao cậu không ăn đồ ăn?” Tào Tuấn gắp một miếng thịt cho Văn Tuyển.
“Cảm ơn!” Văn Tuyển càng thêm xấu hổ, không biết nói gì.
Tào Tuấn càng ăn càng thoải mái, hắn đã lâu rồi chưa ăn được một bữa cơm sướng miệng như vậy. Tuy chỉ là các món ăn gia đình bình thường, nhưng thắng ở chỗ nguyên liệu tốt, cho nên làm hắn càng ăn càng không ngừng được.
Cuối cùng Tào Tuấn một hơi ăn hết hai chén cơm, vô cùng thỏa mãn.
“Thịt gà này ăn ngon như thế, chắc giá cả không rẻ!” Tào Tuấn hỏi.
“Cũng tạm ạ!” Văn Tuyển không mặt mũi nói, chỉ một con gà này đã đứt hơn nửa tháng tiền lương.
Văn Tuyển thấy Tào Tuấn ăn xong rồi buông bát, lúc này, hắn bỗng nhiên thấy trước mặt có bóng đen, Tào Tuấn đã cúi người từ trên cao nhìn hắn. Văn Tuyển sửng sốt, trong lòng sợ hãi.
Đột nhiên, đầu óc hắn trống rỗng, Tào Tuấn … Ngài ấy hôn hắn.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Tào Tuấn chậm rãi đứng thẳng thân thể nhìn về phía Văn Tuyển, hắn nhẹ nhàng đụng môi mình, tựa hồ đang ôn lại dư vị nụ hôn này, ngay sau đó hắn nhìn thoáng qua Văn Tuyển đang ngốc ngốc ngó hắn, “Môi cậu thực ngọt, đôi môi như vậy không nên bị nữ nhân kia đạp hư!”
Nói xong, hắn khốc khốc xoay người rời đi.
Đi tới cửa, bỗng dứng lại, “Cảm ơn bữa cơm hôm nay của cậu, hôm nào tôi sẽ mời lại!” Nói xong không quay đầu đi mất, mà Văn Tuyển đến bây giờ cũng chưa hồi thần, trong đầu hắn chỉ có một cảnh tượng, hắn bị một nam nhân hôn.
“Anh hai, hôm qua có người ở trên phố bán gà gì đấy, nhưng chưa chi đã hết sạch, em mua không được!” Tào Chí nói, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện Tào Tuấn đang dùng tay ma sát cánh môi, dường như đang cười tủm tỉm.
“Anh, không phải chứ! Hoài xuân à, ngồi đó mà tủm ta tủm tỉm!” Tào Chí gào to.
“Lảm nhảm cái gì, chuyện anh căn dặn làm xong chưa?” Tào Tuấn lãnh đạm hỏi.
“Nói cả nửa ngày, anh căn bản chẳng thèm nghe!” Tào Chí buồn bực, rồi lập lại lần nữa, “Em nghe nói gà này vô cùng mỹ vị, chỉ cần ăn qua sẽ không bao giờ quên, có người nói nó như là tuyệt thế trân bảo. Bọn họ nói thế nghe như xạo ấy, làm gì có tốt như vậy? Coi gà như bảo bối, giấu ém chẳng chịu bán lại!”
“Này thịt gà anh đã ăn qua, quả thật là nhân gian mỹ vị, nếu nói tuyệt thế trân bảo thì có chút khoa trương, mặc kệ nói thế nào em đã tra rõ chưa, Thực phẩm Hoàng Kim này rốt cuộc xuất phát từ đâu?” Tào Tuấn xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, lạnh nhạt nói.
“Anh cứ yên tâm, em đã cho người điều tra, em không tin họ thật sự chỉ bán một lần!” Tào Chí vỗ ngực chắc chắn.
Hai ngày sau.
“Anh hai, gà nhà người ta thật đúng là không bán nữa rồi, em nhớ lúc trước hình như họ kiếm đầy túi, đừng nói là bán sạch rồi đi!” Tào Chí rất buồn bực, hai ngày nay đi đâu cũng nghe người ta nói gà Hoàng Kim ăn ngon thế này thế kia, nhưng hắn chưa hưởng thụ qua lần nào, sắp phát điên đây này.
“Vậy tra được họ đến từ đâu không?!” Tào Tuấn trầm giọng hỏi.
“Hắc hắc, em đã ra tay thì anh cứ yên tâm, đã sớm tra xong. Là một trấn ở Huy Châu thuộc Huyện Hằng Dương của thành phố Hợp Sắp, kêu là Ba Loan. Chỗ đó tuy nhỏ, nhưng rất nổi tiếng ở Huy Châu. Gà đó được nuôi dưỡng tại Nông Trường Hoàng Kim, hơn nữa nghe đâu không chỉ có gà, còn có bánh bao, trứng này nọ, mỗi loại đều là mỹ vị trong mỹ vị, hiện tại ở Hợp Sắp người người đề cố giành giật Thực phẩm Hoàng Kim!” Nói đến đây, Tào Chí tặc tặc lưỡi.
“Nông Trường Hoàng Kim, thực phẩm Hoàng Kim!” Tào Tuấn nhẹ giọng đọc vài lần, “Được rồi, em theo anh qua đó một chuyến đi!”
“Được rồi, em cũng muốn nếm thử hương vị của thực phẩm Hoàng Kim này?” Tào Chí cầu mà không được.
“Mẹ, con muốn ăn thịt gà giống hôm qua, con muốn ăn, con muốn ăn!” Một bé gái bảy tám tuổi tùy hứng kêu réo.
“Bảo bối ngoan nào, gà bán hết rồi, không còn đâu con!” Mẹ bé đắc dĩ nói.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Con không biết, con không biết, không có gà không ăn cơm đâu!”
“Rồi rồi, mẹ sẽ mua cho con!” Cô mẹ trẻ yêu thương dỗ.
“Mẹ, không phải con tiếc tiền, gà Hoàng Kim thật sự bán xong rồi, hiện tại thành phố này không có ai bán, con biết đi đâu mà mua!” Thanh niên thiệt bất đắc dĩ.
“Ai, ba anh đó giờ ăn uống rất kén, sức ăn ngày càng giảm, vất vả lắm mới thấy hứng thú với thịt gà này, mỗi bữa có thêm chút cơm, giờ chỉ kêu anh ra chút sức mà từ chối lên xuống, cái này mà gọi là hiếu thảo hả? Nhớ khi xưa tôi với ba anh khổ cực thế nào mới nuôi anh khôn lớn, cho anh ăn học đàng hoàng, nghề nghiệp ổn định với người ta. Hiện tại, chúng tôi còn chưa già mà anh đã làm thế này rồi, có phải anh bắt đầu ghét hai ông bà già ăn không ngồi rồi như chúng tôi không, hức hức!” Một bà lão hơn năm mươi vừa khóc tức tưởi vừa nói.
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng vờ khóc nữa, con đi kiếm mua không được sao? Con sẽ nghĩ cách.”
“Phải mua vài ba con luôn đấy, gần đây nhà mình chưa về thăm ông ngoại, vừa lúc xách gà về làm quà luôn, xem như bồi bổ ông ngoại anh!” Bà lão trước mặt nhanh chóng thu hồi nước mắt, hứng thú bừng bừng lên kế hoạch.
“Dạ dạ, mọi việc nghe mẹ hết, con nhất định sẽ mua nhiều!” Thanh niên dở khóc dở cười.
—- Hết chương 42.1 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét