6.19.2016

MTTSCTQVH_Chương 22

Chương 22: Nhặt được heo sống cùng biệt thự


Hai người, anh một miếng em một miếng đem đĩa cơm cà ri thủ tiêu sạch sẽ, dựa vào nhau tiêu cơm.

"Em nướng rất nhiều bánh mì, bên trong cho nhiều thịt cùng rau dưa, cuối cùng thì cho cà ri hoặc sốt cà chua vào, liền sót lại chút cà ri bò em nấu thêm chút cơm tẻ, chia hộp thành hai phần, một bên là cơm, một bên là cà ri, sau đó em cho tất cả bánh mì cùng cơm hộp vào thùng dưới kho."
Hộp cơm cùng mấy đồ vật khác là do hai người lấy trong siêu thị, vào lúc này vừa vặn dùng tới, chờ ăn xong cứ để đó, có thời gian thì đem rửa rồi dùng tiếp.
"Vậy thì tạm thời em không cần làm nữa, chờ thu hoạch xong rau dưa bên trong, chúng ta sẽ từ từ mà làm tiếp."
Hạ Tử Trọng Dựa sát vào Phương hách, đầu dán vào má cậu, tay vỗ nhẹ lên vai.. Này đó vật tư thu thập trước tận thế, anh sẽ lưu lại chờ thời cơ thích hợp mà chậm rải cùng người may mắn sót đổi sang tinh hạch.
Ghế phía sau của xe SUV đã sớm bị Hạ Tử Trọng gỡ bỏ, lúc này anh lấy chăn đệm trong không gian trải ra, bố trí thành một nơi nghỉ ngơi đơn giản. Ngoài ra, còn có mấy túi chứa đầy thức ăn đóng hộp cùng mì ăn liền, chủ yếu dùng để che mắt người khác.
Hạ Tử Trọng miễn cưỡng nằm xuống, anh cao khoảng 1m85, nằm ở đó có chút gò bó, Phương Hách cảm thấy rất đau lòng, mấy lần đề nghị anh tiến vào không gian nghỉ ngơi, đều bị anh cười cự tuyệt —— "Sau này cũng không thể mỗi ngày đều nghỉ trong không gian được."
Anh cần phải nhanh chóng thích ứng sinh hoạt sau tận thế, trong không gian không có cách nào biết được tình huống bên ngoài, lúc có Phương Hách ở ngoài thì còn đỡ, nhưng nếu cả hai người đều vào trong liền không thể nào nắm giữ tình huống bên ngoài.
Hơn nữa, mấy người trong xe phía sau cũng không phải chết, vạn nhất có người đi tới, lại nhìn thấy trong xe không có người... Anh không muốn mạo hiểm.
Ngủ một giấc, đã 2h sáng, Hạ Tử Trọng bị điện thoại báo thức tỉnh lại. Anh cảm thấy, nếu để cho Phương Hách phụ trách đánh thức anh, đứa ngốc đó nhất định để anh ngủ đến khi tỉnh mới thôi!
Phương Hách đương nhiên là tính toán như vậy, dù cậu chỉ ngủ một chút cũng không sao mà!.
"Bên ngoài có chuyện gì không?"
Phương Hách lắc đầu:
"Không có tang thi đến, chỉ có vài chiếc xe chạy ngang qua."
Dứt lời cậu nhíu mày:
"Bên ngoài hình như có sương mù?"
Hạ Tử Trọng đang ngồi dậy thoáng ngừn lại nhưng vẫn tiếp tục bò qua buồng lái:
"Em đi nghỉ ngơi đi, sáng anh sẽ đánh thức em."
Phương Hách nghe thế, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi ngủ, thuận thế đưa tay lên trán Hạ Tử Trọng  nói:
"Anh ra nhiều mồ hôi, lấy khăn lau đi, đừng để trúng gió."
Hạ Tử Trọng khẽ cuối người, hôn lên hai má cậu, chờ cậu ngủ, anh mới lấy ra một cái khăn sạch lau mặt.
Anh vẫn còn sốt nhẹ như trước nhưng do uống nước giếng, hiện tại mỗi đêm chỉ sốt nhẹ khoảng một tiếng. Sau đó suy yếu cũng không dài, hiện tại anh đang rất mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng không qua nghiêm trọng.
Cho dù có người nhìn thấy, cũng sẽ cho rằng do anh ngủ không ngon, lại thêm chứng huyết áp thấp mới ra như thế.
Bên ngoài cửa xe, trời không trăng, màn đêm đen kịt cũng yên tĩnh. Ven đường không có một tia sáng nào nhưng lại có cảm giác rất mông lung, phảng phất như tất cả mọi thứ đều bị bao phủ trong sương mù.
Lông mày Hạ Tử Trọng nhíu chặt, nhìn thấy... khí trời đã triệt để thay đổi...
Tận thế đến, nhân loại bị tang thi hóa là bước thứ nhất, sau đó chính là khí trời biến đổi, toàn bộ thế giới phảng phất như bị bao phủ trong một tầng sương mù mỏng manh, vô luận là ngày hay đêm đều luôn bị cảm giác mông lung này nhiễu loạn, kéo rất dài...
Mặc dù đang là mùa hè nóng bức, ánh nắng chói chang nhưng lại chỉ có thể thấy một tầng kim sắc nhàng nhạt mà thôi. Nguyên bản hoa màu chuẩn bị thu hoạch đồng loạt héo úa, đất đai trở nên cằn cỗi, mà động thực vật sẽ biến dị trên qui mô lớn...
Nhóm tang thi tiến hóa ra dị năng trước, dù cũng coi là khó đối phó nhưng làm cho nhân loại khó lòng phòng bị lại chính là động vật dị biến sau tang thi kia. Chúng nó động tác sắc bén, phản ứng cấp tốc, lực sát thương mạnh mẻ. Càng làm người ta buồn bực chính là... khi mình thiên tân vạn khổ giết chết tang thi động vật, lại phát hiện chúng không thể nào ăn được, chỉ có thể thu được tinh hạch cùng trong đầu tang thi nhân loại không chênh lệch bao nhiêu.
Đương nhiên, động vật, thực vật cùng nhân loại giống nhau, vẫn có một phần có thể vượt qua dị biến mà sống sót. Tuy chúng không có độc nhưng có thể ăn hay không thì còn đang trong quá trình nghiên cứu cùng thảo luận, vẫn chưa có kết quả.
Sáng sớm hôm sau, lúc Phương Hách tỉnh lại thì cảm thấy trời đất dường như bị bao phủ bởi sương mù rồi, mặc dù trời vẫn sáng nhưng lại không thể thấy được hướng mắt trời mọc.
Cậu ngáp một cái, tay dụi dụi mắt:
"Quả nhiên đều trở nên mơ hồ, may mắn là vẫn còn thấy được đường đi."
TP.F mỗi khi vào xuân hoặc đông đều thường xuyên có sương mù, cho nên Phương Hách cũng không suy nghĩ gì nhiều.
"Em rửa mặt cho tỉnh táo đi, sau đó mau chóng ăn chút gì đó lót dạ, bọn người phía sau cũng đã tỉnh rồi."
Hạ Tử Trọng Khẽ vuốt mặt, phun ra một hơi.
Phương Hách gật đầu, từ túi bên cạnh lấy ra nước khoáng, bàn chải cùng kem đánh răng ngày hôm qua cậu đã chuẩn bị. Nước khoáng này là nước lọc bình thường, thứ nhất là vì hai người sợ nếu dội nước giếng ra ngoài như thế không biến có sinh ra phản ứng gì lạ không, thứ hai chính là tạo ra vào cái chai rỗng để chứa nước giếng bên trong.
Nhanh chóng rửa mặt cùng ăn sáng xong, nhờ đây là khu đất hoang nên thuận tiện cho việc hội họp lại, bắt đầu khởi hành.
Xe một đường chạy thẳng hướng Bắc, ven đường nếu đi qua trạm xăng dầu đều bị đoàn người quét sạch, bởi vì sương mù mà trời trở nên âm u hơn, trên đường cao tốc đã bắt đàu có vài bóng tang thi lắc lư du đãng.
Không bao lâu, đoàn người đi đến giao lộ, mấy chiếc xe phía sau chạy đến song song, mở đèn xe, hạ cửa kính xe xuống nói:
"Chúng ta sẽ theo đường này đi về hướng Tây."
Hạ Tử Trọng gật đầu nói:
"Có duyên sẽ gặp lại."
Người kia sửng sốt một chút, bèn cười khổ nói:
"Có duyên sẽ gặp..."
Thời đại này, dù có duyên nhưng đến cùng có thể sống sót để gặp lại hay không vẫn là ẩn số, dùng hình thái tang thi 'Tái kiến'... chi bằng chết cho sạch sẽ.
Mấy chiếc xe đó rẽ theo hướng Tây mà chạy, Hạ Tử Trọng khởi động xe, vòng qua một con tang thi vì ngửi thấy mùi nhân loại mà hưng phấn nhào tới, con tang thi này động tác rất nhanh, may mà Hạ Tử Trọng tăng tốc, nên chỉ có thể nhào tới đuôi xe mà thôi.
"Nó... động tác biến nhanh hơn sao?"
Phương Hách do dự, nhìn kính chiếu hậu thấy con tang thi kia đang há mồm đuổi theo phía sau xe.
Hạ Tử Trọng liếc mắt qua kính chiếu hậu nói:
"Ngày hôm nay gặp mấy con tang thi tại trạm xăng, cũng có vài con động tác đã linh hoạt hơn rồi."
Phương Hách biến sắc mặt:
"Ý anh là... Chúng nó, sau này đều sẽ linh hoạt hơn?!"
Hạ Tử Trọng thanh âm phát chìm:
"Còn nhớ chúng ta gặp mấy con tang thi ở ngày thứ nhất không?Trong đầu bọn chúng có rất ít loại tinh hạch kia, cho đến hôm nay, cơ hồ trong đầu mỗi một con tang thi đều có tinh hạch..."
Phương Hách khẽ mở miệng, âm thanh có chút phát khô
"Học trưởng, ý anh là... Chúng nó... đang tiến hóa?"
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hạ Tử Trọng tán dương nhìn Phương Hách một cái, lại phát hiện gương mặt cậu vì khẩn trương mà trắng bệch đi, liền xoa đầu cậu an ủi:
"Nếu bọn nó tiến hóa, nhân loại chắc có lẽ cũng có thể, ít nhất có thể, trong nhân loại đã có người sử dụng được dị năng đó sao!"
Phương Hách nặng nề gật đầu, như là cấp mình dũng khí:
"Đúng! Chúng ta cũng sẽ trở nên lợi hại hơn thôi!"
Cùng mấy chiếc xe kia tách ra, vận may bọn họ đã trở lại, dĩ nhiên gặp được hai chiếc xe chở xăng cùng một chiếc xe tải vận chuyển heo sống...
"Trời đất! Trên đường cái mà vẫn có thể nhặt heo sống sao!!"
Hai người thu thập xong tang thi tài xế trong buồng lái xe tải, Phương Hách bèn đi quanh xe tải một vòng, tấm tắc lấy làm kì lạ.
Hiện tại đã là tận thế ngày thứ ba, đàn heo trên xe bị đói đến cả người ủ rủ, một vài con trong đàn trực tiếp nằm úp sấp bất động, chỉ phát ra tiếng hừ hừ yếu ớt...
Hạ Tử Trọng kiểm tra kĩ đàn heo trên xe, xác nhận chúng không bị cảm hóa dị biến, mớ thu chúng cùng xe tải vào không gian.
"Em lái xe đi, anh vào sửa sang một chút."
Heo sống không thể phóng đến hầm, không biết vì sao, trừ anh vào hoặc vật được anh mang vào cùng, một khi bị anh thu vào không gian đều trực tiếp đưa vào kho hết.
Phương Hach gập đầu, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, Hạ Tử Trọng bên người biến mất, chỉ còn dư lại một cái vòng tay, rơi xuống ghế nơi anh ngồi.
Một xe heo đang đói đến không có khí lực, trong giây lát thay đổi địa phương, dù không có khí lực vẫn ra sức kêu loạn lên biểu thị chúng đang kinh ngạc.
Hạ Tử Trọng trực tiếp đem xe tải để vào bãi cỏ nơi gia súc được thả rông kia, lúc trước mua heo cũng không nhiều, chỉ có 20 con, bây giờ thêm đàn heo trên xe tải, dĩ nhiên có tới hơn 40 con!
Hơn nữa, heo trong không gian chỉ có 7 con đực, còn lại đều là heo con do heo mẹ sinh ra.
Mà một xe tải heo này, tất cả đều là heo muốn đem đến lò giết mổ, đều là heo đực trưởng thành.
Đàn heo mới này lần lượt được thả ra, liền hừ hừ đi xung quanh vầng cỏ tìm ăn. Bãi cỏ nhỏ của Hạ Tử Trọng gắn với rất nhiều rau dưa chưa thu hoạch, ngoài trừ nhiều loại cỏ thường gặp để nuôi gia súc, càng trồng nhiều chính là cà rốt, khoai tây, cải xanh đang chờ thu hoạch...
Sau khi thả hết heo, Hạ Tử Trọng chỉ lo rau dưa chuẩn bị thu họach sẽ bị chúng giày xéo, anh liền chuyển hai khuông táo tây —— lấy trái cây do không gian sản xuất cho heo ăn, quả thật có chút chà đạp đồ vật mà nhưng ai biểu bây giờ táo tây trong không gian sản xuất qua nhiều làm chi?
Đã tồn từ trước tận thế đến bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Có táo tây, không riêng gì bọn heo bị đói mấy ngày mới tới, mà ngay cả đám heo choai choai, dê cùng bò trong không gian cũng lân la tụm lại.
Hạ Tử Trọng nhìn lên trên núi, cây ăn quả đã trải qua thời kì nở hoa và đang cho quả, to to nhỏ nhỏ, hình dáng căng tròn mộng nước đến hoàn mỹ trên cành, xem ra, trái cây dư thừa lần này đã tìm được chỗ xử lí rồi.
"Đem trái cây cho heo ăn??"
Phương Hách trợn mắt, nhìn Hạ Tử Trọng một cái, ngũ quan xinh xắn nhất thời vặn vẹo mấy lần:
"Học trưởng, anh sẽ không làm rồi đi?"
Hạ Tử Trọng gật đầu:
"Đã cho ăn hết hai khuông rồi!"
Nói xong còn sờ sờ đầu cậu.
"Yên tâm đi, trên núi còn rất nhiều, khoảng hai ba ngày nữa là thu hoạch được rồi."
"Dạ! Em muốn làm rượu táo, rượu nho, dấm táo..."
Cho nên cậu là đang oán giận anh đem kế hoạch của cậu phá hư sao?
Hạ Tử Trọng cười, thanh âm trầm thấp nam tính gợi cảm, làm Phương Hách thoáng cái đỏ mặt.
Hạ Tử Trọng tiến đến gần cậu, khẽ hôn một cái:
"Muốn làm gì đều được, đồ bên trong cho em làm thí nghiệm thoải mái."
Phương Hách nhỏ giọng đáp một tiếng, trên mặt nhiệt độ không lui xuống chút nào, cậu cảm thấy vừa rồi mình hơi trẻ con rồi... Không phải chỉ đem trái cây cho heo ăn thôi sao? Ngược lại heo đó không phải cuối cùng đều vào bụng hai người sao!
Trên xa lộ cao tốc, có thể nghiêm túc kiếm đồ vật một chút kỳ thực thu hoạch không ít. Cơ hồ, mỗi chiếc xe tải nằm rải rác bên đường, ít hay nhiều đều có thể tìm đến không ít thứ. Ăn, dùng, uống kém nhất cũng có thể tìm được một ít dầu ăn...
Nhưng điều kiện đầu tiên là —— ngươi có thời gian mà đi tìm từng cái từng cái sao!
Hạ Tử Trọng lái xe, dọc đường cố gắng tránh né các chướng ngJi vật, nhưng cũng phải hơn 10h30 tối mới đến mục đích của chuyến đi này  ——căn cứ phía Tây Bắc ở ngoại ô TP.A cho ngườ sống sót.
Nhưng mà, chờ anh đến nơi lại sửng sốt phát hiện —— quân đội đâu? Tường vây đâu? Đại pháo, xe thiết giáp đâu?? Hoàn toàn bằng phẳng trống trải...
"Học trưởng?"
Phương Hách tò mò nhìn ra mảnh đất trống trải trước tiểu khu kia
"Bên kia hình như là tiểu khu mới xây? Chăc bên trong cũng không có bao nhiêu hộ gia đình đâu, nếu không chúng ta vào đó sửa sang chút nghỉ ngơi qua đêm đi?"
Hạ Tử Trọng lúc này mới hồi phục tinh thần, gật đầu một cái, chạy xe vào trong mới mở cửa xe xuống.
Đúng rồi! Có vẻ như lần này hai người bọn anh tới sơm rồi, người của quân đội từ trong TP chưa rút ra đây thì phải...
Hạ Tử Trọng tính toán dù sao cũng sẽ có sai lệch, lúc tận thế bùng phát, quân đội tuy rằng phản ứng rất nhanh nhưng cũng không thể lập tức đi cứu người được, mặt khác, bọn họ vốn muốn rút lui về phía Bắc TP.A, nơi đó chính là căn cứ trụ cột của quân đội, trại quân sự hóa.
Nới đó là căn cứ trọng yếu của họ tại TP.A, một khi xuất hiện tình huống nguy hiểm nào đương nhiên phải ưu tiên rút về đó.
Lần này dị biến bất ngờ, hơn một nửa nhân loại cảm hóa bệnh độc tử vong, đáng sợ hơn là ngay cả sinh vật khác cũng có độ cảm hóa dị biến khác nhau, mà nhóm động vật tang thi hóa lại rất kinh khủng, tại sơ kỳ tận thế, hình động của chúng nó đã bỏ xa động tắc cứng ngắt của tang thi nhân loại.
Căn cứ quân đội, được xây dựng phải nằm trong quốc nội mà địa điểm được họ chọn lại là bên cạnh núi...
Trú quân tại tận thế ngày thứ nhất đã có giả thuyết đưa ra tang thi động vật tồn tại, nhưng mãi đến ngày thứ ba mới có chứng cứ xác nhận việc này, bởi vì không thể phán đoán được trong núi có bao nhiêu tang thi động vật tồn tại, lại tránh cho thương vong quá nhiều mới quyết định rút lui về hướng Tây Bắc đến nơi mà Hạ Tử Trọng biết sau này, tạo thành một trường thành bảo vệ tân nội thành.
Hai người lái xe chạy một vòng ở xung quanh, Hạ Tử Trọng liền chọ một khu biệt thự đang mở cửa. Chọn biệt thự này cũng không phải anh đối với nơi này có hi vọng đặc biệt gì, dù sao anh cuzng có không gian mà, dù chỉ ở một phòng ba gian chỉ có năm mét vuông cũng không sao cả.
Nhưng ở tận thế, đặc biệt nơi nay sẽ lập tức bị quân đội khống chế, anh vẫn nên chọn một khu phòng ở rộng rãi vô chủ tương đối tốt hơn.
Tại tận thế thường sẽ phát sinh nhiều trường hợp như vầy: Ra ngoài thiên tân vạn khổ làmnhiệm vụ, thật vất vả về đến nhà, lại phát hiện nhà mình bị người khác chiếm.
Càng uất ức hơn là phát sinh các sự việc sau —— vật tư bị người đoạt mất, lão bà chạy theo người khác, con cái bị bán mất, cha mẹ bị giết chết, cuối cùng —— phòng ở bị người ta đoạt rồi.
Cho nên, muốn ở được yên ổn, hoặc thẳng thắn chờ bộ đọ đến, liền cùng quân đọi thống nhất chia phòng, chỉ cần đưa đủ tiền thuê, ít nhất căn phòng mình  ướn sẽ không đổi chủ, nhưng đồ vật bên trong lại không ai có thể đảm bảo an toàn được.
Một cách khác để tìm một căm nhà an toàn yên ổn là  —— tìm một căn nhà có hệ số an toàn cao nhấy để ở.
Hiện tại, hai người đang ở xa khu (???), nơi đây là khu mới quy hoạch xong ở TP.A, khoảng cách đến nội thành tuy gần nhưng vẫn giữ một độ dài nhất định.
Mảnh đất nơi này được xe như là từ khu dân cư cũ qui hoạch lại, vừa xây xong, các phương tiện vật dụng cũng đầy đủ, nhưng do nhiều nguyên nhân mà các chung cư cao tần cùng phòng ốc bên trong cũng không có bao nhiêu chủ hộ chân chính ở lại, cho nên bên trong có người ở cũng không nhiều.
Mà bên trong khu này có mấy căn biệt thự, vừa mới xây xong không lâu, trừ phòng ốc vừa mới bán đi, đại đa số biệt thự đều vô chủ.
Hiện tại đang xu hướng nhà ở thông minh cùng tính năng an toàn cao, khu biệt thư mới này xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây kiểu mới, đều dùng khóa vân tay cùng mật mã, kính chống trộm làm tăng tính năng an toàn. Bây giờ bên trong khu này vẫn còn có điện, nếu hai người có đủ vận may, động tác nhanh liền coa thể nắm giữ một nơi an toàn để trú ngụ tạm thờ.
Hạ Tử Trọng Nhớ tới, lúc trước anh tạp căn cứ TP.A nghe nói qua, bên trong khu biệt thự này có hai bang phái đánh nhau, cửa sổ biệt thự khu này bị đến cả dị năng cũng không thể làm nổ được —— này đương nhiên là do dị năng giả lúc đó năng lực còn chưa cao đi.
Lái xe trực tiếp đi tới phòng quản lí của khu biệt thự, lại không nhìn thấy bóng dáng của người bảo an nào, cả khu biệt thư hoàn toàn không giống tình hình kinh khủng tại các khu cao tầng nào, chỉ sợ là lúc bệnh đọc bùng phát, bên trong này hình như không có người nào vào đây.
Hai người Hạ Tử Trọng cẩn thận lẻn vào phòng quản lí, Hạ Tử Trọng liền nhanh chóng tra xét tình huống các khu biệt thự, quả nhiên phát hiện, trong khu biệt thư này có hơn một nửa chưa có chủ.
Chọn lấy một bản mẫu phòng mà vừa nảy hai người đã chọn, bèn điền thêm thông tin chủ hộ vào, đem vân tay của anh cùng Phương Hách nhận dạng, lấy thẻ từ sử đổi mật mã, triệt để khóa chặt thông tin, sau đó liều rút ra đĩa cứng trong máy theo dõi tiểu khu, lúc này mới thở ra một hơi.
Nắm lấy thẻ từ của khu biệt thự, anh liền nói:
"Đi thôi! Thủ tục làm xong hết rồi!"
Phương Hách hai mắt lượng lượng, tràn đầy kính nể:
"Học trưởng, anh lợi hại quá đi!!"
Hạ Tử Trọng không được tự nhiên, tằng hắng một cái, đứng dậy:
"Đi thôi."
Trước kia, anh có cùng lão tổng trong công ty tiêpa xúc qua máy mốc tinh vi cùng các kỉ xảo phá giải, mấy cái quy trình này cũ g không khác biệt lắm.
Hai người  lái xe đến căn phòng mình xem trọng, nơi này vị trí tương đối gần cổng lớn tiểu khu, ra vào rất thuận tiện, mà nay đã triệt để sửa đổi nhiều thông tin bên trong xong rồi, không cần hai người khó khăn trong việc đi lại, sau này càng không làm người khác hoài nghi —— hai cái đại nam nhân, sau tận thế lại ở cùng một chỗ trong căn nhà phô trương thế này, cũng không cùng quân đội qua lại, dù chủ hộ là anh cũng sẽ khiến người khác hoài nghi.
Đem xe để vào hầm, hai người bắt đầu kiểm tra tất cả các gian phòng trong biệt thự.
Biệt thự này xây theo kiểu kiến trúc ba tầng, tầng hầm chia làm phòng lạnh để rượu, phòng chơi; một tầng phòng khách, nhà bếp, phòng tập thể hình...; tầng hai gồm có phòng ngủ, phòng nghỉ ngơi, thư phòng; tầng ba là đặc biệt nhất, ngoại trừ sân thương, toàn bộ được lát sàn bằng gỗ, phòng nghỉ còn có một thảm thực vật đang điểm vài đóa hoa tường vi, cư nhiên còn có một bể bơi nhân tạo trong nhà!
Lúc trước hai ngườ vào  iệt thự xem xét cũng không phát hiện bể bơi ở tầng ba, may mắn là, cửa từ lầu ba xuống lầu hai cũng cần khóa từ mới mở được, bằng không Hạ Tử Trọng sẽ trở lại phòng quản lí mà đổi một gian nhà an toàn hơn để ở.
Phương Hách mím môi cười trộm, lúc vừa mới vào vào phòng nghỉ ngơi tầng hai, Hạ Tử Trọng nhìn thấy trần nhà trong suốt bằn g pha lê đang ánh lên màu xanh thủy lam, nhát mắt cả gương mặt gần như vặn vẹo, biểu cảm đó là cho người ta khố quên quá đi~~~ thật muốn nhìn thêm lần nữa làm sao bây giờ!
Hai người đi dạo quanh các gian phòng xong, sau đó khóa chặt tất cả cửa sổ, đi đến phòng ngủ, kéo lại rèm cửa sổ  —— tiến vào không gian.
Trở lại không gian, nhìn cảnh vật quen thuộc mà ấm áp xung quanh, Hạ Tử Trọng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhành xoa bóp gương mặt đang cười trộm của Phương Hách, đầu ngón tay lưu luyến tại má lúm đồng tiền của cậu:
"Hôm nay, chúng ta nghỉ ngơ thật tốt trong không gian đi, ngày mai lại đi xung quanh kiểm tra tình huống một chút."
PhươnPhương Hách gập gật đầu:
"Học trưởng, anh đi tắm trước đi, em đi xuống kho xem thử."
Cậu cho rằng Hạ Tử Trọng sỡ dĩ lâm thời chọn nơi này làm nơi đặt chân vì khu này số lượng tang thi ít, an toàn sẽ cao hơn một ít.
Mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, nhớ tới hồ nước trong buồng tắm, Hạ Tử Trọng quả thật muốn đi vào đó hưởng thụ ôn tuyền một chút. Còn cái biệt thự đặc sắc bên ngoài, thôi đi! Mắt không thấy tâm không phiền.
Chờ anh tắm xong đi ra, liền phát hiện người nào đó lại đâm đầu vào bếp rồi...
"Tại sao lại nấu cơm nữa rồi?"
Nhìn Phương Hách bận rộn như vậy, tuy anh rất vui vì cậu nguyện ý nấu cơm cho anh, luôn chăm sóc sức khỏe cùng dinh dưỡng cho hai người, nhưng anh rất đau lòng cậu nha!!
Phương Hách đang làm vằn tắn, nghe tiếng đàu cũng không nâng nói:
"Em đang là vằn thắn, tại vừa nảy xuống kho thấy có rất nhiều tôm khô cùng tảo tía."
Đương nhiên nhiều rồi, những thứ này có thể là thu ở tại quầy đồ khô, khoảng mười mấy cân luôn.
Chú thích
Biệt thư mà anh trọng cùng em Hách ở nè!

Vằn thắn (nhìn khá giống sủi cảo)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét