7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 13

Chương 13: Ngu xuẩn

“Học trưởng, anh thật lợi hại! Trùng hợp thu hoạch nhiều vật tư như vậy, bây giờ vừa vặn có thể cứu mạng!”

Phương Hách ca ngợi thật lòng, cậu hoàn toàn không biết rằng Hạ Tử Trọng đang lừa cậu, anh ta chỉ đang tìm một cái cớ hợp lý thôi.
Nhưng cũng không đúng lắm! Lúc trước, cậu giúp anh tìm những tư liệu kia, bên trong có các phương pháp chế biến gia vị, cùng nhiều thứ khác… học trưởng đâu cần mấy thứ đó làm chi?!
Mà thôi! Nghĩ nhiều như thế làm gì! Chắc anh muốn nghiên cứu thêm…
Hạ Tử Trọng cảm thấy có chút đỏ mặt, Phương Hách tươi cười là xuất phát từ nội tâm, nụ cười đó tràn đầy niềm vui  —— là thay anh cảm thấy vui vẻ.
Sườn núi ban đầu khá trọc, nay đã được phủ xanh bằng cây giống. Phần gần chân núi là cây ăn quả, trung gian trồng trà cùng thực vật chung họ, đỉnh núi là các loại cây họ gỗ.
Một mảnh rừng trúc trải dài từ chân núi đến phía sau tiểu lâu. Xa xa là một hồ, nước xung quanh tràn đầy hoa cỏ để chăn nuôi gia súc, gia cầm. Hiện các vật nuôi này đang đi dạo nhàn nhã ở đó.
Từ nơi cậu đứng trông thấy một màn nước trắng xóa từ vách núi cheo leo đổ thẳng xuống hồ. Trong hồ, đủ loại cá, tôm lượn lờ dưới cỏ nước, lá sen…
Từ hồ nước kéo dài ra một dòng suối nhỏ, bên bờ đủ loại đá cuội to nhỏ khác nhau, hình thù kì quái, nước suối trong suốt có thể nhìn thấy từng đàn cá tôm chậm rãi du lãng.
Khuất xa phía đối diện, có một “đầm nước” xanh thẳm nằm giữa một bãi cát vàng óng ánh tựa như một khối bảo thạch đang phảng chiếu dưới ánh mặt trời.
“Đây là…”
“Bãi cát” đó rất quen mắt nha?! A! Phương Hách trợn tròn mắt nhìn Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng gật gật đầu:
“Ừ! Đó chính là bãi cát tại nơi mình đi du lịch, nước kia cũng là trong biển thu vào.
Anh không nghĩ tới chính là —— những sinh vật biển thu vào cư nhiên vẫn sống được!
Tuy rằng diện tích nhỏ, nhưng sinh vật bên trong khá đa dạng!
Nước biển cũng không quá sâu, đứng trên bờ cát vẫn có thể thấy đáy biển. Đủ loại sinh vật biểu đang tự do tung tăng bên dưới.
Đáy biển trải rộng nham thạch, san hô, hải sa trắng… Tại nơi Phương Hách đang đứng có thể nhìn thấy một con sao biển rất lớn. Cái con này nhìn rất quen mắt, chính là mấy ngày trước lặn biển trông thấy mà!
“Mấy thứ này là lúc học trưởng lặn bắt được?!”
Trong biển, có mất khối đá ngầm nổi lên mặt nước, mặt trên có không ít loại sinh vật như sò nằm úp sấp. Phương Hách không biết tên chúng, nhưng biết chúng ăn rất ngon.
“Ừ, thích không?”
Nhìn Phương Hách không ngừng kinh hỉ, Hạ Tử Trọng cảm thấy rất thỏa mãn, không gian này chính là nhà của họ nha! Cho dù bên ngoài có thay đổi như thế nào, bọn họ cũng có một nơi an tâm để về.
Phương Hách dùng sức gật đầu, tuy rằng còn chưa được sửa sang chỉnh tề lắm nhưng không khí ở đây rất trong lành, hết thảy đều làm cho cậu chờ mong cuộc sống tương lai.
“Học trưởng, anh yên tâm mà giao lại nơi này cho em chăm sóc đi. Trong lúc thu thập tư liệu, em cũng có đọc qua kiến thức về trồng trọt, còn rất ấn tượng…”
“Sao anh lại không yên tâm?”
Hạ Tử Trọng rất rõ mọi lo lắng lúc trước đều do di chứng của trọng sinh mang lại.
“Nếu đã mang em vào đây, đương nhiên anh tin tưởng em rồi! Sau này, nó chính là nhà của chúng ta.
Phương Hách nhất thời nói không ra lời, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai Hạ Tử Trọng.
‘Anh tin cậu như vậy… Cậu nhất định sẽ không làm anh thất vọng! Cậu sẽ toàn lực bảo vệ anh, bảo vệ bí mật này!’
Trong tiểu lâu để một ít gia cụ: ghế sô pha, bàn trà, tivi… đều là trong nhà Hạ Tử Trọng.
Trong phòng bếp:  tủ lạnh, đồ làm bếp, cũng là từ trong nhà dọn vào.
“Anh không phải đem đồ trong nhà chuyển hết vào đây đi?”
Phương Hách mở tủ lạnh, nhìn thấy đồ mấy hôm trước cậu mua để vào, không khỏi nở nụ cười.
Hạ Tử Trọng tằng hắng một chút:
“Ừ, đều chuyển vào hết rồi, anh vốn tính sau khi đi thành phố N sẽ đến thảo nguyên Tây Bắc thu thập một vài thứ, cho nên khi ra khỏi nhà liền thu hết vào không gian… Em đi theo anh.”
Để trang bị vật tư cùng máy móc trong không gian, Hạ Tử Trọng đã xoát sạch ba thẻ tín dụng. Có thể do không gian quá lớn nên chỉ chiếm có một góc nhỏ thôi.
Trên dưới không gian hình như không liên kết, nếu có thì hồ nước sâu như vậy đã sớm sụp hầm rồi. Hạ Tử Trọng dẫn Phương Hách xuống tầng hầm trong không gian.
“Đây là hầm chứa vật tư, đồ vật để trong này không bị hỏng, mùi vị cũng không phát sinh biến hoá gì, bỏ vô như thế nào thì lấy ra y vậy. Mặt trên cùng bên ngoài giống nhau, đồ để lâu sẽ hỏng. Chỉ là khi trồng trọt sẽ rút ngắn thời gian thu hoạch.”
Công năng giữ vật phẩm nguyên trạng của không gian cùng dị năng giả hệ không gian khá giống.
Phương Hách hai mắt sáng ngời:
“Vậy chúng ta có thể nấu trước một ít thức ăn để chỗ này, chờ khi đói lấy ra ăn.”
Hạ Tử Trọng gật đầu, đối với cậu cười nói:
“Vậy thì làm phiền em rồi!”
“Không thành vấn đề!”
Vật phẩm từ không gian để một bên, bên phải là vật phẩm mua từ bên ngoài về. Các loại hạt giống thì để riêng qua bên trái.
Hạ Tử Trọng cũng chưa kịp sắp xếp trật tự gì, chỉ để đông một khối, tây một khối mà chất thôi.
Cũng may, tầng hầm này có thể dùng ý niệm để di dời. Đồ vật để chồng lên cũng không bị đè ép.
Phương Hách cầm lấy táo trong không gian, ngửi một hơi:
“Trái cây trong không gian cùng bên ngoài bất đồng, chúng ta cần phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lấy ra, nếu có lấy cũng phải xử lý qua.”
Trước tận thế, mùi vị đồ ăn khác sẽ không có việc gì nhưng trong mạt thế, lấy ra rau dưa hoa quả đều vô cùng mới mẻ, mỹ vị sẽ làm người khác chú ý.
Hạ Tử Trọng kinh ngạc sau đó lại vui mừng, không ngờ Phương Hách nhanh như vậy có thể nghĩ đến điểm này, không cần anh nhắc nhở.
“A! Chúng ta còn chưa ăn cơm mà! Em đi nấu cơm trước!”
Trong không gian nguyên liệu đầy đủ, ngay cả gas, Hạ Tử Trọng cũng mua vài bình, để trong phòng bếp. Phương Hách lấy chút nguyên liệu, hưng phấn chạy vào bếp nấu cơm.
“Trong hầm có một ít cơm tẻ, em có thể lấy ra làm cơm cuộn. Đúng rồi, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi một chuyến đến trung tâm thương mại hoặc siêu thị, lấy nhiều túi nhựa, túi chân không… để sau khi làm đồ ăn xong thì cho vào đó. Khi cần, lấy ra cũng tiện hơn.
Phương Hách chuẩm bị làm một chút cơm nắm, bánh bao để có thể lấy ra ngoài thuận tiện hơn.
Mấy món ăn này cũng không có gì đáng chú ý, mà để bên trong không gian cũng tiện.
“Em biết nướng bánh mì không? Bên trong có thể kẹp thêm nhiều thứ ăn kèm!”
Sơ kì tận thế, khi ở bên ngoài thám hiểm hoặc sưu tập vật tư, đều ưu tiên ăn bánh mì. Thứ ăn này ăn ít cũng chắt bụng lại có thể để lâu nên được nhiều người chọn khi đi ra ngoài.
Hậu kỳ liền muốn dùng mì ăn liền làm chủ, tái sau, chính là các loại hoa màu, mạch phu làm bánh bột ngô…
“Dạ biết!”
Phương Hách vội vàng gật đầu,
“Em còn biết làm bánh nướng, bánh bao, bánh đa, bánh kẹp… cùng nhiều loại khác. Này đều là lúc trước em học! Mấy ngày nay em sẽ làm!”
“Trước em làm một ít, đủ cho chúng ta ăn hai ngày, sau đó hãy làm tiếp. Chiều nay chúng ta sẽ ra ngoài tìm vật tư cùng thu thập tin tức. Chạng vạng vào không gian trồng trọt, chỉnh lý đồ vật. Sáng mai mới làm thêm chút thức ăn.”
Tuy nói thế, nhưng Hạ Tử Trọng vẫn rất tự giác vào bếp hỗ trợ.
Anh cũng không nấu cơm giỏi lắm, chỉ biết làm chút món ăn gia đình, mùi vị cũng không tệ. Lúc nấu cơm tẻ cho nước hơi nhiều, làm nhão rồi.
Mà giống như bây giờ, giúp đỡ thái nấm hương, tách sò, rửa rau dưa… thì không có vấn đề gì.
“Không phiền! Em rất thích nấu cơm.”
Phương Hách cười rất vui vẻ, có thể nấu cho Hạ Tử Trọng ăn là điều mà cậu hạnh phúc nhất. Đặc biệt trong thời thế loạn lạc này, nấu cơm có thể làm cậu an tâm hơn. Không phải! Dù là ai, khi đối mặt với tình hình bên ngoài cũng sẽ nảy sinh tuyệt vọng.
“Anh giúp em lấy ít nước giếng đi.”
“Nước giếng?”
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, phía sau nhà thực sự là có cái giếng, nhưng… trước giờ anh chưa dùng bao giờ.
Nước giếng này anh cũng không quá rõ, đời trước khi Đới Quân ở trong không gian rất ngại phiền, cho nên nếu muốn dùng nước đều trực tiếp đến bên thác nước phía sau hoặc đến hồ lấy. Nước đó rất sạch sẽ, lúc đó hồ nước chưa nuôi qua thứ gì.
“Dạ! Nước giếng rất sạch sẽ, em xem rồi, chỉ cần lấy lên là có thể uống.”
Phương Hách đầu cũng không ngước lên, gật gật đầu nói.
Cũng đúng, bây giờ trong hồ nuôi tôm cá rồi còn cua đồng nữa, thỉnh thoảng bọn vịt ngỗng lại đến đó tung tăng vài vòng, Hạ Tử Trọng cũng không muốn uống nước đó.
Lấy cái thùng nước đi ra sau, miệng giếng phía trên dùng đá tảng lớn màu xanh chất cao lên khoảng một thướt, toả ra ánh sáng xanh nhàng nhạt nhìn rất huyền bí. Bên trên có một cái trục xoay bằng gỗ đang cuộn một sợi dây thừng to.
“Tõm” một tiếng, thùng nước được thả xuống giếng.
Hạ Tử Trọng kéo nước lên, khi vừa kéo thùng lên, anh cảm thấy mát lạnh, sảng khoái khác thường.
Nghi hoặc mà tiến gần thùng nước hơn, loại cảm giác này lại tăng mạnh.
Thử uống một chút, hương vị ngọt ngào, mát lạnh, cảm giác mệt mỏi vì sốt nhẹ được giảm bớt, mà trong cơ thể lại có thêm sức mạnh…
Lẽ nào nước này đối với thân thể có chỗ tốt gì đặc thù sao?!
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, vội vã đem nước đổ vào thùng mang tới, lần lượt thả dây kéo vào lần cho đầy thùng rồi xách vào bếp.
“Phương Hách, đến, em uống nước này thử xem, có cảm giác gì lạ không?”
Hạ Tử Trọng còn chưa vào cửa, đã cao giọng nói với Phương Hách. Phương Hách tuy không rõ, nhưng vẫn buông việc trên tay, lấy gáo múc chút nước uống thử.
“Nước giếng này rất ngọt!”
Phương Hách đã từng đến nông thôn ở với ông nội, nên biết nước giếng này rất hiếm thấy.
“Còn gì nữa không?”
Hạ Tử Trọng nhìn cậu không chớp mắt, anh muốn xác nhận lúc nảy mình có bị ảo giác không.
“Dạ?”
Phương Hách nghiêng đầu ngẫm lại, liền uống thêm một ngụm nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời
“A! Giống như… Có chút gì đó, em cũng không rõ lắm… Khi uống vào… giống như có thể trực tiếp hấp thu, em cảm thất rất thoải mái.”
Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm:
“Anh sau khi phát sốt, sáng hôm sau luôn cảm thấy uể oải, mệt mỏi, trên người không có khí lực, nhưng lúc nãy, sau khi anh uống nước này, anh cảm thấy có thể bổ sung lại khí lực.”
“Quá tốt rồi! Anh nên uống nhiều một chút! Có khi nào bệnh sẽ nhanh khỏi hơn không?”
Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, đời trước anh rất ngu xuẩn, nhìn người không rõ thì thôi, đồ vật trong không gian có thể chữa bệnh cho anh nằm rành rành ở đó mà lại không biết! Chẳng trách cuối cùng bị ép vào tuyệt lộ? Thật ngu chết mà!
Chú thích:
Cơm nắm

Cơm lam

Cơm cuộn

Bánh bao

Bánh kẹp

Bánh mì
Bánh bột ngô

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét