5.17.2016

TLĐBOHĐ: Chương 1

(っ=ˆヮˆ=)っ Bà con lỡ vô coi rồi thì thuận tay nhấn chỗ mấy ngôi sao để rating nhà tui luôn nghen, coi như ủng hộ công tui làm ấy, thấy ai like hay rating t đều vui, có động lực làm tiếp, cảm ơn trước

Chương 1: Mì thịt bò

MI_THIT_BO
Vào mùa đông năm sáu mươi chín ở nước Đại Yếu, Lại bộ Thượng Thư bị điều tra, nghe nói là cùng người kết bè kết phái, tham ô công quỹ, nhận hối lộ, sau đó tạinhà Lại bộ Thượng Thư tìm được mấy rương kim ngân tài bảo, tội tham ô nhận hối lộ xem như  đã định, từ một trạng nguyên tài hoa đầy quyền thế trong một đêm liền mất tất cả.

Không chờ đến mùa xuân, hoàng thượng hạ thánh chỉ.
Nói là tân trạng nguyên vô đức, phạm vào trọng tội không thể tha thứ, lập tức xử quyết, ban thưởng rượu độc.
Ngày hành hình, trời đổ tuyết lớn, trạng nguyên bị mời ra ngục, rượu độc được bưng lên, là Nữ nhi hồng mà trạng nguyên thích nhất.
Trạng nguyên nhấc lên chén rượu ngửi một cái, sau đó nheo mắt lại, “Ân sư nói,với tính tình của ta không thích hợp làm quan, xem ra quả thực là như vậy, chỉ là gian thần lộng quyền, hoàng đế ngu muội, Đại Yến cũng đến lúcdiệt vong rồi.”
Quan chấp hành đang muốn phát hỏa, hắn liền ngửa đầu, đem chén rượu độc uống sạch, sau đó thất khiếu (1) chảy máu mà chết tại pháp trường (2).
(1)còn được gọi là bảy lỗ: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
(2)là nơi xử tử phạm nhân thời xưa
Trước khi chết, hắn nhìn tuyết bay đầy trời mà cười, trong miệng lầm bầm cái gì đó mà không ai nghe rõ.
Câu mà hắn nói chính là: “Kiếp sau liền làm một đầu bếp đi!”.[Edit: cái này ta không biết là gì nữa…ta tự chém a!!!]
Đây là câu nói sau cùngLâm Thục Ý.
Đương nhiên hắn tỉnh lại lần nữa là không tính.
Không sai, Lâm Thục Ý liền tỉnh lại, tại một nơi mà hắn hoàn toàn khôngbiết, người ở gọi nơi này là Thiên triều.
Thân thể hình như vẫn là của hắn, có điều bộ dáng lại không giống lắm, một đầu tóc dài tới eo đãkhông còn, nay biến thành tóc ngắn, thân thể cũng nhỏ đi không ít, tựa hồ chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng có thể sống lại, hắnvẫn thật vui vẻ a~~.
Hắn tỉnh lại trong một căn phòng không có ai, chỉ có một mình hắn, phòng ở rách rưới, vừa nhìn liền biếtlà người không có tiền gì.
Lục lọi mấy ngày hắn cũng dần dần biết không ít thứ ở thế giới này.
Tỷ như cái hộp vuông vuông kia nhấn một cái sẽ có hình vẽ nhân vật động động gọi là Ti vi, cáivào buổi tối phát ra tia sáng gọi đèn điện, cái ngồi xuống rất mềm mạicòn muốn thoải mái hơn giường của hắn trước kia gọi là ghế sô pha… Những thứ này đều là từ một cuốn sách dày học được, cũng may hắn còn có thể xem hiểu được chữ ở đây, mặc dù có chút chữ không giống nhưng phần lớn không khác nhiều.
Đã đến rồi thì nên ở lại, không có việc gì có thể khiến hắn hoảng sợ hơn việc được sống lại, rõ ràng đã ngỏm rồi, cái cảm giác thân thể từng chút từng chút lạnh dần làm cho hắn cảm thấy bất lực, hắn không bao giờ muốn cảm nhận một lần nữa.
Đi tới đây nhiều ngày như vậy, ngoại trừ chính mình, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ ai, lúc đi ra thấy không ít hộp săt có người tới tới lui lui, nơi này kêu cái đó là xe, tốc độ quá nhanh, lần đầu nhìn thấy hắn đã bị dọa đến nhảy dựng.
Trong phòng ngoại trừ TV cùng ghế sô pha, chẳng có cái gì cả.
Lâm Thục Ý lúc không có chuyện gì liền xem ti vi, thuận tiện hiểu rõ hơn thế giới này, sau đó, đến khi hắn có chút ít nhận thức về nơi này thì cũng đã qua một tháng.
Nơi này gọi là Thiên Triều, hắn đang ởS thị, quốc gia này có rất nhiều người, nhân khẩu so với Đại Yến muốn nhiều hơn mấy lần, hắn phải ở chỗ này tiếp tục sống.
Không sai, tiếp tục sống.
Một tháng này, hắn ăn đều là những món làm từ trong vườn sau nhà, cải xanh, cà chua, còn có đậu đũa, dưa chuột..
Cuộc đời hắn thích nhất là nấu ăn, cho nên nguyên liệu này hắn đều nhận ra, gạo trong phòng bếp cũng có, bất quá tựa hồ không nhiều lắm, nồi cơm điện hắn vất vả lắm mới có thể học xong cách dùng, còn có bếp ga, lúc mới dùng suýt nữa đem đầu đốt cháy.
Bất quá một tháng trôi qua, hắn cuối cùng cũng có chút tiến bộ, ít nhất, ăn cơm và sinh hoạt đã không thành vấn đề.
Trong vườn nguyên liệu đủ cho hắn ăn mấy ngày, bất quá gạo đã không còn, đây chính là một vấn đề, hiểu biết của hắn với nơi này là nửa vời, mặc dù biết gạo mua ở đâu nhưng không có tiền thì làm sao.
Tuy rằng Lâm Thục Ý đến bây giờ không thể hiểu được tại sao một tờ giấy cũng có thể được gọi là tiền, hình như ở đây tờ giấy đó so với bạc còn đáng giá hơn, cho nên trọng điểm bây giờ là làm sao kiếm ra tiền.
Sau đó Lâm Thục Ý liền ra ngoài.
Kỳ thực lúc này mới có thể xem là lần đầu hắn ra ngoài, trước kia bất quá là thử nghiệm thôi, hơn nữa chỉ đi ra ngoài một chút liền bị mấy tiếng động của xe doạ trở về, nếu có thể quay về Đại Yến, hắn mà đem những gì hắn thấy nói cho Tống Nham thế nào cũng bị cho là đồ ngốc a.
Nhưng mà hắn đã chết rồi, làm sao trở về được.
Buồn rầu hai phút, Lâm Thục Ý lại đụng phải người đầu tiên từ khi hắn đếnđây, một ông lão.
Ông đang khom người nhấc theo một thùng nước vất vả mang ra ngoài.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, quyết định tiến lên giúp ông ấy, dù sao cũng là người đầu tiên hắn gặpở đây, đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, huống chi ông ấyđang cầngiúp đỡ a.
“Để con giúp ông.”
Lâm Thục Ý nhanh nhẹnnhận thùng nước trong tay ông lão, ông Khang nheo mắt cười, thoạt nhìn liền đặc biệt hiền lành.
“Nhóc con, cám ơn cháu, cháu ở gần đây sao ? Ôngchưa từng thấy cháu a?”
Lâm Thục Ý chỉ chỉ giang phòng không xa,
 “Con ở nơi đó.”
Ông Khang đưa mắt nhìn nhưng tựa hồ cũng không thấy rõ,
“À!Ông vẫn cho là nhà kia không có ai ở chứ, cháu mới đi học về à?”
Lâm Thục Ý không biết nói thế nào, liền lung tung gật đầu.
“Nhóc con,lớn lên thật tốt bụng nha, sẽ được nhiều người thích đó.”
Ông Khang tự mình nói, sau đó vỗ vỗ vaiLâm Thục Ý để hắn ngừng lại,
“Đến đây được rồi, ông đến tưới những thứ này, cháu có việc thì đi đi.”
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, hắn kỳ thực cũng không có chuyện gì, trọng điểm nếu bây giờ hắn có việc cũng không biết đi đâu làm.
“Nếu không có việc gì, cháu cùng ông tưới những cây này đi, tưới xong ông mời cháu đi ăn.”
Nói tới ăn Lâm Thục Ý híp mắt, sau đó nở nụ cười, lộ ra một cái răng trắng,
 “Được ạ.”
Khu vườn này không lớn, nhưngrau cải này nọ cũng không ít, các thứ được phân chia thành từng mảng nhỏ rất rõ ràng, đỏ là cà chua, tím chính là quả cà, vàng là ớt ngọt, thoạt nhìn liền mọc khá tốt.
Ông Khang cầm cái muỗng, từng muỗng từng muỗng tưới từng thứ, Lâm Thục Ý cũng học theo bộ dạng của ông.
Hắn tuy rằng biết nấu cơm, nhưng trước giờ không trồng trọt, này ngược lại là lần đầu tiên.
Một thùng nước cũng mau tới đáy, Lâm Thục Ý liền hỗ trợ múc vài thùng, mới đem tất cả tưới xong, mồ hôi cũng rơi từng giọt.
“Mệt hả?Ông liền chưa từng thấy đứa nào chịu khó cùng ông như vậy, đi, ông mời cháu ăn.”
Thùng liền để tại vườn, sau đó ông Khang khóa cửa lại, mang theo Lâm Thục Ý hướng đến nơi khác mà đi, cuối cùng tại một quán cơm nhỏ thì ngừng lại.
“Tiệm cơm Tây Tần.”
Phía trên có treo biển như vậy.
“Đây là quán của ông, ông không biết làm gì chỉ biết mỗi nấu ăn, không phải ông khoác lác, ở đây mấy chục cái nhà chưa có ai mà không đến đây ăn.” Ông Khang cười híp mắt mở cửa, sau đó kêu Lâm Thục Ý tùy tiện ngồi, liền đi ra sau rửa tay làm bếp.
“Cháu ăn cay được không ?”
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
“Vậy thì ăn mì thịt bò đi, cái này không cay.”
Lâm Thục Ý âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhớ lại trong ti vi món này không ngừng phát trên tin quảng cáo.
“Trần sư phụ làm mì thịt bò thêm thịt thêm trứng không tăng giá, chính là cái vị này a~ “
Hắn kỳ thực luôn rất muốn ăn, cái này ông Khang làm thật đúng ý hắn a ?
Qua khoảng hai mươi phút, trên bàn có một bát mì nóng hổi.Chỉ là… sao cùng quảng cáo không giống?
Lâm Thục Ý cúi đầu nhìntrong bát.
“Ăn đi! Bảo đảm ăn ngon.”
Nước súp trong vắt, đưa đũa kẹp mấy viên cải dầu màu xanh, một muỗng thịt bò đã được nấu mềm, mặt trên có mấy miếng hành, cùng thịt bò màu tương hòa quyện vào nhau rất bắt mắt, nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi, Lâm Thục Ý nhìn hồi lâu, sau đó liền nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng mới đưavào miệng cắn một ngụm.
Hương vị thịt bò tươi ngọt thấm vào đầu lưỡi, Lâm Thục nheo mắt lại.
Cuối cùng ăn hết mì không nói, đem nước canh cũng uống sạch sành sanh, mặc dù thoạt nhìn nước khá trong nhưng thật sự mùi vị rất đậm đà, làm hắn nhịn không được.
“Thích không?Nếu thíchsau này cứ đến đây, ông làm cho cháu ăn.”
Ông Khang cười híp cả mắt, nếp nhăn trên mặt càng sâu, nhưng lại làm cho Lâm Thục Ý nhớ đến ân sư của mình.
“Ôngnấu cho cháu ăn, sau đócháu sẽ nấu lại cho ông ăn.”
Ông Khang sững sờ, bắt đầu cười ha hả,
“Tốt, tốt!Ông làm cho cháu, rồi cháu nấu cho ông.”
Ông Khangcười rất nhiều, trong lòng ông cũng không tin mấy lời đó, đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi thì nấu được gì, cháu ông đã hai mươi mấy không biết nấu gì ngoài mì gói cả.
Nói tới cháu mình, nó đã lâu rồi chưa tới a….
— Hết chương 1 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét