6.19.2016

MTTSCTQVH_Chương 21

Chương 21: Qua đêm trên xe


Hạ Tử Trọng biết, dù anh có từ chối lời mời đồng hành của đối phương, thì bọn họ vẫn đi sau xe anh. Hiện tại, anh không muốn phát sinh thêm phiền phức gì, cho nên nhún nhún vai, dù sao có cũng được mà không có cũng được.

Người kia rất cao hứng hẹn thời gian, cùng lộ trình cho sáng mai, lúc này mới hài lòng quay về xe mình.
Đưa tay sờ sờ đầu Phương Hách, bây giờ cậu rất ủ rủ:
"Chúng ta tạm thời qua đêm ở đây đi."
Phương Hách chỉ biết gật đầu thở dài:
"Em vốn còn muốn đêm nay lên men chút bột làm bánh mì mà..."
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút:
"Hay là em vào đó làm đi, sẵn tắm chút cho khỏe, nghỉ ngơi thêm một hồi anh sẽ đưa em ra."
"A!?"
Phương Hách trợn mắt lên
"Như vậy cũng được sao??"
Lần thứ hai sờ đầu Phương Hách, tóc cậu rất mềm, giống tính cách của cậu vậy mềm mại nhưng mang theo nét cứng cỏi.
"Đương nhiên có thể, em ở bên trong có chuyện gì cũng có thể kêu anh, anh có thể nghe được cũng có thể nhìn thấy."
Không gian trong vòng tay rất thần kỳ, những vật phẩm như thực vật, vật nuôi, vật tư, ...thậm chí là con người bỏ vào chỉ cần anh muốn đều có thể lấy ra được. Đương nhiên, đối với con gười khi nói "Lấy ra" từ này cũng không hay lắm! Còn lại cũng không có gì khác nhau.
Nói cách khác, Hạ Tử Trọng thu Phương Hách vào không gian tại vị trí A, chờ đến vị trí B có thể đưa Phương Hách xuất hiện bên cạnh anh.
Về phần Hạ Tử Trọng, nếu anh vào không gian thì vòng tay sẽ lưu lại vị trí đó, nếu có người cầm nó đi, vậy lần thứ hai Hạ Tử Trọng rời khỏi không gian sẽ xuất hiện tại vị trí của vòng tay lúc này, đồng thời vòng tay sẽ lập tức nằm trên cổ tay anh.
Tương đối có chút 囧 là, nếu có người không biết mang vòng tay đi, khi Hạ Tử Trọng rời không gian ra ngoài anh sẽ lập tức chen tách người kia, vòng tay cũng sẽ lần thứ hai trở về trên tay anh.
Kiếp trước sở dĩ Đới Quân có thể khẳng định không gian cùng vòng tay có quan hệ cũng bời vì hắn đã tận mắt thấy việc này.
Mà hiện tại, nếu Hạ Tử Trọng đã giao phó toàn bộ tình cảm cùng tín nhiệm của mình cho Phương Hách, anh rất tin tưởng cho dù Phương Hách có giống Đới Quân biết rõ chuyện này, cậu cũng sẽ không đem chuyện này nói với ai.
Đưa ý thức lẻn vào không gian, thấy Phương Hách vội vàng chạy đến phòng bếp rửa tay, rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị nguyên liệu làm thức ăn dự trữ, khóe miệng Hạ Tử Trọng khẽ loan lên. Suy nghĩ một chút, anh liền lấy điện thoại ra, ghi chép lại các hạng mục cần chú ý cùng một vài sự kiện anh còn nhớ trong tương lai. Các quầy thu giữ vật tư tại phụ cận TP.A. Lập tức liền hiện ra bản đồ giới tuyến, phía trên có nhiều chỗ đã được đánh dấu.
Anh cần phải thu thập nhiều thứ khác, không chỉ cho hai người sinh hoạt sau này mà còn muốn cùng người trong căn cứ trao đổi tinh hạch.
Tuy rằng có một đoạn thời gian rất dài, mọi người đều không phát hiện sự tồn tại của tinh hạch —— dù sao vật này thể tích thực sự quá nhỏ. Nhưng không lâu sau, trong căn cứ sẽ xuất hiện thứ này, mặc dù không ai biết nó dùng như thế nào nhưng không thể làm mọi người ngừng buông thả trí tưởng tượng  —— ai mà chưa từng xem mấy quyển tiểu thuyết YY chứ?
Vì không gian của Hạ Tử Trọng rất cần tinh hạch, đến lúc đó chỉ dựa vào việc anh và Phương Hách cùng giết tang thi căn bản không thể tích lũy đủ nhiều tinh hạch như vậy. Đặc biệt, mấy ngày nữa, nhóm tang thi sẽ tiến hóa, sẽ ngày càng linh hoạt hơn, trên cơ bản cùng người thường không chênh lệch bao nhiêu. Càng kinh khủng hơn là chúng nó có sức lực kinh người, không biết mệt mỏi, không ngủ không nghỉ...
Có chút đau đầu mà nhu nhu trán, anh cảm thấy ngụy trang có quá nhiều đồ vật cũng không tiện, nghĩ đến về sau sẽ có nhiều chuyện phát sinh, thật đau đầu.
Mấy chiếc xe phía sau truyền đến tia sáng mơ hồ, bây giờ khoảng 7h tối, nhưng người kia hình như đang chuẩn bị ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Có vài người xuống xe vào trong mấy lùm cây đại tiện, Hạ Tử Trọng lại có chút thất thần —— thực vật biến dị khi nào thì xuất hiện?
Sau tận thế, không ít thực vật khô héo trên diện rộng không có cách nào sinh trưởng, một số ít bắt đầu biến dị trở nên có tính công kích, một bộ phận nhỏ có kịch độc, có thể thu hoạch để aqn ít đến đáng thương. Bởi vậy, trong sơ kỳ tận thế thực phẩm của không gian dị năng giả dự trữ liên tục tăng giá...
Nhu nhu huyệt thái dương, đầu ngón tay xẹt qua nhưng nơi anh đánh dấu trên bản đồ, có mấy chỗ là xưởng sản xuất mì ăn liền —— nơi này, chờ chính thức đặt chân vào căn cứ, anh có thể cân nhắc ưu tiên đi qua, đặc biệt là nó cách xưởng vật liệu trọng yếu kia khá gần.
Sự việc muốn làm còn rất nhiều, một việc lại thêm một việc.
Đang suy nghỉ, bỗng nhiên truyền đến một tiếng "A ——". Âm thanh tương đối nhỏ, nghe có vẻ ở rất xa, mà —— quay đầu nhìn về phía hai người vừa xuống xe đi đại tiện xong đứng bên đường, Hạ Tử Trọng liền cất điện thoại, mang găng tay vào, cầm ống tuýp, tay kia lấy một cái đèn bị trong không gian ra, hướng xe kia đến.
Mấy chiếc xe bên đường cảnh giác lên, vội vã khóa cửa trừng mắt, dáo dát nhìn khắp nơi. Quả nhiên không lâu, từ bụi cỏ bên đồng ruộng đi ra một con tang thi.
Hạ Tử Trọng mở cửa, đi ra dứt khoát giết chết tang thi, thu xong tinh hạch lại một cước đạp nó vào ruộng  —— nếu như không phải vì đây là tang thi, anh mới không rãnh mà chủ động xuất kích đâu.
Mặt sau, mấy người trong xe lom lom nhìn anh như nhàn nhã đi ra ngoài tản bộ, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, sửng sờ, không ai dám xuống cùng anh nói chuyện —— đặc biệt khi trong tay anh đang cầm vũ khí thế kia!
Bên trong chiếc xe thứ hai, người phụ nữ ban ngày gặp Hạ Tử Trọng đang vỗ vỗ ngực, thấp giọng nói:
"Hoàn hảo ngày mai sẽ cùng bọn họ tách ra, giết tang thi gọn gàng như thế, ai biết trước kia có từng giết người hay không?"
Tang thi đối với âm thanh và mùi rất mẫn cảm, trong đó âm thanh đối với chúng nó có sức hấp dẫn không thể chối từ. Mùi máu tanh kém hơn một chút  —— chỉ có mùi máu tươi mới có thể hấp dẫn được chúng nó.
Càng làm cho nhân loại mệt mỏi hơn là, dường như đối với nước tiểu cũng đưa đến hiệu quả như vậy, thật ra có người nói là do thanh âm đại tiện đưa đến cũng có người nói là do trong nước tiểu có mùi của bản thân nên dẫn tang thi đến —— mà nữ nhân mỗi tháng dì cả đến, tang thi phụ cận đặc biệt hưng phấn.
Bất kể nói thế nào, ở bên ngoài dã ngoại đại tiện phải vận phần cẩn thận, miễn cho sơ sót bị tang thi cắn một cái vào tiểu đinh đinh*, dù tốt số không bị đồng hóa thành tang thi cũng không có Quỳ hoa bảo điển giúp ngươi thành Đông Phương Bất Bại đâu.
Tiểu đinh đinh ý chỉ cái ấy ấy của nam nhân á, trái chuối + 2 trái chanh 2 bên.^.^
Trở lại trên xe, Hạ Tử Trọng thu hồi ống tuýp, gỡ găng tay ra, tay tiến vào trong túi đeo, lại phát hiện chai nước giếng anh đã uống hết rồi!
Theo bản năng đem thần thức dò vào không gian, phát hiện trên bàn trà phòng khách có để mấy chai nước giếng, trong lòng rất ấm áp, anh biết đây là Phương Hách cố ý chuẩn bị, để anh có thể thuận tiến lấy.
Đem chai không đưa vào không gian cùng lấy mấy chai nước kia ra, mở nắp hớp vài ngụm, cảm giác mệt mỏi không cánh mà bay.
Vào lúc này, Phương Hách cũng không ở trong phòng, Hạ Tử Trọng tìm kiếm một chút, phát hiện cậu đang ở trong ruộng làm việc.
Rau dưa gieo trồng lúc trước đã nở hoa kết quả, Phương Hách chính là đang đào khoai tây, bên cạnh cậu là giỏ hàng lấy trong siêu thị, bên trong có không ít cà rốt cùng khoai tây mới đào lên, còn có hành gừng tỏi tiêu thông thường.
Lại đem ý thức đưa vào bếp, Hạ Tử Trọng nhìn thấy trên bếp có một nồi áp suất đang được ninh bằng lửa nhỏ, đáng tiếc, anh không thể ngửi thấy mùi...
Phương Hách đang vì anh nấu cơm —— nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tử Trọng đặc biệt ấm áp, anh nhớ tới đời trước lúc Đới Quân ở bên trong...
Không được, anh không thể đem Phương Hách hiều lành đáng yêu của mình so sánh với kẻ kia được, nhưng hôm nay, nhìn thân ảnh bận rộn của Phương Hách anh lại nhớ đêwn đời trước, có một lần đưa thần thức vào vô tình thấy kẻ kia nằm trên giường ăn táo, xem tiểu thuyết, hoặc ngủ say như chết.
Mà trong thời gian đó, lúc cần thiết chính anh mới gọi hắn đi ra...
Trong lòng than nhẹ một tiếng, lần thứ hai đưa thần thức vào kho hàng trong hầm, suy nghĩ một chút, liền lấy ra một quyển tiểu thuyết mà hôm qua đã thu trong nhà nhà sách đọc giết thời gian —— anh thừa nhận, một mình anh ở bên ngoài cảm thấy thật tẻ nhạt, cần làm gì đó cho thời gian qua mau.
Khoảng chừng 9h30, nghe tiếng Phương Hách bắt chuyện với anh trong không gian, Hạ Tử Trọng liền vội vàng phóng cậu ra ngoài.
Phương Hách trong tay bưng cái đĩa, mặt trên một nửa là cơm tẻ , nửa kia —— "Cơm cà ri?"
Phương Hách dùng sức gật đầu:
"Nếm thử đi? Em dùng nguyên liệu không gian sản xuất để làm, mùi vị... Quả thực không cách nào hình dung được!"
Không cần Phương Jasch giả thích, Hạ Tử Trọng cũng đã bị hương vị bên trong hấp dẫn, cầm lên muỗng múc một miếng cho vào miệng...
bên trong sản xuất rau dưa làm, mùi vị... Quả thực không cách nào hình dung!"
Không cần Phương Hách giải thích, Hạ Tử Trọng cũng đã bị trong bàn hương vị triệt để hấp dẫn, thịnh lên một muỗng cơm nước đưa vào trong miệng...
Hạ Tử Trọng vẫn luôn biết đồ không gian sản xuất rất mỹ vị, nhưng anh không ngờ rằng, khi dùng nhiều nguyên liệu phối với nhau coa thể mỹ đến trình độ này. Nếu bây giờ đang đóng phim, nhất đinh sau lưng anh nhất định đang lóe kim quang nha!
Rau dưa bên trong cà ri ngon đến mức che mất đi mùi vị của thịt bò bên trong, đây có thể sao?!
"Học trưởng, toàn bộ hạt gống bên trong, em dịnh định lấy một ít các hương liệu hay dùng đem ra, hong không, mài thành bột!"
Phương Hách cũng rất hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Hạ Tử Trọng gật đầu một cái:
"Chúng ta thu thập đã đủ đồ ăn rồi, mấy thứ kia em từ từ làm cũng được."
Lại ăn thêm một muỗng, Hạ Tử Trọng chợt nhớ tới cái gì
"Em ăn chưa?"
Mặt Phương Hách đỏ lên, âp a ấp úng nói:
"Em... đã ăn rồi..."
Lông mày Hạ Tử Trọng nhíu lại:
"Nếm thử?"
Trong không gian nhiều đồ ăn như vậy, hai người căn bản không cần như những người khác tiết kiệm đồ ăn như vậy.
"... Lúc tiến vào không gian vũng vừa ăn cơm tối xong... em vẫn chưa đói..."
"Anh cũng mới ăn xong."
Múc một muỗng cơm, đưa đến bên miệng cậu.
Phương Hách giương mắnhìn anh, há miệng, được học trưởng đút ăn... là hôn môi gián tiếp nh... so với cậu một mình vào không gian ăn đáng giá hơn nhiều = =!
"Đến cùng tại sao không muốn ăn?"
"... Sắp ngủ rồi... em không muốn mập đâu..."
Lúc trước có một mình sẽ không sao nhưng bây giờ... Phương Hách phát hiện mình suy nghĩ có hơ kì quái rồi.
Hạ Tử Trọng suýt nữa phun cơm ra ngoài, thả muỗng xuống, xoa xoa gò má cậu:
"Mập một chút cũng không sao, sờ rất thoải mái!"
Lời này không phải khen tặng, cùng không phải nịnh hót, anh cảm thấy Phương Hách mập lên một chút cũng không sao, dù cho biết thành toàn thân đầy thịt cũng đuoajc nhất định lúc đó ôm rất thoải mái, huống chi bây giờ Phương Hách có chút gầy.
Chú thích:
Cơm cà ri

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét