7.25.2016

ĐXNG: Chương 12

Chương 12: Tính kế

soi2

“Hiện tại tôi mà đi mời trưởng thôn chưa chắc sẽ được, tốt nhất là bà đi tìm vợ trưởng thôn, không phải quan hệ của bà và bà ta trước giờ không tệ sao? Để phòng ngừa sơ hở, bà đi tìm bà ta, bảo bà ta nói chuyện với trưởng thôn trước, sau đó tôi lại đi tìm! ” Trình Chí Phong nói.
“Đúng nha! Vẫn là ông chu toàn hơn tôi, vậy giờ tôi đi liền đây!” Tiền Hà đem mọi thứ dọn dẹp xong liền chuẩn bị ra ngoài.
“Bà tính cứ như thế mà đi à?” Trình Chí Phong vội vã gọi Tiền Hà lại.
“Ý ông là gì?” Tiền Hà nghi hoặc.
“Hôm trước, không phải bà từ nhà mẹ đẻ mang về một túi gạo trắng* hay sao, chúng ta còn chưa đụng đến, bà mang nó đi đi!” Trình Chí Phong nói.
*Ở đây ta xin nói một chút: ở trong truyện lúc này vẫn còn trong giai đoạn cải cách mở cửa, cho nên khá giống thời phong kiến lúc xưa, nhà nghèo thường ăn cao lương, kê hoặc sang lắm là lúa mì, còn gạo trắng chỉ dùng cho dịp tết nhưng cũng rất tiết kiệm, cho nên ở đây gạo trắng rất quí nha!!
“Vậy… để tôi cầm đi!” Tiền Hà có chút không nỡ, dù sao cái túi đó cũng đến năm mươi đồng tiền mà, liền vội vàng quay vào nhà.
Đợi hơn nửa canh giờ*, Tiền Hà mang vẻ mặt tức giận trở về, một túi gạo trắng vẫn còn nguyên trên tay.
*1 canh giờ = 2 tiếng
“Thế nào, bà ta không đáp ứng sao?” Triệu Chí Phong cả kinh nói.
“Không nhận! Bà ta nói nhà bọn họ đã cầm thịt heo nhà anh hai ông rồi nên không chịu mở miệng nói giúp. Ông còn nói anh hai ông thành thật, thành thật cái quỷ, một hơi cho nhà trưởng thôn năm cân thịt, tính tính cũng mất hơn mười đồng, hắn thật đúng là bỏ vốn lớn nha. Người dưng nước lã hắn đều cho, còn người nhà chúng ta cư nhiên nửa cân thịt cũng không có, hắn còn là anh ông sao? Rõ ràng vì tiền mà lục thân không nhận.” Tiền Hà mở miệng lại mắng. [Edit: bởi thế ta mới thích người trong thôn đó thím Hà à! ^^]
“Có thật là hắn cho nhà trưởng thôn năm cân thịt?” Trình Chí Phong mở to hai mắt.
“Này có là gì chứ! Không chỉ là nhà trưởng thôn, còn có nhà thư ký Lý, mấy nhà La Tú Phượng, đến cả nhà cô Cả thôn xa kia cũng cho, chỉ là không cho nhà chúng ta, cái này mà còn tình nghĩa sao, còn là anh em sao! Tôi phi!” Tiền Hà hùng hùng hổ hổ la hét, tức giận đến ngực phập phồng.
“Tốt, tốt lắm! Trình Chí Sơn, mày còn là anh tao sao? Tay cư nhiên hướng ra ngoài, một nhà anh em ruột thịt không chiếu cố, lại đi lo cho người dưng, mày đã bất nhân cũng đừng trách tao bất nghĩa!” Trình Chí Phong thống hận nói.
“Ông còn kêu hắn là anh hả, hắn xứng sao?” Tiền Hà mắng.
“Không được, chuyện này không thể để yên như thế được!”
“Vậy bà nói đi, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trình Chí Phong không cam lòng, nhưng hiện tại vẫn không có biện pháp.
“Thằng con nhà trưởng thôn không phải vẫn muốn thi vào trường cao trung T à, em rể tôi chính là thầy giáo trường đó, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta cùng trưởng thôn mời nó ăn cùng một bữa cơm, chuyện này thành hơn phân nửa rồi!” Ánh mắt Tiền Hà vừa chuyển, bèn giật mình vỗ đùi hưng phấn nói.
“Làm thế mà cũng được à?” Trình Chí Phong nói.
“Được, ban đầu em rể nói với tôi, nó có thể bảo đảm cho con mình đậu vào trường cao trung T, hiện tại chỉ là chuyển thành thằng con nhà trưởng thôn mà thôi, nói một tiếng là không có vấn đề gì đâu, tôi cũng không ngờ chuyện nhỏ này lại giúp được mình” Tiền Hà cười nói.
“Vậy bà còn ngồi ì ở đó làm gì, còn không mau đi!” Trình Chí Phong cũng vui vẻ.
“Đi chứ, bây giờ thì không cần mang theo túi gạo này!” Tiền Hà phịch một tiếng đem túi gạo để lên bàn, dương dương đắc ý rời đi.
Đến trưa Trình Chí Sơn vẫn chưa trở lại, Trình Thần cũng không chờ Trình Chí Sơn về nấu cơm. Hai đứa em hắn không biết đi chơi chỗ nào rồi, giờ này vẫn thấy mặt, hắn bèn tự mình rửa nồi, vo chút gạo, nhóm bếp bắt đầu nấu cháo, nhưng đang làm giữa chừng, hắn liền nghe bên ngoài có thanh âm chanh chua vang lên, không cần ra nhìn cũng biết, đó là giọng của Tiền Hà, hơn nữa bà ta còn đang khóc lóc kêu gào om sòm.
Trình Thần còn đang nghi hoặc, đã thấy cửa nhà hắn bất chợt xuất hiện một cái bóng đen, trực tiếp bổ nhào ở trên mặt đất.
“Trình Chí Sơn, hôm nay tôi sẽ không để cho ông yên, thằng con lớn nhà ông không phải nói muốn đốt nhà chúng ta sao? Ông kêu nó tới đốt đi, nếu nó dám đốt, tôi sẽ chết cho mấy người coi!”
Kẻ vừa lên tiếng cũng không phải là ai xa lạ, mà chính là vợ Trình Chí Phong – Tiền Hà, bà ta nằm trên mặt đất, hai chân đá đá liên tục, lăn lộn khắp nơi, tóc tai bù xù, vừa khóc la vừa gào thét om sòm.
“Anh hai, tại sao anh không dạy dỗ thằng con láo xược của anh đi, hôm nay, nó vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi, vừa mắng chửi vừa uy hiếp, đòi đốt nhà tôi, anh coi có được không, nếu xảy ra chuyện gì anh gánh nổi không?” Trình Chí Phong khí thế bức nhân nói. [Edit: Oa!!!! Thật chính khí, mù mắt chó ta rồi……]
“Chí Sơn, chuyện này cậu không quản à, dù sao cũng là thân thích ruột thịt, nó cư nhiên uy hiếp đòi đốt nhà người ta, như thế thì hơi quá đáng rồi! Chuyện này mà làm lớn cũng không tốt lắm đâu!” Trưởng thôn – Trình Chí Đống gương mặt nghiêm túc, lên tiếng phân giải. [Edit: ta cảm thấy rất thích ông trưởng thôn này, mang tiếng là giúp nhà cực phẩm đó, mà nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nghe ý tứ cũng không muốn giải quyết lắm đi ^^]
“Trưởng thôn, chú Ba, chắc mọi người hiểu lầm chuyện gì chăng? Thần Thần của tôi sao có thể làm chuyện này được cơ chứ? Tuy nó hơi lớn gan nhưng chuyện phóng hỏa đốt nhà như thế, làm sao nó dám làm!”
Trình Chí Sơn lắc đầu liên tục, ông căn bản không tin chuyện này, với ông Thần Thần là tốt nhất, ngoan nhất đó! [Beta: mới nói ông này chưa về mà? Ở đâu lòi ra nhanh vậy?]
“Nếu ông không tin, kêu nó ra đây đối chất, cho ông xem thằng con nhà ông ngoan tới cỡ nào!” Tiền Hà một phen nước mắt nước mũi, tru tréo lên.
“Không cần kêu réo chi cho mệt, tôi ở đây nè!” Trình Thần chậm rãi đem nồi để lên bếp, tay cầm hộp diêm thưởng thức.
“Con chào bác!” Trình Thần lễ phép chào trưởng thôn.
“Ừ!” Trình Chí Đống có chút mất tự nhiên gật đầu, ngày hôm qua vừa cầm thịt heo nhà người ta, hôm nay liền tìm tới cửa.
“Ông hỏi nó đi, hỏi xem có phải nó muốn đốt nhà tôi không? Thằng con lớn nhà ông là tổ tông ở đây, tôi không dám chọc nó, nhưng hôm nay nó mà dám đốt nhà tôi, tôi liền đập đầu chết cho ông xem!” Tiền Hà khóc chảy cả nước mũi, mặt mày tèm lem nói.
“Con à, có thật là con đòi đốt nhà họ không?” Trình Chí Sơn cau mày hỏi.
Trình Thần đầu tiên là cười một chút, nhưng không có trả lời Trình Chí Sơn, chỉ hỏi trưởng thôn.
“Thưa bác, hôm nay bác tới thật đúng lúc, con có chuyện muốn thưa với bác, Tiền Hà, bà có thôi việc khóc lóc lăn lộn trên đất không, bà làm thế cho ai xem hả, bà làm thế trước mặt một đứa con nít mà không thấy ngượng sao?” Trình Thần không hề có một chút khẩn trương, bất an hay sợ sệt như mấy đứa trẻ khác, hắn rất trấn định tự nhiên, thân thể nho nhỏ lại lộ ra khí độ bất phàm.
Trên mặt hai người Trình Chí Đống, Trình Chí Phong đồng thời co quắp, khóe miệng giật giật.
‘Mày  mà là một đứa con nít bình thường à?’
“Thần Thần, sao con lại nói chuyện như thế, mau gọi thím Ba đi!” Trình Chí Sơn vội vàng nói.
“Hiện tại bà ta còn ra dáng trưởng bối của con sao?” Trình Thần tràn đầy khinh thường đáp.
 Trình Chí Đống cùng Trình Chí Sơn liếc mắt nhìn Tiền Hà trên nền đất, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời, yên lặng xoay mặt đi. Bị Trình Thần nói như vậy, trên mặt Trình Chí Phong nhất thời chuyển đủ bảy sắc cầu vòng, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt, động tác Tiền Hà cũng hơi ngừng lại, bà ta không biết mình nên tiếp tục nháo nữa hay là nên đứng lên, nói chung, sắc mặt bà ta càng lúc càng khó coi.
Trình Thần cũng lười nhìn Tiền Hà xấu mặt, lạnh lùng nhìn về phía Trình Chí Phong nói.
“Chú ba, ông căn bản cũng không xứng làm chú Ba của tôi, hiện tại tôi gọi ông một tiếng chú Ba là xem như nể ba tôi mà thôi. Tôi chỉ hỏi ông một câu, có phải ba tôi cho nhà mấy người mượn năm mươi đồng hay không? Ngày hôm qua, một nhà chúng tôi không còn gì để ăn, ba tôi gọi ông trả cho nhà tôi chút đỉnh để mua cao lương chống đói, ông chỉ cần trả lời ‘đúng’ hay là ‘không’ thôi”
Trình Thần lên tiếng chất vấn, khí thế mười phần. Trình Chí Phong cùng hắn so sánh đã kém rất xa, cho nên bây giờ ở trước mặt hắn, một câu cũng không nói được, nghẹn lời, há miệng ra rồi bèn ngậm lại.
“Ba mày đáp ứng đem tiền cho nhà tao mượn làm vốn buôn bán, hứa đến tháng chín mới trả, nào có chuyện vừa mới mượn lại có tiền trả, hơn nữa, tiền này hiện tại nhà tao đã dùng hết rồi, không phải không chịu trả mà là không có tiền để trả!” Tiền Hà không biết đã bò dậy từ lúc nào, vội vã tiếp lời Trình Thần, hùng hồn nói.
“Mấy người khi nào nói qua tới tháng chín thì trả, rõ ràng không có nói bây giờ lại nói thế! Với lại, nhà mấy người thật không có tiền sao? Tiền Hà, bà có dám cho tôi đi lục soát không hả? Chỉ cần không tìm được tiền, bà không cần trả tiền mượn mà tôi còn giao cho bà thêm năm mươi đồng tiền bồi thường, thế nào, có dám không?” Trình Thần nói năng có khí phách, cả người phát ra khí thế sắt lạnh.
“Chúng tao dựa vào cái gì để cho mày đi lục soát?” Tiền Hà hét to, nhưng ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Trình Thần.
“Không dám liền câm miệng lại cho tôi. Đàn ông đang nói chuyện, đàn bà như bà chen mồm vào làm gì!” Trình Thần lớn tiếng quát. [Beta: chậc chậc, cái này không ngoan nha cưng~]
“Mày!”
Tiền Hà tức đến run người, bà ta chợt quay đầu nhìn Trình Chí Phong, la hét
“Trình Chí Phong! Ông còn là đàn ông sao? Vợ ông bị người khác khi dễ, ông còn không đứng ra nói được một câu sao??”
“Câm miệng!” Trình Thần chợt quát một tiếng.
“Muốn khóc lóc om sòm thì lăn về nhà mấy người mà khóc đi!”
Tiền Hà bị quát đến giật mình, không dám làm rộn nữa, ánh mắt nhìn Trình Thần rất sợ hãi.
“Chú Ba, việc thiếu nợ – trả tiền là lẽ đương nhiên, thôi thì tạm thời không nhắc đến chuyện này, tôi nghĩ dù thế nào ông cũng là chú Ba ruột thịt của tôi mà! Ba tôi giúp ông còn ít sao, trước giờ có chuyện gì ông nói mà ba tôi không làm cho ông không? Thế nhưng, ngay lúc nhà tôi một chút đồ để ăn cũng không có, thế mà mấy người nhẫn tâm đứng nhìn một cách thờ ơ như vậy, có phải mấy người không tận mắt nhìn thấy nhà tôi chết đói thì mấy người  không chịu được hay sao? Nếu ngày hôm qua, bọn tôi không tình cờ giết được một đầu heo rừng, có phải hay không bây giờ cả bốn người nhà chúng tôi dắt nhau đi ăn xin, mấy người  mới vừa lòng hả dạ?” Trình Thần mắt đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm.
Trình Chí Phong muốn giải thích vài câu, nhưng mỗi lần định nói đều bị Trình Thần chặn lại đến không mở miệng được. Về phần Tiền Hà, bị Trình Thần trừng mắt một cái, đã không dám mở miệng nói chuyện nữa rồi.
“Sẵn tiện, tại đây, con cũng có chuyện muốn nói với ba, con vốn là phận con cái, thật sự không có quyền nói này nói nọ, nhưng chuyện này thật quá đáng lắm rồi, hoàn cảnh nhà chúng ta như thế nào ba còn không biết sao? Chúng ta đã nghèo đến mức không có cái ăn, vậy mà ba vẫn đem số tiền mà con dành dụm cực khổ lắm mới có cho người ta mượn, ba có từng nghĩ đến con, nghĩ đến tiểu Phỉ, tiểu Hân hay không? Ba làm như vậy rồi tụi con sẽ ra sao? Loại chuyện này mà ba cũng có thể làm được hả? Ba có cần tốt đến thế không?”
Trình Thần dùng một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép mà nhìn Trình Chí Sơn. Loại ánh mắt này thông thường là cha nhìn con cái, nhưng hôm nay Trình Thần lại nhìn Trình Chí Sơn như thế mà không ai cảm thấy không đúng, bọn họ đều cảm thấy rất bình thường. Trình Chí Sơn bị Trình Thần nói như vậy, xấu hổ dị thường, trong lòng vô cùng khó chịu, ông cúi đầu không dám nhìn Trình Thần dù chỉ một chút.
vừa
“Thử hỏi, một nhà mấy người bất nhân bất nghĩa như vậy, nhà tôi bắt được một đầu heo rừng dựa vào cái gì mà phải đem cho mấy người? Tự hỏi lại lương tâm ông đi, ông có xứng làm chú Ba của tôi không? Ông còn ở đó mặt trơ trán bóng mà đòi thịt sao? Tốt thôi, nhà chúng tôi không cho ông thịt, ông liền cùng Tiền Hà ở sau lưng chửi bới chúng tôi, còn mắng chúng tôi là súc sinh. Vậy để súc sinh này hỏi mấy người một chút, mấy người có bao giờ chột dạ không? Lúc mắng chúng tôi, mấy người có bao giờ nghĩ đến, nếu không có cái đầu heo đó, nhà chúng tôi vì không có tiền, không có lương thực, phải chịu cảnh đói khổ, mấy người  có từng nghĩ dù chỉ một lần thôi, cho nhà tôi mấy đồng lẻ để vượt qua khốn cảnh hay không, hả? Trái lại, mấy người vẫn không biết xấu hổ, ở sau lưng trách mắng chúng tôi, còn mắng đến đầy lý lẽ như thế, tôi tự hỏi, mấy người có còn da mặt hay không?” [Beta: ta cảm thấy dông dài với đám người này thiệt là tốn nước bọt a~] [Edit: ta cũng thấy vậy!!]
 Trình Thần từng câu, từng chữ chất vấn, tựa như thác lũ đánh thẳng vào lòng đám người Trình Chí Phong.
Nhất là Trình Chí Đống, ông vốn chột dạ mà đến, lúc này nghe Trình Thần chất vấn, ông có cảm giác Trình Thần đang mắng mình. Sắp năm mươi tuổi rồi, vậy mà ở trước mặt Trình Thần, đến đầu cũng không ngóc lên được, xấu hổ lắm nha!! [Edit: Đáng iu quá đi~~] [Beta: mọi người thông cảm, ê đít có bệnh, thường không thích nhân vật chính, mà đem sở thích vặn vẹo sang dàn cực phẩm cùng diễn viên quần chúng]
“Tôi muốn mấy người vì lời mắng lúc sáng mà đến nhà xin lỗi chúng tôi là sai sao? Tôi muốn mấy người  trả tiền cho nhà chúng tôi là sai sao? Thưa bác, hôm nay ở trước mặt bác, con nói thẳng, sau này nhà con do con làm chủ, hôm nay nhà chú Ba nếu không xin lỗi, không trả tiền, con tuổi còn nhỏ, bác coi như con không hiểu chuyện, nhà bọn họ con nói là đốt sẽ đốt. Cùng lắm thì, cá chết lưới rách, dù sao nhà con cũng chỉ có bốn bức tường, con có chuyện gì để sợ cơ chứ, có chuyện gì mà con không dám làm cơ chứ, nếu không được con đền mạng cho họ!” Một câu phóng hỏa đốt nhà bị Trình Thần nói đến quang minh chính đại, giống như đập thẳng vào lòng người đứng xem xung quanh. Chuyện đến nước này, nhớ lại kiếp trước, Trình Thần nhịn không được, nước mắt rơi như mưa.
Nhìn hắn như vậy, Trình Chí Sơn, Trình Chí Đống trong lòng rúng động.
Trình Chí Phong cùng Tiền Hà sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời. Trình Chí Đống thở dài một hơi, không thể mở miệng nói chuyện. Luôn luôn đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, bị người khác ức hiếp cũng không đau không khóc, vậy mà hôm nay nó lại khóc vì loại chuyện này, có thể thấy Trình Thần bị ủy khuất đến mức nào rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét