7.25.2016

MTTSCTQVH_Chương 26

Chương 26: Qua đêm tại biệt thự

mangDem2
Khu vực này diện tích cũng không nhỏ, thế mà trời vừa sáng quân đội liền thẳng tiến đến khu biệt thự này sao?


“Nơi này là khu biệt thự có kính cường lực đó.”
Nhìn được vẻ kinh ngạc của Phương Hách, Hạ Tử Trọng cười cười kéo cậu đến bên cửa sổ, tay chỉ về một phòng trong biệt thự bên cạnh.
“Ngày hôm qua, lúc anh xe bảng thông tin thấy được, xung quanh đây còn nhiều phòng trống, mà chất lượng lại rất tốt…”
Lần này rút lui, ngoại trừ quân đội, nhân viên chính phủ, bên trong có không ít phú thương, thậm chí nhiều người còn có bất động sản ở khu này, cho nên ưu tiên dọn dẹp sạch sẽ nơi này là điều tất yếu.
Hôm qua, Hạ Tử Trọng chọn biệt thự gần cổng tiểu khu là do anh biết, về sau nhà bên trong chủ yếu là các lão đại không à!
Cả khu biệt thự này bị chia thành hai, khu ngoài và khu trong, khu bên trong là nơi cho các nhân vật quan trọng cư trú, dùng làm việc và mở hội nghị —— biệt thự được dùng làm nơi hội nghị về sau sẽ bị thay đổi toàn bộ nội thất, những nơi không cần thiết như nơi thư giản, bể bơi toàn bộ dở bỏ để làm thành một trụ sở đúng nghĩa.
Khu ngoài phần lớn là nơi ở cho các chủ hộ cũ, phú thương có sở hữu bất động sản nơi này cùng một vài tổ chức đánh thuê có thế lực.
Không lâu sau đó, trừ khu ngoài thì toàn bộ các khu cao tầng phụ cận , dù là chủ hộ thì mỗi tháng cũng phải giao nộp một mức hạn tiền thuê mới có thể đảm bảo phòng không bị trưng dụng. Đương nhiên, mấy căn biệt thự không phải không trưng thu mà là không dám cưỡng ép thôi, không nói chi xa, chỉ riêng khóa mật mã nơi cửa vào, để đảm bảo an toàn cho người ở nên được thiết kế rất tinh vi, một khi bị cưỡng ép đột phát vào thì sẽ bị hư hoàn toàn, không sử dụng lại được, phải đổi sang một loại khóa phổ thông khác, tính an toàn cửa biệt thự cũng giảm mạnh, mất đi giá trị của nó.
Quả nhiên như Hạ Tử Trọng phỏng đoán, chỉ chốc lát sau đã có binh lính đến từng nhà để kiểm tra.
Nghe đến trước cửa có tiếng động, Hạ Tử Trọng cẩn thận đi đến cửa, sau khi xác nhận bên ngoài chỉ có binh lính mới mở cửa phòng.
Đã nắm được hệ thống dữ liệu của khu này, binh lính cũng xác nhận được thông tin Hạ Tử Trọng là chủ hộ, sau đó lần lượt đi kiểm tra xung quanh —— Hạ Tử Trọng đã sớm đem toàn bộ thiết bị giám sát đóng lại, ném vào không gian rồi. Cho nên, sau khi xác nhận không có tang thi trong phòng, phần lớn binh lính đều rút lui chỉ để lại hai người phụ trách đăng ký lại thông tin cùng xác nhận tình huống hiện tại.
“Vị này là?”
Ghi nhận thông tinh cá nhân của Hạ Tử Trọng cùng các thứ linh tinh khác, người phụ trách lúc này mới nhìn sang Phương Hách.
“Người yêu tôi.”
……
………
Trong phòng yên tĩnh lạ lùng, người phụ trách có chút há mồm, hắn không phải chưa từng gặp qua đồng tính luyến ái, nhưng có thể thản nhiên như thế thật là chưa thấy bao giờ nha! Một bộ cây ngay không sợ chết đứng kìa!!
Ánh mắt người phụ trách khẽ đảo qua đảo lại giữa hai người, hắn cảm thấy thật khó khăn nha, bèn quay sang người lớn tuổi hơn cầu cứu:
“Này… Này viết như thế nào?”
Quả nhiên là phú hào không thể giống người thường được mà!!
[Do ông Trọng chọn khu biệt thự này ở, mà khu này lúc trước xây cho người giàu cùng người có chức quyền ở, nhiều khi có tiền cũng chưa chắc mua được cho nên người phụ trách tưởng ổng giàu ghê gớm lắm!!]
“Ghi phối ngẫu đi.”
Người lớn tuổi này lại khá bình tĩnh, bây giờ bên ngoài đã như vậy rồi, đồng tính luyến ái cũng không có gì ghê gớm cả, họ cũng không phạm pháp thì quản làm gì! Cứ dựa theo thực tế mà viết là được rồi.
Điền xong thôi tin cá nhân, hai người kia lại hỏi:
“Các người vẫn luôn ở nơi này sao? Trước giờ có rời đi chưa?”
“Lúc trước chúng tôi có việc phải đi công tác tại TP.F một thời gian, hôm một tây nơi đó có chuyện, cảm thấy không an toàn nữa mới chạy về, hình như sáng ba tây đến đây thì phải.”
Các thiết bị giám sát khu này anh đã xử lý xong nhưng thiết bị tại các khu đi bộ thì không cách nào làm được, trời mới biết có xảy ra sơ sót nào không?
“Sau đó còn đi ra ngoài không?”
“Hôm qua đi ra ngoài một lần.”
Hạ Tử Trọng nói:
“Dù sao trong nhà đã không còn lương thực rồi.”
Hai người đó hỏi qua có bị thương không, biết thời gian họ về không vượt quá 24h thì không hỏi thêm gì nữa. Bên ngoài đã sớm loạn rồi, ra ngoài kiếm thức ăn cũng không ai có thể trách được, có gan ra ngoài còn hơn ở nhà chờ chết mà.
Sau đó họ cấp cho hai người Hạ Tử Trọng một thẻ thân phận tạm thời, còn liên tục dặn dò:
“Hai ngày nay đừng ra khỏi cửa, chờ chúng tôi thanh lý sạch sẽ các khu vực lân cận thì mới đi ra. Có tình huống mới chúng tôi sẽ thông báo sau.”
Lúc đưa người phụ trách tới cửa, Phương Hách thuận miệng hỏi:
“Quân đội sẽ đóng quân ở đây luôn sao?”
Dù sao, có quân đội phụ cận người dân cũng yên tâm hơn.
“Ừ, nếu như không có tình huống bất ngờ nào.”
Người phụ trách gật đầu, không thấy chỗ trường học toàn là lãnh đạo không sao? Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trụ sở tạm thời sẽ là nơi này, sau đó chậm rãi mở rộng sang các khu lân cận.
Quân đội chọn nơi này làm trụ sở đã tính toán rất kỹ, từ nơi này đến các trung tâm thành phố có dân cư dày đặc cần phải qua một con sông lớn, chỉ cần trông coi đầu cầu bên này thì sẽ không sợ có “cá lọt lưới”, ngoài ra vị trí nơi đây cũng rất thuận lợi cho việc thanh lý mở rộng dang các khu khác.
Đương nhiên, việc muốn mở rộng địa bàn còn phải xem xét lại trình độ tiến hóa của tang thi trong các khu đô thị nội thành xung quanh nữa, dù sao hiện nay cũng không có ai cho rằng những xác chết này sẽ tiến hóa.
Người phụ trách vừa đi, Hạ Tử Trọng liền đem hệ thống thiết bị giám sát trở lại vị trí cũ, còn Phương Hách thì hí ha hí hửng dọn dẹp nhà cửa —— dù chỉ là làm dáng một chút, nhưng nói sao thì nơi này cũng là “nhà” của họ, nếu vệ sinh không tốt không phải người nội trợ cậu đây rất mất thể diện sao!
“Nước uống từ hệ thông cấp nước tốt nhất đừng nên dùng.”
Thấy Phương Hách dọn dẹp xung quanh, Hạ Tử Trọng cũng không có ý kiến gì, nơi này vốn là nhà mẫu, có trời mới biết đồ vật trong phòng đã bị bao nhiêu người động qua! Vẫn là dọn dẹo lại mới có thế an tâm. Còn nước… tuy đời trước không thấy ai uống nước trong hệ thôang mà thành tang thi nhưng mà lời đồn vẫn có, dù căn cứ đã trải qua nhiều công đoạn tiêu độc mới cho dân uống nhưng bây giờ họ có điều kiện, cần gì phải uống nước này chứ!
“A! Thật trong nha!”
Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng đem ra một thùng nước lớn, liền vội vàng chạy tới hởi:
“Nước này lấy ở đâu vậy anh? Hình như không phải nước giếng!”
“Ở thác nước.”
Nước ở thác rất sạch, đời trước nước anh dùng đều lấy ở đó, không có bất kì vấn đề gì. Hiện tại, khu vực anh nuôi thủy hải sản chỉ ở trong hồ cùng suối, khu thác nước này vẫn như trước rất sạch sẽ. Cho nên lúc này dùng nước vệ sinh cả khu nhà mà không hề có tí áp lực nào.
Ngay cả khi trong không gian, Phương Hách lau bàn, giạt tẩy đồ đạc cũng dùng nước này.
Hai người cũng không vội vã tiến vào không gian, hôn nay oqr đây cso người khác tới, có đôi chút hỗn loạn, đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, tốt nhất vẫn ở bên ngoài thì hơn.
Cả khu biệt thự này nguyên bản đã rất ít người cư trú, huống chi tận thế đến, một số người có quan hệ đã chạy đi trước cùng quân đội. Nhưng làm cho họ cảm thấy bị hố chính là —— những người chạy đi cùng quân độ, bây giờ vẫn trở lại nơi này!
Sau khi tiến vào khu này, đem tất cả các biệt thự mà họ có chìa khóa thanh lý sạch sẽ, ngya cả cái nhà giam hai con tang thi cũng dọn dẹp sạch. Không đến hai tiếng, nơi này đã được thu thập cùng tiêu độc xong xuôi.
Một tiến sau, một vài chiếc xe bọc thép hộ tống mấy chiếc xe hơi xa hoa lái vào tiểu khu.
Người nguyên bản ở nơi này thì ai về nhà nấy, còn mấy người lãnh đạo lấy chìa khóa từ binh lính liền tiến vào các biệt thự chưa bán. Một bộ phận khác gồm phú thương, người đi đường theo sau cũng chia nhau một ít phòng ở xung quanh vào trú, ngay cả như vậy, nơi trống vẫn còn không ít.
Cùng lúc đó, cá khu cao tầng lân cận vẫn đang tiến hành thanh lý.
Bất luận nhà nào, có hay không có người đều sẽ bị quân đội cưỡng ép phá cửa tiến hành thanh lý, khu cao tầng này khác hòa toàn khu biệt thự bên kia, không có khóa vân tay cùng mật mã tinh vi nhưng do các phòng óc liền kề, người sóng lại đông đảo nên việc thanh lý rất khó khăn.
“Hôm nay họ thanh lý hết không anh?”
Phương Hách nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy người sống rồi, tuy rằng đại đa số người đều làm ổ trong nhà không dám đi ra, chỉ nhìn thấy phần đông là binh lính, nhung vẫn thấy rãi rác vài người đi qua đi lại, nhìn thấy nhiều người sống như  ậy, làm người luông ở trạng tháithoast thân sinh ra loại cảm giác an tâm.
“Không thể xong ngay được, chu vi khu vực này không phải là nhỏ, lại nói cách đó không xa có một cái bộ viện đa khoa cỡ lớn ghép với bệnh viện phụ sản cùng nhi đồng.”
Hạ Tử Trọng nhún nhún vai:
“Anh vốn muốn thừa dịp bọn họ thanh lý tang thi lén đi các cửa hàng ngọc khí, châu báu xung quanh dạo một chút đây.”
Phương Hách nở nụ cười:
“Không vội, chúng ta từ từ đi… Đúng rồi, chúng ta có ther vào bếp chuẩn bị một ít thức ăn đi, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi mà!”
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ than thở một tiếng, thật lòng không muốn cậu cực khổ, nhưng lúc này đến ti vi cũng không thể xem được —— nhìn cái ti vi siêu lớn ở trong phòng kìa! Là hàng tốt đó, nhưng lại không có sóng! Càng không cần nói đến điện thoại!
Hai người vào phòng bếp, Phương Hách quyết định làm cơm tảo tía, dùng lợi của cậu nói chính là:
“Bây giờ làm nhiều, lúc ăn sẽ bớt việc.”
Mà Hạ Tử Trọng lúc này cũng không có việc gì làm, liền giúp cậu một các loại nguyên liệu, như là dưa chuột, cà rốt…
Hai người một hơi làm một đóng lớn, vì không có hoạt động giả trí gì, như là chơi vui tình cờ nếm thử mùi vị, hai người quyết định ăn trưa bằng món này. Sau đó họ làm làm làm. Cư nhiên làm hết hai nồi áp suất cơm tẻ loại lớn! Cùng một đống lớn rau dưa trong không gian.
“Đêm nay làm sao bây giờ? Chúng ta ngủ bên trong hay bên ngoài đây?”
Tại phòng ngủ lầu hai trong biệt thự, Phương Hách dựa vào ngực Hạ Tử Trọng, hai người đang ôm sát nhau mà nằm trên giường, cái giường này so với cái trong không gian lớn hơn rất nhiều, còn rất thoải mái nữa.
“Đêm nay tạm thời ở bên ngoài đi, chờ tình huống ở đây ổn định lại mới vào không gian nghỉ ngơi.”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ  ột chút rồi quyết định.
Cả ngày hôm nay, tiếng súng bên ngoiaf chưa hề gián đoạn, đến tận lúc này vẫn có thể nghe được âm thanh nơi xa.
Hai người dù mới nếm thử trái cấm nhưng sợ buổi tối có biếng nên không tính vận động. Chỉ là khi tắt đèn, nằm cùng một chỗ, nhịn không được muốn tới gần nhau, thân cận thân cận, sau đó không thể ngăn được cùng nhau lăn giường.
Phấn đấu nửa ngày, Hạ Tử Trọng dùng hành động để biểu hiện anh rất “thiếu thốn”, đem thịt nợ cả hai đời ăn đến sảng khoái, Phương Hách mềm nhũng nằm trong ngực anh, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
“Tử Trọng…”
Tiêang gọi khẽ khàng mang theo một phần biếng nhác của Phương Hách là cho tâm Hạ Tử Trọng run lên, không được!  Ếu tiếp tục, ngày mai cậu ấy sẽ không thể xuống giường được!
Hôn nhẹ lên trán người trong lòng, Hạ Tử Trọng ôm chặt cậu nói:
“Ngủ đi!”
Hoàn toàn không biết thanh âm của mình vào tai Phương Hách cũng đồng dạng tạo ra hiệu quả như thế, Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại ngủ, anh cảm giác người trong lòng ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên cầm anh, cuối cùng anh cũng không thể cúi đầu hôn môi cậu —— anh sợ mình sẽ mất khống chế lần nữa.
Không vào không gian ngủ là một lực chọ sáng suốt, sáng sớm ngày thứ hai, quân đội liền cử người đến nhà thông báo —— phần lớn các khu phụ cận đã dọn dẹp sạch, chỉ riêng bệnh viện là khu nguy hiểm, còn các khu khác có thể tự do hoạt động, dù vậy cũng phải chú ý an toàn, tốt nhất vẫn đừng ra ngoài hành động khi chưa có yêu cầu cưỡng chế.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, vào ba ngày sau sẽ chính thức tiến hành thống kê nhân khẩu lần nữa.
Chú thích:
Cơm tảo tía

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét