7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 20

Chương 20: Tiện đường ?

“Đi thêm 2 km nữa có một trạm xăng, chúng ta dừng một chút, nhìn xem có thể hay không châm xăng.”

Tuy rằng xăng vẫn còn, nhưng Hạ Tử Trọng chịu không được cái đuôi phía sau kia, chờ bọn họ phát hiện theo sai người bỏ đi, hai người bọn họ sẽ tiến vào không gian nghỉ ngơi một đêm, đây mới là chuyện anh muốn làm.
Phương Hách không có bất kỳ ý kiến gì —— xăng đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Đi thêm 2 km nữa, Hạ Tử Trọng giảm tốc độ, rẽ vào trạm xăng. Những chiếc xe phía sau cũng do do dự dự mà giảm tốc, dừng ven đường, mà cũng không như hai người lập tức xuống xe.
Về phần nguyên nhân?
—— trạm xăng dầu nơi đó có mấy con tang thi tới lui đó!
Hai người không để ý mấy chiếc xe đó, lập tức giết tang thi  —— Hạ Tử Trọng mượn trong tay ống tuýp, đem tinh hạch chạm tới cấp tốc thu vào trong không gian. Sau đó Phương Hách lái xe đi châm xăng, Hạ Tử Trọng thì đơn độc tiến vào gian phòng bên trạm xăng, đem mấy thùng xăng bên trong quét sạch.
Quả nhiên, phát hiện Phương Hách đi châm xăng, mà tang thi lại bị bọn họ giết hết, mấy người kia cũng không ở đó ngốc nữa, lục đục tiến vào, vội vã mở xe, cầm ống châm vào.
Càng có người khôn lõi, chạy đến phòng nhỏ bên trạm xăng, vừa lúc đụng phải Hạ Tử Trọng đi ra.
Hai người kia khá lúng túng, bọn họ là theo sau xe Hạ Tử Trọng nên rất rõ, đoàn xe này làm sau thành lập. Hạ Tử Trọng cũng không để ý bọn họ, tay không đi về bên cạnh xe mình.
“Rót đầy?”
Phương Hách nghe tiếng quay đầu lại, thấy Hạ Tử Trọng mới thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.
Hạ Tử Trọng nhìn chung quanh một chút, sau khi xe chạy ra khỏi thành liền bỏ rơi nhóm tang thi hoạt động chậm chạp kia, vừa lúc đoạn đường này khá an toàn.
“Một hồi ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp.”
Phương Hách đang muốn nói gì đó, nhưng thấy mấy người bên cạnh đi tới hỏi:
“Đoàn xe của các ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
Hạ Tử Trọng nhìn về phía bọn họ, phát hiện xung quanh có không ít người, đều chống lỗ tai lên nghe bên này đối thoại, vì vậy, giả bộ không rõ hỏi ngược lại:
“Đoàn xe gì? “
Những người kia sững sờ, liếc mắt nhìn nhau:
“Các ngươi không phải từ trong thành trốn ra được sao?”
“Phải.”
“Vậy sao còn hỏi ta? Chúng ta bên này chính là muốn hỏi một chút, đoàn xe của các ngươi chuẩn bị đi nơi nào? Bên ngoài bây giờ quá nguy hiểm, đơn độc hành động không an toàn, nếu tiện đường, mọi người có thể cùng nhau kết nhóm đi.”
Hạ Tử Trọng nhíu mày:
“Hai người chúng ta chỉ có một chiếc xe, không có đoàn xe gì hết.”
Phương Hách cũng ở một bên tiếp lời nói:
“Chúng ta vốn đi ra tìm một ít thức ăn, kết quả đi nửa đường mới phát hiện phía sau có một chuỗi xe chạy theo, mà tang thi thì đang theo sát nên không thể quay đầu, chỉ có thể chạy ra khỏi thành.”
Cậu nhíu mày nói tiếp:
“Chúng ta còn muốn hỏi, các ngươi muốn đi đâu, sao chúng ta giảm tốc cũng không vượt qua?”
Những người kia sững sờ, người xung quanh thì lúng túng, có mấy người tức giận lớn giọng nói:
“Chúng ta muốn đi lên phía trước, ai kêu xe các người cứ lách qua lách lại làm chi, không chịu nhường đường?”
“Mẹ kiếp, một đường toàn tang thi, không chạy chẳng lẻ chờ chết sao?”
“Thật là, không có chuyện gì còn bày đặt dẫn đường? Không nói rõ ràng ai biết chứ!”
“Ai? Sao trong trạm hết xăng rồi! Các ngươi không chừa lại một chút cho người khác sao? Thất đức quá đi!”
Hạ Tử Trọng vỗ vỗ vai Phương Hách, ra hiệu cậu lên xe.
Hai người lại khởi động xe, hướng phía Bắc chạy, phía sau vẫn còn xe chạy theo, bất quá đã ít đi rất nhiều rồi.
Lần thứ hai dừng lại, Hạ Tử Trọng chọn một chỗ có cửa hàng tiện lợi 24h đỗ xe lại, ba chiếc xe một đường theo phía sau cũng dừng lại.
Đoạn đường này, không phải là không có những người khác chạy theo, nhưng chạy khoảng một thời gian liền bị lừa gạt tách ra.
Hạ Tử Trọng phun ra một hơi, thấy người nam nhân anh chạm trán trong trạm xăng cũng ở trong đó, cái người kia tựa hồ cùng hai chiếc xe phía sau thượng lượng một chút, sau đó đi lại đây. Hạ Tử Trọng thấy thế cũng mở cửa xe bước xuống.
“Tiểu huynh đệ, ta họ Vương, Vương Thiên Cường.”
Người kia vừa nói vừa đưa lên một điếu thuốc.
Hạ Tử Trọng lắc đầu khước từ:
“Ta không hút thuốc.”
“Cái kia… Chúng ta đều là từ thành phố F đồng thời trốn ra được. Tuy rằng vừa nãy có chút hiểu lầm, dù sao hiện tại thói đời không yên ổn, vẫn là mọi người cùng nhau kết nhóm sẽ an toàn hơn. Các ngươi chuẩn bị đi chỗ nào? Nếu tiện đường, không bằng mọi người cùng nhau đi chung đi?”
Hạ Tử Trọng khóe miệng cong lên, tầm mắt đảo qua mấy người kia nói:
“Chúng ta cũng không biết nơi nào an toàn, bất quá có thân nhân tại thành phố A , cho nên chuẩn bị qua xem một chút.”
Những người kia nghe thấy liền ngẩn người, Vương Thiên Cường chân mày cau lại, khuyên nhủ:
“Hiện tại, tình huống ở đây ngươi cũng thấy rồi đó, ta từ trên mạng thấy toàn quốc đều giống thành phố F này, nơi nơi đều là tang thi. Nhân khẩu ở thành phố A so với chúng ta nhiều hơn, ta e… tình huống ở đó còn nguy hiểm hơn…”
Hạ Tử Trọng còn chưa kịp nói, một người phụ nữ bên xe đối phương bỗng nhiên mở miệng:
“Nói thế nào thành phố A cũng là thủ đô, chỗ khác không ai quản chẳng lẽ ngay cả thủ đô cũng vậy sao, nếu ngay cả thủ đô mà cũng như thế chúng ta biết đi nơi nào?”
“Nhưng trên mạng nói, tại thành phố A so với nơi này còn nghiêm trọng hơn đấy!”
“Ta xem vẫn là ở nông thôn tốt hơn, ít người, có lương thực, dù có tang thi, khẳng định so với thành phố ít hơn!”
“Vậy còn không đi phía bắc luôn đi, nếu không được như trên mạng nói, vậy đi cao nguyên Tây Tạng luôn…”
Đối phương có ba chiếc xe, khoảng mười mấy người, xem ra cũng không thống nhất ý kiến, Hạ Tử Trọng đối với Vương Thiên Cường bất đắc dĩ nói:
“Chúng ta cũng không tính thương lượng gì nữa, bất quá nếu đi thành phố A thì chỉ số an toàn sã cao hơn một chút.”
Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng trở lại trên xe, mới hỏi:
“Học trưởng, thế nào?”
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái:
“Chính bọn họ còn chưa thương lượng xong đấy, bất quá phỏng chừng tối hôm nay chúng ta muốn cắm trại tại đây rồi! .”
Căn cứ tại TP.A (từ nay từ ‘thành phố’ ta viết tắc nhá!! Tại nó lặp quá nhiều mà ta lại lười nên mọi người thông cảm nha!! iu nhiều nòa^^) là từ lúc nào dựng lên ? Hạ Tử Trọng không quá rõ ràng, nhưng chắc chắn tốc độ sẽ không chậm.
Đời trước bởi vì nhiều nguyên nhân, dọc theo đường vừa đi vừa nghỉ, dẫn đến chính mình hơn hai tháng sau mới tới được TP.A, nhưng bây giờ, anh cũng không dự định trì hoãn thời gian.
Phương Hách nhìn hai bên một chút, nơi này là đường cái, trước không có thôn, hay bất cứ nhà ở nào, nhìn ra phía xa cũng chỉ thấy bóng dáng vài khu cao tầng.
“Chúng ta đêm nay chỉ có thể cắm trại ngoài trời?”
Hạ Tử Trọng gật gật đầu:
“Ở trên xe ngủ, hai người chúng ta thay phiên trực đêm.”
Phương Hách suy nghĩ một chút:
“Học trưởng, anh cứ ngủ vào nửa đêm đi, ban ngày chúng ta thay phiên nhau lấy xe, ngủ bù.”
Hạ Tử Trọng mỗi đêm vẫn cứ sốt nhẹ như cũ, chỉ là thời gian ngắn đi không ít, bất quá bây giờ có thể so với đời trước tốt hơn nhiều, phải biết, đời trước khi anh cùng người khác kết nhóm đồng hành, cũng thay nhau gác đêm, Đới Quân căn bản không trông cậy được —— ở lì trong không gian không chịu ra.
Ngược lại, vô luận kiếp trước hay kiếp này, anh và Phương Hách hợp tác rất nhiều, chỉ là đời trước cậu cũng sẽ không giống hiện tại, một tiếng một tiếng ‘học trưởng’ mà gọi anh…
“Ăn cơm đi.”
Nhu nhu tóc của cậu, Hạ Tử Trọng từ trong không gian lấy ra đồ ăn ngày hôm qua Phương Hách đã làm —— hai cái bánh mì loại lớn cùng mấy miếng thịt, cộng thêm hai viên cơm nắm chay, hai chai nước giếng.
Ngửi thấy mùi thơm, hai người lúc này mới ý thức được trước bởi vì bận bịu, sau liền bởi vì gặp phải người sống sót, tái sau nữa chính là vẫn luôn gấp rút lên đường, cho tới bây giờ, hai người chưa ăn chút gì vào bụng. Nếu không có nước giếng giúp khôi phục thể lực lại, hai người sao kiên trì được?
“Tận thế đến, mấy người béo chắc sẽ giảm cân thành công đi.”
Phương Hách cầm bánh mì, cắn một ngụm lớn.
Hạ Tử Trọng nở nụ cười:
“Sau này trong xã hội, sẽ giống Đường triều, dung mập vi mỹ.”
Không cần quá lâu, chỉ khoảng nửa năm sau cũng rất ít khi thấy người mập giả tạo*.
Mập giả tạo ý nói là mập do ăn nhiều, lười vận động nên bị béo phì á, chứ không phải những người do thể chất mập sẵn rồi, không thể nào ốm được.
Trong xe tràn ngập mùi thơm thức ăn, cơm nắm dù ngon nhưng mùi vị cũng bị giới hạn do nguội lạnh, nhưng bánh mì kẹp thịt lại rất ngon, là do hai người dời vào kho lúc còn nóng, nên bây giờ lấy ra y như mới đem ra từ lò vậy.
Cách đó không xa, người trên mấy chiếc xe mơ hồ ngửi thấy được mùi thơm, đánh mũi khụt khịt:
“Đây là nhà ai nấu cơm vậy?”
Phụ cận đều là đất trống, đồng ruộng, xa xa chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một ít nhà cao tầng, sao tìm được mục tiêu chứ?
May mắn là, vì tận thế tiến đến chưa lâu, cho nên mọi người đều có một ít thức ăn, nước uống nhưng sau này thì không được vậy, vì lấp đầy bụng sẽ công kích cướp đoạt của người khác.
Cho nên, đến khi hai người Hạ Tử Trọng ăn uống xong, phía sau xe mới có người đi xuống.
Những người kia giống như muốn xuống xe hoạt động gân cốt, hóng mát một chút, trong đó người nam nhân đã nói chuyện với hai người đi đến nói:
“Chúng ta quyết định đi một làng nhỏ phía Tây Bắc, người thân ta ở đó.”
Hạ Tử Trọng gật đầu, cũng không muốn nói gì. Anh biết, sau tận thế tình hình bệch dịch ở một số làng cũng không quá nghiêm trọng có thể bảo lưu, chỉ cần không gặp tình huốngddawjc biệt gì, dọn dẹp sạch sẽ tang thi trong thôn là có thể an toàn sinh sống.
“Tuy chúng ta không đi TP.A nhưng đoạn đường phía trước vẫn là tiện đường, không bằng cùng nhau đi chung một đoạn đi! Như vậy an toàn hơn.”
Thật ra mà nói, mấy người này có đồng hành cùng Hạ Tử Trọng hay không cũng không sao cả. Nhưng lúc đi theo phía sau, tận mắt thấy hai ngườ thanh thủ gọn gàng mà xử lý tang thi.
Tuy rằng nó là tang thi, không còn là người nữa nhưng đại đa số mọi người chưa từng giết người nay lại đối mặt với ‘thứ’ từngg là người kia không thể nào r tay được. Cho dù mấy người đó không thể không động thue giết tang thi để giải trừ nguy hiểm, nhưng khi hạ thủ cũng tuyệt đối không thể dứt khoát như hai người Hạ Tử Trọng  được.
Có thể cùng sức chiến đấu tương đối khá mạnh người kết nhóm ra đi, bọn họ tự nhiên cầu cũng không được.


Nếu như không phải sợ dù vào thôn rồi, nhưng không cách nào bảo đảm có đủ lương thực thêm một năm rưỡi hay không, bọn họ thật sự muốn nổ lực một chút để lôi kéo hai người trẻ tuổi này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét