11.03.2019

[ĐXNG] Chương 42.2

Tác giả đánh số sai, không có chương 42, nên đôn số lên

Chương 42.2: Càng làm càng lớn

ta-con-ga-trong-nha-em
 “Ting ting ting!”
Cũng như mọi buổi chiều khác, tại Thạch Sơn thôn, từ xa đã vọng đến tiếng còi xe hơi, hai chiếc xe hơi từ từ chạy tới. Trẻ con Thôn Thạch Sơn nhìn thấy, chỉ thờ ơ liếc nhìn rồi mạnh ai nấy làm chuyện của mình.

Bởi vì thôn cũng không lớn, chỗ đỗ xe lại không có, chủ xe đành phải đỗ tại ven đường, sau đó lục đục xuống bốn năm người, đều là một vài người trẻ tuổi.
“Trời ơi cuối cùng cũng tới, một đường lại đây chúng ta sắp điên rồi, đường gì mà gập ghềnh lỗ hang thấy sợ luôn, mà cái nơi bần cùng này thật sự có cái gọi là Nông trường Hoàng Kim à?” Tào Chí oán giận nói.
“Đã tới thì an tâm ở lại đi!” Tào Tuấn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Anh già à, anh có thể đừng quá bình thản như thế không?!” Tào Chí mở to hai mắt, “Nếu chúng ta không mua được gà Hoàng Kim kia thì coi như không công à?”
Tào Tuấn liếc hắn một cái, trực tiếp đi về phía trước, Tào Chí câm nín, vội vàng đuổi theo sau.
“Đói chết mất, hy vọng nơi này thật sự có bánh bao Hoàng Kim!” Tào Chí lảm nhảm.
Vài phút sau.
“Cái gì?” Tào Chí nhảy dựng, “Buổi chiều không bán bánh bao Hoàng Kim? Gà trống Hoàng Kim cũng không bán, vậy bán cái gì?”
“Cái gì cũng không bán!” Trình Tứ Bảo bình tĩnh nói, loại tình huống này thôn dân đều đã tập mãi thành quen, lập tức hắn nhiệt tình giới thiệu, “Tuy chỗ này cái mọi người muốn mua không có, nhưng hương vị gà đất nơi thôn chúng tôi cũng không tồi, còn có các loại đặc sản nông thôn chính cống, bảo đảm chuyến này các anh sẽ không đi tay không về. Mặt khác chỗ này chúng em có phòng trọ gia đình, rất rẻ ạ!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Cái gì đều không bán vậy chúng ta tới nơi này làm gì? Chưa từng thấy chuyện lạ đời thế này, làm gì có chuyện mở cửa mà không bán chứ!” Tào Chí oán niệm rất lớn, cực cực khổ khổ chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này lại công dã tràng, có thể bình tĩnh nổi sao?
“Cái các anh muốn mua, sáng mai đi lên huyện là mua được, đồ nơi này chỉ bán cho người trong thôn.” Trình Tứ Bảo thấy nhiều không trách.
“Lại còn thêm chuyện này, bắt nạt người ngoài à?!” Tào Chí không thuận nhất quyết đu theo.
“Chuyện vốn không phải vậy!” Trình Tứ Bảo nói, việc này cũng đều do người trấn trên tạo nghiệt, thiệt xấu hổ để nhắc đến, “Kỳ thật còn có một cái biện pháp, chỉ cần các anh có thể thu phục Tiểu Đầu Sói, không chừng còn có hi vọng!”
“Tiểu Đầu Sói là ai? Dẫn anh đi xem nào!” Tào Chí nhìn thấy sự tình có chuyển cơ*, mắt sáng rực lên.
*cơ hội chuyên biến
“Em chính là Tiểu Đầu Sói?” Tào Chí trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút trật quai hàm.
“Dạ!” Trình Thần bình tĩnh lạnh nhạt, đối với loại phản ứng như Tào Chí đã thấy nhiều rồi!‼!
“Cái Nông trường Hoàng Kim kia là của nhà em?” Tào Chí vốn đang tức giận, cảm thấy người nơi này hùa nhau chơi người bên ngoài, nhưng nhìn đến Tiểu Đầu Sói không phải đại hán như hắn tưởng tượng mà chỉ là một đứa trẻ con, sau khi khiếp sợ, thì nuốt giận cười hiền lành.
“Là của nhà em, các anh muốn mua cái gì, quá hai ngày nữa thì lên trấn trên mua, hiện chỗ này không bán!”
“Vì sao, nè, Tiểu Đầu Sói em nể mặt tụi anh từ Hải thị xa thế xuống tận đây, mệt chết đi sống lại, không thể cứ thế về không được!” Tào Chí tố khổ.
“Không vì cái gì cả, nơi này vẫn luôn không bán đồ ra ngoài, anh nếu muốn mua thật, sáng mai có thể lên huyện không phải đã được rồi sao? Không cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian!” Trình Thần thiệt tình nói.
“Anh có nói trẻ con như em không hiểu đâu? Đi, dẫn anh đi gặp người lớn trong nhà đi, anh cùng họ nói chuyện!”
“Kêu ai tới cũng vô dụng, không bán là không bán!” Trình Thần nhún nhún vai.
“Tiểu Đầu Sói, em nói thẳng đi, tụi anh làm sao mới có thể mua đồ từ chỗ em!” Tào Tuấn giữ chặt Tào Chí, cất giọng hỏi.
“Ở chỗ này, nhà em chỉ bán đồ cho người trong thôn, còn lại không bán cho bất cứ ai, bất quá lại có thể tặng bạn bè!” Khí thế Tào Tuấn có chút bất phàm, làm Trình Thần không khỏi liếc mắt đánh giá hắn một cái.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Một khi đã như vậy, chúng ta kết bạn thì thế nào?” Tào Tuấn thong dong mà cười nói.
“Anh đúng thật là dứt khoát!” Trình Thần rất ngoài ý muốn, Tào Tuấn làm hắn cảm nhận được một loại phong phạm đại tướng, nói kiểu bình dân học vụ, là da mặt rất dày. Người này hẳn không phải người thường, kết giao tình cũng không hỏng, “Được thôi, chúng ta liền kết bạn vậy, mọi người là khách phương xa, hẳn chưa ăn cơm đi, vậy trước mời mọi người một bữa cơm đạm bạt!”
“Đơn giản như vậy liền thu phục?” Tào Chí há hốc mồm.
Tào Tuấn trừng hắn, đi theo Trình Thần, Trình Tứ Bảo sau khi hoàn thành nhiệm vụ trực tiếp chạy lấy người, trong lòng cũng rất chi thích ý, chỉ cần những người này hôm nay lưu lại chắc chắn sẽ ở lại nhà nó nha.
Trình Thần nhờ Diệp Hân nấu cơm chiều chiêu đãi bọn họ.
“Ai, Tiểu Đầu Sói em mời anh ăn cơm, dùng nguyên liệu là thực phẩm Hoàng Kim sao?” Tào Chí lôi kéo Trình Thần hỏi.
“Ăn rồi anh sẽ biết!” Trình Thần cười cười đáp.
“Thần bí như vậy!” Tào Chí ngứa ngái trong lòng.
Tới nhà Trình gia ngồi trừng mắt chờ nửa giờ, mấy món ăn đơn giản được bày ra bàn. Tào Chí nhìn thấy hơi có chút thất vọng, ai ngờ chờ đến khi ăn một ngụm trứng gà xào vào miệng, mắt trợn to như bóng bàn.
“Ngon, ngon quá xá!” Tào Chí thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi, một dĩa trứng xào đơn giả làm hắn ăn nổi cả da gà, “Đến đúng chỗ rồi! Quả thật danh đúng như thật, ngao ngao ngao!”
Nhóm Tào Chí tổng cộng có năm người, trừ bỏ Tào Tuấn ăn còn giữ phong độ nho nhã, bốn người còn lại như hóa thân thành máy bay chiến đấu, điên cuồng càng quét món ăn trên bàn.
“Trình Thần, như vậy không được đâu, hiện tại hở tí là có người chạy tới, nhà mình đâu thể cứ chiêu đãi mãi thế này được!” Diệp Hân giữ chặt Trình Thần lắc đầu nói.
“Cũng không phải mỗi người ạ, đến nay mới chiêu đãi có hai lần thôi, hơn nữa bọn họ rất hợp khẩu vị cháu!” Trình Thần cười nói.
“Vậy cháu tính sao? Vẫn kiên trì không bán?” Diệp Hân trừng mắt liếc hắn.
“Cháu không phải không muốn bán mà chỉ do chưa đến lúc thôi. Hiện tại, một khi chúng ta mở tiền lệ, nhà mình đừng nghĩ an ổn. Nhưng dì không cần lo lắng, sẽ nhanh thôi, chỉ còn nửa tháng bên siêu thị sẽ khia trương, đến lúc đó sở hữu đồ vật đều đẩy ra đó hết, có người tới, trực tiếp đưa đến nơi đó là xong.” Trình Thần gật đầu.
“Đã vậy sao không bán ở nhà cho rồi.” Diệp Hân nói.
“Bán ở nhà thật sự không được, cứ tới mua như vậy nhà mình sẽ thành chợ bán thức ăn mất. Với lại nếu có người đến mà mua không được đồ vật, chỉ sợ cũng bất mãn rồi sinh chuyện không hay, cháu vẫn câu nói kia, chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi nói.”
Chuyện Diệp Hân nói với Trình Thần, những người khác cũng đề cập qua.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Nông Gia Nhạc – ý tưởng làng du lịch cũng dần hình thành trong đầu Trình Thần rất nhiều lần, nhưng nói thật, những người này đều hướng về phía thực phẩm Hoàng Kim tới, không có thực phẩm Hoàng Kim nơi này cái gì cũng không phải. Bởi cho dù có người lại đây, chân chính được lợi vẫn là Trình gia. Bây giờ thì chưa có gì, nhưng nếu người trong thôn không có lợi ích kinh tế đi kèm lâu ngày dài tháng sẽ sinh bất mãn với nhà họ, đến lúc đó lại nảy sinh một đống phiền toái.
Ngay lúc mấy người Tào Tuấn đang ăn cơm, Thôn Thạch Sơn lại đón nhận mấy làn sóng người đổ xô về gà Hoàng Kim tới, thậm chí có cả người của Hải thị. Người tới như ong vỡ tổ, Trình Thần không biết là vui sướng hay buồn bực.
Cũng may bộ phận người này không có mặt dày như mấy người Tào Tuấn, nghe được hiện tại mua không được gà Hoàng Kim, có vài người trực tiếp nghỉ lại trong thôn, chờ đến sáng mai lên huyện mua đồ.
Nhưng một bộ phận khách đến nhà Trình Thần, hy vọng bọn họ có thể bán bánh bao cho họ.
Người đến, Thôn Thạch Sơn tức khắc trở nên náo nhiệt.
Lại thêm mấy chục người đến nữa, những kẻ này đều là người có tiền, có xe.
Người không hiểu thấy họ từ Hải thị xuống tận đây mua gà đều coi như bệnh thần kinh, nhưng chỉ có bọn họ mới biết được khổ, nhà mình đều bị gà Hoàng Kim làm điên đảo rồi, còn có thể không tới?
“Tiểu Đầu Sói à, cháu thấy đó, nhiều người như vậy đến đây nếu không bán thật sự có chuyện đó.” Thôn trưởng Trình Chí Đống, thư ký Trình Chí Điền bị mấy chục người đến áp lực không thể không tới tìm Khương Linh Lung, Khương Linh Lung trực tiếp đẩy Trình Thần ra làm khiên chắn.
“Thôn trưởng, chú Tư, không phải chúng ta không bán, mà là không thể bán!” Trình Thần cười khổ.
“Có gì không thể bán chứ, bác thấy trên núi có không ít gà mà?” Trình Chí Đống không hiểu.
“Thôn trưởng, chuyện dài dòng lắm, nói chung bác cứ nói với họ ngày mai lên huyện là mua được?”
“Thằng bé này sao cứng thế không biết!” Trình Chí Đống cùng Trình Chí Điền không lay động được Trình Thần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Theo người tới ngày càng nhiều, áp lực trên người Trình Thần cũng càng lúc càng lớn.
Người khác ý tưởng rất đơn giản, nhà ta mua cũng đâu nhiều, hơn nữa lại còn cố ý chạy từ xa đến, vậy mà nhà ngươi lại không chịu bán. Bọn họ mới mặc kệ lý do Trình Thần không bán, thầm khó chịu vô cùng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Chờ đến hôm sau, người đến thôn mua đồ cũng dần đi khỏi, lại tới thêm mấy chục người, những người này cũng lặp lại vấn đề hôm qua. Trình Thần vô cùng buồn bực, hàng quá tốt cũng là một phiền toái!
Tới tới lui lui, có một người cả tuần lễ vẫn chưa rời đi, người này chính là Tào Tuấn.
Qua lại mấy hôm, Trình Thần cùng Tào Tuấn cũng coi như có chút quen thuộc.
Hôm nay Tào Tuấn ăn sáng xong, hỏi xin phép chủ nhà một tiếng thì đi dạo ở Nông trường Hoàng Kim một vòng, sau đó cố ý tìm tới Trình Thần. Thông qua mấy ngày quan sát hắn phát hiện Nông trường Hoàng Kim to như vậy cư nhiên do hai đứa bé làm chủ.
“Anh muốn đầu tư cho Nông trường Hoàng Kim?” Trình Thần đè nén mấy kích động, bình tĩnh hỏi.
“Ừ, tôi sẽ đổ vào cho cậu năm trăm vạn để lấy 10% cổ phần.” Tào Tuấn đưa một giá khá cao. Đối với cái giá này Tào Tuấn đã tính qua, coi như tương đối hợp lý.
“Ngại quá, Nông trường Hoàng Kim không tính bán ra cổ phần, Tào tiên sinh không cần tiếp tục vấn đề này nữa.” Trình Thần dứt khoát cự tuyệt, chuyện muốn mua cổ phần Nông trường Hoàng Kim cũng không phải chỉ mình Tào Tuấn, lúc trước Cố Hoàn cũng đã đề cập qua, nhưng kết quả cũng y như bây giờ.
Vì liên quan đến Linh Thủy, liền chú định cổ phần Nông trường Hoàng Kim không có khả năng bán ra ngoài.
Mặc dù là mấy người Diệp Hân, Khương Linh Lung cũng cũng chỉ có cổ phần của tiệm điểm tâm sáng, chứ của Nông trường Hoàng Kim duy nhất thuộc về một mình Trình Thần, chỉ là đối ngoại lấy mác Khương Linh Lung mà thôi!
Giá trị tiềm năng của Nông trường Hoàng Kim có thể nói là vô hạn, chỉ có kẻ điên mới chấp nhận bán cổ phần.
“Ha hả!” Nhìn Trình Thần cự tuyệt dứt khoát như thế, Tào Tuấn cũng không mấy thất vọng, hắn cũng đã lường trước kết quả này, bèn nói: “Nếu cậu không cho anh đầu tư Nông trường Hoàng Kim, vậy anh bỏ vốn một trăm vạn khai phá sản nghiệp xung quanh thế nào?”
Trình Thần đứng lên, sửng sốt, “Anh muốn khai phá sản nghiệp xung quanh?”
“Mấy ngày nay người lui tới nơi này rất nhiều, chỉ cần qui hoạch lại sẽ trở thành làng du lịch. Đến lúc đó khách sạn ẩm thực đặc sản văn hóa sẽ phát triển nhanh chóng, anh muốn đầu tư chính phương diện này!” Tào Tuấn đơn giản sơ lược.
“Anh có kế hoạch cụ thể?” Trình Thần hỏi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Đương nhiên có!” Tào Tuấn mỉm cười một chút, “Nông trường Hoàng Kim của cậu xây cất thành một làng du lịch rất đơn giản, nào là núi gia cầm núi gia súc bao gồm luôn cả hồ nước đều là những điểm đến du lịch rất tốt. Dựa vào độ nổi tiếng của thực phẩm Hoàng Kim, không lo không có ai đến. Kéo theo đó nhu cầu về nhà nghỉ ẩm thực đặc sản khác sẽ theo đó gia tăng. Chỗ thôn dân các cậu, hiện tai còn khá bần cùng, nếu thống nhất xây cất, kiến trúc thành một trấn nhỏ với nhiều kiến trúc độc đáo đẹp mắt, cũng có thể mang đến rất nhiều lợi ích kinh tế.”
Tuy chỉ sơ lược mấy câu, nhưng sự quyết đoán của Tào Tuấn khiến khiến Trình Thần nhìn thẳng.
Hắn cư nhiên muốn nơi này phát triển trở thành một trấn du lịch nhỏ, hơn nữa từ giữa như câu từ đơn giản Trình Thần thấy được Tào Tuấn thật sự muốn đổ vào số tiền không nhỏ để đầu tư, đây chẳng phải nói chơi.
“Chuyện này anh muốn làm thế nào thì làm, nói với em làm gì?”
“Trình Thần, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng. Đầu tư của anh muốn sinh lời, mấy chốt vẫn là thực phẩm Hoàng Kim nhà cậu, chỉ khi nào cậu chấp nhận vẫn bán thực phẩm Hoàng Kim, như vậy trấn nhỏ này mới có thể phát triển lên, nếu không hết thảy đều chính là lời nói suông. Chỉ cần em đồng ý mở cửa nông trường Hoàng Kim, anh trực tiếp cho cậu 100 vạn tài trợ, giúp cậu xây cất nông trường Hoàng Kim hoàn thiện nhất, anh thấy được, nông trường hiện giờ chỉ khai phá một bộ phận, muốn hoàn toàn khai phá, tài chính đổ vào nó không ít. Đương nhiên, ở những mặt khác anh cũng yêu cầu cậu giúp một tay.” Tào Tuấn nghiêm túc nói.
“Tào tiên sinh, ở đâu anh có lòng tin với nông trường Hoàng Kim đến vậy? Em nói thật, nắm trong tay một trăm vạn anh có thể tự mình xây một nông trường Hoàng Kim thuộc riêng anh, đâu cần ở đây lãng phí thời gian?” Trình Thần bình tĩnh hỏi.
“Ha ha, mấy ngày nay anh ở nông trường Hoàng Kim dạo đông dạo tây đâu phải đi không, tuy nói nhà cậu phương pháp đào tạo đặc thù, tinh tế, nhưng nói thật loại phương pháp này trong nước không phải không có, nhưng hương vị đồ ăn còn lâu mới bì kịp nơi này. Ở đây luôn tạo cho người ta cảm giác thoải mái nhẹ nhàng như lên tiên, anh không biết do nguyên nhân đất đai, hay sông ngòi, hoặc giả nhà cậu có phương pháp đặc thù nào đó mà không ai biết. Nhưng anh có thể nói chắc rằng, hiện ở quốc nội chưa có loại thực phẩm nào vượt mặt nhà cậu, sức hấp dẫn của thực phẩm Hoàng Kim không ai kháng cự nổi, mà hiệu quả kinh tế nó nó mang lại vẫn là ẩn số. Anh chỉ muốn ngay lúc còn qui hoạch này chia một chút bánh mà thôi, chứ chờ thêm mấy năm nữa phát triển đi lên, có muốn nhúng tay cũng bất lực!” Tào Tuấn đĩnh đạc nói.
“Tào tiên sinh thật sự quá đề cao rồi!” Trình Thần khiêm tốn.
Trên thực tế khi nghe Tào Tuấn nói hết, Trình Thần đã bội phục vạn phần, Tào Tuấn không chỉ có tầm nhìn xa, mắt còn lại độc. Càng quan trọng là hắn làm việc dứt khoát, quyết đoán. Người như vậy hoặc làm việc theo cảm tính nhất thời, hoặc đã lập kế hoạch chu đáo cho từng đường đi nước bước, biết rõ mình đang đi đến đâu, và Tào Tuấn tuyệt đối là người phía sau.
“Anh nói chính là sự thật!” Tào Tuấn nói, “Thế nào, kế hoạch này em cảm thấy hứng thú?”
“Cái này cho em chút thời gian suy xét đã, Tào tiên sinh, em rất hiếu kì anh làm nghề gì thế!” Trình Thần cười một chút, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Anh học kiến trúc, hiện đang làm công ty địa ốc nhỏ mà thôi!” Tào Tuấn thản nhiên nói, “Cũng học quá một ít bên marketing!”
“Thật sự?” Trình Thần kinh dị nói, “Vậy Tào tiên sinh có cao kiến gì về xây dựng nông trường Hoàng Kim không?”
“Vậy em muốn từ phương diện nào suy xét, nếu từ góc độ ứng dụng, nông trường Hoàng Kim chỉ cần duy tu đường xá là được. Nhưng muốn từ cảnh quan suy xét, thì phải bắt đầu góc độ xây dựng làng du lịch, yêu cầu xây dựng các khu cần phải hoạch định chính xác và thay đổi rất nhiều!” Tào Tuấn nói.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Xin rửa tay lắng nghe!” Trình Thần vội vàng nói.
“Bắt đầu từ cảnh quang nghỉ dưỡng đều nói đi, có thể kết hợp dạng kiếu trúc cầu nhỏ ở Giang Nam bắc qua sông chạy dọc qua các nhà……!”
—- Hết chương 43.2 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét