7.25.2016

ĐXNG: Chương 11

Chương 11: Có những chuyện không thể nhẫn!

soi1

“Thần Thần!”
Trình Chí Phong cùng Tiền Hà đang ngồi nhặt rau, bỗng nhiên nghe đến thanh âm tông cửa, bọn họ vốn có tật giật mình, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Lúc này lại nhìn thấy người trước cửa là Trình Thần, sắc mặt Trình Chí Phong cùng Tiền Hà lúc trắng lúc xanh, bọn họ đúng là rất sợ đứa cháu này.
Từ trước đến giờ, Trình Thần chỉ cho rằng một nhà chú Ba rất ư là keo kiệt, thích chiếm tiện nghi của người khác. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn có tâm tư ác độc như thế này, lúc nghe Tiền Hà nguyền rủa, Trình Thần tức muốn nổ phổi luôn rồi!
Hắn thật sự không rõ, trên đời này vì sao lại có người da mặt dày đến như vậy.
Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã thấy nhà chú Ba lấy của bọn họ không biết bao nhiêu là thứ, ba hắn cũng không so đo, vẫn luôn giúp này giúp nọ. Ngày hôm qua, bốn miệng ăn nhà hắn gần như muốn chết đói, đám người này cứ trơ mắt mà nhìn, một phân tiền cũng không chịu nhổ ra. Hôm nay còn dám ở trong nhà chửi bới nguyền rủa gia đình hắn chỉ vì không cho bọn họ một chút thịt heo, mà lại chửi đến hùng hồn, rất có lý lẽ!
Cư nhiên dám nghĩ như vậy mà chửi!
Ai cũng không thể nhịn được nữa!
Trình Thần phẫn nộ, tuy rằng hắn đối với mẹ đã không còn kí ức gì, thậm chí có thể nói một chút ấn tượng cũng không, nhưng Tiền Hà dám nói về mẹ hắn như thế là không được, lời nói của bà ta đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn. Những chuyện khác hắn có thể nhịn, nhưng loại chuyện này mà hắn cũng có thể nhịn được thì chết quách đi cho rồi!
“Thần Thần sao con lại tới đây!”  Chú Ba của Trình Thần – Trình Chí Phong chột dạ nói.
“Trình Chí Phong! Ba tôi, anh em tôi súc sinh như thế nào, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng đi!”
Trình Thần sắc mặt đỏ lên, tóc tai đều dựng đứng.
“Từ trước đến giờ, ba tôi đã giúp đỡ mấy người còn ít việc sao? Đồ nhà chúng tôi mấy người lấy đi còn thiếu sao? Mấy người thật giỏi, chiếm tiện nghi nhà chúng tôi nhiều năm như thế, kết quả bây giờ đổi thành chúng tôi không bằng súc sinh!!!”
“Mấy ngày trước, số tiền tiết kiệm cuối cùng của nhà tôi cũng bị mấy người mượn đi mất, báo hại một nhà bốn người chúng tôi thiếu chút nữa cũng không có cơm để mà ăn. Ba tôi đến nhà mấy người lấy tiền, dù cho mấy người không có nhiều tiền nhưng một hai đồng vẫn dư sức mà, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, nhà tôi cũng sẽ không bị chết đói, nhưng mấy người đã làm được gì? Một mao tiền cũng không nhả ra! Hôm nay cư nhiên còn mặt dày chửi bới thậm tệ nhà tôi chỉ vì không cho mấy người thịt, mà còn dám nói như đó là chuyện đương nhiên. Càng vô liêm sỉ chính là, dám đem chuyện mẹ tôi ra xỉ vả. Tôi trước giờ chưa từng thấy kẻ nào như mấy người, lương tâm mấy người bị chó ăn rồi sao? Mấy người còn là con người nữa không?”
“Tiểu Đầu Sói tôi hôm nay nói cho mấy người biết, thứ nhất, lập tức nói xin lỗi nhà tôi, thứ hai, đem tiền mấy người mượn trả cho ba tôi, bằng không tôi sẽ cho nhà mấy người gà chó không yên!”
Trình Thần nói năng có khí phách, bên trong  tức giận còn mang theo một cỗ ngoan ý.
Trình Thần phẫn nộ, bộ dáng như muốn ăn thịt người, nhìn rất dữ tợn. Tuy hắn còn nhỏ nhưng khí thế rất mạnh, áp đảo cả người khác, làm cho người ta nhìn vào lạnh cả sống lưng. [Edit: Bây giờ mới thấy có dáng ‘Công’ nè~~] [Beta: nố nồ, là tạc mao thụ a~]
Trình Chí Phong  cùng Tiền Hà bị Trình Thần làm cho hoảng sợ, bất tri bất giác lui về phía sau mấy bước.
Đây là một cảnh tượng rất buồn cười, hai người lớn như vậy lại bị một thằng nhóc tám tuổi dọa đến sợ mất mật, nếu nói ra sẽ không ai tin, nhưng quả thật nó đang diễn ra trước mắt! Mà người may mắn được chứng kiến cảnh này chỉ có tiểu bằng hữu Khương Viên của chúng ta mà thôi.
Trình Chí Phong thật sự bị Trình Thần làm giật mình, nhưng rất nhanh y liền trấn định lại, dù sao y cũng là người trưởng thành, lại đi sợ hãi một tên nhóc con như vậy, y thẹn quá hóa giận, đứng lên quát.
“Hỗn láo! Mày nói chuyện với  trưởng bối* như vậy sao!”
*là người có vai vế lớn trong nhà, ý nói ổng là thúc của Trình Thần mà Trình Thần nói chuyện cùng xưng hô như thế là rất hỗn!!
“Hai tiếng ‘Trưởng bối’ này, mấy người xứng đáng ư? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho mấy người!” Trình Thần phỉ nhổ.
“Lập tức xin lỗi cùng trả tiền cho nhà tôi!”
“Thực sự là phản rồi, thằng nhãi láo xược, tao sẽ kêu ba mày về dạy dỗ lại đứa con mất dạy như mày!” Trình Chí Phong ngoài mạnh trong yếu nói.
“Đi đi, ông đi đi, bất quá tôi cho ông biết, ba tôi hiện tại đã lên núi, ông nếu muốn tìm, buổi tối mới gặp được, Tiểu Đầu Sói tôi mà sợ sao. Nhưng trước khi đi, hướng tôi xin lỗi, trả tiền!” Trình Thần hung tợn nhìn hắn.
Trình Chí Phong bị hắn độp lại mấy câu đến nói không ra lời.
“Trình Thần, tao cho mày biết, tụi tao không trả tiền, mày làm gì được nào!” Tiền Hà lúc này phục hồi tinh thần, khóc lóc om sòm nói.
“Mấy người cứ thử xem, nếu trong ngày hôm nay, mấy người không trả tiền, tôi liền đốt nhà mấy người!” Trình Thần lạnh lùng nói.
“Mày dám!” Tiền Hà bén nhọn mà kêu lên.
“Trình Thần, mày dám đốt nhà tao, xem thử tao có đánh chết được mày không!”
Trình Chí Phong quát, từ trong nhà hắn tìm được một cây chổi lông gà, muốn dùng nói để giáo huấn Trình Thần.
Khương Viên bây giờ không biết phải làm sao, chuyện đã đến nước này rồi, cậu cũng chỉ biết đứng về phía Trình Thần mà thôi, hung tợn ngăn cản không cho Trình Chí Phong đánh hắn. Trình Chí Phong vốn đã bị Trình Thần làm cho sợ hãi, hiện tại lại nhìn đến ánh mắt như báo đêm của Khương Viên, da đầu y liền một trận tê dại, trong lòng y rất sợ hãi, ở đâu lòi ra một đứa so với thằng cháu mất dạy của y còn ngoan* hơn vậy?
*Ngoan ở đây là ngoan tính, ý nói hung ác, hung  dữ, ngang tàn
Nhìn Khương Viên không chút do dự che chắn trước người hắn, trong lòng Trình Thần rất là cảm động, nhưng hắn vẫn tiến tới trước mặt Trình Chí Phong, đem Khương Viên kéo ra phía sau, cười lạnh nói.
“Trình Chí Phong, hôm nay ông chỉ cần thử đụng đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ cho ông thấy biệt danh Tiểu Đầu Sói của tôi không phải để gọi chơi cho vui! Ông nhớ lại đi, có chuyện gì mà tôi đã nói mà không làm, ông ép tôi, tôi liền liều mạng với ông, đừng cho là tôi chỉ nói đùa. Tôi cho mấy người một buổi trưa chuẩn bị, đến tối, nếu mấy người còn không tới nhà tôi xin lỗi cùng trả tiền, mấy người liền chờ ngày nhà mấy người thành tro đi!”
Nói xong, Trình Thần nhìn cũng không nhìn đến hai người Trình Chí Phong đang run rẩy không biết vì sợ hãi hay vì tức giận, một đường lôi kéo Khương Viên đi ra ngoài. Lúc này, Trình Thần không thể không rời đi, bằng không Trình Chí Phong thẹn quá thành giận, thật sự động tay động chân thì người thua thiệt vẫn là hai đứa nhóc bọn hắn.
Ra khỏi nhà Trình Chí Phong, Trình Thần càng nghĩ càng giận, vốn hắn muốn tâm bình khí hòa giải quyết chuyện tiền bạc, nhưng một nhà Trình Chí Phong không nên ép hắn mạnh bạo. Trình Thần tức bọn họ một thì giận ba hắn tới mười, người như thế mà ba hắn cứ khăng khăng một mực đối tốt, người ta có cảm kích chút sao? Bây giờ thì thấy kết quả rồi đó!!
Trình Thần thở phì phà phì phò, Khương Viên nắm tay Trình Thần thật chặt, cậu rất muốn an ủi Trình Thần, nhưng miệng cứ căng lại, không phát ra tiếng.
“Khương Viên cậu về nhà đi, xem ra tớ chỉ có thể tìm cách kiếm tiền vào ngày mai thôi!” Trình Thần áy náy nói với Khương Viên.
 “Tớ về trước nha!”
 Khương Viên muốn nói gì đó, nhưng cậu hiện tại nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể nhìn Trình Thần rời đi.
Trình Thần rầu rĩ không vui mà bỏ lại Khương Viên, một mình về nhà.
“Anh hai?”
Trình Thần vừa về đến nơi, nhìn thấy hai đứa em hiểu chuyện của hắn đang dọn dẹp nhà cửa, một đứa rửa chén, còn một đứa đang quét nhà. Hai bé thấy hắn về liền vội vã chạy ra đón.
“Ba trở về rồi sao?” Trình Thần tâm tình không tốt, miễn cưỡng hé ra dáng tươi cười hỏi.
“Không có!” Trình Phỉ cướp lời nói.
“Vậy à!”
Trình Thần gật đầu, hiện tại hắn đang rất tức giận, muốn tìm Trình Chí Sơn phát tiết một chút, Trình Chí Sơn  vẫn chưa về, nhất thời làm cho hắn càng thêm sinh khí.
“Anh hai, anh xem, tụi em đem chim sẻ nhỏ chăm sóc thật tốt nè!” Trình Hân như hiến vật quý mà nói.
Trình Thần thiếu chút nữa là quên mất, con chim sẻ hiện tại vẫn rất hoạt bát, tinh thần trông có vẻ vô cùng tốt, tròng mắt thật cơ trí, đen bóng đầy linh tính, hoàn toàn không có dấu hiệu của trúng độc, nhưng mà nhìn qua hơi giống hút ma tuý, con chim sẻ nhỏ này hưng phấn hơi quá rồi! Khi vừa nhìn thấy hắn, chim sẻ nhỏ liền liều mạng giãy giụa muốn bay đến bên cạnh, một bên ríu rít kêu lên, một bên dùng cánh làm động tác uống nước.
“Hắc hắc!” Trình Thần nhìn đến nó, tâm tình bỗng trở nên tốt hơn, hắn suýt chút nữa quẳng chuyện không gian ra sau đầu.
“Rất có tinh thần, làm tốt lắm, Tiểu Hân, em cứ tiếp tục cố gắng!” Trình Thần gật đầu.
“Dạ!” Hai bé ngốc ngốc gật đầu.
“Anh ơi! Chút nữa anh dẫn tụi em ra ngoài chơi nha~~” Trình Phỉ cùng Trình Hân lôi kéo quần áo hắn làm nũng.
“Anh hơi mệt, để anh nghỉ tí đã, các em đi chơi trước đi! Nếu một lát nữa mà ba vẫn chưa về thì hai đứa kêu anh, anh làm cơm trưa cho hai đứa.” Trình Thần không quá hứng thú mà nói.
“Dạ!” Hai bé buồn buồn đáp.
“Đi đi!” Trình Thần đối với bọn nó khoát tay.
Sau khi Trình Phỉ cùng Trình Hân rời đi, Trình Thần nằm ở trên giường, hắn vốn lửa giận đầy đầu nhưng đã dần dần bình tĩnh lại, cũng không còn oán giận Trình Chí Sơn nữa. Ngẫm lại, hắn cảm thấy rất vô lực, Trình Chí Sơn chính là người như vậy, nói thế nào cũng không sửa được, kiếp trước hắn đã nói đi nói lại rất nhiều lần, tuy nhiên ông vẫn chứng nào tật nấy, cuối cùng đến cái mạng hắn cũng phải bồi vào.
Nói dễ nghe thì gọi là hiền lành, nói khó nghe chính là ngu hết thuốc chữa.
Dù sao đấy cũng là ba hắn, hắn không tư cách phê phán, nhưng đôi khi ông làm cho hắn tức muốn chết mà không làm gì được, nếu đoạt tuyệt quan hệ thì lại không đành lòng, dù sao từ nhỏ đến lớn ông luôn rất thương hắn.
Suy nghĩ một hồi lâu, Trình Thần cảm thấy có tức giận ba hắn cũng vô dụng, không giải quyết được vấn đề. Hiện tại suy nghĩ kĩ một chút, hắn cảm thấy phương pháp hắn làm kiếp trước không đúng lắm, khi ba hắn làm sai chuyện gì, hắn chỉ biết nói ông ‘cái này không được, cái kia không được’, về sau khi xem qua nhiều sách hắn mới biết cách này căn bản là vô dụng, bất quá lúc nhận ra được thì đã quá trễ, muốn thay đổi ba hắn đã không còn kịp rồi.
Thực ra là do hắn dùng sai phương pháp, loại vấn đề này nếu giảng đạo lý đơn giản là vô dụng, chỉ khi nào nhận thức được ảnh hưởng cùng bộ mặt thật của bọn họ, mới có thể cải biến được ba hắn! [Edit: Khổ! Như nuôi con ấy! Ảnh mới tám tuổi thôi mà!]
Trình Thần nhất định phải cải biến ba hắn, bằng không cái gia đình này sẽ như kiếp trước, tan đàn xẻ nghé!
Mà việc đầu tiên hắn phải làm chính là nắm giữ tài chính trong nhà, không thể cứ để cho Trình Chí Sơn chủ quản được.
Hắn lúc trước dù thành thục trước tuổi nhưng dẫu sao vẫn là trẻ nhỏ, vì thế tài chính trong nhà đều giao ba hắn làm chủ. Nhưng bây giờ không được, để ba hắn quản, cả nhà chết đói mất.
Việc thứ hai chính là cho ba hắn đọc sách, đồng thời không ngừng ám chỉ cùng dẫn dắt, làm cho ba hắn nhận thức được hành vi sai trái của mình.
Có vài người, nói đạo lý cũng là vô dụng, hắn chỉ cần ba hắn tỉnh ngộ là được. Ba hắn bây giờ một chữ bẻ đôi cũng không biết, việc cần làm là hướng dẫn ông nhận biết mặt chữ, đọc nhiều sách, có tri thức rồi sẽ có cái nhìn mới, có thể bỏ đi thói xấu hay giúp người khác này, lúc đó ông sẽ biết phân biệt loại người nào nên giúp đỡ, loại người nào không nên quan tâm.
Bên này, Trình Thần dần dần thông suốt, bên kia vợ chồng Trình Chí Phong như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nếu người khác đòi đốt nhà hắn, bọn họ mới không sợ, nhưng đây là Trình Thần… Hai người họ đúng là vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Trình Thần từ nhỏ đã có một cỗ ngoan tính, bọn họ mỗi khi nhìn thấy, đều sợ hãi trong lòng, hơn nữa nó là một thằng nhóc không biết chuyện nặng nhẹ, tựa như bản thân nó nói, nó có cái gì không dám làm?
“Ông nói đi, chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ mang tiền đi trả?” Tiền Hà nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói.
“Chứ còn biện pháp nào nữa, bà cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức Tiểu Đầu Sói, bà cho rằng nó không dám đốt nhà chúng ta ư? Nếu nó đốt thật thì làm sao? Bà có muốn đi cáo nó cũng vô dụng. Nó là một đứa trẻ, ai làm được gì nó?” Trình Chí Phong có chút buồn rầu, trái ngược với ba nó, tên nhóc này rắc rối gấp trăm lần.
“Chí Phong, ông đi tìm anh hai ông đi, nói cho cùng chỉ có hắn mới trị được cái thằng nhóc đó thôi.”
Tiền Hà chợt đanh đá nói:
“Dù sao tiền cũng không có, muốn mạng thì có mạng tôi nè!”
“Tìm ba nó thì giúp được gì, không bằng đi tìm trưởng thôn kìa! Anh hai chưa chắc trị được nó, nhưng chỉ cần trưởng thôn chịu đứng ra, hắn không muốn dạy cũng phải dạy.” Mắt Triệu Chí Phong chợt sáng.
“Đúng, đúng, đi mời trưởng thôn, mời ông ấy trị thằng nhóc hỗn xược đó, không dạy dỗ nó, nó sẽ leo lên đầu chúng ta mà ngồi!” Tiền Hà hung ác nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét