6.22.2016

MTTSCTQVH_Chương 16

Chương 16: Càn quét, càn quét!


Vận may của hai người tựa hồ rất tốt, cũng có lẽ là do lúc tang thi bạo phát là vào hừng đông, không ít xe hàng đều xuất kho vào thành rồi bị gián đoạn lại. Bởi thế, trên đường đi, hai người đã thu được không ít thứ tốt, khi còn hai con đường nữa là tới trạm xăng, hai người rất may mắn "kiếm" được một xe vận chuyển xăng.

Có chiếc xe này, Hạ Tử Trọng mới yên tâm thở ra một hơi, bởi vì đây là nguyên liệu đặc thù, cho nên về sau không ít thế lực đều ưu tiên chiếm lĩnh các trạm xăng dầu.
Nếu khi đến trạm xăng mà không có ai thì coi như vận khí họ không tệ! Nếu gặp phải bọn người chiếm đóng, bọn họ sẽ xui xẻo.
Còn nếu sơ sót một chút, xăng tìm không được, trái lại còn mất mạng...
Lúc hai người chạy đến trạm xăng, quả thật nhìn thấy hai chiếc xe đang châm xăng. Nhìn thấy xe Hạ Tử Trọng, bọn người kia duy trì cảnh giác, cũng không tiếng lại gần.
Cách đó không xa có hai con tang thi, không biết là bọn họ giết hay đã sớm bị người khác giết.
Trong căn phòng nhỏ phía sau có vài nhân viên công tác đã biến thành tang thi, lúc này đang không ngừng đánh vào cửa, muốn xông ra ngoài.
Cách đó là cửa hàng tiện lợi 24h, kính trên cửa bị vỡ vụng, bên trong có vài thân ảnh lay động, không biết là người hay tang thi.
Một chiếc xe châm xong xăng thì vội vã chạy đi, một chiếc khác thì chạy qua, đi vào cửa hàng tiện lợi.
Hạ Tử Trọng xuống xe châm xăng, Phương Hách đứng một  bên cầm hung khí canh chừng. Xe SUV vốn còn dầu nên chỉ một chút là rót đầy.
Hôm nay, Hạ Tử Trọng cũng không phải chỉ đến thêm xăng đơn giản vậy. Chờ hai người châm xong, liền lái xe đến phòng nhỏ phía sau trạm xăng, cửa bên trong bị mở, người hay tang thi đều không có.
Hạ Tử Trọng xông lên, cẩn thận đi về phía trước. Quả nhiên trong phòng cũng không có người, góc phòng để mấy thùng xăng.
Hạ Tử Trọng thu hết mấy thùng đó vào, sau đó nhìn trạm xăng tiếc nuối, nếu không phải xăng dầu trong trạm đều chôn dưới đất, anh sớm vét sạch rồi... Xăng luôn là nguyên liệu thiếu dùng, anh cũng không chê nhiều, chỉ cần để trong không gian là được.
Hai người trở lại xe, lúc đi ngang qua của hàng tiện lợi, bên trong chạy ra hai người, vừa ngồi vào xe vừa oán giận:
"... Nhiều đồ đều bị rơi xuống đất, đều bị giẫm hư hết rồi..."
Không để lỡ thời gian, hai người liền nhấn ga vọt theo hướng đã định sẵn. Trên đường đến xưởng than đá, xe cộ bắt đầu tăng lên, con đường này dẫn tới đường cao tốc, đại đa số người dân đều muốn chạy trốn, nhưng do âm thanh của ô tô đã dẫn nhóm tang thi trong bóng tối ra.
Phần lớn ô tô trực tiếp chạy thẳng đường cao tốc, Hạ Tử Trọng nửa đường quay xe, ngoặt vào xưởng than đá.
Nơi này không thể so với những nơi khác, không có đồ ăn, than đá cũng không giống xăng được nhiều người chú trọng cho nên hai người vô cùng thoải mái càn quét một vòng. Đừng nói mấy năm sau, cho dù mỗi ngày Phương Hách dùng than ninh canh cho Hạ Tử Trọng , cũng đủ dùng cả đời.
Càng không cần  nói tới, bọn họ còn có năng lượng mặt trời...
"Chúng ta đi tiếp nơi nào?"
Một vòng điên cuồng càn quét làm cho Phương Hách vô cùng hưng phấn, còn chưa kịp lên xe đã hỏi.
"Trước đến siêu thị, sau đó đến khu dân cư phụ cận tìm một nơi an toàn qua đêm, ngày may lại đi đến công ty gas, thuận tiện đi đến mấy siêu thị gần đó nhìn xem, cuối cùng là đi xưởng gia công quần áo."
Có đồ vật miễn phí, có ngốc mới không lấy.
"Dạ! Đi thôi anh!"
Xe lại khởi hành hướng về siêu thị gần nhất. Nơi này là ngoại ô thành phố, siêu thị thường gần khu dân cư, nhưng nơi này lại khá xa...
Bởi vậy, khi hai người đến nơi, phát hiện đồ vật bên trong không mất đi bao nhiêu, hiển nhiên, trước khi bọn anh đến, cũng chẳng có bao nhiêu người vào.
"Trước đi phòng quản lí."
Hạ Tử Trọng khóa kỹ cửa xe, nói khẽ với Phương Hách.
Phương Hách gật gật đầu, vung lên ống tuýt,"bốp", đánh một con tang thi.
Cửa siêu thị có mấy chiếc xe, không biết là vô chủ hay chủ nhân đã biến thành tang thi rồi.
Siêu thị tổng cộng có hai tầng, vừa vào cửa là quầy châu báu, nhưng bên trong bây giờ lại trống trơn, trang sức không cánh mà bay.
Loại siêu thị này, cũng không bán trang sức quá đắt tiền, chủ yếu là trang sức bằng bạc cùng vàng thôi...
Lúc hai người đi qua quầy hàng, Phương Hách khẽ dừng lại. Hạ Tử Trọng nhìn theo cậu, tại góc quầy hàng, có một thi thể. Là thi thể con người, không phải tang thi.
"Đi thôi."
Có lẽ là giết người cướp của, có lẽ là mượn cơ hội báo thù, sau này chuyện như thế còn rất nhiều, so với tang thi, người ăn thịt người càng đáng sợ hơn.
Phương Hách gập đầu, yên lặng đi theo sau anh.
Hai người một đường đi đến phòng quản lí, bên ngoài phòng quản lí có mấy con tang thi hoặc ngồi hoặc đứng, hai người vung ống tuýp tranh trừ sạch sẽ.
Trong phòng cũng không có người sống nào, có lẽ đã biến thành tang thi ở bên ngoài, còn không thì chạy trốn rồi.
Phương Hách ở bên ngoài kiểm tra trong đầu tang thi có tinh hạch hay không? Còn Hạ Tử Trọng thì đi vào, đóng tất cả các thiết bị quản chế lại, lấy ổ cứng trong máy tính ra..
Sau khi đi ra, anh thấy Phương Hách đã lấy xong tinh hạch nhưng vẫn ngồi bên một con tang thi, cố gắng đem nó lật qua.
"Sao vậy?"
"À! Học trưởng, em chỉ cảm thấy kỳ quái, con tang thi này lại mang trên lưng một cái túi, nhìn có vẻ rất nặng"
Phương Hách vừa nói, vừa mở ba lô ra, đều là châu báu, trang sức bị mất, rực rỡ, sáng chói.
"Thu đi anh, biết đâu sau này hữu dụng!"
Phương Hách vô cùng phấn chấn, lấy ba lô từ trên lưng tên cướp xui xẻo kia xuống, loại cảm giác đánh quái rồi thu vật rơi xuống này làm cậu không dừng được!
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười cười, đem ba lô thu vào, anh biết tương lai kim ngân, vàng bạc cũng không rơi giá, lúc đầu có rơi một ít, sau đó tựa hồ viện nghiên cứu đã tìm ra một vài nguyên tố trong kim ngân để làm vũ khí có thể đối phó tang thi, cho nên kim ngân trải qua thời kỳ đầu lần thứ hai tăng giá.
Loại vũ khí đó, anh chỉ nghe nói chứ chưa thấy bao giờ. Loại vũ khí này dành cho những người có thân thủ không sai như binh lính, lính giải ngũ hoặc người có võ công cao cường. Người bình thường như anh, không có tư cách dùng.
Có lẽ sau này sẽ được phổ biến hớn, nhưng khi đó anh đã chết rồi.
Thu hồi vật tư, hai người tiến vào siêu thị, lúc vào cũng không có nhiều người, ngoài hai người Hạ Tử Trọng còn hai nhóm người nữa.
Trong siêu thị, quầy mì ăn liền đã bị người lấy sạch rồi, khu bột và gạo cũng không còn nhiều, do thời gian tận thế đến nên siêu thị cũng không có đồ mới gì.
Hai người đi từng khu một, đến quầy hóa thực phẩm, đồ đông lạnh... đều được hai người lặng lẽ thu vào một nửa, tầng một phần lớn là thực phẩm đóng hộp cùng thịt đông lạnh đều bị hai người quét sạch.
Lầu hai là thiết bị điện, đồ dùng sinh hoạt cùng một số đồ dùng nhật dụng khác, càng không tha.
Bởi vì đại bộ phận người đều hướng khu thực phẩm lầu một, cho nên...
"A! Sao lại thiếu đồ vậy?"
"Thiếu đồ? Thứ gì?"
"Hình như là... Chăn màn cùng dụng cụ làm bếp?"
Người đến sau, nếu có người đoán có không gian dị năng giả, cũng sẽ không tin tưởng, ai nghĩ cái dị năng giả đó rãnh như vậy, đi thu thập mấy thứ này chứ!
Lầu một có thực phẩm không lấy, lấy mấy thứ này lợi ít gì?
Thu đồ vật rất thuận tay, thoải mái, tại phía trước hành lang, bên khu giày dép có một cái túi, bên trong có không ít thịt bò khô, mì gói, sô cô la các thứ..., đang tính thu vào không gian, liền thấy phía sau, mấy nhóm người kia đã thu thập xong, chuẩn bị rút lui...
Hạ Tử Trọng liền đem túi đồ kia cầm trên tay, mà không thu vào, làm bộ như chiến lợi phẩm. Ngươi hỏi vì sao à? —— không nhìn thấy nhân gia người ta, ai cũng bao lớn bao nhỏ sao? Bọn họ chỉ đeo có hai cái túi trên lưng, muốn gây chú ý à!
Lẫn vào đám người, vội vã rời siêu thị, leo lên xe mình. Qua một hồi thảo luận, hai người quyết định tạm thời đến khách sạn xung quanh xem tình huống trước.
Bên ngoài, sắc trời tối xuống, trong bóng tối phảng phất phiêu đãng sương mù nhàn nhạt.
Trong khách sạn, tình huống cũng không tốt lắm, tựa hồ do giá cả hơi rẻ, cộng thêm tâm lý du khách nên khách trọ khá đông, hai người còn chưa lái xe đến đó mà đã nghe tiếng tang thi gào thét.
"Chúng ta qua nhà sách bên kia xem sao?"
Phương Hách cầm ống nhòm, chỉ vào nhà sách không xa phía trước.
Cũng chỉ có thể như vậy, Hạ Tử Trọng lái xe về phía trước, dọc đường đi đụng bay mấy con tang thi chặn đường.
Hai người lái xe đi đến tiệm sách, dừng xe bên con hẻm nhỏ, đánh nát ba đầu tang thi mới vào trong được —— may mắn là bên trong nhà sách không có thêm con nào nữa. Quả nhiên như hai người đoán, lúc tận thế đến là buổi tối, nhà sách ngoại trừ bảo vệ cũng không còn người khác.
Sáng sớm, bảo vệ ra mở cửa tiệm, lại hồn nhiên không biết bên ngoài có dị biến, vừa mở cửa liền bị tang thi du tẩu bên ngoài tập kích, bây giờ căn bản không ở đây.
Hai người chận thật chặt cửa lớn, đi lên lầu, đến phòng an ninh gỡ bỏ ổ cứng, sau đó lên lầu ba, vào kho sách khóa kĩ tất cả cửa, sau đó vào không gian.
Không quá nửa ngày, chỉ ngắn ngủi năm sáu tiếng, mà hai người cảm thấy như trải qua mấy ngày. Trở vào không gian, làm cho hai người đặc biệt an tâm.
Vừa tiến vào không gian, trong nháy mắt, hai túi đựng tinh hạch hóa thành mấy đạo ánh sáng óng ánh, một phần khuếch tán trong không gian, một phần phiêu đến giếng nước sau nhà.
Nháy nháy mắt, hai người phục hồi lại tinh thần, tắm rửa, thay quần áo, tiêu độc...

Chú thích:
Giếng nước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét