11.03.2019

[ĐXNG] Chương 42.3

Tác giả đánh số sai, đôn chương lên

Chương 42.3: Càng làm càng lớn

ta-con-ga-trong-nha-em
Tới tối, Trình Thần chạy tới nhà Khương Viên kể cậu nghe chuyện này.

Điều Trình Thần băn khoăn Khương Viên đã sớm biết, vừa nghe xong, cậu trầm ngâm một chút, đột nhiên ngồi dậy, nghiêm túc nói, “Trình Thần, tớ cảm thấy chúng ta có thể làm, cậu hiện tại đang lo lắng tương lại khách đến nhiều, nông trường Hoàng Kim không thể chứa nổi đúng không?! Kỳ thật điểm này cũng dễ giải quyết, chúng ta cứ giới hạn số người là được. Mỗi ngày chỉ cho phép một lượng nhất định bước vào nông trường, vậy sẽ không xảy ra chuyện quá tải.”
“Như vậy ổn không?” Trình Thần gật gù, “Hơn nữa chưa chắc về sau sẽ có nhiều du khách!”
Trình Thần không dám chắc về điều này, chỉ cần có thực phẩm Hoàng Kim, khách nhất định sẽ cuồn cuộn mà đến. Cá cùng tay gấu không thể bỏ qua, đã muốn dựa vào làng du lịch kiếm tiền, mà không muốn khách quá nhiều, điều đó là không thể.
“Thôi, nếu đã quyết định, tớ liền không kỳ kèo mãi nữa. Tào Tuấn dám đưa năm trăm vạn tới, tớ trực tiếp cầm luôn, có năm trăm vạn, rất nhiều chuyện đều thực hiện được.” Trình Thần kích động nói.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Được đó!” Khương Viên gật đầu, “Trình Thần, trang hoàng đã gần hoàn công, chờ hong khô thông khí, tháng sau đã có thể sử dụng. Còn bên nhà xưởng gia công thực phẩm, khoảng vài ngày nữa là có thể đưa vào hoạt động.”
“Siêu thị còn dễ làm, người không cần quá nhiều, nhưng bên nhà xưởng phải cần nhân công rất nhiều. Đã sắp cận tết, hiện tại tuyển người sẽ không được, thôi thì chờ sang năm chính thức khỏi công đi!”
“Ừ, hiện tại hoa quả cũng chưa vào mùa, phải chờ tới tháng sáu năm sau mới có lượng lớn thu hoạch, muốn làm đồ hộp dạng sấy khô, mứt hoặc đồ uống, cậu dự định chủ lực gia công cái gì?”
“Nhà xưởng mình sẽ gia công tất cả, nhưng tớ muốn chia xưởng thành hai cái bộ phận, cái thứ nhất chuyên môn gia công thực phẩm Hoàng Kim. Tỷ như nói lạp xưởng, thịt khô gì đó. Một cái khác chính là sản nghiệp bình thường, kỳ thật trọng điểm chúng ta phải đặt trên tuyến này, chỉ có sản nghiệp bình thường thành công, nhà xưởng chúng ta mới có thể xem như chân chính thành công. Tuyến bình thường này chúng ta bắt đầu từ một ít đồ ăn vặt trước đi!” Trình Thần bình tĩnh nói.
Hai tên nhóc con ở trong chăn thầm thầm thì thì, đưa ra các quyết định vượt tầm thời đại.
Nói, nói, mang theo thỏa mãn, Trình Thần cùng Khương Viên ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trình Thần hạ quyết tâm, liền điện một cú cho Cố Hoàn, nhắc đến cả hai đã có một đoạn thời gian không gặp. Cũng không phải vì Cố Nguyên, chủ yếu do quá bận.
Trình Thần giản lược nói ra ý tưởng một chút, ngày hôm sau Cố Hoàn liền từ Hợp Sắp phắng tới.
Vừa thấy mặt, Cố Hoàn đã gấp không thở nổi truy vấn vụ làng du lịch.
“Anh Hoàn, anh đừng vội, chuyện này không đơn giản như vậy, chúng ta từ từ nói.”
“Được rồi, ai biểu chưa chi em lại nói với anh tin bạo như vậy, ai chịu nổi!” Cố Hoàn cười khổ, “Trình Thần, anh phải thật cảm ơn em đã nghĩ đến anh nha!
“Chúng ta là bạn già, có chỗ lợi em tự nhiên sẽ không quên anh!” Trình Thần cười hắc hắc, “Em chỉ sợ anh không quyết đoán được trong chuyện này!”
“Có cái gì không dám, anh hiện tại đã phát hiện chỉ cần chuyện gì dính đến em thì chắc chắc sẽ không thua.”
“Được rồi, trước hết em sẽ nói đơn giản!” Trình Thần cười nói. Vì thế hắn liền đem ý tưởng xây dựng Thôn Thạch Sơn thành một làng du lịch nói ra một lần, “Nếu nói là làng du lịch, tất nhiên là nơi nghĩ dưỡng sau những ngày mệt nhọc, về phương diện du lịch muốn thiên về phong cảnh sông núi cùng các món ăn dân dã. Cái loại hình này rất thích hợp cho người lớn dẫn gia đình tới vui chơi, cho nên toàn bộ Thôn Thạch Sơn phải quy hoạch xây cất lại, đầu tiên về khu nông nghiệp tất yếu phải bảo lưu, hơn nữa phải tiến hành hợp lý quy hoạch. Trong thôn cũng phải xây dựng một khu phố buôn bán, đương nhiên quan trọng nhất chính là hai khu, một là khu khách sạn nghỉ dưỡng, thứ hai là các sản nghiệp tương quan.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Đến tất cả các lợi nhuận ở làng du lịch gần như tập trung trên các điền sản* này, một khi toàn bộ sản nghiệp khởi động, đến lúc đó cần phải có lượng lớn điền sản xuất hiện. Các điền sản đó các anh có thể dùng để xây cất các loại cửa hàng, về sau là cho thuê, bán đi hay tự buôn bán cũng được, đây đều là các khu mang lại kinh tế hiệu quả và lợi ích rất khủng bố.”
*khu đất để làm thương mại, mua bán này nọ mang lại lợi nhuận
“Cái thứ nhất thứ hai này luôn đồng hành, hỗ trợ lẫn nhau.”
Đơn giản vài câu làm Cố Hoàn nghe trợn mắt há hốc mồm, thậm chí hắn đều có chút không biết nói cái gì nữa. Công trình này một khi khởi động, kia cũng không phải nói chơi, tuyệt đối không phải siêu thị cùng xưởng gia công so sánh được.
Trình Thần để thời gian cho hắn tiêu hóa, nửa ngày sau, Cố Hoàn ở phản ứng lại hỏi: “Em vừa nói các anh, chẳng lẽ trừ bỏ anh còn có người muốn gia nhập à.”
“Anh nhận ra, kỳ thật cái kế hoạch này do một người khác nói ra, em chỉ coi như kéo thêm anh thôi, anh làm không?.”
“Tất nhiên là làm, nhưng phải chia như thế nào?”
“Này rất đơn giản, hoặc là mọi người cùng nhau làm, ấn cống hiến nhiều ít mà chia tỉ lệ, hoặc mỗi người nhận thầu một khu, tự mình phụ trách khu mình.” Trình Thần cười nói.
“Được!” Cố Hoàn đơn giản suy nghĩ một chút liền đáp ứng rồi, xét về buôn bán có lẽ hắn không bằng Tào Tuấn, nhưng bàn về quyết đoán, hai người đều tám lạng nửa cân.
“Vậy được rồi, em đi tìm Tào Tuấn nói một chút!” Trình Thần vừa lòng gật đầu.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Trình Thần kéo Cố Hoàn cùng tới gặp Tào Tuấn đánh tiếng, Tào Tuấn tuy rằng không thích có người chen chân vào phân chia cái bánh này, nhưng là do Trình Thần yêu cầu nên hắn cũng ngầm im lặng.
Cuối cùng Tào Tuấn cùng Cố Hoàn, Trình Thần còn có Khương Viên bốn người ngồi ở cùng nhau.
Bốn người thương thảo gần một ngày, cuối cùng nhất trí khởi động xây dựng kế hoạch làng du lịch Thạch Sơn Thôn. Hơn nữa từ ban đầu một trăm vạn đầu tư cũng bị Trình Thần táp lưỡi đập thành năm trăm vạn khủng bố, Cố Hoàn cũng đào ra hai trăm vạn.
Kế hoạch vừa ra, Trình Thần vội vàng dẫn hai người đi Huyện Hằng Dương tìm Tang Thành. Chuyện này tất yếu xúc động toàn bộ kinh tế Huyện Hằng Dương phát triển, Tang Thành trực tiếp vung tay, cho rất nhiều ưu đãi, tỷ như đưa tặng một khu đất hoang khá lớn cho bọn hắn.
Đối bọn Trình Thần bây giờ, quan trọng nhất chính là đất đai.
Bọn họ trừ bỏ mua hết các khu đất hoang xung quanh, đồng thời thương lượng như thế nào đem sở hữu ruộng đất Thạch Sơn Thôn mua luôn, thậm chí còn muốn thu luôn cả nhà cửa.
Từ quyết đoán mà nói, vài người chẳng phân biệt trên dưới, nhưng từ trình độ kinh tế mà nói, Tào Tuấn một người cân so với Trình Thần cùng Cố Hoàn còn nhiều hơn. Tào Tuấn là thật sự bỏ được tiền, chỉ riêng mua đất, hắn một mình đào ra hơn hai trăm vạn.
Toàn bộ đất hoang xung quanh thôn Thôn Thạch Sơn lên tới hơn hai vạn mẫu, tiêu tốn hết vài trăm vạn. Nhưng trừ bỏ đất hoang, còn có quan trọng nhất chính là hơn sáu trăm mẫu của Thôn Thạch Sơn tính cả nhà ở cùng ruộng cày.
Sở dĩ nó quan trọng bởi vì, nó đã là khu nông nghiệp lâu đời, đơn giản chỉ cần sửa chữa một chút là có thể sử dụng. Nhưng bộ phận này thuộc về sở hữu tập thể, bọn Tào Tuấn muốn mua cũng không phải dễ dàng.
Chủ yếu là Trình Thần đối khu này chẳng tha thiết, với lại người trong thôn cũng không có khả năng dọn khỏi nhà mình. Bởi vậy cứ thế giằng co xuống. Cuối cùng Tào Tuấn cùng Cố Hoàn suy nghĩ một cái biện pháp, nếu thành công chính là một công đôi việc.
Hôm nay, hơn một trăm hộ gia đình trong thôn mở một hội nghị tập thể, thôn trưởng Trình Chí Đống chờ các cán bộ liên can mời các thôn dân tụ tập đầy đủ, bởi vì toàn thôn cùng nhau mở họp, trừ bỏ người làm công bên ngoài, ngay cả Trình Thần một nhà đều tới. Nhà hắn ở trong thôn cũng có hộ khẩu, đồng dạng trước mắt nhà bọn họ cũng ở tại trong thôn.
“Hôm nay mời tất cả bà con trong thôn lại đây để trình bày một việc liên quan đến việc buôn bán ruộng đất của mọi người. Lúc này đây, mỗi người đều có ba lựa chọn: thứ nhất là không bán, cả nhà ở và đất ruộng đều không bán. Thứ hai chính là trực tiếp bán cả nhà ở cùng đất ruộng, hoặc là bán một trong hai. Thứ ba chính là nhà ở cùng đất ruộng vẫn sẽ là nhà cũng mình, nhưng phải đem phòng ở cùng đất ruộng đưa ra cho bên đầu tư sửa chữa, sau này phòng ở cùng đất ruộng bên họ có một nửa quyền tài sản, đồng thời các ngươi mỗi hộ nhân gia cầm lấy một ngàn đồng. Ba cái lựa chọn muốn như thế nào làm, tự mọi người quyết định?” Trình Chí Đống lớn tiếng nói.
Thôn trưởng vừa dứt lời, thôn dân nhốn nháo bàn tán xì xào.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Loại chuyện này đối thôn dân mà nói là lựa chọn cực kỳ quan trọng, quá mức trọng đại. Một khi quyết định, chỉ sợ từ đây về sau hối hận cũng không kịp.
Nhốn nháo cả nửa ngày, nhưng không một người có thể đưa ra quyết định.
“Thôn trưởng, nhà nếu tôi muốn bán, có thể bán được bao nhiêu.” Có người nhịn không được hỏi.
“Tính cả nhà cùng sân vuông bình thường, hộ có hơn ba trăm mét vuông thì giá nằm trên ba vạn.” Thôn trưởng lời này vừa đáp, mọi người giật cả mình, hơn ba vạn a, đó là bao nhiêu tiền a, rất nhiều người cả đời cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy đâu, lập tức liền có người chờ không được, “Thôn trưởng, tôi chấp nhận bán!”
“Đều phải nghĩ kỹ, phòng ở một khi bán, hối hận cũng đã muộn!” Thôn trưởng nhịn không được lại nhắc nhở.
Giá nhà cao như vậy, cơ hồ tất cả đều động tâm. Nhưng mọi người đang do dự, dù sao cũng là nhà tổ truyền dù có cũ cũng đâu thể nói bán là bán. Số rất ít một bộ phận lại suy xét, nhanh chóng dẹp ngay ý định, bọn họ hiện tại cũng không thiếu tiền, chỉ đơn giản là nhiều hoặc ít thôi, bán đi quả thật đáng tiếc lắm.
Đến nỗi giống cha mẹ bọn Trình Tứ Bảo trong lòng đều chưa từng có ý định.
“Tiểu Đầu Sói, cậu đi lên nói một chút đi! Cậu xem mọi người nên chọn cái nào đây?” Trình Tứ Bảo hô lớn.
“Đúng vậy, Tiểu Đầu Sói, cháu ý tưởng nhiều, cháu lên nói một tiếng xem!” Trong thôn những người khác đều kêu lên.
“Cháu mới không mắc lừa đâu? Nếu về sau mọi người hối hận rồi đổ mọi chuyện lên đầu cháu, đến lúc đó cháu biết làm sao. Giờ ai muốn làm gì thì làm, đừng có hỏi cháu!” Trình Thần vững như bàn thạch, lù lù bất động.
“Tiểu Đầu Sói, cháu cứ yên tâm nói đi, về sau có chuyện sẽ tự mình gánh, không ai trách cháu đâu. Ai dám làm phiền, chú xé kẻ đó!” Mọi người nhanh chóng gật đầu bảo đảm.
Thôn dân ồn ào yêu cầu, cuối cùng Trình Chí Sơn kêu Trình Thần đi lên nói vài câu.
Trình Thần rơi vào đường cùng, cọ tới cọ lui đi lên phía trước, ho nhẹ một chút, “Đây là mọi người nói, nếu ai ra quyết định mà sau đó hối hận ăn vạ đến đầu cháu, thì mọi người phải xem lại đấy, cháu không chịu đâu!”
“Sẽ không, cháu nói đi! Tiểu Đầu Sói,”.
“Vậy được ạ, cháu sẽ nói đơn giản thôi!” Trình Thần nói: “Trước mắt cháu sẽ phân tích ba phương pháp để mọi người quyết định.”
“Cái thứ nhất cái thứ hai thì không cần phải nói, dù sao chỉ đơn giản chỉ bán hay không thôi. Cá nhân cháu kiến nghị mọi người ở lựa chọn thứ ba. Nguyên nhân, đầu tiên, chính là nhà của mọi người sẽ được bên kia hỗ trợ xây cất miễn phí, sau khi hoàn thành sẽ lớn hơn, chắc hơn và đẹp hơn, nói chung là khang trang hơn ban đầu. Cái bên mình phải trả giá là, quyền tài sản sẽ chia một nửa cho bên kia, cháu biết mọi người không rõ về vụ này nên hơi sợ, quyền tài sản tuy rằng có một nửa ở bên kia, nhưng nhà vẫn cho mọi người ở, hơn nữa bọn họ vĩnh viễn không quyền đuổi mọi người đi, cho đến khi tự mọi người từ bỏ căn hộ, chỗ này đã có viết rõ trên hợp đồng, mà về sau tất cả tiền thu vào nhờ nhà ở đều phải chia một nửa cho họ, hơn nữa nếu muốn bán phòng, phải ưu tiên cho bên họ trước. Xong rồi ạ, còn phần quyết định do mọi người thôi.” Nói xong, Trình Thần nhàng nhã đi xuống.
“Gì chứ, Tiểu Đầu Sói, cháu nói thế cũng bằng không à!” Có người oán giận.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Loại chuyện này không tự mình quyết định, còn trông cậy vào người khác chỉ cho à?” Trình Thần khinh bỉ hắn.
“Kia Trình Thần, nhà cháu có bán hay không?!” Có người hỏi.
“Chú nghĩ, cháu có bán không?” Trình Thần cười sáng lạn với hắn, người này tức khắc ngậm miệng, nhà Trình Thần căn bản không để bụng chút tiền ấy, bán cái gì mà bán.
“Việc này mọi người đừng nóng vội, cứ từ từ suy xét, ba ngày sau phải đưa ra quyết định!” Thôn trưởng nói.
Chờ mọi người rời đi, Tào Tuấn cùng Cố Hoàn tìm được Trình Thần, hai người nhìn hắn đầy quỷ dị, “Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không cổ động mọi người bán nhà?”
“Bọn họ nếu không đồng ý quá nhiều, chúng ta sẽ đem trọng điểm dời tới mấy khu đất hoang kia đi! Chúng ta tổng không thể may áo cưới cho người ta!” Tào Tuấn phi thường dứt khoát nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy!” Cố Hoàn cũng nhấc tay tán thành, “Dù sao chúng ta đều là từ không đến có, hơn nữa bắt đầu quy hoạch từ con số 0, tính dẻo càng cao.”
Nhưng chủ yếu chính họ không nghĩ xây dựng làm phá hủy loại kiến trúc cổ xưa của Thôn Thạch Sơn, trên thực tế cho dù thôn dân có quyết định bán hay không, thì vẫn có hơn một trăm máy cày, máy ủi…., được vận chuyển đến giữa Nông trường Hoàng Kim, lần này nông trường Hoàng Kim sẽ chơi lớn, Trình Thần tính toán thừa dịp cơ hội này trực tiếp hoàn thành toàn bộ các công trình kiến trúc trong nông trường luôn.
Ba ngày sau, trừ bỏ vài hộ bán nhà trong đó bao một nhà Trình Chí Phong, những người khác đều suy xét đến phương án ba, không cần tiêu tiền đã có nhà mới, mà đồng thời còn lấy được một ngàn đồng, đương nhiên quan trọng nhất nhà này có thể ở mãi mãi, đối với họ mà nói nhà vẫn là của họ.
Cho dù nghe nói một nửa tiền lời phải chia qua bên kia, mọi người cũng chẳng cảm thấy gì, theo họ nhà này có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Khi không cho mình tiền, thậm chí miễn phí xây nhà cho mình, không chịu có bị điên.
Nhà cùng đất ruộng cứ như vậy viên mãn thu phục.
Toàn bộ Thạch Sơn Thôn liền rơi vào tay bốn người Tào Tuấn, Cố Hoàn, Trình Thần, Khương Viên. Trong đó Tào Tuấn chiếm nhiều nhất, bốn phần, Trình Thần Khương Viên cùng Cố Hoàn mỗi bên ba phần.
Mà lúc này, trong tay Trình Thần còn có năm trăm vạn Tào Tuấn cho.
Có nhiều tiền như vậy, Nông trường Hoàng Kim rốt cuộc có thể hoàn mỹ dựa theo ý tưởng của hắn bắt đầu cải tạo.
Đồng thời, vừa có tiền Trình Thần lập tức mua ngay nhà ở Nam Tĩnh Đông Lộ, cuối cùng tiêu mất tám mươi sáu vạn. Nhà còn chưa kịp trang hoàng, Trình Thần kéo ngay một xe gà trống đi Hải thị.
Nam Tĩnh Đông Lộ vô cùng đông đúc náo nhiệt, mỗi năm từ các nơi trên thế giới đều đổ về nơi này vui chơi hoặc cư trú. Ngày này cùng ngày xưa cũng không khác nhau, nhưng một góc nơi này lại truyền đến từng tiếng kỳ quái  .
Đứng từ xa đã thấy một cái đuôi dài ơi là dài, ít nhất có bảy tám chục người.
Những người mặt mày sáng rỡ, xoa tay hầm hè, du khách tò mò lân la lại hỏi, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ lại có cái gì đặc sắc sắp bán ra.
Bọn họ thật ra cũng chẳng muốn mua, đơn giản chỉ đi tụ tập cho vui.
Sau đó bọn họ trợn mắt há hốc mồm, từ cửa tiệm thỉnh thoảng nhìn đến có người mừng như điên bắt lấy một con gà trống đi ra. Gà trống!!! Đúng vậy, bọn họ không nhìn lầm, là gà trống‼!
???.
“Ông chủ, hai con gà trống Hoàng Kim!”
“Ông chủ, tôi muốn ba con!”
“Ông chủ, ta muốn năm con.” “Ngại quá, nhiều nhất chỉ có thể mua ba con!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Vậy thì ba con đi!”…..
Những tiếng hét vui mừng khi mua được làm những người khác trợn tròn mắt, bán gà trống thiệt đó! Ai ai cũng nhao nhao nhìn xem mình có đi lộn chỗ không, hay do họ sinh ảo giác!
Đây chính là đường đường Nam Tĩnh Đông Lộ, đại biểu cho thể diện Hoa Quốc, địa phương thần thánh trang trọng như thế, ngươi vậy mà dám bán!!! Gà!!! Trống!!! Thật quá đáng, thật quá đáng!
“Ông chủ ơi, cho tôi ba con đi!” Cuồng loạn la hét.
—- Hết chương 42 —–

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét