7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 11

Chương 11: Ấm áp trước tận thế

suoiNuocNong1

Không e dè mà kéo tay Phương Hách tay, Hạ Tử Trọng bắt một chiếc taxi ngồi vào.
“Đi chỗ đó?”
Phương Hách nghi hoặc nhìn anh bình tĩnh gọi điện đặt phòng.
Cúp điện thoại, Hạ Tử Trọng tâm tình tốt mà trêu cậu:
“Tuần trăng mật của chúng ta chưa xong mà!”
Phương Hách cảm thấy rất 囧*, cúi đầu. Đúng vậy, mấy ngày nay hai người buổi sáng mua sắm, buổi chiều bơi lặn, chạng vạng ăn bữa tiệc lớn hoặc đến nhiều nơi ăn vặt. Buổi tối, Hạ Tử Trọng liền không thoải mái…
囧: Dân mạng hiểu như nghĩa: phiền muộn, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay…
Anh ngoại trừ nắm tay cậu, ôm ôm một chút… thân mật nhất, là một lần anh hôn mặt cậu, mặc dù tốc độ này là bình thường cho mối quan hệ mới xác lập. Nhưng nếu học trưởng muốn…
Phương Hách lập tức mặt đỏ, cúi đầu yên lặng quyết định, một hồi cậu sẽ tự mình tắm thật sạch, sau đó… sau đó… học trưởng muốn thế nào đều được!
Xe chạy về hướng Bắc, Hạ Tử Trọng nhìn ngoài cửa sổ dần dần sụp tối, nắm chặt tay Phương Hách mười ngón đan xen. Khi bình minh ló dạng, tất cả những thứ này cuối cùng rồi sẽ không còn tồn tại nữa, may mắn, anh còn có cậu.
Lúc tới suối nước nóng, vừa qua 6 giờ tối, làm thủ tục nhận phòng, hai người có chút đói…
Cân nhắc vấn đề an toàn, Hạ Tử Trọng quyết định không ra ngoài ăn tối, cũng không đi suối nước nóng lộ thiên, thẳng thắn ở trong phòng.
Yêu cầu nhà trọ chuẩn bị thức ăn, nửa tiếng sau mang lên, hai người nhận chìa khóa, lên lầu.
Gian phòng họ thuê có cửa sổ rất lớn, sát đất, đối diện nội thành, tầm nhìn rất tốt, sáng sớm ngày mai có thể dùng kính viễn vọng quan sát tình huống.
Trong phòng rất sạch sẽ, nhưng vẫn kiểm tra xem có bị đặt thiết bị nghe lén nào không…
Hạ Tử Trọng kiểm tra mấy góc bí mật, phòng ngừa bị đặt máy quay lén.
Phương Hách nhìn cái giường cỡ lớn trong phòng, hít sâu một hơi.
Đây không phải là phòng đôi trên đảo ở thành phố N, mà là… phòng tình nhân nha!
Cũng phải, lúc trên đảo, mình và học trưởng còn chưa xác lập quan hệ, mà hiệ tại…
Vỗ vỗ mặt, đây là bước cuối cùng trong việc xác lập quan hệ, đêm nay phải cố gắng lên! Cậu không muốn học trưởng hối hận khi chọn cậu… còn phải phá thân xử nam nữa!
Hai người làm quen phòng, cất đồ của mình tốt, nhân viên phục vụ liền đem bữa tối lên.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng bên trong khách sạn chỉ có một vài cặp đôi, một số người đi chơi cùng bạn bè, cũng không tính là nhiều.
Cơm nước trong khách sạn chất lượng cũng không quá tốt, tay nghề hoàn toàn không thể so với Phương Hách, cũng không bằng khách sạn tại thành phố N  —— chưa nói trình độ ngon hay không, nhưng về độ tươi của nguyên liệu thì đã không bằng.
Ăn xong cơm tối, đợi người dọn dẹp bàn ăn đi, Phương Hách thấp giọng nói:
“Học trưởng, anh đi tắm đi!”
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đối mặt, hôm nay xác thực nên nghỉ sớgật đầu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Nước trong phòng nghe đâu cũng từ suối nước nóng, có tác dụng làm đẹp da. Hạ Tử Trọng cũng không tính ngâm lâu, mở vòi sen mà tắm, vài phút sau rồi đi ra.
Nằm trên giường, vừa điều chỉnh điều hòa, vừa nghĩ đến hành động kế tiếp, nghĩ đến chỗ mấu chốt, liền lấy điện thoại di động viết viết vẽ vẽ.
Chuẩn bị xong hết, anh liền lấy một cái sim mới, tại mỗi diễn đàn lớn, đem thông báo về tận thế đăng lên, làm xong liền rút sim ra bỏ.
Hôm nay, Phương Hách tắm đặc biệt chậm, chờ Hạ Tử Trọng phục hồi tinh thần đã qua một tiếng.
Ngâm đến hôn mê luôn rồi sao?
Vội vã đi giày vào, chạy đến cửa phòng tắm, vừa vặn, cửa phòng tắm mở ra.
“Học trưởng…”
Phương Hách nhìn qua cùng bình thường có chút không giống, có lẽ do ngâm nước nóng quá lâu làm mặt cậu đỏ lên, trong mắt mang theo sương mù, áo tắm hơi mở rộng có thể nhìn thấy da thịt trắng nỏn bên trong ánh lên chút hồng nhạt.
“Em…”
Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm giác thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Người trước mặt bỗng nhiên tiến lên một bước, ghé vào ngực anh. Hai tay cậu ôm lấy hông anh, hai mắ cà cà vào ngực anh, cọ khai áo tắm, tiếp xúc da thịt anh —— da cậu trắng nỏn, mịn màng, trơn bóng.
“Em, em đã tắm rất sạch …”
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, mới lý giải được thanh âm nhỏ tựa muỗi của cậu, tắm sạch sẽ… Đứa ngốc này, cậu nghĩ lời anh nói trên xe là thật!
Hạ Tử Trọng nhất thời dở khóc dở cười, nhưng bây giờ, tên đã lên dây, sao lùi bước được?! Càng không thể thương tổn tự tôn của Phương Hách, trời mới biết, kẻ ngốc này, ôm tâm trạng gì mà một mình ở bên trong… thanh lý.
Trở tay ôm lấy hắn eo, dẫn hắn hướng phòng ngủ phương hướng đi đến. Phương Hách bước chân có chút lảo đảo, nhưng vẫn kiên định đi theo Hạ Tử Trọng đến bên giường. Cậu yêu anh, yêu nhiều lắm, thậm chí so với lúc anh biết còn lâu hơn,
Cho nên, chỉ cần Hạ Tử Trọng muốn, Phương Hách đều nguyện ý làm cho anh. Huống chi, lần này tình cảm của cậu đã được anh chấp nhận.
Phương Hách nằm trên giường, vì căn thẳng, hai chân của cậu vô thức cọ vào nhau.
Cậu cảm thấy hai má mình nóng lên như sắp bị thiêu cháy, nhưng vẫn luyến tiếc rời mắt khỏi gương mặt anh.
Nhìn đôi mắt ướt át kia, Hạ Tử Trọng nhịn không được, cúi xuống, nhẹ nhàng hơn lên mắt cậu, lướt đến đôi má, cuối c7fng dừng lại ở môi cậu.
Môi cậu rất mềm, làm cho anh không tự chủ được muốn làm sâu thêm nụ hôn này. Anh nhẹ nhàng tách môi cậu ra, đưa lưỡi vào thâm dò mọi ngóc ngách, cậu lại vụng về đưa đầu lưỡi mình nghênh hợp anh.
Người dưới thân thẹn thùng, đưa tay ôm lấy anh, rụt rè đưa tay cởi áo cho anh.
Hạ Tử Trọng ôm cạu vào lòng, bàn tay tiến vào áo tắm, xoa nắn thân thể nóng bỏng của cậu, môi không ngừng hôn cậu…
Không đúng!
“Em đang sốt!”
Hạ Tử Trọng áp trán anh vào trán Phương Hách, khẳng định nói.
“Hả?”
Đang chìm đắm vào cơn mê, Phương Hách nháy mắt không hiếu.
Hạ Tử Trọng thở dài, cười khổ sờ trán cậu, nói từg chữ một:
“Em, phát, sốt!”
Phương Hách nhất thời chẳng biết nói gì, thè lưỡi, giơ tay để lên trán mình… Hình như có hơi nóng?
“Đưa ngốc này! Không thấy choáng váng sao?”
Hạ Tử Trọng không phải thánh nhân, lúc nãy hôn môn cậu, lửa dục anh đã bị câu ra rồi! Thấy cậu còn đang sờ trán mình, bèn gõ nhẹ đầu cậu một cái.
“… Em còn tưởng là… là bị anh hôn nên mới…”
Phương Hách cuối đầu, cảm thấy thật uất ức mà! Hôm nay cậu đã chuẩn bị như thế, kết quả vì cậu phát sốt mà không thể tiếp tục được… Thật muốn chết cho rồi!
“Em…”
Hạ Tử Trọng thế mà lại không nhớ, phần lớn dị năng giả đều sẽ phát sốt vào đêm nay, đời trước Hứa Lỵ Lỵ cũng như vậy. Phương Hách cũng có dị năng, hơn nữa còn là hệ chữa trị cực kì hiếm gặp, vì thế cậu cũng sẽ phát sốt tại đêm nay.
Chính anh bị sắc đẹp làm mờ mắt, suýt nữa là súng đã bốp cò. Này cũng không thể tránh anh nha! Ai nghĩ, cậu lại dụ hoặc như thế chứ?! Dù là Đới Quân có kỹ xảo câu dẫn, anh cũng không bị mê hoặc như vậy mà!
“Học trưởng… Xin lỗi…”
Bên tai truyền đến thanh âm thật thấp, mang theo chút biếng nhát làm Hạ Tử Trọng run lên.
“Chuyện này sao có thể trách em? Cũng không phải em muốn bệnh?”
Đem cậu ôm vào ngực, kéo chăn qua đáp kín.
“Anh đi lấy thuốc cho em… Mấy ngày nay có dịch, bệnn viện đã chật ních rồi, anh sợ đưa em đến đó sẽ nhiễm bệnh khác thì nguy,”
Phương Hách dùng sức lắc đầu:
“Em không sao, chỉ có chút nóng thôi, uống thuốc ngủ một giấc sẽ khỏi!”
Lấy ra thuốc hạ sốt cùng nước khoáng, Hạ Tử Trọng giúp cậu uống, tuy rằng cũng không có tác dụng gì, nhưng cho cậu uống anh an tâm hơn.
Qua 12 giờ đêm, một người sốt biến thành hai người, rõ ràng buổi tối, cái gì cũng chưa kịp làm, vậy mà lúc này như là đại chiến cả trăm hiệp, mồ hôi nhễ nhại, mãi đến hừng đông mới dần dần khá hơn.
Phương Hách tỉnh lại trước, mơ hồ nháy mắt mấy cái, phát hiện mình nằm trong ngực ai đó. Đêm qua, hai người phát sốt nên ngủ không ngon, có hơi trở người, dây lưng áo tắm đã sớm lỏng ra, lúc nào hai người trên cơ bản mặc hay không đều như nhau.
Hôm qua, Phương Hách vì người nào đó thanh lý (… ), nên khi mặc áo ngủ cũng không có đồ lót bên trong, lúc này gần như trần trụi mà nằm trong ngực Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng tuy có mặc quần lót, nhưng áo tắm bị giải khai, trên cơ bản cũng không khá hơn là mấy.
“Ừm…”
Hạ Tử Trọng phát ra thanh âm khàn khàn từ tính, làm cho Phương Hách đỏ mặt. Phương Hách lặng lẽ khắc họa từng đường nét trên gương mắt Hạ Tử Trọng vào lòng cậu.
Nam nhân chính là người mà cậu đã thích rất nhiều năm… Hiện tại, anh ấy cũng thuộc về cậu rồi…
“Còn nóng không?”
Hạ Tử Trọng mở mắt ra, thấy Phương Hách nhìn anh ngẩn người.
“A? Úc… Hình như đã hết rồi.” 
Phương Hách liền vội vàng lắc đầu.
Bất đắc dĩ nhìn mà nhìn cậu, Hạ Tử Trọng lấy nhiệt kế, nhét vào nách cậu.
Quả nhiên không còn sốt nữa, vậy hẳn cậu đã kích phát ra dị năng rồi đi?!
Hạ Tử Trọng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất bi thương, dị năng của anh phải 6 tháng sau mới kích phát ra, thật là hố quá đi!
“Em dậy đi, trước đi tắm nước nóng… A! Uống chút nước rồi đi..”
Tối qua, hai người phát sốt, ra nhiều mồ hôi, khá mất nước. Vừa nói, Hạ Tử Trọng vừa đi vào phòng tắm mở nước vào bồn.
Phương Hách khéo léo gật gật đầu:
“Học trưởng, buổi tối chúng ta đi ngâm ôn tuyền nha?”
Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, trong lòng áy náy —— e rằng sau này, đừng nói ngâm ôn tuyền, ngay cả tắm rửa bình thường cũng không được.
Trong phòng tắm hơi nước mông lung, Hạ Tử Trọng đứng trước của sổ trong phòng, tay cầm kính viễn vọng quan sát.
Mấy thân ảnh tập tễnh đi trên đường, có một vài người hoàn toàn không phát giác ra nguy cơ vội vàng đi ngang qua, đột nhiên bị một bóng người tập kích. Máu tươi đầy đường, cốt nhục chia lìa.


Người bị gặm nhấm chưa kịp bị kẻ tấn công ăn sạch sẽ, đã biến thành “đồng loại” của kẻ tấn công, chậm rãi bò dậy, tập tễnh đi trên đường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét