7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 12

Chương 12: Không gian của chúng ta

Hạ Tử Trọng đứng trước cửa sổ mắt lạnh xem cuộc vui, kiếp trước anh cũng không nhàn nhã được như thế này, anh vẫn nhớ, cũng vào ngày này, anh đứng bên cửa sổ nhà mình ngây ngốc nhìn đủ nửa tiếng.

“Tắm xong?”
Tối hôm qua, anh đã gặp qua hình ảnh tắm xong của người nào đó rồi, lần này anh cũng không dám nhìn nữa mà quay qua đọn dẹp đồ đạt.
“Dạ…” Phương Hách âm thanh có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
“Hình như… Trong phòng tắm có tiếng động lạ… “
Lúc đầu, Phương Hách còn tưởng là có người trong phòng tắm “ác chiến”, âm thanh theo đường ống truyền vào. Nhưng càng nghe, càng cảm thấy thanh âm kia không giống, có chút khủng bố.
Hạ Tử Trọng nhíu nhíu mày, đi vào buồng tắm.
Phảng phất như có người kéo lê vật gì đó trên mặt đất, rồi có tiếng gặm nhấm, cắn nuốt truyền đến.
Đột nhiên, một tiếng rít lên từ cửa truyền đến, gương mặt Phương Hách đỏ lên vì nhiệt khí khi tắm cũng trở nên trắng bệch.
“Đừng sợ.”
Hạ Tử Trọng biết trong lòng cậu rất sợ, loại sợ hãi này anh cũng từng có. Khi mới trọng sinh, nhìn mọi người vẫn bình thường sinh hoạt, anh có cảm giác không chân thật.
Phương Hách được Hạ Tử Trọng ôm vào trong ngực, cảm thấy tâm cậu bình ổn lại, bèn hạ giọng nói:
“Học trưởng… bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Không biết tại sao, cậu luôn có một linh cảm không lành.
Cửa phòng không có mắt mèo*, cho nên không có cách nào xem tình huống bên ngoài. Nhưng..
Là lỗ nhỏ trên cửa để người bên trong nhà nhìn ra ngoài.
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn Phương Hách, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, cũng đồng dạng anh phải đối mặt.
“Đi theo anh.”
Ôm vai cậu, kéo cậu đến bên cửa sổ. Cách cửa khách sạn không xa, đang nảy sinh một thảm án. Mấy cái tránh được một kiếp bị xe tải tông vào, mấy cái tập tễnh cùng nhau tụm lại ăn thứ gì đấy, còn có mấy “người” chậm rãi bò dậy, lảo đảo đuổi theo hướng xe tải.
Bỗng nhiên, một tiếng thắng xe sắc bén phanh gấp lại vang lên, chiếc xe tải vừa chạy qua tông vào hàng rào, trên xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết —— trong xe có người biến thành tang thi rồi!
Phương Hách không ngừng run rẩy, trợn tròn mắt mà nhìn một màn khủng khiếp kia. Cậu bất quá chỉ ngủ có một giấc, sao tỉnh lại… Thế giới này trở nên kinh khủng vậy??
Sao có thể như vậy? Đây là hiện thực sao? Cậu không phải đang mơ chứ! Đúng, đang nằm mơ?!!
Bên trong nội thành, không biết nơi nào cháy, có một luồng khói bốc lên, hình như… có thứ gì đó nổ thì phải?! Tầm mắt cậu nhìn trên đường, khắp nơi là xác chết, người sống thì sợ hãi chạy loạn. Hỗn loạn, tối tăm, kinh khủng là nhưng điều cậu cảm nhận được…
Cậu cảm thấy đôi tay đang ôm cậu chặt, như tăng thêm sức mạnh cho cậu.
“Học trưởng…”
“Đừng sợ, anh luôn bên cạnh em…”
Thanh âm kiên định, chậm rãi xua tan đi sự sợ hãi của cậu. Cậu còn có anh, người mà cậu yêu, muốn bên anh suốt đời, bây giờ đã nguyện ý cùng cậu.
Phương Hách ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tử Trọng, hai tay đặt ở ngực anh:
“Không cần biết tương lai phát sinh cái gì, em đều cùng anh vượt qua, không rời không bỏ…”
Khi vừa đến với nhau, cậu luôn thấp thỏm, cậu lo thời gian về sau bởi vì áp lực xã hội mà hai người không có cách nào ở chung được nữa. Không, Cậu không muốn như thế!!
Nhưng bây giờ… Phương Hách tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng luôn có dự cảm bất thường —— chuyện này không đơn giản mà kết thúc.
Tại nguy hiểm chưa biết được này, cậu muốn toàn lực, muốn cố gắng nổ lực sóng vai tiếp tục đi bên anh!
Hạ Tử Trọng tranh thủ đi tắm, bên tai vẫn không ngừng truyền đến tiếng tang thi gào thét, thật không biết là ở phòng nào!
Bây giờ còn sớm, anh vẫn còn mệt sau cơn sốt đêm qua. Anh cần đi ra ngoài kiếm vật tư, nhưng không phải bây giờ, đợi đến buổi chiều rồi đi.
Mặt khác, còn có một việc quan trọng —— anh muốn nói với Phương Hách về không gian.
Hạ Tử Trọng biết, đời trước Phương Hách biết không gian tồn tại. Dù sao, Đới Quân lớn lối như vậy, không gian bại lộ là chuyện sớm muộn thôi.
Mà cậu lúc đó chưa từng hỏi qua, ngay cả khi cùng anh lẫn trốn cũng không hỏi đến.
Đời này, có mấy lần anh cố ý ở trước mặt cậu lộ ra vài manh mối về không gian, nhưng cậu vẫn không hỏi, nhiều nhất, khi phát hiện anh làm biến mất đồ đạc, cậu chỉ trừng lớn mắt, có chút kích động cùng hưng phấn, thậm chí là sùng bái nhìn anh.
Hay là anh nói bây giờ luôn ta?!
Không gian của anh có thể cho người vào được, trong những lúc nguy hiểm có thể trốn vào. Đặc biệt là khi anh còn trong tình trạng sốt nhẹ mỗi đêm này.
Nhưng…
Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước chảy qua mặt. Anh sợ nếu Phương Hách biết anh có không gian, sẽ… như Đới Quân. Dù biết rõ, cậu và hắn không giống nhau, nhưng anh vẫn sợ…
Vừa đi ra phòng tắm, anh thấy Phương Hách ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, dùng di động lên mạng. Bên cạnh cậu vẫn còn để cái kính viễn vọng quân dụng, mắt không nháy nhìn chằm chằm di động.
Đến khi ghế sô pha lún xuống, Phương Hách mới phát hiện Hạ Tử Trọng đã đi ra.
“Học trưởng, vấn đề này rất nghiêm trọng, không riêng gì thành phố này, cả nước chúng ta, thậm chí ở nước ngoài cũng xuất hiện tình trạng này. Rất nhiều người, sáng sớm tỉnh lại liền phát hiện người thân mình biến thành tang thi rồi! Phần lớn những người này đều bắt đầu biến đổi từ đêm qua! Hiện tại, khắp nơi đều là tang thi.
Tình huống này Hạ Tử Trọng tự nhiên rõ ràng, yên lặng gật đầu, nắm tay Phương Hách, nhìn cậu vào các diễn đàn trên mạng.
Vào lúc này, các trang web, diễn đàn lớn còn đang hoạt động, điện, nước cũng không có sự cố gì nhưng Hạ Tử Trọng  biết rõ, nhiều nhất là một tuần, nhưng thứ này sẽ không còn nữa.
Phương Hách nhìn đường phố hỗn loạn, dường như đang suy nghĩ gì đấy, một lúc sau liền nói:
“Học trưởng, em tính ra ngoài một chuyến.”
“Hả?” Hạ Tử Trọng không rõ, nhíu mày nhìn về phía cậu.
Phương Hách cười cười:
“Có một bài đăng trên diễn đàn như thế này: Hiện tại toàn quốc đều xuất hiện tình trạng này, cơ quan quốc gia không thể nào cứu từng người được, chúng ta muốn sống chỉ có thể dựa vào mình mà thôi! Em rất đồng ý với ý kiến này,”
“Tình huống bây giờ tuy rất nguy hiểm, nhưng chúng ta muốn sống cần phải có thức ăn, nước uống… cũng không biết tình trạng này kéo dài bao lâu. Trên mạng có người suy đoán, mấy xác chết di động đó có thể giống tiểu thuyết viết, tiến hóa hay không… Em muốn nhân lúc chúng nó chưa linh hoạt lắm đi ra ngoài…”
“Tại sao chỉ đi ra ngoài một mình?” Hạ Tử Trọng nhìn cậu hỏi.
Phương Hách im lặng thật lâu, cúi đầu, hai tay vô thức xoắn vào nhau, nói như muỗi kêu:
“… Thân thể anh buổi sáng không quá tốt… em không muốn anh mạo hiểm…”
Cậu biết mình quyết định như vậy sẽ khiến anh cảm thất tổn thương lòng tự trọng nhưng cậu không muốn anh gặp nguy hiểm! Lại càng không nguyện ý cho anh mang thân thể bị bệnh kia ra ngoài mạo hiểm!
Hạ Tử Trọng nhìn người đang cuối đầu xoắn xuýt trước mặt anh, lòng  quyết định…
Anh còn bận tâm gì nữa? Nếu ngay cả người như thế này mà có thể thay đổi, có thể phản bội anh, vậy anh còn có thể tin ai được nữa?
“Sẽ đi ra ngoài nhưng không phải là ’em’ mà là ‘chúng ta'”.
“Nhưng…”
Thân thủ kéo cậu vào ngực anh:
“Không nhưng nhị gì hết, chúng ta sẽ ra ngoài vào buổi chiều, như vậy  hiệu suất kiếm vật tư sẽ cao hơn”
..???
Không đợi Phương Hách nói tiếp, cậu cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, hai người đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên ngồi trên mặt đất. Cậu nhìn thấy trên đỉnh đầu có một giàn nho, phía trên đang say trái, màu sắc trong suốt như trân châu, căng mọng no đủ…
“Chuyện gì thế…”
Mấy hôm trước, Phương Hách liền đoán Hạ Tử Trọng có một túi Càn khôn, có thể đựng được rất nhiều vật. Dù tưởng tượng như thế nào cậu cũng cho rằng đó chỉ là một vật trang trí tương đối tiện lợi thôi. Nhưng bây giờ…
“Học trưởng! Đây là không gian của anh sao?!
Ngồi dưới đất, Phương Hách nhìn khắp mội nơi, từ tiếu lâu, rừng trúc, giàn nho, giàn bầu cùng thực vật dây leo khác.
Xa xa là nhưng mầm non trên đất ruộng… nơi này là không gian? Còn có loại vật này sao?!
Thấy trông mắt cậu quả nhiên chỉ có kinh ngạc, Hạ Tử Trọng cười cười, khom lưng kéo cậu đứng lên:
“Sao mấy ngày trước em không hỏi hử?”
Nếu bình tường, bất cứ ai khi thấy người bên cạnh mình làm đồ vật biến mất dù ít hay nhiều cũng sẽ hỏi mà!
Phương Hách nháy mắt mấy cái, trên mặt còn mang theo nét kinh ngạc, cả gương mặt đỏ hồng vì kích động:
“Em cho rằng không cần hỏi…”
Anh đều ngay trước mặt cậu mà đem vật biến mất, Phương Hách cho đây là sự hiểu ngầm của hai người, cậu biết anh có túi Càn Khôn là được rồi.
“Được rồi, anh dẫn em đi dạo.”
Đưa tay vỗ bụi đất trên người cậu, sau đó Hạ Tử Trọng nắm tay dẫn cậu đi thăm thú xung quanh.
“Những thứ này đều là học trưởng trồng sao?”
Đưa ta chỉ vài mảnh ruộng trước mặt, Phương Hách nhịn không được hỏi.
“Ừ, trước mắt anh chỉ kịp trồng vài loại rau thôi, còn lương thực và nhiều loại khác còn chưa kịp..”
Phương Hách xoay người lại, vốn muốn cùng anh đối mặt nói chuyện, nhưng liếc mắt thấy dưới chân núi sau nhà đang thả rông các loại gia súc, gia cầm, hai mắt trừng lớn.
“Kia, cũng là anh nuôi sao?!”
“Ừ.”
Hạ Tử Trọng có chút buồn cười nhìn theo hướng cậu chỉ.
“Còn nhớ mấy trái táo anh đem về cho em không? Cũng được hái từ cây trồng trong không gian này. Anh cảm thấy, những rau dưa hoặc trái cây trong không gian mùi vị rất tốt, ngon hơn rất nhiều sản phẩm trên thị trường, lại không sợ bị ô nhiễm cho nên đã sưu tập không ít hạt giống cùng máy móc cơ khí. Dự tính gieo trồng trên diện rộng để đưa ra thị trường, nhưng chưa kịp làm, tang thi đã xuất hiện.”
Vì hạt giống, thiết bị năng lượng mặt trời trên nóc tiểu lâu, vật tư trong kho dưới tầng hầm mà Hạ Tử Trọng đã tiêu hao hết ba thẻ ngân hàng cùng với khoản tiền bồi thường khi phá nhà cũ, à! Còn số di sản cha mẹ để lại cho anh cũng bị vét sạch.
Nếu không phải thời gian quá gấp, anh đã đem phòng đang ở bán luôn rồi.
Nếu như tận thế không đến, mọi chuyện ở kiếp trước chỉ là giấc mơ cũng không sao. Anh sẽ nghĩ biện pháp đưa trái cây trong không gian ra ngoài bán cũng sẽ thu hồi tiền được.
Khi ông ngoại mất, dì cả cùng mẹ và bà ngoại đã ở riêng, dì cả chiếm căn nhà chính gồm hai phòng ngủ một phòng khách, đem căn nhà năm phòng nhưng so với túp liều còn rách hơn cho mẹ anh.
Nhưng không ai ngờ tới, mấy năm sau, nhà nước qui hoạch nội thành, nhà dì cả chiếm nằm ở khu ngoại ô, giá phòng tự nhiên không thay đổi gì. Có thể nhà mẹ của Hạ Tử Trọng rách nát, nhưng rất lớn lại nằm ngay trung tâm qui hoạch nên giá bồi thường gấp mấy lần giá cũ.


Phần lớn đồ vật trong không gian này đều từ số tiền đó mà ra. Bởi vì chuyện này, dì cả không ít lần nói mát, sau khi mẹ anh qua đời, liền muốn chiếm hết phần bất động sản của bà ngoại để lại cho anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét