7.22.2016

ĐXNG: Chương 9

Chương 9: Tiểu Đầu Sói

soi


“Vật nhỏ này không phải là đang đòi uống nước trong không gian đi!?”
Trình Thần thật sự vô cùng ngạc nhiên, hắn nhận thấy con chim sẻ này rất có linh tính. Mặc kệ đúng hay không, đây cũng là vật thí nghiệm của hắn, không thể để nó bay đi mất, nghĩ thế hắn liền đưa tay bắt lấy chim sẻ.
Chim sẻ nhỏ cũng không phải là đồ ngốc, khi Trình Thần đưa tay bắt nó, nó liền vỗ cánh bay lên, thân thể lách qua rất nhanh nhẹn. Nhưng nó lại quên mất mình còn có cái đuôi dài kia, khi sợi dây cột chân phiêu phiêu đến bên Trình Thần, hắn giơ tay nắm lấy. Chim sẻ trốn tránh vài lần, cuối cùng cũng bị Trình Thần nắm được trong tay, nhưng nó không sợ hãi giãy giụa mà lại mở to đôi mắt tròn trịa đen bóng, vô tội nhìn Trình Thần.
“A!”
Trình Thần kêu đau một tiếng, chim sẻ nhỏ tiếp tục làm động tác uống nước, khi thấy hắn không thèm để ý, liền trực tiếp mổ hắn một ngụm, khá là đau.
“Vật nhỏ, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Trình Thần nghiến răng nghiến lợi, hắn búng nhẹ vào đầu chim sẻ. Vật nhỏ lúc này mới kịch liệt giãy dụa, nhưng vẫn không quên hướng hắn đòi uống nước.
Trình Thần cảm thấy quái lạ, vật nhỏ này hình như trở nên thông minh thì phải? Chẳng lẽ đây là tác dụng của nước hồ trong không gian, nếu đúng như vậy thì quá thần kỳ rồi. Bây giờ đã có thể khẳng định nước trong hồ không có độc, nhưng hắn còn muốn giữ vật nhỏ lại vài ngày để quan sát. Về phần nước hồ, tạm thời sẽ không cho nó uống nữa, hắn hơi lo lắng, thứ nước này hình như giống ma túy, có tác dụng gây nghiện.[Beta: 0.0]
“Anh hai!”
 Trình Phỉ, Trình Hân lon ton chạy đến bên hắn.
“Cho hai đứa nè, đừng để nó bay mất. Còn có, nhớ chăm sóc nó thật chu đáo!”
“Dạ!”
Trình Phỉ, Trình Hân ngượng ngùng gật đầu, chỉ là chăm sóc một con chim nhỏ mà thôi, hai bé nhất định sẽ hoàn thành tốt.
“Hai đứa trở về rửa mặt ăn cơm đi!” Trình Thần phất tay.
“Anh hai, anh định đi đâu vậy?” Trình Phỉ hỏi.
“Anh đi  tới nhà anh Khương Viên của mấy đứa!” [Beta: hứ, Khương Viên của mấy đứa hay là của anh?!]
“Tụi em ăn cơm xong qua kiếm hai anh liền!”
Hai bé nói xong thì như một làn khói mà chạy đi mất. Trình Thần vội vàng hướng hai bé hô to, bảo rằng một lát nữa hắn cũng không còn ở đó, nhưng không biết hai đứa nó có nghe được hay không.
“Con chào dì!”
Khương Linh Lung đang dọn dẹp lại chuồng bò, Khương Viên ở bên giúp cô một tay. Trình Thần ngọt ngào chào hỏi, Khương Linh Lung vừa nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng buông vật trong tay, có chút lo lắng kéo tay hắn.
“Thần Thần, dì có chuyện muốn nói với con!” Khương Linh Lung vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Là chuyện gì vậy ạ?”
Trình Thần nhìn thấy vẻ mặt Khương Linh Lung thì đã biết chuyện gì nhưng vẫn giả vờ hỏi.
“Thần Thần, tiền này con đem về nhà đi, dì không thể lấy được!”
Khương Linh Lung vừa nói vừa đem một bao tiền nhét vào tay hắn, nếu như nàng không phải là người ngoại lai mới tới, lại còn là nữ nhân thì nàng đã sớm đích thân mang đến trả lại Trình gia.
“Dì, người làm gì thế?”
 Trình Thần vội vàng đẩy tiền qua, cứ như tiền này là rắn độc.
“Dì, số tiền này mấy hôm trước con đã nói rồi mà, hai nhà chúng ta mỗi bên một nửa.”
“Thần Thần, tâm ý của nhà con dì hiểu, nhưng tiền này dì thật sự không thể nhận!”
 Hôm qua, Khương Linh Lung đã nghe Khương Viên kể lại đầu đuôi sự việc, lúc mới nghe nàng thật sự bị hù dọa, nếu như Khương Viên xảy ra chuyện gì nàng làm sao mà ăn nói với anh trai đây? Còn việc giết heo rừng tuy nói là Khương Viên giết, nhưng nàng hiểu rõ đây là công lao của Trình Thần, lúc đó Khương Viên đã sợ đến choáng váng, chính Trình Thần muốn đi giết heo rừng, Khương Viên chỉ là sợ Trình Thần xảy ra nguy hiểm, mới cướp giết đi. Với lại, nếu như Khương Viên không nhảy vào thì cuối cùng con heo rừng này cũng chết trong tay Trình Thần. [Beta: ta có một thắc mắc, bảo Khương Viên không nói chuyện được mờ? Sao lại kể chuyện cho dì mình nghe được?][Edit: ẻm đang giả câm với ng ngoài thoai, chỉ nói chuyện với dì bình thường!!]
“Dì à, người đừng cảm thấy áy náy, con heo rừng này là hai đứa tụi con cùng nhau giết, người nhất định phải cầm phần tiền này. Ba con còn cảm thấy nhà con chiếm tiện nghi đó, người nhận đi mà!”
Trình Thần nói rất khéo, làm Khương Linh Lung sửng sốt một chút, nàng còn muốn nói thêm nữa nhưng Trình Thần đã vội vã cướp lời.
“Dì à, sau này người sẽ định cư ở thôn này, không lẽ người muốn ở lại đây mãi? Cái chuồng bò này, bây giờ còn có thể ở, nhưng đến mùa mưa thì không được nữa, với số tiền này người có thể mướn một căn phòng trống trong thôn để ở tạm hoặc dùng nó để đắp một căn nhà đất nho nhỏ cũng được. Với lại, tới tháng chín này thì khai trường, không lẽ người không tính toán cho Khương Viên đi học?”
Trình Thần vừa nói xong, Khương Linh Lung giương mắt, ngơ ngẩn nhìn, Trình Thần còn nhỏ như vậy mà lại quá hiểu chuyện! [Beta: ụa…, hắn thành tinh rồi, nhỏ nhoi gì nữa!]
Cuối cùng Khương Linh Lung vẫn không trả tiền lại được, Khương Linh Lung ngay từ đầu đối với Trình Thần chỉ là có hảo cảm, nhưng bây giờ nàng thực sự có cái nhìn mới về Trình Thần, đứa bé này nói chuyện y như ông cụ non, rất khéo mồm khéo miệng.  Chuyện tiền bạc Khương Linh Lung liền không đề cập nữa, nhưng việc ở đây xuất hiện heo rừng khiến nàng đến giờ vẫn còn kinh sợ, nàng ngàn căn vạn dặn, muốn hai đứa bọn nó không được lên núi nữa, quá nguy hiểm. Trình Thần liên tục gật đầu, hắn cũng không tính lên núi nữa, vốn chỉ định tìm chút thức ăn sơn dã, hiện tại xuất hiện heo rừng, có đánh chết hắn cũng không đi.
Trên núi xuất hiện heo rừng không phải là chuyện giỡn, đêm qua bọn hắn vận khí tốt, chỉ đụng phải một đầu heo nhỏ, nếu quả thật xui xẻo gặp trúng đầu heo rừng trưởng thành, sợ rằng ngày hôm qua mạng nhỏ của bọn hắn cũng khó giữ được.
Trình Thần không phải dạng người không biết trời cao đất rộng, chuyện đi chịu chết hắn nhất định sẽ không làm, bây giờ ngẫm lại hắn vẫn còn thấy sợ.
Trình Thần thành công đem Khương Viên kéo đi, lúc này Trình Thần đắc ý nhìn Khương Viên cười nói:
“Thế nào? Ngày hôm qua tớ không có lừa cậu đi!”
Ngày hôm qua, điều Trình Thần nói với Khương Viên rất đơn giản, chính là buổi tối dẫn cậu ra ngoài kiếm đồ ăn, hỏi cậu có dám đi hay không.
Khương Linh Lung mang theo Khương Viên đến thôn này, trên người căn bản không có cái gì đáng giá, một chút gạo kia cũng là đem quần áo đi đổi mà có được. Số gạo ít ỏi đấy có thể duy trì hai ngày, nhưng sau đó thì làm sao? Khương Viên tuy còn nhỏ, nhưng đã sớm hiểu chuyện. Cậu không như Trình Thần, trọng sinh trở về mang trong mình linh hồn của một người trưởng thành, mà do hoàn cảnh sống khắc nghiệt, lại thêm một đường gian khổ mới đến được đây, khiến cho Khương Viên so với những đứa trẻ cùng tuổi có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, lúc này chỉ cần có thể vì Khương Linh Lung tìm được một ít thức ăn, giảm bớt áp lực sinh hoạt, cậu sẽ làm bằng mọi cách.
Trên đường chạy nạn, Khương Linh Lung đã vì cậu mà chịu khổ rất nhiều, cậu trên cơ bản chẳng giúp được gì, Khương Viên hiểu rõ điểm này nên cậu rất kính yêu nàng, chỉ cần có thể giúp nàng giảm bớp gánh nặng cậu sẽ liều mạng mà làm.
Kiếp trước cậu cùng Trình Thần, cả hai tìm khá nhiều việc làm ở trấn trên, vừa trang trải học phí, vừa giảm bớt áp lực cho gia đình. Đoạn thời gian đấy tuy rằng vất vả, nhưng là khoảng thời gian đẹp nhất, quý báu nhất của cả hai người, cảm tình của hai người cũng là từ lúc đó bồi mà dưỡng ra.
Khương Viên gật đầu, ý bảo Trình Thần không lừa cậu.
“Thế nào, cậu có hứng thú theo tớ làm một phen việc lớn không, coi như kiếm cho mình chút học phí!” Trình Thần cười híp mắt nói.
Khương Viên sờ sờ đầu hắn, mắt híp lại, nặng nề gật đầu. Trình Thần không để ý mình bị sờ đầu, lập tức hất mặt ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mà nói.[Beta: này nhé, Khương Viên chuẩn ôn nhu công nè, còn Trình Thần là dương quang đôi lúc tạc mao thụ, hí hí, ai đồng ý với ta thì giơ tay lên!]
“Đi! Đi kiếm tiền~~”
Kiếp trước Trình Thần cái gì cũng không hiểu, cũng không biết cách kiếm tiền, hắn chỉ biết bắt mấy con động vật hoang dã, tìm vài loại rau dại đem đi bán.
Lúc đấy, hắn cùng một thợ săn lên núi săn bắt, tuy rằng năm đó hắn không thể đến trường, nhưng gia đình cuối cùng không bị chết đói, hơn nữa chỉ qua một năm, hắn cũng để dành đủ tiền học phí cho bản thân cùng hai đứa em.
Kiếp trước, hắn cái gì cũng không hiểu còn có thể nuôi sống bản thân cùng người nhà, đời này trọng sinh, chủ ý kiếm tiền không biết có bao nhiêu cái, hắn còn sợ không kiếm được tiền hay sao?
Trình Thần không tham, chỉ cần trong nhà có mấy chiếc Lamborghini, có vài ngôi biệt thự sinh thái là được, yêu cầu quả thực không cao. Kiếp trước Lamborghini hắn không kiếm được, nhưng mua một căn biệt thự sinh hoạt vẫn khá dư dả. [Edit: Gớm!!! Vậy mà kêu không cao, chứ như thế nào mới cao đây..]
Trình Thần không thể không kiếm tiền, haizzz, hiện tại hắn nhìn nhà mình chỉ có bốn bức tường, liền khó chịu.
Trong nhà không có ăn, phòng ở trời mưa thì dột, trời nắng thì nóng, lại còn chẳng có một cây quạt điện, chớ nói chi đến ti vi. Này chưa tính cũng được, hắn nhìn hai đứa em, từ nhỏ đến lớn không có nổi một bộ quần áo mới, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Hoặc nên nói Trình Chí Sơn rất bất công, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn vào dịp năm mới có quần áo mới để mặc, hai đứa em quanh năm suốt tháng chỉ toàn mặc lại đồ cũ của hắn. Đương nhiên chủ yếu là vì trẻ nhỏ lớn nhanh, nhà bọn họ lại nghèo nên phải làm thế, bất quá Trình Chí Sơn thiên vị lại rất rõ ràng.
Trước khi kiếm tiền, hắn phải đòi cho bằng được số tiền nhà chú Ba đã mượn.
Hắn đã nghĩ xong kế rồi, thế nhưng việc bắt được heo rừng làm kế hoạch của hắn phá sản. Chiêu thức của hắn rất đơn giản, hắn giả bộ bệnh nặng, sau đó khiến ba hắn ôm hắn đến nhà chú Ba, lúc này, cho dù chú Ba không trả hết thì cũng trả được một chút, có còn hơn không mà!
Nhưng bây giờ kế này không thể thực hiện được nữa, trong nhà bắt được một đầu heo rừng, đã có tiền. Biện pháp như thế không được, vậy hắn cũng chỉ có thể dùng tình nghĩa khiến cho chú Ba trả tiền. Trước đó, hắn nhắc ba hắn tặng thịt nhà trưởng thôn, mục đích cũng chính là vì chuyện này.
Trước hết, hắn sẽ bình tĩnh hòa nhã một lần, lấy tình nghĩa ra mà nói, gia đình hắn cần giúp đỡ. Nếu như chú Ba không cho, như vậy thì đừng trách sao hắn bất nhân bất nghĩa. [Edit: ta thấy tình nghĩa không xài được đâu, trực tiếp dùng bạo lực đê!!!]
Trình Thần lôi Khương Viên tính toán trước đi tìm Trình Chí Sơn, chuyện này còn phải nhờ Trình Chí Sơn nói.
Hai người đang đi thì nghe ồn ào trong thôn, tiếng khóc la, tiếng gào thét, tiếng quát mắng.
Toàn bộ thôn trong nháy mắt như nổ tung, Trình Thần cùng Khương Viên hai mặt nhìn nhau không hiểu mô tê gì cả. Còn đang nghi hoặc, dì Tứ từ trong căn nhà đối diện phía trước chạy ra, nhìn đến hắn liền kinh hỉ nhào tới.
“Tiểu Đầu Sói, Tiểu Đầu Sói!”
Dì Tứ người còn chưa tới liền hô to lên.
“Có chuyện gì vậy, dì Tứ?” Trình Thần nghi ngờ nói.
“Ai ui! Còn không phải đám nhóc nhà mấy dì hay sao, tụi nó nghe người khác nói ngày hôm qua con bắt được một đầu heo rừng, hiện tại liền tụ tập muốn cùng nhau lên núi bắt heo kìa, mấy chú mấy dì đã hết sức ngăn cản, thế nhưng, đánh cũng không được, mắng cũng không xong. Tiểu Đầu Sói, con tới giúp dì khuyên giải một chút đi, mấy đứa trong thôn này chỉ có con là trị được thôi, nhanh lên, tụi nó sắp đi rồi!” Dì Tứ gấp gáp nói.
“Hả! Vậy đi mau!”
Trình Thần biến sắc, đám trẻ là người cùng một thôn, trước giờ đều là bạn chơi, hắn không thể trơ mắt nhìn tụi nó đi tìm chỗ chết được. Hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì, cha mẹ tụi nó sẽ đổ lỗi cho hắn, đến lúc đó có nói lý thế nào cũng không được.
Dì Tứ sốt ruột, mang theo hai người Trình Thần cùng Khương Viên nhanh chóng chạy tới phía sau thôn.
Chạy khoảng mười lăm phút, liền thấy mười mấy đứa trẻ đang túm tụm lại cùng một chỗ, có nhiều đứa đang bị người nhà đến trước lôi về, đánh đến thừa sống thiếu chết. Nhưng mấy đứa này rất cố chấp, lì lợm như trâu vậy, vừa khóc lóc, vừa la hét, muốn đi bắt heo rừng.
Có mấy người lớn đã kinh hồn táng đảm, họ cảm thấy rất may mắn vì kịp thời phát hiện, nếu hôm nay họ không chú ý đến đám trẻ, để tụi nó lên núi, nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thì biết làm sao?  Đến lúc đó bọn họ muốn khóc cũng không được!
“Đang làm gì vậy, tụi bây muốn làm gì?”
Trình Thần vừa chạy tới liền một trận rống giận. Đừng thấy hắn cái đầu không lớn, thanh âm của hắn lại đặc biệt to, khi nghe tiếng quát của hắn vô luận là người lớn hay trẻ nhỏ toàn bộ đều yên tĩnh lại.
Tiểu Đầu Sói, cái biệt danh này đã phát huy triệt để rồi!
Chú thích:
Lamborghini:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét