7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 18

Chương 18: Dị năng trị liệu

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy trên mặt Phương Hách tràn đầy kinh hỉ, Hạ Tử Trọng vì thời gian dài khom lưng cảm thấy hơi uể oải lập tức biến mất.
Phương Hách cười xán lạn, vươn tay trái ra trước mặt Hạ Tử Trọng, sau đó, tay phải cầm con dao dấu sau lưng ra, rạch lên tay trái một đường… Nhất thời máu theo vết thương tuôn ra.
Hạ Tử Trọng……
“Em làm gì vậy!”
“Học trưởng, anh xem nè!”
Phương Hách vẫn cười rất tươi, nhét hung khí vừa làm cậu bị thương vào tay Hạ Tử Trọng, dùng tay phải che lên miệng vết thương.
Từ tay phải phát ra một luồng ánh sáng trắng nhàng nhạt, vết thương kia liền theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà cấp tốc khép lại.
“Anh xem! Anh xem đi! Em có dị năng nha!”
Phương Hách dù rất hưng phấn nhưng vẫn phát hiện, tuy môi Hạ Tử Trọng khẽ nhếch lên nhưng trong mắt tràn đầy lửa giận. Lẽ nào học trưởng không vui sao?
Trong lòng khẽ run lên, nguyên bản đang hưng phấn bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức ủ rũ.
“Lạch cạch” một tiếng, Hạ Tử Trọng ném con dao trên tay đi, kéo tay cậu qua xem, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Hạ Tử Trọng biết, Phương Hách có thể dễ dàng chữa lành nhiều vết thương lớn nhỏ. Mà không thể phủ nhận, khi anh thấy người nào đó dùng dao làm mình bị thương, anh… đau lòng!!
“Sau này không được làm thế nữa, nghe chưa!!”
Sau đó vuốt ve nơi vừa mới bị cắt qua, xác nhận nơi đó đã lành lại không để lại sẹo, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nháy mắt mấy cái… Phương Hách mới ý thức được gì đó, tâm trạng bất an thấp thỏm lúc nãy lại chuyển biết tốt lên, nở nụ cười thật tươi nói:
“Dạ! Tại lúc nãy em vui quá… Sau này sẽ không như vậy nữa!”
Một bé heo mập mủn mĩm nào đó bị chủ nhân bất lương quăng dao trúng mông, kêu thảm thiết, mông bị thương rồi!! Sau đó trên mông có một luồng bạch quang, miệng vết thương khép lại, khôi phục như ban đầu, bèn ba chân bốn cẳng, đạp a đạp chạy trốn khỏi hai chủ nhân bất lương kia  —— dù hiện tại mông đã lành rồi, nhưng không thể bù đắp lại tinh thần bị tổn thương khi nãy đâu!! Đáng ghét!
“Quả nhiên là năng lực chữa trị.” 
Hạ Tử Trọng giả bộ gật đầu, chỉ vào bé heo đáng thương kia
“Sau này có chuyện tương tự như thế này, dùng nó làm vật thí nghiệm là được rồi!”
Phương Hách yên lặng gật đầu, có chút chột dạ nhìn bé heo đang giãy giụa gào thét —— cậu bây giờ cảm thấy con heo đó sau này bị hai người làm vật thí nghệmm có chút đáng thương.
“Em sao phát hiện ra được dị năng vậy?”
Buông tay, bé heo mập chạy vội về phía tộc mình cầu an ủi, thành công gây nên một trận ầm ĩ, cũng thành công giúp người khác thưởng thức tốc độ của nó, rất nhanh nha!
“À, vừa nãy lúc làm cơm không cẩn thận đứt tay cho nên mới phát hiện.”
Phương Hách vội vã chạy theo Hạ Tử Trọng, lè lưỡi, ngượng ngùng giải thích.
Xem ra, đời trước cậu cũng trong tình huống tương tự mà phát hiện đi?
Nhìn thấy dáng dấp lè lưỡi đáng yêu của cậu, Hạ Tử Trọng cảm thấy bị mê hoặc, có dục vọng muốn hôn cậu.
Nói là làm,  Hạ Tử Trọng bèn khom xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Đứng giữa rừng trúc cùng tiểu lâu, ẩn phía sau giàn nho, một nam nhân dáng đáp cao lớn đang hôn một người thanh niên hơi thấp hơn một chút.
Nụ hôn này rất ôn nhu, rất ấm áp làm cho Phương Hách không tự chủ được chìm đắm. Cậu cảm giác được nụ hôn này rất giống con người học trưởng, ôn nhu, thành thục, luôn mang cho cậu cảm giác an tâm, tin cậy.
Chỉ sau một chút thời gian, Phương Hách đã làm xong 30 viên cơm nắm mặn, khoảng 50 viên cơm nắm chay, 50 ổ bánh mì loại lớn. Hiện cậu đang lấy chút thịt ba chỉ còn dư lại làm bánh bao nhân thịt. Sau khi hấp bánh xong, cậu cho tất cả vào túi chân không, cậu lấy luôn phần thịt ăn còn dư lúc nãy vào luôn.
Hai người phải đi bốn năm chuyến mới đưa hết thức ăn vào hầm —— hoàn toàn quên trong không gian có thể dùng ý niệm trực tiếp đưa thức ăn xuống kho, mà bây giờ người nào đó còn đang chạy rất vui vẻ ⌉(^.^)⌈
Trong phòng khách, Hạ Tử Trọng ngồi trên sô pha uống từng ngụm từng ngụm nước giếng, anh cảm thấy uể oải trong người, đau nhứt nơi eo cùng tê dại ở cánh tay đang chậm rãi tiêu tán.
Không biết có phải do quá mệt mà sinh ra ảo giác hay không, anh cảm thấy nước giếng so với ban đầu ngọt hơn thì phải?!
“Học trưởng, em tắm xong rồi!”
Phương Hách từ phía sau đi ra, trên đầu trùm khăn mặt nói.
Trong không gian mang nét cổ xưa lại có phòng tắm hết sức tiên tiến. Phòng tắm là phía sau phòng khách lầu một, phòng vệ sinh thì chếch qua bên trái, tuy vẫn mang nét cổ điển nhưng lại có bồn cầu ngồi….
Nha! Hoặc là nói cái bô cũng thích hợp, bởi vì nó có công năng vô cùng thần kỳ, không cần xả nước gì hết, sau khi đại tiện xong chỉ cần đậy nắp một cái, sau đó mở ra sẽ phát hiện —— những thứ bên trong đã biến mất… đến mùi cũng không có nói chi cái khác chứ?
Phía bên phải gian phòng là buồng tắm, bên trong có một hồ nước lớn quanh năm đều có nước ấm chảy vào, như một ôn tuyền vậy.
Lần đầu Phương Hách nhìn thấy đã rất hưng phấn cùng kinh ngạc, trước tận thế một ngày, cậu còn nhắc ngày mai lại đi ngâm suối nước nóng tiếp, ai dè,…
Hạ Tử Trọng vốn muốn cùng cậu tắm —— hồ nước rất lớn nha! Nhưng lại nhớ đến sức hấp dẫn của người kia với anh, cùng với ngày hôm nay khá mệt mỏi, hơn nữa ngày mai còn phải hành động, anh quyết định vẫn là tắm riêng cho an toàn.
Nhưng là chờ anh tắm xong đi ra, cùng Phương Hách đi lên phòng ngủ lầu hai, nhìn chiếc giường cực lớn kia, lại nhìn Phương Hách bên cạnh…
Tâm lý khẽ thở dài, kéo tay cậu cùng đi đến bên giường —— nước giếng có công năng tiêu trừ mệt mỏi đúng không?
Áp sát vào người Hạ Tử Trọng, Phương Hách cố nén lại cảm giác không muốn, nói:
“Học trưởng… Sắp đến 12h đêm rồi…”
Cậu cũng không muốn bỏ qua cơ hội thân cận này đâu, nhưng mà hôm nay học trưởng mệt mỏi rồi, hơn nữa việc ngày mai còn nhiều, còn có… Những ngày qua anh đều đúng giờ phát sốt…
“Ừm.”
Đáy lòng thoáng nhẹ đi, lại có chút cảm giác mất mát nhàng nhạt, thuận tay tiến vào trong quần áo cậu, ngón tay không thành thật vuốt ve eo tinh tế mà cứng rắn của cậu.
Không giống cảm giác mềm mại của nữ nhân, nhưng có một sự hấp dẫn khác, làm anh không muốn rời đi.
Phương Hách mặt đỏ rực, cằm bị nâng lên, nụ hôn nguyên bản ôn nhu trở nên nóng rực, môi lưỡi tương giao, lại thêm sự vuốt ve khi có khi không trên lưng cùng eo, trong chốc lát, cả người cậu liền mềm nhũng.
Đúng 12h đếm, nhiệt độ trên người  Hạ Tử Trọng tăng cao, lúc này y phục của hai người cũng không biết bay đến nơi nào rồi!
Đầu dựa vào ngực Hạ Tử Trọng, hô hấp dồn dập, cậu nhịn không được bắt đầu rung rẩy, bỗng nhiên, trong đầu trống rỗng, phóng thích trong tay anh. Đợi một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nói:
“Học trưởng… Hình như anh sốt rồi!”
“Ừm.”
Đến gần hôn cậu một chút
“Ngày hôm nay tuy sốt nhưng cũng không khó chịu lắm, đầu không còn đau nhứt hay choáng váng nhiều.”
Phương Hách gập đầu, âm thanh mang theo một chút khàn khàn vang lên:
“Em, em đi xử lý một chút…”
Phương Hách xuống lầu cọ rửa, Hạ Tử Trọng nằm trên giường nhắm mắt lại, cảm giác bên dưới vì phát sốt mà từ từ mềm xuống, thở dài một hơi.
Vô luận nguyên nhân phát sốt là gì đi nữa, hai người đều nhất trí, khi sốt lực miễn dịch của Hạ Tử Trọng vô cùng thấp, cho nên hôm nay Hạ Tử Trọng chỉ giúp Phương Hách thư giải một chút mà không làm tới cùng.
Nếu sốt nhẹ không thể nhanh chóng chấm dứt, vậy chỉ có thể để một ngày nào đó nghỉ ngơi sớm một chút rồi tái…
Dù sao, bất kể là Hạ Tử Trọng hay người nằm dưới như Phương Hách thì ngày thứ hai cũng không dễ chịu gì.
Nước giếng tựa hồ đối với sốt nhẹ của anh rất có ích, thời gian sốt vào buổi tối ngắn hơn, mà khi hết sốt cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi nhiều, chỉ sau tám tiếng liền khôi phục bình thường.
Để mọi việc an toàn chút, hai người ăn sáng xong, đến 9h30 liền đi ra ngoài.
Quyết định này rất chính xác, bởi vì khi hai người bọn họ vừa ra không gian, chuẩn bị xuống lầu lấy xe, liền nghe tiếng cửa lầu một bị phá.
Khẽ liếc nhau, hai người cầm ống tuýp, cẩn thận đến cầu thang xuống lầu.
“Ngươi lái xe như vậy sao?”
“Ta cũng không phải cố ý, ai biết đột nhiên có người lao ra?”
Một người khác không phục nói.
“Ai biết có phải là tang thi hay không?”
“Được rồi được rồi, người kia bò dậy kìa…”
Ầm ỉ một hồi, mấy người dưới lầu mới biết người bị đụng quả thật không phải là tang thi, nhưng tiếng huyên náo lại dẫn không ít tang thi ở phụ cận đến, mấy người vừa mới đụng hư cửa, không thể làm gì khác ngoài việc lùi xe lại, chuẩn bị chạy đột phá ra ngoài.
“Đi thôi! Nếu không một lát nữa sẽ không đi được!”
Bị mấy người kia nháo một trận, cho dù hiện tại họ không muốn đi cũng phải đi, cửa đã bị đụng hư, nhà này đã không có khả năng phòng ngự nữa rồi!
Hai người xuống lầu, thu toàn bộ sách vào không gian rồi đi ra. Phát hiện bên trong nhà sách có người chaỵ ra, mấy người kia sợ hết hồn, khi xác định không phải tang thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lầu dưới không chỉ có một chiếc xe, ngoại trừ chiếc mới thu hút tang thi lại đây, còn một chiếc đang ở phía không xa tiến lại dẫn theo không ít tang thi.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cấp tốc chạy vào trong hẻm nhỏ bên cạnh, mở cửa xe, leo vào, khởi động xe tiến vào đại lộ, nhìn người phụ nữ bị đụng leo lên chiếc xe mà cô ta ngăn cản.
“Học trưởng, anh nói mấy  người đó muốn đi đâu?”
Phương Hách phát hiện hai chiếc xe kia đều cùng đường với mình, bèn hỏi.
“Chắc là muốn đến siêu thị phía trước đi.”  Hạ Tử Trọng thở dài nói
“Vậy chúng ta đi công ty gas cùng xưởng quần áo trước hay cùng họ đến siêu thị?”
Hạ Tử Trọng trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, mặc dù đi siêu thị có nhiều chỗ tốt, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, cơ hội sẽ ít đi lại có thể sẽ bị người khác phát hiện hành động của anh. Mà chỗ không tốt nhất là đồ anh muốn sẽ bị người khác hoặc lấy mất hoặc phá hư.
Bất quá…
“Trước đi công ty gas.”
Các loại thực phẩm anh đã có không ít, trong không gian đã gieo trồng rất nhiều hạt giống, qua thời gian nữa là có thể tự cấp tự túc. Mà thời gian bảo quản lại rất dài, hiện tại không cần thiết cùng mấy người đó tranh đoạt.
Hai người nửa đường bí mật quẹo sang đường khác, đến công ty gas, phía sau hai chiếc xe không nhìn rõ tình huống cũng quẹo theo.
Hạ Tử Trọng nhíu nhíu mày, hai chiếc xe này đang muốn làm gì thế?
Lại chuyển thêm một khúc cua nữa, đến đường nhỏ dẫn vào công ty gas thì dừng lại, trên đường có rải rác vài con tang thi đang lắc lư, lái xe phía sau phát hiện xe kia dừng lại bắt đầu đánh tang thi, mới ý thức được họ muốn nhường đường, bèn vội vã hoang mang hoảng loạn quay đầu xe chạy về đường chính.
Chú thích
Túi chân không

Hồ nước trong phòng tắm tương tự như vầy nè

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét