7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 19

Chương 19: Đuôi to khó vẫy?

“Học trưởng, hôm nay tinh hạch trong đầu tang thi dường như kiếm được dễ hơn hôm qua nha!”

Gương mặt Phương Hách phấn khích đầy vui vẻ, cười xán lạn ngồi bên cái đầu tang thi đầu óc cùng máu me kia móc tinh hạch. Lại hồn nhiên không biết hành động này của cậu có bao nhiêu kinh khủng —— may mà trên mặt hai người có đeo khẩu trang nên người đứng xa không thể thấy được nụ cười xán lạn đó.
Hạ Tử Trọng gật gật đầu:
“Có khả năng liên quan đến thời gian thành tang thi dài hay ngắn đi?”
Ngược lại sau này, đại đa số tang thi sơ cấp đều có tinh hạch.
Hai người từ cửa hông của công ty gas lặng lẽ đi vào, đi thẳng đến kho chứa. Trên đường giết mấy tang thi  —— ngày hôm qua, lúc công nhân phụ trách chạy trốn tựa hồ quên đóng cửa. Hai người rất dễ dàng đi thẳng đến kho.
Mặc dù ngày nay đường ống khí gas có ở khắp nơi, nhưng bình gas vẫn rất đắt hàng trên thị trường. Ở các quầy hàng lưu động, các phòng thuê chưa thông đường ống, các khu dân cư quanh nội thành chưa có đường ống triệt để… đều mỗi tháng thay bình một lần. Trong kho chi chít bình gas lớn nhỏ bất đồng.
Hai người một mặt dò xét trọng lượng bình gas, nhìn xem có phải là bình đầy hay không… Mà Hạ Tử Trọng thì đem bình gas thu vào không gian.
Càn quét sạch sẽ trong kho, hai người liền phát hiện một cái phòng không nhỏ phía trong, bên trong phòng trừ một ít lon không, còn lại đều đầy ấp khí gas lỏng (???). Nghiên cứu một hồi, hai người liền một cái một cái thu vào, khoảng gần bốn tiếng mới càn quét xong.
Rời công ty gas, lại lái xe đến xưởng quần áo, dọc đường đi, người có can đảm đi ra ngoài hình như nhiều hơn ngày đầu, đại bộ phận người đã đi ra ngoài đều vội vàng tránh né tang thi mà tìm kiếm thức ăn. Phần lớn họ đều hướng tới siêu thị, mà tiệm thực phẩm, thậm chí là tiệm dược phẩm, trang phục thì không ai đến, mỗi tầng chỉ có vài con tang thi đang thong dong du đãng.
Nếu đã không có người ngoài, Hạ Tử Trọng liền không khách khí nữa, càn quét từng tầng, từng tầng một, đừng nói nam trang ngay cả trang phục nữ nhân, nhi đồng cũng lấy không ít.
Kết quả của việc buông tay thu đồ chính là —— có mấy quầy nhỏ trong cửa hàng đều bị thu luôn vào không gian.
Đi một vòng lớn, hai người đi lối thoát hiểm xuống lầu. Phương Hách cầm ống nhòm quan sát tình huống bên ngoài, Hạ Tử Trọng nhân cơ hội nghỉ ngơi, uống mấy ngụm nước giếng để khôi phục tinh thần lực tiêu hao quá độ mà có chút choáng váng.
“Học trưởng, trên đường có khoảng hai, ba mươi con tang thi, chúng ta còn đi siêu thị xem tình huống sao?”
Siêu thị lớn kia khá gần, chỉ cần qua hai giao lộ là tới, khoảng hai, ba trăm mét, nếu lái xe thì không quá năm phút, nhưng sợ người khá nhiều…
“Đi đến tiệm thuốc trước đi.”
Hạ Tử Trọng dùng ống nhòm quan sát tình huống, đưa ra quyết định.
Trước tận thế, khi ra ngoài, chỉ cần đi qua tiệm thuốc, anh đều ghé vào mua không ít thuốc dùng hằng ngày. Mặc dù như thế, số lượng tích lũy cũng không nhiều. Đặc biệt, mỗi lần lại không thể mua quá nhiều, nếu đã quyết định một, hai ngày tới rời khỏi thành phố F, như vậy cũng thuận tiện thu thập một ít đi.
Anh nhớ, khoảng thời gian còn chưa bị đuổi giết kia, một vĩ thuốc cảm mạo giá đã lên tới phần lương thực trong ba ngày rồi. Đồng thời, người có thuốc cũng không ai muốn bán ra.
Sờ sờ cầm, anh biết vùng ngoại ô thành phố F có một xưởng chế thuốc rất lớn, chỉ là có chút ngược đường, muốn hay không vòng qua xem một chút đây?
Hai người nhanh chân chạy đến bên xe, giết xong hai con tang thi, cũng không ham chiến, Hạ Tử Trọng thuận tiện đem hai cái đầu tang thi ném vào không gian, lại bất ngờ phát hiện, trong nháy mắt ném vào, một hào quang óng ánh từ đầu tang thi bay ra…
Không cần động thủ mổ sọ, trực tiếp ném vào, không gian vẫn có thể hấp thu tinh hạch? Vậy sau này bớt việc rồi?!
Sau khi ném hai đầu tang thi ra ngoài, liền mở cửa xe:
“Không gian có thể trực tiếp hấp thu tinh hạch trong đầu tang thi, sau này chúng ta không cần mổ sọ lấy ra nữa!”
Phương hách kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Cái này quá tiện lợi đi!”
Hạ Tử Trọng gật gật đầu, anh khi thu đồ vào không gian nhất định phải tiếp xúc với vật đó, ngoài ra còn có thể thông qua môi giới thu vào như găng tay, vũ khí…
Đáng tiếc, nếu như cách không thu vật thì tốt hơn rồi!
Hai người khởi động xe, cấp tốc hướng tiệm thuốc chạy tới, không quá hai phút liền đến.
Dừng xe, tiếp tục đánh tang thi, thu tang thi vào không gian, ném tang thi đã mất tinh hạch ra ngoài, một loạt động tác liền mạch nhanh chóng, nếu như phụ cậu có người cũng sẽ không thấy rõ động tác của anh, còn tưởng mình hoa mắt.
Hai người không vào bằng cửa chính mà leo từ cửa sổ vào, bên trong truyền đến một tràng âm thanh hốt hoảng cùng sự va đập của các hàng giá —— bên trong có người.
Gặp phải người sống sót tại sơ kỳ tận thế là rất bình thường. Hạ Tử Trọng Nhìn bên trong tiệm thuốc nam nam nữ nữ, cầm nhiều vũ khí kỳ quái, có khoảng bảy tám người.
Những người kia lúc đầu cả kinh, sau biết người nhảy vào không phải tang thi mới thở phào một cái.
Hàng hóa trên kệ có chút lộn xộn, ít đi không ít dược phẩm Những người kia lúc này tụm lại một chỗ, phía trong góc chỗ họ đứng có không ít túi nhựa, xem bên trên in nhãn hiệu —— chính là siêu thị cách đó mà anh muốn đi lúc đầu.
Trên kệ, thuốc cảm mạo, giảm nhiệt… đều không còn một mống. Hạ Tử Trọng nhíu mày, đi tới chỗ bọn họ không thấy, ngồi xuống, mở phía dưới tủ ra, bên trong tràn đầy dược phẩm.
Hạ Tử Trọng Không khách khí càn quét hết, Phương Hách đứng một bên đánh yểm trợ cho anh, làm cho những người kia tưởng là bọn họ đang lựa thuốc trên kệ.
Lối đi bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ô tô, tiếng va chạm, cùng tiếng kêu khóc thảm thiết.
Hạ Tử Trọng thu được một bộ phận dược phẩm, lại vòng xuống phía sau gian phòng. Một tủ lớn gồn nhiều ô vuông, bên trong chứa dược liệu đông y. Có một vài ngăn kéo bị lôi ra, dược liệu rơi khắp nơi trên đất.
Hạ Tử Trọng không đụng đến mấy thứ đó, ngược lại tới một căn bên trong, phònơi này là phòng nghỉ của nhân viên, bên trong có một cái cửa.
Quả nhiên —— “Kho.”
Phương Hách nháy mắt với anh, ra hiệu anh đi vào thu thập đồ vật, chính mình tại bên ngoài canh gác.
Hạ Tử Trọng rất phúc hậu mà đi vào một vòng, vì vậy bên trong trống không…
“Chúng ta ngày hôm nay ra khỏi thành? Hay là ngày mai?”
Đi ra kho, liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã là hai giờ chiều.
“Cũng có thể… có thể hay không nửa đường không tìm được nơi nghỉ chân?”
Phương Hách suy nghĩ một chút liều hỏi, không gian của Hạ Tử Trọng cũng không thể để người ngoài phát hiện, ở nơi trống trãi cắm trại xòn không bằng ở nói phòng trọ nhỏ hẹp cho rồi.
Một trận thanh âm rối loạn truyền tới, hai ngườ vội vã ra ngoài.
Có mấy người vội vả chạy vào tiệm thuốc, phát hiện bên trong có người, hai bên đều giật mình.
Ba người chạy đến sau liều mạng đóng cửa, kéo rèm cuốn xuống.
“Chi chi”, đaay là tiếng tang thi cào cửa. “Rầm rầm, đây là tiếng tang thi tông vào cửa. “A a…”,, không cần hỏi, đây là tiếng tang thi bên ngoài rồi.
Hạ Tử Trọng Và phương Hách bất đắc dĩ liếc nhau, xem ra, cửa chính bị chặn rồi.
Hai người đi về hướng cửa sổ, leo lên, hoàn hảo, con đường bên này không bị chặn, bất quá có thể nhìn thấy tang thi nghe tiếng đang bắt đầu chậm rãi hướng nơi này hợp lại.
“Đi!”
Hạ Tử Trọng Quyết định thậtay vịn cuqra sổ khẽ dùng sức, nhảy ra ngoài, xoay người tiếp Phương hách phía sau.
nhanh, hai tađi hướng trước bò vào kia cửa sổ tử, hoàn hảo, mặt bên cái kia phố còn không có bị ngăn chặn, bất quá đã có thể nhìn thấy tang thi nhóm nghe tiếng chính hướng nơi này chậm rãi tập hợp đến.
“Đi!” Hạ Tử Trọng quyết định thật nhanh, hai tay tại cửa sổ thượng đẩy một cái, nhảy ra ngoài, xoay người đi tiếp theo ở phía sau Phương Hách.
Nhóm ngoài trong phòng đang rất bất mãn mấy người đến sau lôi kéo tang thi mà  nhìn bọ họ chằm chằm, người đến sau thì lại chú ý động tĩnh ngoài cửa, có mấy người lanh lợi, đã cảm giác khí tức khẩn trương rồi.
Có mấy người phát hiện hai người Hạ Tử Trọng tỏosn râ bằng cửa sổ, con ngươi chuyển động, cũng lặng lẽ đi đến cửa sổ.
Mở cửa xe, hai người cấp tốc lên xe, khởi động xe chạy đi. Mấy người đến sau hình như là từ siêu thị tới, nhóm tang thi bên đó cũng lục đục đi về hướng này tu lại.
Tiếng xe hấp dẫn một phần tang thi bên ngoài. Nhưng đúng lúc này, bên trong tiệm thuốc lại truyền ra “Rầm”, một tiếng động lớn, đem phần lớn lực chú ý của tang thi về.
Hạ Tử Trọng lái xe chạy như bay, nhanh chóng rời đi nơi kia, khi mớ vừa vào đại lộ, mặt sau liền chạy qua một chiếc xe.
Khi người quá mứt hoảng sợ, họ sẽ làm theo bản năng cũng người khác đồng hành, tuy rằng không biết người mình theo quyết định đúng không!
làm người khác cũng không thể làm gì khác hơn.
Cho nên, hai người Hạ Tử Trọng vô cùng buồn bực phát hiện, không lâu lắm, phía sau hai người liền đi theo một chuỗi “Đuôi”. Có chút là trên đường đào mạng bất ngờ đuổi tới, có chút là nghe thấy trên đường có tiếng động cơ, chính mình muốn thoát thân bèn chạy theo.
Làm cho bọn họ thổ huyết chính là, nếu phát hiện trên đường có hai chiếc xe, thì sẽ không muốn theo nhưng nếu trên đường là một đoàn xe, dù liều mạng họ cũng bám theo.
“… Học trưởng, làm sao bây giờ?”
Phương Hách nhìn về phía gương chiếu hậu nói.
“Ra khỏi thành.”
Anh vốn tính ở trong thành tìm nơi kín đáo qua một đêm, nhưng bây giờ nhiều xe theo như vậy, vạn nhất đám người kia ngu ngốc cứ đi theo, anh dừng xe họ cũng dừng xe, sau khi ngủ dạy phát hiện tang thi vây quanh họ chảy nước miếng thì sao?
Phương Hách phồng má vì giận, mấy ngườingốc kia!? Sao cứa theo hoài không biêt!!
Một chiếc xe phía trước liều mạng mở đường, một đám sau liều mạng theo sát, phía sau còn có một đàn tang thi theo đuôi, trong miệng “gào gào” không ngừng.
Cảnh tượng này, tuy khủng bố nhưng lại có hỉ caem đặc  iệt nha!!
Hạ Tử Trọng Nhìn lướt qua dồng hồ báo xăng trên xe, nhiên liệu không tiêu hao nhiều, nếu không có bất ngờ gì, anh có thể chống đỡ đến thành phố A. Hiện tại anh cực kỳ cảm tạ, nơi anh sốncách thành phố A không quá xa.
Hai ngườ một đường hướng cao tốc chạy, thính thoảng giết vài tang thi hoạc tránh né xe cộ rải rác bên đường.
Thỉnh thoảng, hai bên đường phố còn có thể truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, đó là một ít người sống sót ra ngoài mạo hiểm tìm thức ăn gặp phải bất hạnh.
Hạ Tử Trọng rất vui mừng, đường anh chọ đi khá vắng vẻ, trên đường chỉ có một vài chướng ngại vật. Bởi vậy, khá thuận lợi ra khỏi thành phố.
Lối vào đường cao tốc đã sớm liền không còn người sống, mấy cây chặn đường cũng sớm bị người mở ra, đụng gãy. Ngược lại là có mấy chiếc xe, không biết vì nguyên nhân gì mà đâm trược tiếp vào trạm thu phí, nằm ngang qua cửa thu phí, mấy con tang thi không mục đích di tới đi lui nơi đó.


Hạ Tử Trọng chọn một trạm không bị chặn, vọt qua, cái đuôi phía sau cũng khong khách khí theo sát phía sau lao ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét