6.22.2016

MTTSCTQVH_Chương 17

 Chương 17: Cuộc sống trong không gian


"Học trưởng, em đi nấu cơm."

Phương Hách rửa tay bốn năm lần, sau đó rót nước khử trùng thêm hai lần nữa, nghĩ đến nguyên liệu đã chuẩn bị lúc trưa, tinh thần rất phấn khởi bắt tay nấu cơm.
"Làm một ít thứ ăn đơn giản là được rồi, mấy nguyên liệu em chẩn bị buổi trưa là đủ rồi."
"Dạ! Em  đem mấy nguyên liệu đã chuẩn bị trước xử lý một chút, em tính làm nhiều chút để dự phòng."
Nhớ đến gạo nếp đã ngâm lúc trưa cùng đậu phộng..., Phương Hách vén tay áo bước vào bếp.
Đánh tang thi là việc chân tay, hai người cảm thấy vô cùng uể oải. Trong không gian nguyên liệu rất phong phú, Phương Hách vô cùng hài lòng mà trộn thịt cùng cơm nếp, từng viên từng viên cơm nắm tròn vo ra đời, bánh mì lớn nhỏ được nhét đầy rau dưa cùng thịt, lạp xưởng, trứng muối.. đầy đủ hết. Còn vô cùng hào sảng mà dùng một khối lớn thịt ba chỉ, để trên bếp hầm.
Càng không cần nhắc tới, cậu dùng khí thế khi giết tang thi kêu  Hạ Tử Trọng chặt hai miếng sườn heo, ba cái đùi dê, sau đó cậu đem đi rửa.
Hạ Tử Trọng cảm thấy cánh tay mình có chút thoát lực, bèn lặng lẽ đi ra ngoài cửa —— khi vào bếp, Phương Hách trở nên rất khí thế, tuy rằng làm cho người ta không dời mắt nổi, nhưng... Khục khục, anh cần đi nghỉ ngơi một chút mới được.
Tình cảnh trong không gian vẫn như vậy, một phần ruộng phía trước còn để hoang, chưa kịp trồng thứ gì. Rừng trúc phía sau đang bắt đầu lớn, hoa đào trên núi đã tàn, từng trái từng trái đào nặng trĩu, chắc cũng sắp thu hoạch.
Tốc độ sinh trưởng của gia súc gia cầm không nhanh lắm, ít nhất nhóm gà vịt con vẫn còn là một đoàn nhung nhung, nhìn rất manh. Nhóm bò dê cũng đang nhàn nhã lắc đuôi, đi dạo xung qua đồng cỏ nhỏ xanh mượt bên hồ, lâu lâu lại cuối xuống gặm chút, cùng thêm mấy khoản rau dưa xanh mượt bên phía ruộng cạn.
Trong không gian, thực vật lớn rất nhanh, đừng nhìn Hạ Tử Trọng chỉ vây một mảnh nhỏ bên hồ để trồng cỏ nuôi gia súc, nhưng lại có thể hoàn toàn cung cấp đủ đó!
"Đến sau núi xem một chút đi."
Hoa quả trong nhà không ít, là do bên ngoài thu vào nhưng không thể so sánh với trong không gian được. Đồ vật thu được có thể để tương lai đổi đồ, còn hai người thì dùng thực ăn bên trong không gian là được rồi.
Đi một vòng trên núi, cây trái đã chín cũng không nhiều, so với chu kỳ rau dưa, chu kỳ sinh trưởng của cây ăn quả dài hơn một chút. Mặc dù là thế, một tuần sau, hẳn là có thể thu hoạch không ít rồi.
Ngược lại, trúc phía sau núi, đã có không ít măng chui lên. Nó sinh trưởng khá nhanh, bây giờ có thể chặt đi làm các thứ như ly, bàn ... được rồi.
"Trúc phía sau đã có măng rồi, anh đi đào, em xem có thể làm gì?"
Nghe đến đây, hai mắt Phương Hách tỏa sáng, đưa đầu ra ngoài nói:
"Đào xong anh cứ để đó đi, trước anh giúp em ướp làm măng khô, còn dư lại thì để xào ăn."
Bước xuống lầu, tiến vào tầng hầm, Hạ Tử Trọng liền cảm thấy đau đầu —— đồ vật thật nhiều...
Lúc trước thu thập rất tốt, nhưng căn bản không để ý lắm, bây giờ... Tất cả đều để lung tung chồng chất lên nhau.
"Chỉ còn cách từ từ mà sắp xếp thôi!"
Thở dài, còn may là bên trong hầm này có thể dùng ý niệm khống chế.
Đem quần áo, thực phẩm, đồ gia dụng, đồ phụ gia... lần lượt tách ra, lại dựng mấy cái giá trên không, dùng để chứa thực phẩm do không gian sản xuất, sau này có thể thuận tiện lấy ra hơn.
Chờ Hạ Tử chỉnh lý xong xuôi, Phương Hách vừa vặn đi từ trên lầu xuống.
"Xong hết rồi sao?"
"Dạ! Cơm chín rồi, em thuận tiện lấy mấy túi chân không, dùng để chứa cơm nắm, cùng thức ăn..."
Nói đến đây mới thấy vật tư đã chỉnh lý xong, bèn le lưỡi khen:
"Học trưởng thật lợi hại, anh đã chỉnh lý xong rồi?"
Hạ Tử Trọng dùng ý niệm lấy đến hai túi chân không nhỏ, rồi chỉ vào một cái thùng rỗng bên cạnh nói:
"Em về cho thức ăn vào túi rồi để trong thùng này, sau này cần lấy ra cũng tiện hơn!"
Phương Hách hai mắt tỏa sáng,gật gật đầu.
Cơm tối rất phong phú, có cà chua cùng bắp cải do không gian sản xuất, mỹ vị tăng lên một bậc. Hôm nay, Phương Hách làm thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, còn có thêm một đĩa măng xào thịt. Cuối cùng là canh cà chua trứng.
Nhìn một bàn thức ăn gia đình mỹ vị ấm áp, lại nhìn sang Phương Hách sau khi rửa tay đi ra,  Hạ Tử Trọng cảm thấy sau khi trọng sinh đem cậu giữ bên mình hoàn toàn là một quyết định sáng suốt mà.
Diện tích bàn trúc không lớn nhưng lại rất tinh xảo, mặt trên có khắc chút hoa văn... Do bàn không lớn nên khoảng cách của hai người ngồi ăn hơi gần nhau, làm cho bữa cơm luôn duy trì không khí ấm áp, thoải mái.
Tay nghề của Phương Hách rất truyệt, sau một ngày đánh giết cùng thu thập vật tử ở cường độ cao như thế, lại có thể ăn một bàn mỹ thực để bổ sung thể lực, thật là hạnh phúc. Trước khi trọng sinh,  Hạ Tử Trọng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Ngày mai nếu thu thập xong vật tư, chúng ta sẽ đi đâu nữa anh?"
Phương Hách gắp một đũa măng cho vào miệng, thanh thúy mới mẻ, đặc biệt là khá ngọt làm cho người ta không dừng được.
Nhìn cậu không ngừng đũa, hai bên má phồng lên, khóe miệng Hạ Tử Trọng khẽ cười ấm áp:
"Đi thành phố A."
Ở kiếp trước, thành phố A nhanh chóng xây dựng lên căn cứ. Ít nhất, trong các vùng lân cận, là nhanh nhất.
Thêm nữa, nơi đó binh lực sung túc, hệ thống hoàn thiện, phản ứng lại nhanh, so vớ mấy căn cứ khác thì an toàn hơn nhiều. Ít nhất trong một thời gian ngắn, anh không có lựa chọn nào khác tốt hơn.
Ưu thế trọng sinh của Hạ Tử Trọng chỉ có nửa năm thôi, tương lai ra sao, anh hoàn toàn mơ hồ, nhưng dù sao đi nữa, anh cũng có không gian, có Phương Hách. Trong không gian là nhà bọn họ, dù sau này có phát sinh cái gì đi nữa, anh cũng sẽ cùng Phương Hách cố gắng nổ lực sống tiếp.
Phương Hách sau khi nghe anh nói liền gật đầu:
"Dạ phải, nơi đó nhiều người, nhưng dù sao cũng có quân đội chiếm đóng tại chỗ, nếu lãnh đạo nơi đó phản ứng nhanh, sẽ an toàn hơn so vớ nơi này nhiều."
Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, anh cũng nhớ rõ, người đến sớm, khi vào căn cứ cũng rất dễ dàng. Khoảng chừng một tháng sau, muốn tiến vào cũng không còn đơn giản nữa.
Lúc trước, đội ngũ anh theo mất gần hai tháng mới đến thành phố A, lúc đó muốn vào căn cứ phải nộp lên một số lượng lớn vật tư mới có tư cách cư trú, cũng vì thế mới có cơ hội cho Đới Quân nhìn thấy minh tinh kia...
Trong mắt lóe qua ánh sánh lạnh, đi thành phố A, ngoại trừ vì nó an toàn,  Hạ Tử Trọng còn nhớ rõ phần không cam lòng khi đó.
Đời trước anh chết, dù biết những người giết anh cũng có nguyên nhân và lập trường riêng nhưng anh vẫn không cam lòng...
Anh cũng không muốn hãm hại hoặc giết đối phương để báo thù, nhưng anh có thể làm người đó thêm chút phiền phức, làm hắn cũng uất ức như anh, anh đã thấy vui vẻ rồi —— sinh hoạt trong tương lai sẽ rất cực khổ, anh muốn dùng phương pháp này giải tỏ áp lực cho mình nha, haha!!
Còn đối với Phương Hách, mục tiêu của  Hạ Tử Trọng cũng chính là của cậu. Nếu anh đã vạch xong kế hoạch cho tương lai, cậu sẽ cố gắng đuổi theo bước chân anh, không làm cho anh thêm phiền phức!
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Hạ Tử Trọng nhìn về phía Phương Hách:
"Đúng rồi, em có cần tìm ai không?"
Phương Hách có chút sững sốt, không hiểu nhìn anh.
"Ý anh là... người thân."
Điểm này là do anh sơ sót, anh nhớ kiếp trước cũng có hỏi người nhà cậu, nhưng cậu cũng không nói rõ, mà quan hệ giữa anh và cậu cũng không tốt đến mức như bây giờ, Phương Hách không nói, anh cũng không tiện hỏi rõ, nhưng sau khi trọng sinh, anh lại quên vấn đề này...
Phương Hách nguyên bản đang cười, bỗng ngừng lại, mắt rũ xuống, lông mi dài khẽ rung làm cho người khác đau lòng.  Hạ Tử Trọng đang muốn nói với cậu, nếu không muốn nói thì không nói cũng được, nhưng Phương Hách lại lên tiếng:
"Em... không có người nhà."
Nói xong khẽ liếc nhìn Hạ Tử Trọng rồi tiếp tục rũ mắt xuống:
"Mẹ em mất lúc em sáu tuổi, ở với ông bà ngoại đến tám tuổi trở về thì ba em, ông ấy đã cưới người phụ nữ khác, có thêm đứa con trai một tuổi. Lúc học cấp ba... chuyện em thích đàn ông bị ông ấy phát hiện, một hơi nói với em rằng sẽ cho em tiền học phí đến năm mười tám tuổi, sau này sẽ không quản em nữa. Đến năm em đủ mười tám, ông ta liền trực tiếp từ em, thoát ly quan hệ cha con rồi."
Cậu dừng một chút rồi tự cười giễu:
"Sau đó, họ chuyển đến thành phố S, ngay cả số điện thoại cùng địa chỉ cũng không cho em biết."
"Vậy, Đại học..."
"Là tiền do em làm công ngoài giờ ở khu gần trường học... Nha! Em làm công ở quán cơm nên học lóm được rất nhiều món ăn, sau này em sẽ làm cho anh ăn hết luôn!"
Nỗi cô tịch trước đó phảng phất như là ảo giác, bây giờ Phương Hách hai mắt đang tỏa sáng nhìn anh.
 Hạ Tử Trọng cười, khẽ sờ đầu cậu:
"Được, đợi đến thành phố A, em chậm rãi làm cho anh ăn."
Cấp ba? Trước mười tám tuổi sao? Kia... chỉ sợ chuyện cậu tỏ tình với anh bị cha cậu phát hiện, mẹ kế liền mượn cớ đuổi cậu đi... Đời trước, đời trước... Cậu mang tâm tình gì mà theo bên anh?
Bất kể như thế nào, đường sau này anh sẽ cùng đi với cậu.
Gió cuốn mây tan mà ăn cơm tối, Phương Hách lại tiến vào bếp, cậu còn nhiều thứ ăn chưa làm xong, sau này có lẽ hai người sẽ sinh hoạt chung với nhiều người, nhất định phải làm nhiều thức ăn không có gì gây chú ý, nhưng phải đầy đủ dinh dưỡng, còn phải rất ngon nữa, để cho học trưởng được thoải mái.
Thấy Phương Hách vào bếp, Hạ Tử Trọng quyết định đi gieo chút hạt giống. Hoa quả, rau dưa trong không gian rất mỹ vị, đã câu ra con sâu tham ăn trong người anh rồi, hiện tại anh muốn trồng càng nhiều loại hơn, để Phương Hách có điều kiện mà triển khai trù nghệ.
Lấy một bao lúa cùng một ít hạt bắp, do đây là lần đầu tiên anh làm việc này, cho nên bây giờ chỉ thử nghiệm thôi.
Hoàn toàn không biết, trên đời này trước khi gieo trồng cần phải 'Ươm giống', Hạ Tử Trọng rất dũng cảm đem nửa bao lúa vừa nhét vừa gieo vào ruộng. Sau một thời gian, anh đứng dậy, vặn vặn người, vừa xoa eo vừa nói:
"Sớm biết mệt như vậy, trực tiếp lái xe đi gieo cho rồi!"
Anh chủ yếu chỉ muốn thử nghiệm, sau đó ghi nhớ thời gian sinh trưởng của chúng, dù sao trong này, trữ lượng gạo còn rất nhiều, cũng có không ít gạo thơm nữa. Sau khi thu hoạch xong, còn phải tuốt hạt, rồi tách vỏ, vô cùng phiền phức, nếu không phải vì thử nghiệm, anh mới không làm việc khó khăn này đâu.
Nhìn giàn nho cùng giàn dưa gang đã được sửa sang lại sau nhà, Hạ Tử Trọng thở dài, Phương Hách còn đang cố gắng làm cơm, anh nhất định phải làm ra chút thành quả mới được...
Tại sát lề ruộng cạn, Hạ Tử Trọng liền trồng nửa số hạt bắp đem ra, sau đó anh mới đứng lên, liền thấy Phương Hách đang hưng phấn chạy về phía anh kêu to:
"Học trưởng! Học trưởng!"
Chú thích
Thịt kho tàu 

Sườn xào chua ngọt

Canh cà chua trứng

Giàn nho

Giàn dưa gang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét