7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 3

Chương 3: Chia tay

Hạ Tử Trọng nhớ rõ, vào tuần trước, anh cùng đồng nghiệp đi liên hoan, bị họ kéo đến một quán bar.

Quán bar kia ở C đại, gần trường học của Đới Quân, nhưng vì bình thường anh không hay đến, cho nên trước giờ chưa từng vào. Khi hẹn hò cùng Đới Quân, đi qua nhiều chỗ nhưng chỗ đó cũng không có đến.
Lần đầu tiên anh gặp Đới Quân, cũng ở C đại, lúc ấy anh đi cùng bạn học, vừa vặn tại hành lang gặp gỡ, khi đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt hơi hơi nhướn lên có vẻ lớn, cùng trong mộng đôi mắt thường xuyên xuất hiện kia giống nhau, khiến tim anh đập lỗi nhịp.
Lúc ấy Đới Quân có vẻ thanh thuần vô tội, bởi vậy, sau khi cùng hắn kết giao anh mới phát hiện hắn tương đối tham hư vinh, rất thích mua sắm này nọ, ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, thói quen của anh cũng vì thế mà thay đổi.
Thế giới Gay này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, có thể gặp gỡ một người thật lòng thích mình cũng không quá dễ dàng, Hạ Tử Trọng luôn muốn tìm một người có thể cùng anh bên nhau lâu dài, bởi vậy cũng rất tận lực đáp ứng hắn, nhưng nếu hắn có yêu cầu quá đáng gì thì anh sẽ không chiều theo.
Giờ ngẫm lại, có lẽ vì anh không ngoan ngoãn đối hắn phục vụ, chu cấp nên lần đó trước mạt thế, anh mới tại trong quán bar đó thấy hắn cùng nam nhân khác làm……
Ngày đó, sau khi vào quán, anh cũng không có lập tức nhận ra cái kia ở sô pha cưỡi trên người một lão bản mập mạp thô tục chính là hắn.
Chính là góc đó rất ồn ào kèm theo âm thanh cười lớn, cho nên anh mới nhìn nhiều chút.
Người đó trang điểm rất đậm, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng ban đầu, cưỡi lên người một lão bản béo nút nít, một bên cho người ta vuốt ve ngực một bên vặn vẹo, khi người đó ngẩng đầu lên cùng anh đối diện, nhìn thấy gương mặt kia sửng sốt, Hạ Tử Trọng mới ý thức được người nọ thế nhưng là bạn trai mình – Đới Quân.
Chung quy, bình thường hắn ở cùng anh không trang điểm, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì anh không thích, nhưng sau khi phát hiện sự thật đó, Hạ Tử Trọng thế nhưng có thể nhịn được phẫn nộ, chỉ xoay người rời đi, đã xem như rất lãnh tĩnh .
Về nhà không lâu, ngay khi mình nghĩ đến chia tay, Đới Quân liền lái xe đuổi tới nhà, nhào vào lòng anh khóc một đêm, nói lúc ấy hắn cùng bạn bè đang chơi trò lời chân thật cùng mạo hiểm, chính hắn thua, còn uống nhiều rượu rồi bị bạn bè giật giây, sau đó không ngừng hướng anh xin lỗi, và cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa……
Chung quy hai người đã kết giao gần một năm, tình cảm nào không gặp trắc trở, Hạ Tử Trọng biết Đới Quân tuổi còn nhỏ, sẽ không kiềm chế được khi bị khiêu khích, lại có chút tham mộ hư vinh, tuy rằng biết rõ lời nói của hắn có nhiều lỗ hổng, anh vẫn nguyện ý tha thứ.
Đáng tiếc, mạt thế đến, Đới Quân vẫn bỏ rơi anh chạy đến ôm lấy đùi Alan, trộm đi vòng tay anh, còn đắc ý hướng anh nói:
Ngây thơ, tôi là giả vờ đólúc cùng anh kết giaotôi luôn cùng nam nhân khác, lúc trước sở dĩ cùng anh quen lâu như vậycũng vì anh có việc làm tốtchịu chi tiền cho tôingười lại ngốctiện nghi như vậy có ngu mới bỏ……
“Tử trọng, Tử Trọng?”
Thanh âm trong Điện thoại kéo về lực chú ý Hạ Tử Trọng, anh bỗng nhiên triệt để thanh tỉnh:
“Đới Quân, chia tay đi.”
Người bên kia rõ ràng ngây ngẩn, Đới Quân thật sự không nghĩ tới, Hạ Tử Trọng đột nhiên nói chia tay…… không phải hắn đã khuyên anh xong rồi sao? ! Không phải anh đã tin lời hắn nói rồi sao? ! !
“Tử, tử trọng, vì cái gì? Có phải vì chuyện lần trước không? Em đã nói rồi mà, ngày đó em uống nhiều……”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, hai ngày nay buổi tối ngươi ngủ ở đâu?” Hạ Tử Trọng thanh âm vô cùng bình tĩnh, mạt thế sắp đến, anh thật sự không tinh lực, càng vô tâm cùng hắn tiếp tục dây dưa, anh còn phải mua vật tư, vạch ra hướng đi, quan trọng nhất là đi tìm Phương Hách ! anh không có thời gian.
Đới Quân bị dọa ngốc, hắn không nghĩ tới Hạ Tử Trọng thế nhưng sẽ biết:
“Em, em…… em hai ngày nay đều ở quán net suốt đêm ……”
Hạ Tử Trọng phun ra một hơi, cố nén tức giận:
“Đới Quân, chia tay đi.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, hơn nửa ngày sau mới truyền đến một tiếng rầu rĩ :
“Ân.”
Hai tay chống trên cửa sổ, Hạ Tử Trọng nhìn bên ngoài tràn đầy ánh nắng.
Lần này chia tay, ngoài ý muốn đơn giản vậy, thực ra anh cũng không thể xác định hắn mấy ngày này buổi tối có cùng nam nhân hay không. Không nghĩ tới, chính hắn có tật giật mình, không dám kiên trì xuống , haha……
Đới Quân xác thật có tật giật mình, ngày đó buổi tối hắn vì đuổi theo Hạ Tử Trọng, chỉ có thể lấy cớ với kim chủ kia rồi rời đi.
Đới Quân xác thật có chút luyến tiếc Hạ Tử Trọng, nam nhân này lớn lên rất đẹp trai, dáng người hảo, rất chiều chuộng hắn, công việc ổn định, nhưng hắn từ trung học liền bước chân vào giới này, sớm đã thành thói quen tiêu tiền như nước, Hạ Tử Trọng tuy rằng hào phóng, nhưng vẫn có giới hạn. Càng trọng yếu hơn là, hắn đã nghiện trong cái vòng lẫn quẫn này rồi, không bức ra được…… Hạ Tử Trọng lại không biết, mà hắn lại không thể nói cho anh ấy biết, chỉ có thể tìm cách khác.
Nhưng mấy kim chủ trước đó của hắn tuy rằng tiêu tiền hào phóng, nhưng lại thường thường là ham mới mẻ, nhiều lắm là một hai tháng, nếu là bao dưỡng, lấy tư sắc của hắn, cũng sẽ không dài.
Khó lắm mới gặp người thật tâm đối đãi hắn như Hạ Tử Trọng, bình thường lại rất sủng hắn, càng trọng yếu hơn là, anh ấy chưa bao giờ bước vào thế giới hỗ loạn của hắn !
Không ở trong thế giới hỗn loạn này, liền sẽ không biết chuyện của hắn, chỉ cần hắn lấy cớ trọ ở trường, anh ấy sẽ không biết tình huống của mình vào buổi tôi. Anh ấy sẽ cho hắn đầu đủ không gian, bình thường lúc ở chung, mặc dù có chút chuyện nói không rõ ràng, nhưng chỉ cần hắn giả vờ nhu thuận một chút, trang điểm nhẹ nhàng chút, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, lại không cần phí tâm tư lấy lòng đối phương, hắn sao bỏ được?
Nhưng hiện tại……
Đới Quân cắn môi dưới, xem ra, sau sự kiện lần trước, anh ấy đối với hắn có nghi ngờ…… Nhớ tới lúc anh ấy cùng hắn nhận thức, chính là bởi vì đến C đại tìm bạn…… Quả nhiên là biết sao?
Kim chủ đương nhiên là càng nhiều càng tốt, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng chính mình không có biện pháp buông tha việc dùng thủ đoạn cùng lợi dụng thân thể để có cuộc sống tốt hơn, Hạ Tử Trọng tuy rằng tốt, nhưng chung quy không có như các kim chủ ra tay hào phóng…… không biết có phải hay không, có người hãm hại hắn…. !
Nhớ tới người trong ký túc xá bất hòa với hắn, Đới Quân oán hận đem di động mới đổi nhét vào túi, xoay người đi về ký túc xá. Ngày hôm qua kim chủ mập mạp kia còn nói muốn vào ngày lễ tình nhân mang hắn đi một quán bar mới chơi, bị hắn lấy cớ có việc từ chối , vừa lúc, một lát gọi cho kẻ kia, nói không chừng chiếc đồng hồ mình nhìn trúng lần trước có thể tới tay nha~ !
Hạ Tử Trọng như trước đứng bên cửa sổ, trong lòng đã triệt để bình tĩnh trở lại . anh không muốn cùng Đới Quân gặp mặt rồi mới chia tay, đây là sợ anh nhìn thấy hắn rồi không khống chế được chính mình, vạn nhất đem hắn bóp chết…… Hiện tại cũng không phải là mạt thế, mỗi ngày đều có người chết đi, mà hiện tại vẫn là xã hội pháp chế, anh vẫn là tận lực tránh cùng kẻ thù gặp mặt, đỡ phải hại tới chính mình.
Đời trước Đới Quân cùng anh giống nhau, đều là người thường, không kích phát ra dị năng.
Mạt thế bùng nổ vào buổi tối ngày đó, hắn ngủ lại tại nhà anh, ngày đó biểu muội Hứa Lỵ Lỵ tới cửa, lại đột nhiên sốt cao làm cả đêm không ngủ được, Đới Quân còn vì chuyện này mà tranh cãi với anh vài câu.
Khi mạt thế đến khoảng hai ngày, có rất nhiều người bị sốt  đến hôn mê, phần lớn được đưa đến bệnh viện, làm bệnh viện quá tải, căn bản gọi không được xe cứu thương.
Đới Quân sợ Hứa Lỵ Lỵ lây bệnh sang mình, muốn đem Hứa Lỵ Lỵ đi, nhưng anh không cho, dù không thích Hứa Lỵ Lỵ, nhưng vẫn là người thân, không thể quá tuyệt tình mà đem người bệnh ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thế giới nháy mắt biến thành Địa Ngục, đại đa số bệnh nhân sốt cao hôn mê đều biến thành tang thi, chỉ có bộ phận nhỏ người tỉnh lại đạt được dị năng.
Đới Quân là người thường, hơn nữa lại cực kỳ nhát gan yếu đuối. Hạ Tử Trọng tuy rằng cũng không có kích phát dị năng, nhưng anh rất xui , một tuần trước mạt thế bắt đầu mỗi đêm đều sẽ sốt nhẹ.
Sau khi hết sốt khoảng mười tiếng, anh đều sẽ cả người suy yếu vô lực, ảnh hưởng rất lớn đến hành động.
Dù vậy, anh vẫn tận lực bảo vệ Đới Quân, còn ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Khiến hai người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi Hứa Lỵ Lỵ hết sốt thế nhưng kích phát Mộc hệ dị năng, cô ta phát hiện thân thể Hạ Tử Trọng suy yếu, Đới Quân yếu đuối vô năng liền không chút do dự bỏ rơi hai người cùng dị năng giả khác kết nhóm ly khai.
Sau đó vì an toàn của Đới Quân, Hạ Tử Trọng không thể không bại lộ không gian, khi biết được có thể ở trong không gian sinh hoạt, Đới Quân liền đi vào không chịu ra.
Bởi vì không có chuẩn bị trước, Hạ Tử Trọng không để vật tư gì trong không gian, chỉ trồng mấy cây táo cùng một ít hoa cỏ.
Anh đành phải mạo hiểm một mình đi ra ngoài thu thập vật tư, hoặc kết đội cùng mấy người trong tiểu khi mà đi.
Cũng chính lúc này, anh gặp Phương Hách……
Đồng dạng gầy yếu, đồng dạng văn tĩnh tinh tế, Phương Hách luôn liều mạng cố gắng giãy dụa tại mạt thế mà sống, cậu mặc dù có dị năng, nhưng dị năng của cậu lại là hệ chữa trị, đối với chiến đấu không giúp ích được gì. Nhưng cậu vẫn không lùi bước, từ khi gặp lại, vẫn luôn kiên định ở bên cạnh anh.
Dù sau này, anh bị Đới Quân, Hứa Lỵ Lỵ phản bội, trộm đi không gian, mất đi thứ duy nhất có thể dựa vào; sau lại, chính mình bị bá chủ công hội truy nã, căn bản không thể tại bất cứ căn cứ nào xuất hiện; dù cho anh không có dị năng, mỗi ngày còn suy yếu mười hai tiếng, cơ hồ cùng nửa phế nhân không khác……
Trong ba tháng đào vong đó, anh vài lần không muốn liên lụy Phương Hách, một mình bỏ đi, một lần lại một lần cậu vẫn đuổi theo, mỗi lần như thế, cậu đều hướng anh cười, mắt cong thanh hình trăng khuyết, má lúm đồng tiền, nhưng anh không thể nào hiểu được biểu tình khi đó của cậu.
Hạ Tử Trọng không phải ngốc, anh đương nhiên biết Phương Hách thích mình, ngay từ đầu bởi vì anh có Đới Quân bên cạnh, Phương Hách sẽ không đi giành người yêu của người khác. Sau này, một đường đào vong, hai người cẩn thận sinh hoạt tại căn cứ A thị.
Ngoài sáng săn sóc ôn nhu, trong tối ám chỉ,  Hạ Tử Trọng rất minh bạch, nhưng anh không dám đáp lại. Phương Hách là trị liệu dị năng giả, loại dị năng này cực kỳ thưa thớt, tuyệt đối là mục tiêu để các đại công hội tranh đoạt.
Chỉ cần rời đi anh, cậu sẽ không sợ đắc tội với “bá chủ” đó, chỉ cần rời đi anh, cậu sẽ sống rất tốt.
Nhưng đứa ngốc này, luôn gắt gao đến cố chấp mà theo anh. Thẳng đến trước khi chết, mới nói ra nguyên nhân cậu làm như vậy …… Nguyên lai, cậu chính là tiểu học đệ vào lớp 12 năm ấy, tỏ tình với anh.
Nguyên lai, qua lâu như thế, cậu vẫn còn …… Thích anh…… Thực ra, anh cũng như vậy.
Nếu không vì Phương Hách, Hạ Tử Trọng sẽ không phát hiện anh thích nam nhân? Nếu không phải vì Phương Hách, anh cũng sẽ không bởi vì mới gặp Đới Quân, đơn giản là ánh mắt cùng cậu có ba bốn phần giống nhau, liền lựa chọn Đới Quân……
Có phải hay không nếu tại cao trung năm ấy anh đáp ứng cậu, hai người liền có thể sớm cùng nhau kết giao? Hạ Tử Trọng không biết, anh chỉ biết là, anh muốn tìm Phương Hách. Anh nghĩ, sau khi chết đi rồi, tại vừa rồi nghe điện thoại của Đới Quân, lại vô cùng tưởng niệm cái dáng vẻ tươi cười của Phương Hách, khi cười sẽ hiện lên một má lúm đồng tiền, đem một đôi mắt to tròn cong thành trăng khuyết.
……“Phương Hách? !”


Hạ Tử Trọng hai tay chống ở bệ cửa sổ, hai mắt mở trừng trừng, sửng sốt nhìn xuống phía dưới lầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét