7.22.2016

ĐXNG: Chương 8

Chương 8: Không gian

suoiNuocNong1

Trình Phỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy anh hai đang trêu bé. Nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng nuốt xuống, bất chợt, bé mở to hai mắt, miệng bẹp bẹp, đây là thịt mà!
“Dậy đi! Có thịt ăn, lề mề là không còn đâu đó!” Trình Thần cười nói.
Trình Phỉ thoáng giật mình, bật dậy. Đánh thức Trình Hân xong, bốn đứa trẻ cùng nhau vây quanh cái nồi, mỗi đứa đều cầm một đôi đũa, một trận đao quang kiếm ảnh, nồi thịt heo nhanh chóng vơi đi.
Thú vui lớn nhất khi ăn đầu heo, chính là phần tranh nhau gặm xương. [Beta: chỗ ta gọi là gặm xí quách a~]
Đầu heo tuy xương nhiều, nhưng giữa những khe xương đều là thịt và thịt, ăn vừa thơm lại vừa béo. Đôi lúc có chút thịt rất khó lấy ra, cả đám liền liều mạng nghĩ cách, khi lấy ra được rồi, cảm giác phi thường thỏa mãn. Đây là điều mà trẻ con thành phố không thể nào trải nghiệm được.
Cái đầu heo này, bốn đứa trẻ ăn dư sức, hiện tại mỗi đứa đều đã no căng bụng mà trong nồi vẫn còn một nửa.
“Con heo này là do anh Khương Viên giết được đó, nhờ vậy chúng ta mới có thịt ăn, mau cám ơn anh Khương Viên đi!”
Trình Thần không quên nói tốt cho Khương Viên trước mặt Trình Phỉ cùng Trình Hân, hai đứa trẻ này rất bảo hộ cho gia đình, nếu không nói như thế, hai bé thấy Khương Viên đến đây hết ăn rồi ở, khẳng định sẽ có ý kiến.
“Cám ơn anh Khương Viên!”
Trình Phỉ, Trình Hân mở to hai mắt, sùng bái nhìn Khương Viên.
Khương Viên thấy thế liền cười, mặc dù cậu muốn nói công lao không phải chỉ có một mình cậu, nhưng cậu không thể nói chuyện, nên không thể giải thích rõ ràng, vì vậy dứt khoát cái gì cũng không nói. Dù sao, chỉ là hai đứa sùng bái thêm một người nữa thôi, cũng không có hại gì! [Edit: em Viên đang giả câm nên không thể mở miệng giải thích ^^]
“Đám nhóc thúi kia! Dám thừa dịp người lớn không có ở nhà mà lén lút ăn vụng hả!”
 Trình Chí Lịch đi đưa thịt cho nhà chị xong rồi quay về, liền thấy đám nhóc nhà y tụm lại ăn thịt, bèn cố ý hù dọa tụi nó.
Ai ngờ, trừ Khương Viên có chút hốt hoảng ra, ba đứa kia đều không sợ y.
“Chú Út, tụi con còn nhỏ, ăn vụng là chuyện bình thường, còn chú thì khác nha, lớn đầu như vậy mà thừa dịp ba con chưa về liền qua đây ăn vụng hử? Hử!”  Trình Thần nghiêm trang nói.
“Cút đi! Nhóc đây chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn hay sao!”
 Trình Chí Lịch đang rất vui vẻ, y tiến lên một bước, trực tiếp xé một miếng thịt cho vào miệng.
“Ta đây quang minh chính đại ăn nè, làm gì được ta nào!!”
“Chú ăn thì cứ ăn, tụi con cũng không dám mật báo, bằng không chú sẽ giết người diệt khẩu sao!”
“Thằng quỷ, cút sang một bên, càng ngày càng nói không lại!” Trình Chí Lịch dở khóc dở cười.
“Lè!”
Trình Thần làm mặt quỷ với y, hắn cùng Trình Chí Lịch cảm tình luôn rất tốt, không phân lớn nhỏ. Sau này, chú Út cưới con gái của lão Chu cách vách, nhưng người phụ nữ đó rất xấu tính, vừa xảo quyệt lại vừa đanh đá, ở nhà rảnh rỗi luôn kiếm chuyện với Trình Thần, chú Út không còn cách nào khác liền ra ngoài làm công để tránh cô ta. Vài năm sau, trong một lần về quê ăn tết, Trình Chí Lịch bị tai nạn mà chết, khi đó chú Út chỉ mới hai mươi lăm tuổi, vẫn còn chưa có con! Ngẫm lại, Trình Thần liền cảm thấy đau lòng. Đời này, hắn tuyệt đối không để chú Út cưới người phụ nữ đó, hiện tại có thể cùng chú Út vô tâm vô phế nói giỡn, loại cảm giác này thật rất tốt, rất hạnh phúc.
“Chú Út, ăn no cũng đừng quên dọn dẹp nha!”
Trình Thần lưu lại một câu, lôi kéo Khương Viên vội vã chạy đi. Trình Chí Lịch đối Trình Thần khinh bỉ một chút, thật ra, y chạy cả buổi tối cũng đã đói rã ruột rồi.
Mấy người Trình Thần ăn uống no đủ, buồn ngủ lại tới.
Trình Phỉ, Trình Hân ngáp xong, trực tiếp nằm lên giường không dậy nổi, Trình Thần nhìn nhìn Khương Viên bên cạnh, cũng nhắm mắt lại ngủ. Khương Viên thấy Trình Thần nhắm mắt lại, cậu liều mạng không chớp mắt, nhìn hắn chằm chằm, nhìn như thế một lúc không biết suy nghĩ gì, sau đó cậu mới nhắm mắt ngủ.
Trình Thần vốn đang rất buồn ngủ, cứ ngỡ nhắm mắt là ngủ ngay, ai dè nằm một hồi lâu vẫn không chợp mắt được.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên nhiều hình ảnh, một hồi là ba hắn, hai đứa em hắn, một hồi là Khương Viên, rồi đến chú Út, rất nhiều người xuất hiện ở trong đầu hắn. Càng không muốn nghĩ đến, những bóng người này càng lượn lờ trước mắt hắn.
Bỗng nhiên, trong đầu Trình Thần xuất hiện một quả cầu trong suốt phát ra ánh sáng trắng, quả cầu từ từ định hình, hiện ra một tấm ngọc bài oánh nhuận. [Beta: sao tự dưng lại xuất hiện không gian trong tình huống như vậy nhở? Hay là nhờ ăn vụng thịt heo rừng nhở? Hắc hắc]
Ngọc bài càng lúc càng lớn, bên trong có vài đạo ánh sáng chớp động, hòa hợp vào nhau, mờ mờ ảo ảo như sương mù.
Trình Thần cảm thấy thứ này nhìn rất quen mắt, một lúc sau hắn mới sực nhớ, đây không phải là tấm ngọc bài mà hắn từng làm mất hay sao? Ngọc bài này hắn mua được từ một người bán hàng rong bên đường, cũng bởi vì rất yêu thích màu sắc của nó nên lúc nào hắn cũng mang theo bên mình, nhưng có một ngày hắn đánh nhau với người ta, hình như còn bể đầu chảy máu, sau đó mới phát hiện tấm ngọc bài biến mất, không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở đây.
“Ầm!”
Ngọc bài trong đầu hắn bỗng nhiên nổ tung, vô số đạo sáng mờ mờ bay vùn vụt qua. Đúng lúc này, Trình Thần cảm giác trong đầu vô cùng đau đớn, sau một khắc* hắn xuất hiện ở một khoảng không gian xa lạ, xung quanh sương mù bao phủ, kỳ quái lượn lờ.
*1 khắc = 15 phút
Trình Thần giương mắt đờ đẫn nhìn, không thể nào tưởng tượng nổi chuyện gì đang diễn ra!!!
Chu vi nơi hắn đang đứng không lớn lắm, đường kính khoảng chừng năm mười thước, cũng gần bằng ba mẫu đất. Xung quanh có chút mờ ảo, không biết đây là đâu, thôi thì tạm gọi là không gian đi. Địa hình trong không gian là một mảnh đất đen, ở phía sau mảnh đất đen, chếch về hướng Tây, có một ngọn núi nhỏ, cao khoảng ba bốn thước, phía sau ngọn núi cũng bị che lấp bởi thứ sương mù mờ ảo kia, chỉ lộ ra vài thước mà Trình Thần vốn thấy mà thôi.
Đi đến gần mới nhận ra ngọn núi này khá cao nhưng phần lớn đã bị sương mù che đi, chỉ còn lộ ra vài thước mà hắn thấy được, cho nên lúc đầu hắn mới nhầm đây là núi nhỏ. [Beta: Ta ghét tác giả lặp ý, hừ hừ, đọc thấy khó chịu a~]
Phía trên ngọn núi có một dòng thanh tuyền từ trong sương mù chảy ra, dòng chảy cũng không quá lớn, chỉ cỡ một chiếc đũa bình thường, róc ra róc rách, những bọt nước trong suốt văng lên tích tích, âm thanh nghe rất vui tai.
Phía dưới ngọn núi là một đầm nước sâu khoảng hai thước, xung quanh bị bao bọc bởi hàng vạn tảng đá lớn nhỏ bất đồng.
Nước hồ có màu xanh lục kì lạ, cảm giác nó như ngọc thạch đang phát sáng, thanh tuyền từ trên núi chảy vào đây, rót xuống mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Một ngọn núi, một cái hồ, một mảnh đất.
Ba yếu tố này là cấu trúc cơ bản kiến tạo nên không gian nơi đây, đầm nước phát ra một cỗ hương khí lành lạnh thấm vào ruột gan, làm cho người ta có cảm giác tươi mát thoải mái. Đứng ở nơi này, Trình Thần liền có một loại thanh thản trước nay chưa từng có, dường như cả thân thể hắn đang hô hấp một cách vui sướng vậy!
“Đây sẽ không phải là tùy thân không gian mà tiểu thuyết hay nhắc đến đi?” Trình Thần trợn mắt há mồm nghĩ.
Đến trọng sinh cũng đã có rồi, tùy thân không gian liền không quá khó khăn để tiếp nhận! Trình Thần cảm giác thần kinh mình đã chết lặng, cái thứ tùy thân không gian này kiếp trước hắn đã nghe em gái nói qua, con bé đặc biệt thích xem tiểu thuyết, trong miệng thường xuyên lẩm ba lẩm bẩm muốn có một cái tùy thân không gian, lải nhải riết làm hắn đối với thứ này trở nên quá đỗi quen thuộc. [Beta: Ta cũng muốn có nữa nè >”<]
Trong định nghĩa “Tùy thân không gian”, đầu tiên phải có một cái không gian, sau đó liền có một mảnh đất đai thần kì.
Mảnh đất này có thể cho vạn vật sinh sôi nảy nở, rút ngắn thời gian gieo trồng, chất lượng sản xuất thượng hạng. Có không gian đồng nghĩa với việc ăn uống không cần lo, có không gian đồng nghĩa với việc có thể làm giàu, mắt Trình Thần tỏa sáng lòe lòe, có thể không gian này của hắn cũng thần kỳ như vậy đi! Ha haaaaaa…
Tìm hiểu nửa ngày, Trình Thần không phát hiện được sinh vật gì, nhưng lại biết được cách không chế không gian nhuần nhuyễn hơn.
Thực ra cũng không có gì phức tạp, chỉ cần nghĩ đến là có thể thực hiện. Đi vào không gian chia làm hai loại: một loại là linh hồn đi vào (thường trong tiểu thuyết gọi đây là tinh thần lực hoặc là thần thức), một loại là cả người đi vào, hai cái này không khác biệt lắm. Tuy rằng, thông thường đồ vật bên trong không gian đều là bảo bối, hết sức vô hại, nhưng vì để phòng ngừa bất trắc, Trình Thần cảm giác cẩn thận vẫn tốt hơn.
Trong không gian không biết qua bao lâu, hắn bất tri bất giác ngủ mất.
Ngày thứ hai, hắn ngủ thẳng cẳng tới hơn tám giờ sáng, lúc tỉnh lại phát hiện Trình Phỉ cùng Trình Hân hai bé vẫn còn đang ngủ, ba hắn thì sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu, cả Khương Viên cũng biến mất dạng.
Trình Thần không chút để ý, tuy rằng ba hắn ra ngoài, nhưng điểm tâm đã làm tốt để ở trên bếp, là cháo trắng.
Trình Thần rửa mặt, súc miệng, vội vàng ăn một chén cháo, sau đó buông chén chạy ra khỏi nhà.
Dạo qua một vòng, hắn cũng chộp được một con chim sẻ nho nhỏ vào tay.
Từ trong không gian, hắn lấy một chén nước xanh biếc trong cái hồ kia, đút cho chim sẻ nhỏ uống, vốn cho rằng phải cứng rắn mà ép nó uống, lại phát hiện con chim sẻ này đã mở mỏ, nhận lấy nước, uống ngay vào bụng, uống xong hình như còn chưa thỏa mãn, tròng mắt khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm hắn tựa hồ muốn đòi nhiều nước xanh hơn nữa, thật quái lạ.
Trình Thần tự nhiên là giúp nó đạt thành tâm nguyện, lại lấy thêm vài giọt cho nó uống, bao nhiêu cũng không cự tuyệt, thậm chí còn vội vàng cướp nuốt vào bụng. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Trình Thần cảm giác con chim này tựa hồ hoạt bát quá mức thì phải.
Nước này có một cỗ mùi hương thơm mát lạ kỳ, đến cả bản thân Trình Thần khi ngửi đến cũng có xúc động muốn uống vào. Cho chim sẻ nhỏ uống thêm vài giọt thì hắn dừng lại, uống nhiêu đây cũng đã đủ rồi. Sau đó, hắn nghĩ nó uống nhiều vậy, nếu có chuyện gì chắc cũng nhanh thấy thôi.
Nửa tiếng sau, chim sẻ nhỏ vẫn hoạt bát như cũ, ánh mắt lấp lánh hữu thần, lúc này còn rất hăng say dùng mỏ trác trác Trình Thần, Trình Thần bị nó làm đau, hắn nhìn con chim nhỏ sinh long hoạt hổ như vậy liền biết không có chuyện gì. [Beta: cứu với, sao cứ đọc tới từ “chim” là ta lại nghĩ đâu đâu a~]
Xem ra này nước không có độc, Trình Thần hưng phấn cười cười.
Bất quá thời gian còn ngắn, không thể chắc chắn được, vì vậy hắn tìm một sợi dây, đem chân chim sẻ cột lại, chuẩn bị chờ đến tối lại xem lần nữa. Đem chân chim sẻ cột chắc xong, Trình Phỉ Trình Hân rốt cục mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn con chim sẻ nho nhỏ trong tay hắn, đến ăn sáng cũng quên, vội vã chạy tới, đòi chơi.
Hai bé vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối đem chim sẻ nhỏ chăm sóc thật tốt.
Trình Thần yên tâm đem chim sẻ giao cho hai bé, chuẩn bị ra cửa tìm Khương Viên. Hắn mới ra cửa mấy phút, phía sau truyền đến tiếng ríu rít không ngừng, nhìn lại, một con chim sẻ bên chân có buộc một sợi dây dài, đang vỗ cánh bay tới, sau lưng nó là hai đứa Trình Phỉ Trình Hân, vừa cuống quýt chạy theo vừa lo lắng la to.
Vì chần chờ mà chim sẻ nhỏ đã thuận lợi đáp xuống vai hắn. Sợi dây buộc bên chân nó theo gió phiêu động, thật lạ mắt nha! Mà con chim sẻ này vẫn điềm nhiên kêu chim chíp, cùng Trình Thần mắt to trừng mắt nhỏ, hình như không hề lo sợ điều gì!
Đặc biệt, nó còn khiến cho Trình Thần kinh ngạc đến trợn mắt há mồm…
Nó ngẩng đầu lên nhìn Trình Thần chăm chú, sau đó làm ra động tác uống nước, điềm nhiên phịch cánh, phảng phất như nói:
‘Dâng trà cho ta đi!’ [Beta: con chim của anh Thần láo quá, láo quá~]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét