7.22.2016

TLĐBOHĐ: Chương 17

Chương 17: Món kho thập cẩm thơm nồng (Shannon polyhalit)???

Trong tiệm an tĩnh được mấy ngày, Lâm Thục Ý cảm thấy ông Khang đã nói dứt khoát như thế, chắc con trai của ông sẽ không trở lại làm phiền nữa đâu, dù sao đấy là nhà ông, có bán hay không cũng phải do ông quyết định.

Ngược lại, Thẩm Phục cảm thấy chuyện này không đơn giản kết thúc như vậy, đặc biệt là đứa cháu trai kia, tuổi còn nhỏ mà tâm nhãn lại không nhỏ chút nào.
Bất quá Lâm Thục Ý cùng ông Khang dường như đã đem chuyện này cho ra sau đầu, Thẩm Phục cảm thấy không cần phải khơi lại, miễn cho bọn họ phiền lòng.
Gần đây, phố Triều Dương mới mở một tiệm bánh, các món bánh ngọt bên trong làm cực kỳ ngon, Lâm Thục Ý chỉ ăn một lần đã nghiện đứ đừ món bánh sô-cô-la*.
Thẩm Phục phát hiện, Lâm Thục Ý thích ăn đồ ngọt, chỉ cần là đồ ngọt cậu đều ăn đến vui vẻ, nhưng hình như trước giờ cậu không được ăn hay sao ấy, khi nếm qua sô-cô-la Thẩm Phục mua, Lâm Thục Ý liền yêu thích mùi vị này, từ đó về sau, chỉ cần món nào có dính đến ba chữ sô-cô-la, nếu để cậu nhìn thấy, trên căn bản đều ăn hết.
Chẳng những thích ăn, mà ngay cả hình ảnh trên điện thoại di động, Lâm Thục Ý cũng ngắm rất lâu.
Vì vậy mỗi lần có dịp đi ngang qua tiệm bánh, Thẩm Phục đều vào đây mua một phần cho Lâm Thục Ý, sau đó trở về sẽ nhìn thấy đôi mắt cậu lòe lòe phát sáng, hắn nhịn không được muốn nhếch miệng cười.
Lâm Thục Ý rất dễ dụ, Thẩm Phục đã sớm biết.
Khi đi mua cho Lâm Thục Ý phần bánh sô-cô-la mà cậu yêu thích, hắn cũng mua cho ông Khang một phần bánh cuộn trứng vừng trong tiệm, ông cùng Lâm Thục Ý vừa vặn trái ngược nhau, ông không quá thích đồ ngọt, đối với bánh kem cũng không mấy hứng thú, nhưng ông lại rất mê loại bánh cuộn này, giòn giòn, tan nhanh vào miệng, không quá ngọt nhưng đặc biệt thơm mùi trứng.
“Một phần bánh kem sô-cô-la, một phần bánh cuộn trứng vừng, mang về.”
Thẩm Phục một tay đút vào túi, đứng ở trước quầy thu ngân, hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay, nhìn chẳng hề xa hoa, phía dưới là chiếc quần bò cũng không phải là thứ đồ tốt gì, hắn chỉ tùy tiện đứng đó, cắm tay vào túi, lại giống như người mẫu, hơi rũ mi, soái đến mù mắt người khác.
Cô bé bán hàng đỏ mặt, đem bánh đưa lên, thầm nghĩ, suất ca này gần đây thường xuyên đến, luôn mua đúng hai loại bánh này, chắc là mua cho bạn gái đi? Anh ấy soái như vậy, bạn gái nhất định cũng rất xinh đẹp. [Beta: không sai, “bạn gái” rất xinh đẹp nha~]
“Bánh của ngài đây ạ, chúc quy khách…”
Lời còn chưa nói hết, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô bé thấy soái ca trước mặt nhanh tay rút di động ra, nhìn tên người gọi trên màn hình liền nhếch miệng cười, cô càng khẳng định là bạn gái suất ca gọi đến.
“… ừ…”
“Muốn mua cái gì nữa không?”
“Được, tôi cũng thích ăn.”
Chẳng những ngữ khí nói chuyện rất ôn nhu mà ngay cả trong quá trình nói chuyện, nụ cười kia cũng chưa hề biến mất nha~~~
Cúp điện thoại, Thẩm Phục mới phát hiện cô bé thu ngân đang đỏ mặt nhìn mình, đôi mắt không giấu được tia lửa bát quái đang cháy rừng rực, khóe miệng hắn liền giật giật mấy cái, cầm túi quay người đi.
Trên đường ghé cửa hàng thịt, mua chân gà mà Lâm Thục Ý nhờ, cậu nói muốn nấu món kho.
Lâm Thục Ý rất ít khi nấu ăn, bất quá mỗi lần nấu, hương thơm bay rất xa, đến ông Khang cũng phải nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiệm cơm Tây Tần này cũng phải thêm món ăn thôi, mỗi lần Lâm Thục Ý chủ động làm món gì, không chỉ có hắn, ngay cả ông Khang cũng không nhịn được thèm.
Quả nhiên, dù chưa đến tiệm cơm Tây Tần, hắn đã ngửi thấy một cỗ hương vị thơm nồng từ trong tiệm bay ra.
 Lâm Thục Ý đang ở phía trong tẩm ướp nguyên liệu.
Liều lượng nước tương, dầu hào cùng rượu rất quan trọng, nếu cho đúng tỷ lệ thì phần nước sốt sẽ vô cùng đậm đà, hương vị tuyệt hảo.
Một món kho ngon cần một ít hương liệu đặc thù, phần hương liệu này phải được chú ý đến cả liều lượng lẫn chất lượng của nó, chất lượng của hương liệu ảnh hưởng trực tiếp đến mùi vị mấu chốt của món ăn. Lâm Thục Ý đối với các loại nhãn hiệu cùng chất lượng sản phẩm trong siêu thị cũng không biết rõ, cậu chỉ lấy vài loại ông Khang thường mua mà cậu cảm thấy mùi vị tương tự với trước kia, còn lại, phối những loại gia vị bình thường với một tỷ lệ khác so với người ở đây mà thôi.
Đem hương liệu dùng vải xô bó lại, rồi cuộn thành từng khối, cho vào trong nồi, đậy nắp lại, lúc này Lâm Thục Ý mới từ tronng bếp đi ra, vẫn mặc cái tạp dề hoạt hình đó, mặc dù trông rất buồn cười nhưng Thẩm Phục cảm thấy, Lâm Thục Ý tựa hồ trời sinh liền thích hợp tạo hình như thế vậy.
Đầu tiên, Thẩm Phục để chân gà lên bàn, sau đó đem túi bánh sô-cô-la chậm rãi đưa đến trước mặt Lâm Thục Ý, nói.
“Bánh sô-cô-la cậu thích nhất nè!”
Quả nhiên, đôi mắt Lâm Thục Ý sáng rực lên, cầm lấy rồi nói một tiếng “Cảm tạ” với Thẩm Phục.
“Không cần khách khí!”
Sau đó, Thẩm Phục lại đem bánh cuốn đặt đưa cho ông Khang
 “Ông! Bánh cuộn trứng vừng.”
Ông Khang híp mắt, cười nói.
“Vẫn là Tiểu Phục chu đáo, còn nhớ ông thích thứ bánh này, nhưng mà sau này đừng mua nữa, bánh a, ăn ít mới cảm thấy ngon.”
Tuy rằng nói thế, nhưng vẫn có thể nhìn ra, ông Khang đối với thứ bánh này rất thích thú, không hề ngán chút nào.
Có đồ ngon trong tay, ông Khang liền mở máy hát. [Beta: ý là nói nhiều đó nha~]
“Hôm nay lão Trần sát vách đem theo chút thịt bò dưới quê lên, loại này không giống loại ngoài chợ đâu, ngon hơn rất nhiều, giá tiền cũng không mắc như ở đây, nếu nấu ăn bình thường thì tiếc lắm, liền kêu Tiểu Ý kho một ít làm đồ nhắm rượu, cùng lão Trần uống vài chén, ai ngờ Tiểu Ý nói, nếu đã kho, liền kho nhiều một chút, làm khác một chút, mặc dù hơi phiền phức nhưng cũng chỉ tốn công một lần.”
Hèn chi, cậu kêu hắn ghé mua chân gà.
Nhìn Lâm Thục Ý chuẩn bị nguyên liệu, ngoại trừ thịt bò còn có trứng gà ta cùng đậu phụ khô, xem ra cậu dự định làm một nồi kho thập cẩm.
Kỳ thực làm món kho cũng không phải là chuyện đơn giản, kho hôm nay mà ăn liền trong ngày, nhất định sẽ không thấm vị, nếu muốn ngon phải để qua đêm mới được.
Ông Khang vừa mới bắt đầu còn nói Lâm Thục Ý cứ từ từ mà làm, nhưng đến khi mùi món ăn tràn ngập trong tiệm cơm, ông cũng có chút đứng ngồi không yên, liền bước vào bếp xem thử.
Nước sốt đã biến thành màu đỏ sậm, sóng sánh đậm đà, trứng gà trắng nõn cũng đã ngả sang màu vàng nâu, nhìn mà phát thèm. Thịt bò trong nồi vì nước quá sôi mà bắt đầu lăn qua lăn lại, hòa quyện vào phần sốt kho như là một thể thống nhất, đậu phụ khô cùng chân gà nằm rải rác trong nồi, mỗi góc đều có, hương vị xông thẳng lên mũi, khiến người ta không nhịn được chảy cả nước miếng. [Beta: ta rất thích beta mấy đoạn miêu tả cách làm món ngon như thế này nè, làm xong lúc nào cũng phải lau khô lại bàn phím a~]
“Lão Khang nha, ông đang làm món gì vậy? Thơm quá trời luôn! Hương vừa nồng vừa xa, ta mới vô cửa đã ngửi thấy rồi!!”
[Beta: thật ra ta đã ăn vài món kho của người Trung Quốc, ngửi thì rất là thơm, rất kích thích khứu giác, nhưng vừa động đũa vào nếm thì có cảm giác hơi, chậc, không hợp khẩu vị, ngon thì có ngon mà dường như, à, chắc là thiếu nước mắm, hihi, lảm nhảm một chút, mọi người đừng chấp nhất ^^]
Thanh âm bén nhọn này trước nay chỉ có một người mà thôi, bà nội của Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển vốn muốn đi chơi, thấy bà nội tiến vào tiệm cơm Tây Tần liền vào theo, dạo này công việc của nàng khá bận, không có thời gian đi ngắm hai suất ca ở đây nữa.
Đang nghĩ thế, bỗng nhiên Tiểu Uyển khịt khịt mũi, mùi vị gì vậy, thơm quá đi mất!
Thấy hai người bọn họ tiến vào, ông Khang cười híp mắt, nói.
“Cũng không phải cao lương mỹ vị gì, chỉ là Tiểu Ý kho thịt bò cùng đậu phụ khô mà thôi.”
Bà nội Tiểu Uyển nhìn Lâm Thục Ý, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
 “Đứa nhỏ Tiểu Ý này thật không tệ nha!” Liền nhìn cháu gái mình, nếu bà không nhớ lầm, hai đứa tụi nó hình như cùng tuổi nhau đi, đều là thanh niên mới lớn, mà cháu mình đừng nói tới chuyện nấu cơm, chỉ luộc trứng thôi cũng muốn đốt nhà luôn rồi.
Tiểu Uyển vừa thấy bà nội nhìn mình liền biết bà đang nghĩ gì, vội vã hướng phía sau ông Khang mà trốn, còn không quên lên tiếng
“Bà nội, người đừng nói, con biết bà muốn nói gì mà.”
Ông Khang cùng bà nội Lâm Tiểu Uyển nhìn nhau cười, bà nội Lâm cười mắng một câu.
“Làm sao? Bây giờ mới biết ngượng à!”
Lâm Tiểu Uyển le lưỡi một cái, không nói gì, từ sau lưng ông Khang lén lút đánh giá Lâm Thục Ý.
Dù vẫn mặc cái tạp dề buồn cười đó, cũng không phá hư được vẻ đẹp mờ ảo kia nha~~.
Bất quá Lâm Tiểu Uyển vẫn còn nhỏ, suất ca thế nào cũng không thể mê hoặc bằng cái mùi đang phiêu đãng trong không khí, Lâm Tiểu Uyển ngó nghiêng tìm kiếm, hít hít cái mũi.
 “Thơm quá đi, chín chưa anh?”
Lâm Thục Ý lắc đầu.
“Thịt nhất định là chưa, nhưng trứng gà vốn đã luộc sẵn từ trước rồi, nếu Tiểu Uyển muốn ăn có thể lấy trước hai trứng nếm thử.”
Lâm Tiểu Uyển một bộ đắc ý, trưng cầu ý kiến mà nhìn bà nội mình, ông Khang buồn cười nói.
“Nhìn bà cháu làm gì, muốn ăn thì cứ đi lấy đi, cũng không phải món gì hiếm lạ.”
Lâm Tiểu Uyển vui sướng đáp một tiếng, lấy cái dĩa nhỏ đi mò trứng gà trong nồi.
Quả thật như Lâm Thục Ý đã nói, trứng gà dù đã chín nhưng do kho chưa lâu, tuy bên ngoài đã nhuốm màu nâu đỏ, nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn màu sắc ban đầu, bất quá không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay khôn,g Lâm Tiểu Uyển cảm thấy đồ Lâm Thục Ý làm so với bên ngoài bán, ăn ngon hơn nhiều.
Lâm Tiểu Uyển nhai rất kỹ, đem hai quả trứng gà nhấm nhấp từ đầu đến đuôi xong mới ngồi thẳng dậy.
“Anh Tiểu Ý, anh mở một quán cơm đi, không cần bán gì nhiều, chỉ bán chút món kho kia cũng được, em khẳng định mỗi ngày đều cùng bạn học đến ăn ủng hộ anh.” Lâm Tiểu Uyển vừa ăn vừa cười ha ha nói.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục lơ đễnh cười cười, hoàn toàn không đem câu nói này để trong lòng.
Ngược lại, lời Lâm Tiểu Uyển làm bà nội nàng nở nụ cười.
 “Làm sao? Không muốn ăn cơm nhà nữa à! Nếu muốn ăn thì nói với bà, sáng mai bà đi mua một ít thịt bò, thời tiết này nếu làm bò kho tương, thêm nhiều tỏi cùng ớt một chút, thấm vị ăn rất ngon!”
Lâm Thục Ý cười loa cả mắt, rất đồng ý với bà.
Ông Khang cười cười, nói.
 “Đều là hàng xóm láng giềng, mua làm gì? Nếu muốn ăn, mai lại đây, vừa vặn có thêm lão Trần, sẵn tiện mọi người có thể nếm thử tay nghề của Tiểu Ý”
Bà nội Tiểu Uyển cười híp mắt, gật đầu đáp ứng, nói xong mới rời đi.
Lâm Tiểu Uyển cũng phất tay chào Lâm Thục Ý, nhưng đáng tiếc, lực chú ý của Lâm Thục Ý đều đặt hết lên cái bánh sô-cô-la trên bàn, liền không có thời gian cho Lâm Tiểu Uyển một cái liếc mắt.
Lâm Tiểu Uyển ỉu xìu đi ra, Thẩm Phục mới bật cười.
“Cười cái gì?”
“Không có gì, đi thôi, vào xem món cậu làm thế nào. Tiểu Uyển nếm thử rồi, tôi cũng muốn nếm.”
Lâm Thục Ý lườm hắn một cái, cậu cũng muốn ăn thử mà, nếu không, đợi nấu xong, chia hết cho mọi người, liền không còn lại bao nhiêu.
Quả thật y như Lâm Thục Ý đoán, món kho để trong nồi qua một đêm, vào trưa hôm sau, Lâm Thục Ý đem thịt bò ra cắt miếng, trứng gà cắt thành hai nửa, cũng múc thêm đậu phụ khô cùng chân gà. Hôm trước ông Khang đã đáp ứng mời Trần thúc nhắm rượu, một nồi thịt kho vừa dọn ra, mọi người liền cầm đũa lên nếm thử, nếm qua ai cũng khen rất ngon, muốn bỏ tiền mua, ông Khang múc cho mỗi người một ít, kết quả là một nồi thịt kho lớn như thế, liền nhanh chóng thấy đáy.
Lão Trần đưa đũa, gắp một miếng thịt bò, quét chút sốt kho tỏi ớt bên dưới, cho vào miệng, vừa ăn vừa nói.
“Tiểu Ý kho ăn rất ngon, các người đưa món này vào thực đơn đi, khẳng định đắt khách.”
Ông Khang lắc đầu.
“Thôi, chỉ làm mỗi nồi này mà Tiểu Ý đã đủ bận rộn, vào buổi sáng nó còn phải làm rất nhiều việc, tôi không muốn nó mệt quá đâu.”
Lão Trần cũng lắc đầu, nói.
“Thật là phí tay nghề mà!”
“Cũng chưa hẳn, nếu nó muốn làm, tôi sẽ giúp hết sức.”
Thẩm Phục nghe thế liền nhìn về phía Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, cậu không muốn mở tiệm cơm gì hết, đặc biệt cậu không muốn để nơi đây biến thành nơi cậu làm chủ này nọ, tiệm cơm Tây Tần sẽ mãi mãi là của ông Khang mà thôi, cậu sẽ cố gắng giữ gìn nó vậy.
— Hết chương 17 —
Chú thích:
Bánh sô-cô-la
Bánh cuộn trứng vừng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét