7.22.2016

ĐXNG: Chương 10

Chương 10: Phẫn nộ

soi

Biệt danh Tiểu Đầu Sói là được mọi người trong thôn công nhận.
Gọi hắn Tiểu Đầu Sói, ý nói hắn gan lớn, ngang tàng, có một cỗ ngoan tính của loài sói. Trình Thần ban ngày dám lên núi bắt hoan tử*, ban đêm dám ra ngoài bắt rắn, lá gan lớn cực kỳ, còn có một lần đem hồ ly dọa sợ đến bỏ chạy, chuyện đó được xem như truyền kỳ rồi.
*Con lửng con (Chuột trũi con)
Ở trong thôn đừng nói đám con nít, đến nhiều người lớn còn phải sợ hắn.
Lúc này hắn vừa quát, bọn họ theo bản năng an tĩnh lại, nhìn về phía Trình Thần.
“Tụi bây muốn làm gì?”
Trình Thần lạnh lùng nhìn Trình Tứ Bảo, Trình Tam, đây là hai đứa hung hăng nhất trong nhóm. Bọn nhóc Trình Tứ Bảo bị Trình Thần nhìn chằm chằm giống như sói nhìn, sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nhưng Trình Tứ Bảo lập tức đứng lại, ngẩng đầu lên, chột dạ hắng cổ họng mà nói.
“Bọn tao muốn lên núi bắt heo rừng, mày đi được, bọn tao không đi được sao?”
“Đám tụi bây có năng lực à, đều không muốn sống nữa ư? Tao còn không dám đi, tụi bây lại dám. Lì như trâu vậy, nói mãi không nghe, đến đây, tụi bây lên hết đi, ai đánh thắng tao thì được lên núi!!”
Trình Thần khởi động tay chân, khí thế mà nói.
Những người lớn đứng một bên không dám ngắt lời, nhìn Trình Thần giáo huấn bọn nhỏ.
“Nói xạo, đầu heo rừng kia không phải là do mày giết sao?”
Bọn Trình Tứ Bảo có chút sợ, tụi nó đã từng bị Trình Thần giáo huấn qua một lần, ra tay rất ác độc, cả đời không quên được, tuy không dám cùng hắn đánh nhau nhưng vẫn không phục.
“Ai nói là tao giết, ai đồn, đem người đó ra đây, tao tìm hắn tính sổ.” Trình Thần quát.
“Là mẹ tao nói, nàng cùng mấy người dì Ba nói chuyện, tao nghe được!”
Trình Xuyên không chút do dự bán đứng mẹ ruột của mình. Trình Thần nhìn thoáng qua dì Tứ, dì Tứ hơi hoảng sợ, hung ác trừng Trình Xuyên, con thỏ nhỏ chết bầm này!
“Tốt, đừng nói càn nữa, tao cũng không có lá gan đi giết heo rừng.”
Trình Thần hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn bọn Trình Tứ Bảo nói
“Thành thật nói cho tụi bây biết, ngày hôm qua tao thiếu chút nữa là bỏ mạng, giết được heo rừng không phải tao, mà là cậu ta, ngày hôm qua nếu như không có cậu ta cứu tao, hôm nay tụi bây đã không thấy tao đứng đây rồi! Tao mà biết trên núi có heo rừng, có đánh chết tao cũng không đi.”
Trình Thần vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên, không thể tin được mà nhìn Khương Viên, heo rừng là do cậu ta giết?
Khương Viên từ lúc nghe Trình Thần nói chuyện đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, Trình Thần đây không phải là đang gạt người sao? Tuy nói heo rừng là do cậu giết, thế nhưng không như lời hắn nói. Đây rõ ràng là bẻ cong sự thực, hắn mà còn không có gan, gan hắn lớn như Tôn Ngộ Không đó!
“Mày gạt tao, tụi tao không tin!”
Bọn Trình Tứ Bảo không ngừng la hét, một thằng nhóc lạ mặt từ bên ngoài vào sao có thể lợi hại được như vậy? Trình Tứ Bảo nghĩ, Tiểu Đầu Sói còn sợ, mà Khương Viên thật sự lợi hại như vậy sao?
“Tao rảnh lắm sao mà đi lừa tụi bây, nếu không tin thì cùng cậu ta đánh nhau đi”
Trình Thần không chút do dự đem Khương Viên đẩy ra, hắn mới không sợ Khương Viên vạch trần hắn đâu, dù sao cậu cũng không mở miệng nói chuyện được, huống hồ Khương Viên không phải đã bảo muốn bảo vệ hắn sao? [Beta: Tên Trình Thần này đáng băm ra cho vịt ăn a~, bắt nạt tiểu công Khương Viên của ta~]
Khương Viên có chút u oán nhìn hắn một cái, tên nhóc này quang minh chánh đại hãm hại cậu, mà cậu lại không nghĩ bán đứng hắn!
“A!”
Trình Tứ Bảo đúng là không tin, Tiểu Đầu Sói cho hắn ấn tượng quá mức khắc sâu, hắn thật không tin có người so với Tiểu Đầu Sói còn lợi hại hơn, hô to một tiếng hắn chợt hướng Khương Viên nhào tới. Những người lớn cũng không ngăn cản, dù sao đám trẻ trong thôn có đứa nào mà không đánh nhau, đánh riết quen rồi, có đánh nữa cũng chẳng ra chuyện lớn gì. [Edit: khi làm truyện này, t đặc biệt cảm thấy thích người trong thôn này, dù cũng có người tốt người xấu nhưng lại tạo cho ta cảm giác rất ấm áp, khá khác so với nhiều truyện điền văn khác!!]
“Rầm!”
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ đã phát sinh chuyện gì, chỉ thấy Trình Tứ Bảo nhào tới Khương Viên, sau một khắc cả người thằng nhóc liền bay thẳng đến phía trước, té chổng vó, dù không nghiêm trọng cũng rất đau nha~~
Lúc này, ai nấy cũng đều ngây ngẩn, từng cái con mắt mở thật lớn. Lần này đủ để xưng là long trời lở đất, sấm sét đầy đầu, Trình Tứ Bảo cũng được xem là thằng nhóc lợi hại, cứ như vậy bị quăng lăn lốc ra ngoài.
Thằng nhóc Khương Viên này thật sự rất lợi hại?
“Mày ăn gian!”
Trình Tứ Bảo bò dậy, căm tức nhìn Khương Viên, nó cảm thụ rõ ràng, chỉ thấy Khương Viên lôi cánh tay nó một chút, sau đó nó liền không giải thích được bay ra ngoài. Cũng vì bị quăng quá dễ dàng, thua một cách không tưởng tượng nổi, nó mới không tin, đến cả Trình Thần muốn đánh thắng nó cũng không dễ dàng như thế.
“Đánh không lại người ta, liền ăn vạ hả!”
Trình Thần khinh thường nói.
“Có bản lĩnh mày đánh tiếp đi!”
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!”
Trình Tứ Bảo rất cứng đầu, phi thường không phục, bất chợt nhào tới Khương Viên lần nữa. Rất nhanh, mấy đứa trẻ cùng những người lớn không nỡ nhìn thẳng, Trình Tứ Bảo lại bị quăng ra ngoài, mặc dù lần này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng tất cả mọi người vẫn chưa kịp thấy rõ thì Trình Tứ Bảo đã bay vèo ra ngoài.
“Thế nào, ai không phục thì lên hết đi!”
Trình Thần tâm bình khí hòa nói, một mặt mà cường thế đe dọa, một mặt mà châm chọc khiêu khích chỉ gây hậu quả hoàn toàn ngược lại, đánh một gậy cho một cục kẹo, có đắng có ngọt mới chế phục được mấy thằng nhóc này.
Thực ra, hắn tuyệt đối không lo lắng Khương Viên sẽ không chế trụ được mấy tên tiểu quỷ này, nếu đánh nhau thật sự, hắn cũng không phải là đối thủ của Khương Viên. Khương Viên xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đã được trải qua huấn luyện, mấy đứa nhóc vắt mũi còn chưa sạch này sao có thể là đối thủ của cậu. [Edit: càng đọc t càng cảm thấy Khương Viên có tướng là công mà T^T] [Beta: hehe, chấp nhận sự thật đi ^^]
“Đã nói rồi, heo rừng là do Khương Viên giết, tụi bây còn không tin.”
Trình Thần thấy từng đứa nhóc đã bắt đầu sợ hãi mà nhìn Khương Viên, tâm trạng phi thường hài lòng.
“Được rồi, tất cả giải tán đi! Tao đánh không lại Khương Viên, tụi bây còn mơ tưởng đánh thắng cậu ta hay sao? Còn muốn lên núi bắt heo rừng hay sao? Nếu muốn nộp mạng thì nói!”
Trình Tứ Bảo, Trình Tam bây giờ có chút kính sợ mà nhìn Khương Viên, Khương Viên thật đúng là lợi hại mà.
Trong chốc lát, tụi nó từng đứa ủ rũ cúi đầu, không có tiết khí. Tụi nó quả thực đánh không lại Trình Thần, dĩ nhiên càng đánh không lại Khương Viên. Trình Thần nhìn đến bộ dáng của tụi nó, trong lòng rất đắc ý. Hắn cố ý nói như vậy, thứ nhất là để tụi nó bỏ đi ý muốn lên núi, thứ hai là để cho tụi nó biết kính sợ Khương Viên, như vậy sau này tụi nó không dám mắng Khương Viên là câm điếc nữa.
“Tao thật sự không có lừa tụi bây, heo rừng so với sói còn lợi hại hơn, tụi bây chẳng lẽ còn không sợ sói sao? Tụi bây không sợ, nhưng tao sợ.”
Trình Thần phóng nhẹ ngôn ngữ, không chút do dự làm thấp bản thân đi.
Bọn Trình Tứ Bảo, Trình Tam từng đứa hai mặt nhìn nhau rồi nhìn đối phương, lập tức trong lòng tụi nó đều nghĩ.
‘Tiểu Đầu Sói đã thừa nhận là sợ, như thế thì bây giờ tụi nó nói không lên núi nữa cũng không có gì ngượng ngùng.’
“Trình Tứ Bảo tao hôm nay phục mày!”
Trình Tứ Bảo lúc này đi tới trước mặt Khương Viên, tâm phục khẩu phục nói. Mấy đứa trẻ trong thôn, không có tâm địa gian xảo, phục là nói phục, không phục là  nói không phục. [Beta: à, nhớ trừ anh Trình Thần lươn lẹo ra đó nha]
Khương Viên nhìn đến Trình Tứ Bảo như vậy, cảm thấy thật đáng yêu, dám làm dám chịu.
“Tiểu Đầu Sói, khi nào mày lên núi bắt heo rừng cũng dẫn tụi tao đi với nha!”
Trình Xuyên bây giờ đã tin tưởng lời Trình Thần nói, bất quá nó vẫn chưa từ bỏ ý định, lập tức nói.
“Bắt cái gì mà bắt, không phải tao nói không dám đi hay sao, không muốn mạng nữa à?” Trình Thần trừng nó.
“Không phải còn có cậu ta sao? Heo rừng không phải là do cậu ta giết sao?” Trình Xuyên dắt cổ nói.
“Kia là dựa vào vận khí, mày coi cậu ta là thần hả, heo rừng mà cũng dám đi giết! Mày có mắt không, không nhìn qua heo rừng lớn bao nhiêu, còn cậu ta lớn bao nhiêu à!”
Trình Thần thật đúng là sợ mấy thằng nhóc này có chết cũng không phục, sau đó len lén chạy lên núi, nếu xảy ra chuyện gì bọn họ thoát không khỏi liên quan, lập tức hắn liền đem chuyện ngày hôm qua làm sao bắt được heo rừng, kể cho tụi nó nghe.
Có điều nội dung thay đổi một chút, biến thành bọn họ bị heo rừng đuổi giết, khi đó rất tình thế cực kỳ nguy hiểm, nếu như không phải Khương Viên đúng lúc trèo lên cây, sau đó kéo hắn lên, cuối cùng vẫn là Khương Viên dũng cảm, thừa dịp heo rừng đụng đầu vào cây đến ngất ngư, liền đem nó giết chết, bằng không bọn họ cũng đã bỏ mạng trên  núi.
Hắn kể chuyện sinh động như thật, lời nói dối hạ bút thành văn, không chỉ thành công hù dọa đám nhóc Trình Tứ Bảo, mà còn làm cho mấy cô mấy dì xung quanh thỉnh thoảng kinh hô liên tục, giật mình hoảng sợ.
Khương Viên nhìn Trình Thần miệng không khỏi mở lớn, Trình Thần kể một câu chuyện mà mọi tình tiết có thể nói là rung động lòng người, đem tình cảnh chỉ có một chút mạo hiểm nhuộm thành vô cùng khủng khiếp, tựa như ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí còn đem bản thân hắn ngay lúc đó sợ hãi thế nào, toàn bộ miêu tả.
Nhưng cậu biết rõ, thực ra trong lòng Trình Thần tuyệt không có chút sợ hãi, tên nhóc này lại giở trò gạt người rồi!
Bọn Trình Tứ Bảo nghe đến lạnh cả sống lưng, mặt mày trắng bệt, đến cuối cùng không ai dám đòi lên núi bắt heo rừng nữa.
Đợi bọn nhóc tán đi không sai biệt lắm, ngoài hắn ra còn có mấy người trưởng thành, dì Tứ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói.
“Tiểu Đầu Sói, lần này cảm ơn con, chỉ có con mới có biện pháp, người lớn bọn ta có nói thế nào, tụi nó cũng không nghe. Bất quá chuyện con vừa kể là sự thật ư?”
“Đương nhiên là thật, một đứa bé như con lừa gạt người sao?”
Trình Thần mặt không đỏ, tim không đập, nói, lừa người chết không đền mạng!
Đợi mọi người đều triệt để rời đi, Khương Viên không nháy mắt, nhìn chằm chằm Trình Thần, thằng nhóc lừa đảo. [Beta: *hú hét* Khương Viên là chuẩn công: ôn nhu + bao che khuyết điểm của lòng em a~~~]
“Hắc hắc, Khương Viên cậu sẽ không vạch trần tớ đâu, đúng không, cậu cũng đã từng nói muốn bảo vệ tớ rồi mà!”
Trình Thần lo sợ, nhìn Khương Viên.
Khương Viên cong khóe miệng, tên nhóc này!
“Khương Viên tớ biết cậu tốt nhất mà!”
Trình Thần cao hứng kêu lên, mắt đều híp lại. [Edit: tiết tháo đâu rồi!!] [Beta: Hắn mà có tiết tháo sao? Không thấy kẻ nào suốt ngày chân chó đu bám Khương Viên của ta à? hừ hừ]
Khương Viên bỗng cảm thấy rất vui vẻ, khi ở cùng với Trình Thần cậu luôn có cảm giác như vậy.
Trình Thần hỏi thăm một chút mới biết được ba hắn cùng mấy người lớn trong thôn cùng nhau lên núi, heo rừng xuất hiện ở nơi này làm cho bọn họ có hoảng sợ, lo lắng heo rừng lao xuống núi, đến lúc đó người trong thôn liền gặp nguy hiểm. Bọn họ bèn cùng nhau lên núi, tìm giết heo rừng, vừa giải trừ nguy hiểm, vừa có thể kiếm chút món ăn thôn quê.
Biết việc này, trong lòng Trình Thần liền có chút thất vọng, hắn còn tưởng nhanh chóng giải quyết được chuyện chú Ba.
Trình Thần chính là cái tính cách này, gặp chuyện gì cũng không thích chạy trốn.
Chờ giải quyết xong chuyện chú Ba hắn liền nghĩ cách kiếm tiền, ba hắn cũng không biết sẽ trở về lúc nào, phụ cận có nhiều ngọn núi, bọn họ nhất định là muốn đem tất cả các núi xung quanh dò xét một lần mới yên tâm, nói không chừng buổi tối đều chưa kịp về.
Trình Thần chớp mắt, lập tức chuẩn bị đến nhà chú Ba trước, xem mình có thể hay không đòi tiền về, nếu được thì tốt, còn nếu không được thì đợi ba hắn về rồi nhờ thôn trưởng giúp, cũng không muộn.
Trình Thần mang theo Khương Viên đi thẳng đến nhà chú Ba, bởi vì cửa không đóng nên hai người trực tiếp vào.
Mới vừa bước vào, hắn liền nghe trong phòng có người hạ thấp thanh âm nói chuyện.
“Anh hai nhà ông thật không có lương tâm mà, giết con heo rừng lớn như thế mà không cho nhà chúng ta lấy một chút. Hắn còn là anh ông sao? Có nhớ đến ông sao? Quả thực heo chó không bằng, cả súc sinh cũng không bằng, nên vợ hắn mới khó sinh mà chết. Mấy đứa con hắn cũng không ra gì, nhất là đứa lớn, chủ ý này nhất định là nó đưa ra, từ nhỏ đã nhỏ nhen hẹp hòi, nên không có mẹ là đáng lắm!” Một giọng nữ hùng hùng hổ hổ nói.
“Ầm!”
Cửa chính nhà Trình Chí Phong bị đá văng ra, xuất hiện một người tức giận đến đỏ mắt.
[Beta: bật mí chương sau: Trình Thần như một cơn lốc lao vào mụ vợ Tam thúc, đánh mụ tơi bời hoa lá, răng môi lẫn lộn, trộn lẫn vào nhau, đến cả Tam thúc cũng không nhận ra được vợ mình, hắc hắc]
[Edit: đồn đãi bậy bạ!!]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét