7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 10

Chương 10:  Thiên đường của các cặp đôi (Thánh địa hải sản)

Dao

Hôm nay, hai người ra ngoài có hơi trễ hơn so với bình thường, Phương Hách luôn cuối đầu, sắc mặt đỏ ửng, tình cờ nhấc mắt nhìn về phía Hạ Tử Trọng, trong mắt hạnh phúc tràn đầy không thể che dấu được.
Nhân viên phục vụ ở đây đã sớm luyện thành kim tinh hỏa nhãn, vừa liếc mắt liền nhìn ra hai suất ca kia là một đôi, nơi này là thánh địa du lịch, kết hôn du lịch, tình nhân du lịch đã thấy qua, nam nam, nam nữ, nữ nữ, các mối quan hệ xã hội chấp nhận hay không chấp nhận, họ đã thấy rất nhiều! Sớm không còn kinh ngạc.
Đến khi bóng dáng hai người khuất sau cửa khách sạn, mấy nhân viên phục vụ rãnh rỗi cùng tụm lại nhiều chuyện:
“Đôi này thật đẹp nha! Suất quá đi!”
“Có gì đâu mà kinh ngạc? Lần trước lúc cô xin nghỉ, có một đôi đến, hai người họ mới gọi là đẹp!”
“Đôi đó đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng trang điểm đậm quá, nhìn không ra mặt thật! Đôi mới ra đó, rõ ràng không trang điểm gì mà vẫn suất khí ngời ngời kìa!”
“Có đẹp hơn nữa cũng không phải của chúng ta! Đều là hoa đã có chủ!”
“Cho nên mới muốn thưởng thức nha! Nam nhân tốt đều làm Gay hết rồi! Không sao, sờ không được, còn có thể nhìn mà!”
Mặc áo phao, từ từ đi đến bến tàu,  ngồi thuyền vượt sóng.
Đầu đội mũ bóng chày, trên mặt mang khẩu trang, mặc áo thun bên trong cùng áo sơ mi khoác bên ngoài không gài nút.
Phương Hách vì phối hợp Hạ Tử Trọng cũng mặc trang phục tương tự, trên mặt cũng đeo cái khẩu trang đồng dạng.
Bởi vì hiện nay, một loại bệnh khuẩn mới đang truyền nhiễm, người đi trên đường vì phòng ngừa cảm nhiễu đều đeo khẩu trang, việc này giúp Hạ Tử Trọng che giấu được sắc mặt hư nhược.
Đoạn du lịch trong mấy ngày tới không xa lắm nên quyết định đi bộ. Còn chiếc xe SUV, mấy ngày trước chở chuyến hàng cuối cùng, tranh thủ lúc không ai đã thu vào không gian. Đồng thời còn có hai chiếc Hãn Mã, máy móc cài ruộng, máy gieo hạt, máy đào đất… đều là do anh không có đạo đức mướn được ở khu nông cụ công cộng. Tận thế sắp đến… trừ khi bị ngốc mới đem trả lại.
Bây giờ xe anh không tính đem ra, trừ khi thời gian phát sinh tận thế xảy ra biến hóa làm anh phản ứng không kịp, bằng không, anh sẽ lấy xe bên đường mà đi.
Hai người đi xung quanh khảo sát một chút đến giữa trưa, cửa hàng cá bên kia lúc trời còn chưa sáng đã bắt đầu bán sỉ, chờ hai người đến, người bán cũng đã kết thúc công việc.
Bất quá, những tiểu thương bán lẻ cũng có nhiều thứ tốt.
Phàm là những hải sản mới mẻ, còn sống Hạ Tử Trọng đều mua hết, cùng mấy thứ như lưới, túi,… ném vào cốp sau. Trong chớt mắt thu vào không gian.
Khi anh làm động tác đó cũng không có cố ý tránh Phương Hách, có thể do việc được đi du lịch chung với Hạ Tử Trọng làm Phương Hách so với người bị sốt nhẹ như Hạ Tử Trọng còn mơ hồ hơn, cho đến khi lên bờ, chuẩn bị đi lặn mới nhớ tới —— “A! Học trưởng! Hải sản chưa lấy ra mà!
Hạ Tử Trọng nhíu nhíu mày, không hé răng.
Phương Hách mờ mịt nhìn anh, buổi sáng khi đi thuê xe đã cùng chủ thuê nói rõ, thuê bốn ngày, mỗi ngày chỉ dùng vào buổi sáng, khi không dùng sẽ đem xe trả lại. Hiện tại nếu trên xe còn đồ, sao đem trả được?
“Em đi lấy đi!”
Hạ Tử Trọng cũng không có ý định gạt Phương Hách chuyện không gian, đây là tín nhiệm bắt nguồn từ kiếp trước. Mà sau khi sống lại, trải qua một đoạn thời gian ở chung, anh lại càng vững tin, Phương Hách trước mặt vẫn chính là Phương Hách trước kia, vẫn là Phương Hách cùng anh đối mặt khốn khó, nguyện ý bên cạnh anh.
Phương Hách mơ mơ màng màng gật đầu, chạy đến phía sau xe mở cốp ra… Trống rỗng, trừ một ít nước động, hoàn toàn không có đồ vật gì.
Mặt xoát một cái đỏ lên, Phương Hách nhớ đến một số đồ vật trong nhà không tiếng động biến mất, những hải sản này hẳn là cũng ở cùng một nơi đi?
Cúi đầu cọ đến bên người Hạ Tử Trọng, anh không giấu cậu, mặc dù không nói rõ, nhưng anh lại dùng phương thức khác để biểu đạt sự tin tưởng của anh đối với cậu, mà sáng hôm nay, anh liền nhận tình cảm của mình… A a a! Học trưởng tốt quá đi! Chính cậu không yêu lầm người mà ≥﹏≤!
Hạ Tử Trọng không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cúi đầu đi đến bên anh, liền kéo tay cậu lần thứ hai đi đến bến tàu.
… Nắm tay nha~~~
Phương Hách mang theo một thân phấn hồng phao phao, bước chân bồng bềnh theo sát phía sau Hạ Tử Trọng, vào lúc này cho dù Hạ Tử Trọng đem cậu đẩy xuống biển, cậu cũng sẽ không có phản ứng đi? —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người nào đó nhẫn tâm đẩy a ╮(╯_╰)╭.
Biển rộng xanh thẳm, san hô mỹ lệ, vờn quanh san hô là từng đàn từng đàn có nhỏ đủ loại, muôn hình vạn trạng sinh vật biển.
Hai người mặc đồ lặn, bắt đầu hành trình du lịch đáy biển.
Vừa lặn xuống đáy biển, Hạ Tử Trọng liền tháo găng tay trái ra, anh bây giờ muốn thu đồ vào không gian phải thông qua tiếp xúc trực tiếp. Mà một lần có thể thu vào thể tích khá dọa người.
Anh còn nhớ, trước trọng sinh, anh dù muốn cũng không thể nào thu một container đồ vật dù lớn hay nhỏ, nhưng lúc thu thập vật tư tại thành phố F, anh có thể lập tức thu một kho hàng, gần một nửa container lớn.
Lúc đó, chính anh cũng phải giật mình. Nhìn chằm chằm tay mình cả buổi mới xác nhận không hoa mắt.
Dù vậy vẫn để lại di chứng đau đầu, phải nghỉ ngơi nửa tiếng mới hồi phục tinh lực.
Khi lặn xuống biển, anh liền thu một chút nước biển dẫn vào cái đầm mà anh đã đào trong không gian cho đến khi đầy.
Sau đó, san hô*, hải sâm, hải mã, sao biển, cá biển… chỉ cần trong phạm vi nước biển anh thu đều đi theo vào không gian, thật tiện lợi!
Tại trong biển thu thập vật tư thoải mái nhất chính là ——chỉ cần thu nước biển thì các loại sinh vật trong đó dù không đụng tới tay anh, chỉ cần này trong phạm vi nhất định đều bị thu vào, chính là gian lận mà!
Phương Hách vừa tỉnh hồn, tự nhiên phát hiện động tác nhỏ của Hạ Tử Trọng, cạu liền cố ý du đãng giữa nhân viên công tác hải lâm và Hạ Tử Trọng nhằm che chắn tầm mắt của đối phương.
Tuy rằng có thể thu thêm không ít thứ tốt, nhưng Hạ Tử Trọng vẫn rất cẩn thận, anh còn muốn ở đây mấy ngày nữa, không làm quá được!
Kẻ trước người sau bò lên trên thuyền, hai người ngồi ở mũi thuyền hô hấp không khí mới mẻ.
“Chơi vui không?”
Nhìn mấy dấu trên mặt Phương Hách bị kính bảo bệ ép, nâng tay sờ sờ, Hạ Tử Trọng khẽ cười.
Phương Hách gật gật đầu:
“Đáy biển rất đẹp, san hô cũng đẹp nữa!
Nhân viên công tác một bên kiểm tra thuyền hỏi:
“Đi hưởng tuần trăng mật hả?”
Phương Hách sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt. Cậu đã sớm biết rõ tính hướng của mình, cư nhiên so với khi ở cao trung tỏ tình với học trưởng còn thẹn thùng hơn…
“Ừ.”
Hạ Tử Trọng thoải mái ôm vai Phương Hách nói
“Làm  sao? Có nhiều người giống chúng ta đến đây lắm hả?”
Nam nhân lên tiếng cười ha hả:
“Phải! Có mấy đôi đến hưởng tuần trăng mật, lần trước chúng ta còn tiếp nhận một đôi ở đáy biển cử hành hôn lễ, đều là hai nam nhân. Chúng ta nơi này so với nội địa bảo thủ thì rất cởi mở nha! Bất quá các ngươi có chút không giống…”
“Ồ? Chỗ nào không giống?”
“Chúng ta thấy thật nhiều Gay đều có chút nương, khá nhẹ nhàng, thích làm nũng, trang điểm.”
Trong bụng người đó bỏ thêm một câu: Các ngươi nhìn tương đối không có hù người.
Phương Hách lặng lẽ kéo kéo cánh tay Hạ Tử Trọng, nói nhỏ bên tai:
“Học trưởng… Anh thích nương một chút sao?”
Hạ Tử Trọng tại sau gáy cậu búng một cái:
“Vậy trực tiếp tìm nữ nhân cho rồi!”
Phương Hách tối tăm thở ra một hơi, may quá! Bất quá cậu vẫn rất ngại ngùng, dễ đỏ mặt, cái này… có xem hơi nương không?
Bãi cát, sinh vật biển, nước biển…
Hạ Tử Trọng từ ngày thứ hai đến thứ năm đều đến đây, tại ven biển càn quét. Hơi chút tiếc nuối chính là có nhiều sinh vật biển lên bờ liền chết, trừ khi gặp ở dưới biển bằng không, không thể nào thu thập được.
Còn muốn thu sinh vật cỡ lớn nơi biển sâu… Nghe lời, về ngủ đi, đừng mơ nữa! Đầm nước trong không gian lớn bao nhiêu mà đòi thu! Đừng suy nghĩ nữa.
Buổi sáng ngày thứ năm, hai người liền đến siêu thị phụ cận, trắng trợn mua các loại hải sản đóng gói hoặc phơi khô.
Ngày thứ sáu, hai người đi dạo vòng vòng, mua chút cây dừa giống, chuối tiêu giống cùng một số thực vật đặc trưng ở vùng này.
Đến giữa trưa, hai người liền lên máy bay quay về nhà.
Vì bệnh lạ ngày càng lan rộng, người bị hôn mê ngày càng nhiều.
Hạ Tử Trọng ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay trái của Phương Hách, Phương Hách đang dựa vào vai anh ngủ.
Sáng mai, thế giới này sẽ hoàn toàn biến dạng, quân đoàn tang thi trong nháy mắt tràn ngập mọi ngóc ngách.
Lát nữa xuống may bay, anh muốn mang Phương Hách trực tiếp về nhà sao? Nhà anh ở trung tâm thành phố, đời trước anh, Đới Quân, Hứa Lỵ Lỵ phải hao hết sức, thiên tân vạn khổ mới thoát ra được, vừa bắt đầu liền ở trong nhà tử thủ một tuần lễ.
Trung tâm thành phố quá nguy hiểm, hơn nữa thu thập vật tư cũng không tiện. Đừng thấy trung tâm thành phố nhiều siêu thị, có thể người sống đều chạy đến đó, chờ đến khi bị tang thi chặn lại thì nguy.
Huống hồ…
Nghĩ đến Đới Quân cùng Hứa Lỵ Lỵ, Hạ Tử Trọng trong mắt hàn quang chợt lóe. Anh trọng sinh chỉ lo lắng cùng Đới Quân chia tay mà lại quên Hứa Lỵ Lỵ. Càng không ngờ, nàng vẫn đến nhà hắn vào tuần trước.
Mà một tuần sau, chạng vạng ngày thứ sáu cũng chính là hôm nay, nàng lại đến nhà anh một lần nữa, ở lì không chịu đi cho đến khi phát sốt, rồi tang thi bạo phát.
Hạ Tử Trọng không muốn liên quan gì đến nữ nhân đó nữa, càng không muốn gặp nếu không sẽ trực tiếp phát hỏa. Vì thế, hôm nay tốt nhất không nên về nhà.
Mở ra điện thoại di động, kiểm tra đường rời khỏi thành phố F, anh đã đánh dấu những vị trí trọng yếu rồi, có thể đi đến nơi dự tính thu vật tư cũng được.
Ngón tay từng điểm từng điểm xẹt qua màn hình, bỗng nhiên, Hạ Tử Trọng nhìn một chỗ, hai mắt sáng ngời.
“Học trưởng, chúng ta đi chỗ nào?”
Phương Hách có chút mơ hồ dụi mắt, theo phía sau Hạ Tử Trọng mà đi.
“Suối nước nóng Hâm Hải”
Chú thích:
San hô:
Sao biển:
Hải mã (Cá Ngựa)
cangua
Cá biển cùng quan cảnh:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét