7.22.2016

TLĐBOHĐ: Chương 16

Chương 16: Quan Đông luộc

(Ai nhìn hình mà biết tên món ăn thì cmt cho mình sửa tên lại nhá!!)
Lâm Thục Ý rót một ly nước cho ông Khang, ông Khang cầm uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi kể lại.

Hóa ra căn nhà mà Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu nói, chính là căn nhà hiện tại ông Khang đang ở.
Ngôi nhà này năm đó ông Khang và vợ mình cùng nhau mua, cũng chính là nơi Dương Kiến Quốc ở khi chưa mua được nhà trong thành phố, vợ ông sớm đã đi trước ông một bước, chỉ để ông lại một mình, cái nhà này chứa đựng rất nhiều hồi ức của ông và vợ, mỗi một thứ trong nhà đều do chính ông và vợ cùng chọn lựa và bài trí, đã nhiều năm trôi qua, đối với người khác nó trở nên không có giá trị gì, nhưng đối ông mà nói, đây là nơi duy nhất để ông hoài niệm về người vợ yêu dấu của mình.
Thật ra, một nhà Dương Kiến Quốc gọi ông vào thành phố chơi hai ngày, làm ông rất cao hứng, rất vui vẻ, dù sao bọn họ chuyển vào thành phố lâu như vậy cũng chưa từng mời ông đến chơi. Ban đầu, cô con dâu cả ngày lúc nào cũng niềm nở, ân cần rót nước cho ông, ra vẻ rất thân thiết, ông còn tưởng rằng có thể hòa thuận nói chuyện phiếm với nhau. Kết quả là, vào ngày thứ hai trên bàn cơm, cô con dâu mặt nhăn mày nhó mà trừng Dương Kiến Quốc, Dương Kiến Quốc bèn mở miệng nói tới chuyện bán nhà.
Ông Khang rất hiểu con mình, từ nhỏ đã rất nghe lời, chỉ có một chút không tốt, đó chính là mềm yếu, không có chủ kiến. Người con dâu này của ông từ khi vào cửa đã liền cường thế, Dương Kiến Quốc trên căn bản cái gì cũng nghe theo vợ, ông nghĩ vợ chồng sống với nhau ai nghe ai đều không quan trọng, cho nên ông chưa từng xen vào chuyện này, ông luôn cảm thấy cô con dâu này cường thế thì có cường thế, nhưng tính tình cũng tốt, cho nên dù đôi lúc có chống đối, ông cũng không để trong lòng. Sau đó, cô con dâu nói không muốn ở đây nữa mà muốn dọn vào thành phố mua nhà, ông tuy không đành lòng, nhưng cũng để bọn họ đi, còn đem hết số tiền mình dùm dụm được cho bọn họ, để bọn họ có thể xoay sở nếu gặp khó khăn. Vào thành phố ở rồi, bọn họ không một câu hỏi thăm, ông cũng không để tâm, nhưng kêu ông bán nhà, ông thật sự không nỡ, không nỡ ly khai ngôi nhà này, rời khỏi nơi này thật giống như ông đem chính vợ mình vứt bỏ đi vậy, trong lòng ông phi thường khó chịu.
Dương Kiến Quốc nói vợ hắn coi trọng một cửa hàng trong thành phố, muốn mở một cái thẩm mỹ viện. Cô con dâu ông có học qua mấy năm mỹ dung, chắc là, từ sau khi kết hôn vẫn luôn ở nhà chăm sóc con cái, chưa từng ra ngoài đi làm, sau đó Dương Tiếu lớn hơn, cô con dâu không muốn ra ngoài làm công, phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống qua ngày, liền muốn mở tiệm làm bà chủ, vừa vặn học qua mỹ dung, lại nghe người ta nói làm thẩm mỹ viện kiếm được rất nhiều tiền, cho nên cô con dâu liền đánh cái chủ ý này. Lúc cô con dâu không đi làm, sinh hoạt phí trong nhà đều dựa vào một mình Dương Kiến Quốc, tuy nói sinh hoạt không cần lo lắng, nhưng để mở thẩm mỹ viện thì không đủ khả năng, không biết thế nào lại đánh chủ ý lên căn nhà của ông, vì vậy mới để cho Dương Kiến Quốc đến nói chuyện với ông.
Ông Khang sẽ không bao giờ đồng ý, cho dù cái nhà này không có ý nghĩa gì với ông, thì việc bán nó đi để mở thẩm mỹ viện ông cũng không bao giờ ủng hộ, không phải ông làm khó làm dễ gì, chỉ là cô con dâu này ở nhà nhiều năm như vậy, không hề biết làm thứ gì, cái nghề này nông sâu bao nhiêu chưa biết được mà đã đòi mở tiệm làm chủ, ông cảm thấy thật sự không thể được.
Tại bàn cơm uyển chuyển từ chối, ông Khang liền phát hiện sắc mặt của cô con dâu lập tức trở nên khó coi, sau đấy cả ngày bày sắc mặt đó cho ông xem, rốt cục đến trưa ngày thứ ba tại bàn cơm quăng ngã chén.
Dương Kiến Quốc nhỏ giọng nói hai câu liền bị ả ta mắng cho một trận, lúc này ông bất mãn rời đi, cơm trưa cũng chưa ăn xong. [Beta: ông Khang hiền quá, gặp ta là ta lấy ghế phang lên đầu, con dâu chứ có phải bà nội người ta đâu, hừ hừ]
Ông vốn cho rằng, mình giữa chừng bỏ về thì chuyện này coi như cho qua, ai ngờ được Dương Kiến Quốc cư nhiên tìm đến tận nhà, lần này còn mang theo Dương Tiếu.
“Nhà này, chính là giữ lại cho bọn họ mà, nhưng bây giờ ông nghĩ, phải để sau khi ông chết mới đưa ra, hiện tại ông còn sống ngày nào, sẽ không để tụi nó đụng tới ngày đó. Nhà này là ông cùng mẹ nó tích góp rất cực khổ mới đủ tiền mua, vậy mà nói bán là bán sao!”
 Ông Khang nói rồi lại nhớ về chuyện cũ, vành mắt đỏ lên, Lâm Thục Ý vội vàng đưa qua một tấm khăn giấy, ông nắm ở trong lòng bàn tay, còn nói.
“Đứa con trai này đúng là lỗ tai nhuyễn mà, bán ngôi nhà này có giống với bán mấy thứ đồ vật vô tri vô giác khác đâu!”
Thẩm Phục đứng một bên không nói lời nào, chuyện này vốn không có chỗ cho bọn họ góp lời, huống chi bọn họ cũng không biết nói cái gì, chủ yếu là ý của ông Khang thôi.
Lâm Thục Ý hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên chỉ đứng trầm mặc, vỗ lưng an ủi ông.
Ông Khang đem lời muốn nói nói xong, tâm lý cuối cùng cũng dễ chịu một chút, mấy ngày qua đem chuyện này giấu ở trong lòng, bây giờ nói ra được, tâm tình liền buông lỏng, ông nhất quyết không đem cái phòng này bán đi, dù cho bọn họ làm cái trò gì đi nữa.
“Được rồi! Không bàn chuyện này nữa, ông đã nói đến như thế, chắc Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu sẽ không tới nữa đâu.”
Ông Khang giả vờ thoải mái mà nói, nhưng ai nấy đều cảm thấy được, đứa con mình vất vả nuôi lớn lại kêu ông bán nhà, chuyện này làm ông thật sự rất đau lòng, ông không để ý tiền, tuy vậy ông cũng không thể bán nhà.
Lâm Thục Ý thấy ông đem lời cần nói đều đã nói ra hết, mới đem Quan Đông luộc vừa mới mua khi nãy đưa cho ông Khang.
“Ông, tụi con bên ngoài nè, ông nếm thử một miếng đi.”
Thẩm Phục cũng cười cười, nói.
“Dạ phải, cậu ấy thả rất nhiều ớt, lúc ăn cay đến mặt đỏ rần, ông xem đi, bây giờ vẫn còn đỏ đấy.”
Lâm Thục Ý phối hợp với Thẩm Phục, đem mặt nâng lên cho ông xem.
Ông Khang biết hai người bọn họ cố ý làm ông vui, miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng.
“Dọn dẹp lại một chút rồi mở cửa đi, hôm nay ông hù mấy người khách chạy mất rồi.”
Mặc dù bộ dáng là trêu chọc, nhưng lời nói lại là thật.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đem đũa bị Dương Tiếu quăng đi, ra phía sau rửa lại, nước đổ trên bàn cũng được lau khô, mảnh thủy tinh trên đất cũng được quét dọn sạch sẽ.
Lại nói đến hai người kia, Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu sau khi bị ông Khang cự tuyệt rồi bỏ đi.
Kỳ thực đối với ý đồ của vợ mình, Dương Kiến Quốc vốn không đồng ý, mẹ hắn mất sớm, cái căn nhà đối với ba hắn có ý nghĩa như thế nào, Dương Kiến Quốc biết rất rõ, cho nên chuyện này ngay từ đầu, hắn đã không đồng ý.
Chỉ là hắn quá nhát gan nhu nhược, nhát đến mức biết rõ là không đúng, cũng không dám ngăn cản, xưa nay ở nhà hắn không có địa vị gì, Triệu Tuyết Mai nói một hắn không dám nói hai, một trong những nguyên nhân mà hắn dám không phản bác chính là Triệu Tuyết Mai hễ tức giận sẽ một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, sợ truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt, ở nhà chỉ cần Triệu Tuyết Mai lớn tiếng một chút, dù không phải hắn sai hắn cũng phải xin lỗi, hắn biết Dương Kiến Quốc hắn không hề có cốt khí. [Beta: theo ta chính là đồ bỏ đi a~]
Tuy biết như thế, nhưng nếu Triệu Tuyết Mai cường thế cả đời, hắn cũng sợ hãi rụt rè cả đời. Hắn từ lâu đã hình thành thói quen tất cả đều nghe theo Triệu Tuyết Mai chỉ huy, cho nên dù biết rõ chuyện này ông Khang sẽ không đồng ý, hắn cũng phải kiên trì nói lại.
Bị ông Khang từ chối, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ai biết Triệu Tuyết Mai lại không chịu từ bỏ.
“Không được! Anh trở về nói với lão, cái căn nhà cổ lỗ sỉ đó có gì đặc biệt mà không bán được cơ chứ? Triệu Kiến Quốc, tôi cho anh biết, cửa hàng kia tôi đã sớm xem kỹ rồi, giá tiền cũng đã bàn xong với người ta, trong khu này không có cái nào tốt hơn nữa đâu, anh mà không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không để yên đâu!”

Liền ngay cả Dương Tiếu cũng đứng về phía mẹ hắn.

“Đúng vậy đó ba, không phải chỉ là một căn nhà cũ nát thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, nếu không được thì kêu ông đến đây ở với chúng ta, đâu phải không ai lo cho ông, làm gì mà coi cái căn nhà rách nát đó như bảo bối, còn cái quán mì kia nữa, nghèo túng đòi mạng, có thể kiếm được bao nhiêu tiền…”

Dương Kiến Quốc căm tức quát Dương Tiếu.

“Mày câm miệng cho tao!”

Triệu Tuyết Mai đứng bật dậy.

“Anh mới phải câm miệng đó, Tiếu Tiếu nói có cái gì không đúng? Mở tiệm nhiều năm như vậy, có cái nhà cũng không đổi nổi, khắp nơi đều là chắp vá lung tung, tôi phải mượn nhà mẹ đẻ hơn năm vạn, thế mà lão còn cố chấp giữ lại. Bây giờ có người muốn mua lại không chịu bán, qua hai năm nữa cái nhà đó có cho cũng không ai thèm! “
Nghĩ đến cuộc nói chuyện mấy ngày trước, Dương Kiến Quốc liền cảm thấy đau đầu, trở về chắc chắn sẽ bị Triệu Tuyết Mai chỉ thẳng vào mặt mà mắng.
Dương Tiếu vẫn còn hùng hùng hổ hổ, tuy rằng không phải nói ông hắn.
“Hai người kia từ chỗ nào nhô ra vậy, chuyện nhà chúng ta đến phiên họ quản sao, còn dám động thủ với con? Nếu không phải ba ngăn, con đã đánh chết hắn rồi!”
Dương Kiến Quốc trừng mắt.
“Đừng nói nữa! Ở đâu học được mấy thứ vớ vẩn đó vậy?”
Dương Tiếu thấy Dương Kiến Quốc trừng hắn, mới khiêm tốn lại, nhưng vẫn còn có chút không tình nguyện mà nói.
“Mà ông cũng thật là, không nỡ bán nhà lại kêu hai người ngoài đến can thiệp, con mới là cháu ruột của ông mà!”
Dương Kiến Quốc nhu nhu đầu hắn nói.
“Đã bảo đừng nói nữa, căn nhà kia đối với ông con rất đặc biệt.”
Dương Tiếu cứng đầu cứng cổ cãi lại.
 “Có gì đặc biệt chứ? Không phải chỉ là bà và ông cùng nhau mua thôi sao? Bà nội chết cũng đã chết rồi, còn không chịu cho chúng ta bán nhà, không bán chắc bà nội sẽ sống lại à…”
Dương Kiến Quốc tức giận liền mắng.
“Mày nói cái gì hả?”
Dương Tiếu quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Vốn là như vậy mà…”
Dương Tiếu đã hai mươi hai, nhưng Dương Kiến Quốc bận bịu công tác, không cách nào dạy dỗ, trước giờ vẫn luôn do Triệu Tuyết Mai chăm sóc, cho nên tính tình Dương Tiếu quả thực được chân truyền từ Triệu Tuyết Mai mà ra, Triệu Tuyết Mai che chở bảo vệ cho Dương Tiếu đến lợi hại, mỗi lần Dương Tiếu làm sai chuyện chuyện gì, đừng nói đánh, coi như rầy hai câu, Triệu Tuyết Mai cũng sẽ bắt đầu hướng hắn mắng xối xả, ngày qua ngày Dương Kiến Quốc lười quản tới, cho nên mới ra một Dương Tiếu như bây giờ.
Hai người mang một bầu tâm sự trở về nhà, Triệu Tuyết Mai đang nấu cơm, vừa thấy hai người,  liền mở miệng hỏi.
“Thế nào? Chịu không?”
Dương Kiến Quốc lắc đầu một cái.
“Ba không đồng ý.”
Triệu Tuyết Mai “Oành” một tiếng, đem nắp nồi quăng xuống đất, bước ra ngoài, giọng nói đều cao lên mấy đề-xi-ben:
 “Cái gì? Không đồng ý?”
Sau đó Dương Tiếu tiến vào, vừa đổi giày vừa nói.
“Đâu chỉ là không đồng ý, hôm nay ông rất tức giận, còn gọi hai người ngoài đến, đem con cùng ba ba đuổi đi.”
Mặt Triệu Tuyết Mai toàn bộ đều đen, quả thực y như Dương Kiến Quốc nghĩ tới, đưa tay chỉ vào mặt hắn mắng.
“Dương Kiến Quốc, ba anh đúng là giỏi mà, cái nhà rách nát đấy mà bảo vệ như bảo bối, năm đó, lúc chúng ta mua nhà lão không chịu bán, chạy chọt quyên góp chút đỉnh, coi như bố thí, hiện tại tôi muốn mở thẩm mỹ viện, mặt bằng đều đã xem xong, lão lại còn không chịu bán, giữ lại để làm gì? Không cho Tiếu Tiếu lão còn muốn cho ai?”
Dương Kiến Quốc bất đắc dĩ giải thích.
“Không phải như vậy, nhà kia là ba cùng mẹ anh đồng thời mua…”
Giọng Triệu Tuyết Mai the thé đánh gãy lời hắn.
“Đồng thời mua thì sao? Đồng thời mua thì ngon lắm hả, anh có dám nói cái nhà đó không có phần chúng ta không? Tôi cho anh biết Dương Kiến Quốc, tôi gả tới nhà anh nhiều năm như vậy, lão cho chúng ta được cái gì? Đừng nói chúng ta, ngay cả Tiếu Tiếu lão cũng chưa tròn chức trách của một người ông! Hiện tại không nỡ bán nhà, sau này đừng bao giờ bước vô cái nhà này nữa!”
Sau đó liền quay đầu sang hỏi Dương Tiếu.
“Con nói người ngoài? Người ngoài nào?”
Dương Tiếu lắc đầu một cái, đáp.
“Là hai người đàn ông, không biết có phải nhân viên không, nhưng lá gan rất lớn, còn muốn động thủ đánh con đó!” Rõ ràng là hắn tấn công người ta trước, hiện tại lại điên đảo thị phi, nói người khác muốn đánh hắn.
Triệu Tuyết Mai nghiêm mặt hừ lạnh.
“Cái quán mì tồi tàn đó mà cũng có nhân viên phục vụ sao?  Lớn không? Dám đánh con hả?”
“Không lớn, một người còn nhỏ hơn con vài tuổi, nhưng hai người đó luôn miệng kêu ông này ông nọ, nhìn có vẻ rất thân thiết!”
Triệu Tuyết Mai liếc mắt nhìn Dương Kiến Quốc.
“Là con hoang của ba anh sao?”
Dương Kiến Quốc tức giận đến run người.
“Cô nói bậy bạ gì đó!”
Thấy Dương Kiến Quốc sắc mặt tái xanh, Triệu Tuyết Mai mới hừ một tiếng.
“Tôi đùa thôi, anh kích động làm gì? Ai bảo mấy đứa mất dạy đó dám động đến Tiếu Tiếu của tôi, Tiếu Tiếu, đi, bưng cơm lên.” Vừa đi liền quay đầu lại, nói.
“Dương Kiến Quốc, hôm nay tôi nói rõ với anh, thẩm mỹ viện tôi chắn chắn phải mở, còn tiền, anh nghĩ biện pháp cho tôi, về phần ba anh, nếu không nỡ bán căn nhà rách nát đó, anh kêu lão đừng bao giờ gọi điện hay liên lạc với cái gia đình này nữa!”
— Hết chương 16 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét