7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 2

Hôm qua là một ngày âm ưu, mưa cứ rả rich không ngừng. Ta cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại không muốn học bài nên đã ngồi edit truyện. Làm xong rồi tính up lên ai dè mạng yếu không lên được nên hôm nay mới up

Chương 2:  Có lại không gian

Cảnh tượng trong trí nhớ, sống động, nhưng có chỗ khá mông lung mờ nhạt.

Đó là khoảng sáu bảy năm trước, tại sân thể dục ở cao trung, khi đó hoa phù dung đang nở, truyền trong không khí từng trận mùi thơm thoang thoảng, xa xa truyền đến tiếng cười nói của học sinh.
Sắp tốt nghiệp, Hạ Tử Trọng đứng dưới tàng cây phù dung, kinh ngạc nhìn học đệ đang cúi đầu trước mặt.
Đó là học sinh năm nhất, Hạ Tử Trọng đối với cậu không có quá nhiều ấn tượng, nhưng có vài lần chạm mặt tại sân trường, cũng không quá than quen.
Chỉ có duy nhất cảm nhận, đó là…… Xinh đẹp.
Đúng, xinh đẹp, đối với nam sinh đến nói, bộ dạng cậu quá mức thanh tú, ánh mắt rất lớn, đuôi mắt khẽ vểnh lên. Khi cười bên trái sẽ có má lún đồng tiền nho nhỏ. Nói thật, trong ký ức của Hạ Tử Trọng, đừng nói nam sinh, ngay cả nữ sinh, cũng không nào có người nào đẹp bằng cậu.
Anh như thế nào sẽ quên? Làm sao có khả năng quên?
Đây là lúc Hạ Tử Trọng từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nhận được thư tình, hơn nữa người đưa thư tình lại là …… Nam sinh.
Anh không nhớ lúc đó hai người đã nói những gì, thậm chí anh còn chưa hỏi tên cậu, lúc đó cậu đang khẩn trương mà nói rằng thích mình thì mấy người bạn học xông ra.
Bọn họ buổi sáng phát hiện bên trong hộc bàn của anh có thư tình, liền mở ra xem trước mới biết thời gian, địa điểm. Nhưng khiến bọn họ thật thất vọng, càng ngoài ý muốn, kia chữ viết tinh tế, duyên dáng, thế nhưng lại do một nam sinh viết.
Có mấy người bạn bè quậy phá, lúc ấy Hạ Tử Trọng sao có thể đáp ứng chuyện này? Trước đó, anh thậm chí còn không có nghĩ tới sẽ có nam sinh thích mình.
Hiện tại ngẫm lại, anh tựa hồ chỉ có thể nhớ tới lúc ấy sắc mặt học đề dường như rất trắng, cùng với bóng dáng nhỏ gầy chạy trối chết đó.
Khó trách khi gắp Phương Hách trong tiểu khu anh luôn có một cảm giác quen thuộc, khó trách mỗi lần gặp được anh, anh mắt cậu luôn mang theo điều gì đó.
Mà Hạ Tử Trọng lúc ấy, còn tưởng rằng bởi vì Phương Hách cùng người yêu của mình – Đới Quân có chút nhỏ nhắn tương tự, mới sẽ khiến mình theo bản năng chú ý tới cậu.
Cậu còn nhớ rõ chính mình, vậy còn mình thì sao? Anh chưa từng quên một năm kia, tại sân thể dục, dưới tán cây phù dung, có một nam sinh hướng mình thổ lộ.
Chính từ lần đó, Hạ Tử Trọng mới ý thức được, mình hình như đối với nữ sinh không có hứng thú, ngược lại nam sinh lại càng hấp dẫn lực chú ý chính mình hơn.
Nhưng thẳng đến lên đại học, vẫn không gặp được học đệ đó, cũng không gặp người nào khiến anh chú ý như thế nữa, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ lúc ấy khi cậu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xin đẹp kia tràn đầy bi ai cùng thương cảm.
Thẳng đến khi gặp Đới Quân, cũng đồng dạng đôi mắt to ấy. Chỉ là ánh mắt hắn so với Phương Hách nhỏ hơn, dài hơn, so với Phương Hách mang cho anh cái loại này kinh diễm ấy, Đới Quân có vẻ bình phàm hơn nhiều.
Suy nghĩ lại, anh hình như bởi vì Đới Quân có đôi mắt tương tự ấy mới bị hấp dẫn rồi cùng hắn kết giao. Đáng cười nhất chính là, khi gặp lại được Phương Hách, chính anh lại không nhớ tới, cậu chính là học đệ vào lớp 12 năm ấy, dưới tán câu phù dung thổ lộ với mình……
Nhưng hiện tại, Phương Hách chết, mà anh cũng…… chết…… ?
“Mình chết ?”
Mờ mịt nhìn trước bàn tay trước mặt, khớp xương rõ ràng, trên tay không có nửa điểm vết thương, trên cổ tay vẫn mang vòng tay tử đàn mà tổ mẫu trước khi qua đời tự tay đeo cho anh…… Đợi đã, vòng tay? !
Hạ Tử Trọng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là hai mắt đăm đăm hai bàn tay, sau đó giơ tay chạm vào chiếc vòng.
Cảm xúc cứng rắn truyền tới nói cho anh biết, đây là vòng tay, đúng vậy, là nó!
“Phương Hách? !”
Đột nhiên hướng bên cạnh nhìn qua, gia cụ quen thuộc, rèm cửa quen thuộc, bài trí quen thuộc, hết thảy đều ấm áp. Trên người anh không có vết thương bị tang thi cắn, bên cạnh cũng không có thi thể Phương Hách ……
Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến một chuỗi nhạc chuông. Điện thoại…… Đúng, tiếng chuông di động anh cài trước mạt thế!
Cầu lấy di động đầu giường, hoàn toàn không có ý tiếp điện thoại, ngược lại trượt xuống menu, nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình ngày 13 tháng 2 năm 20xx, anh ngẩng người.
Ngày 13 tháng 2 của nửa năm trước? Không phải là khoảng nửa năm trước mạt thế sao? !
Tiếng chuông kêu một thời gian dài không người tiếp mà ngừng lại, Hạ Tử Trọng mờ mịt đi đến phía trước cửa sổ, nhìn tiểu khu người đến người đi rất náo nhiệt, một chút cũng không có như khi mạt thế tiến đến, kinh khủng, hỗn độn, lúc này anh mới rốt cuộc tin tưởng, anh…… thật sự trở lại, về tới nửa năm trước, về tới trước khi mạt thế bắt đầu.
Tay phải lại lần nữa sờ lên chuỗi hạt bên tay trái, Hạ Tử Trọng chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm
 “Đi vào”.
Chung quanh không khí nháy mắt trở nên ấm áp, không còn những âm thanh ồn ào của tiểu khu, chỉ có thể nghe được tiếng lá cây, thác nước chảy xuôi. Không gian, không sai, không gian của anh, kiếp trước bị Đới Quân trộm đi, hiện tại, lại về trong tay anh lần nữa.
Này không gian, Đới Quân biết, Phương Hách cũng biết, sau này, người bên trong tiểu đội tuy rằng không biết bí mật vòng tay, nhưng đều  biết anh là không gian dị năng giả. Chỉ là, lúc Đới Quân biết được anh có không gian thần kỳ này, liền sống chết không muốn ra bên ngoài nữa , cả ngày ở bên trong không gian không chịu đi ra.
Đến khi anh đi theo một đoàn xe cùng nhau chạy đến A thị, thẳng đến hắn phát hiện cái diễn viên mà hắn luôn thần tượng hôm nay đã thành một vị rất có thế lực lão đại, Đới Quân mới rời không gian, ban ngày sinh hoạt trong căn cứ tại A thị. Lúc anh không ở nhà, hắn liền cầm theo mấy thứ từ trong không gian chạy đi tiếp cận cái vị thiên chi kiêu tử kia.
Mà Phương Hách, chính mình chưa từng cùng cậu nói rõ qua không gian, nhưng một đường đi, người kia cả ngày trốn ở không gian bên trong không thấy bóng dáng, liên nữ nhân tham lam như Hứa Lỵ Lỵ đều có thể đoán được có vấn đề, nghĩ mọi cách nghe lén nhìn lén, huống chi cùng anh than thiết như Phương Hách? Nhưng cậu lại chưa từng hỏi quá một câu, cho dù sau này anh bị người của “Bá chủ”đó đuổi giết, cậu cũng chỉ là yên lặng đi theo bên cạnh anh, cái gì cũng không hỏi, vô điều kiện tin tưởng anh, duy trì anh, làm bạn với anh.
Vừa mới bắt đầu, anh không thể hiểu được Phương Hách vì cái gì làm như vậy, đành lý giải thành nghĩa khí. Nhưng hiện tại……
Sân thể dục, lớp 12, lá thư tình……
Ai sẽ tin tưởng, xa cách sáu bảy năm, tình cảm vẫn không thay đổi? Khiến người thanh niên kia, thậm chí vì vậy mà trả giá sinh mệnh.
Thở dài, nhìn này phiến hơi có chút hư không không gian. Vô luận là Đới Quân, hay Phương Hách, bọn họ đều không biết không gian này như thế nào kích hoạt .
Họ đều cho rằng, nó sẽ giống mấy cái không gian trong tiểu thuyết, đều dung máu nhận chủ rồi kích hoạt. Hạ Tử Trọng đã từng thấy, lúc trước biểu muội Hứa Lỵ Lỵ của anh cũng nhân cơ hội giả bộ không cẩn thận lau máu của nàng vào vòng tay — đây là khi nàng phát hiện Đới Quân vô cớ biến mất sau liền nghi ngờ, mới tiến hành thử.
Mò đến Phật đầu của vòng tay* sẽ thấy phảng phất ba chữ “Hạ Tử Trọng” đã được khắc lên từ  rất lâu, anh đã từng học điều khắc một thời gian cho bớt nhàm chán, nếu nhớ không lầm chính đêm qua nhất hung trí liền đem vòng này ra khắc tên mình vào, không nghĩ tới, không gian cứ như vậy kích hoạt.
Mà này vết khắc này, cũng chỉ mới qua môt đêm, nhưng đến bây giờ, phảng phất như tồn tại rất lâu rồi.
Bởi vì không gian bị kích hoạt, chính mình bị hôn mê, một hơi ngủ đến hôm nay.
Bốn mẫu đất màu nâu đỏ, một căn Tiểu Trúc lâu hai tầng, mặt sau Trúc lâu có một gò đất nhỏ, một cái giếng, một con thác đổ xuống từ núi chảy dọc theo mảnh đất rồi chảy về phía hư vô cuối cùng của không gian. Đây chính là không gian mà kiếp trước chính mình dựa vào để sinh tồn hơn ba tháng.
Tổng cộng bốn mẫu đất, trong đó Tiểu Trúc lâu chiếm một khối nhỏ, phía sau là núi nhỏ, cũng là từ trên thổ địa kéo dài đi ra ngoài .
Nghiêm khắc đến nói, có thể trồng trọt diện tích không đến ba mẫu, lại thêm Hạ Tử Trọng còn tính toán nuôi chút gà vịt, dựng giàn trồng nho, cuối cùng chỉ còn khoảng hai mẫu để trồng trọt.
Hạ Tử Trọng đi vào tầng hai Trúc lâu, tầng hai là là tầng có ánh sáng tốt, có thể dung làm phòng ngủ, dựa vào cửa sổ có khan dài, nhưng trống trơn không có gì cả.
Mà tầng một, có ba phòng, lớn nhất, làm phòng khách, nhỏ nhất là phòng bếp, phòng bếp trong góc có một tấm ngăn, phía dưới chính là tầng hầm ngầm. Một pfong nhỏ khác dung làm nhà vệ sinh kiêm phòng tắm.
Đừng nhìn Trúc lâu cũng không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng nó có tầng hầm ngầm, lại rất kinh người.
Tính tán ước chừng một chút, tầng hầm này có khoảng bốn mẫu đất! cùng mặt trên không gian bằng nhau. Nơi này thời gian đứng yên, có thể dung để lưu giữ nguyên vật liệu, tất cả đều có thể duy trì bộ dáng lúc đầu, không hư hao gì, còn có thể dùng ý niệm khống chế lấy.
“Rời đi”.
Trong đầu lóe qua ý niệm, Hạ Tử Trọng một lần nữa trở lại phòng. Hiện tại không gian bên trong cái gì cũng không có, hắn cần mua công cụ, hạt giống, cây giống, cùng nhiều thứ khác……
Trong đầu đang sắp xếp lại các thứ muốn mua, điện thoại trên tay bỗng nhiên lại lần nữa reo lên.
Nhìn danh tự trên di động, Hạ Tử Trọng mím môi, muốn trực tiếp cắt đứt, nghĩ nghĩ, ngón tay bấm nút nghe, để bên tai.
“Tử trọng, sao vậy? Gọi điện cho anh cả nữa ngày nhưng không thấy bắt máy.”
Đầu dây bên kia trền đến một thanh âm quen thuộc— Đới Quân.
“Không có nghe chuông.”
Hạ Tử Trọng thanh âm rất lãnh đạm, anh làm sao có khả năng không lãnh đạm? Kiếp trước anh bị nam nhân này ép buộc, làm hại còn ít sao? !
Hạ Tử Trọng như trước đứng bên cửa sổ, nhìn tiểu người tới người lui, lúc này là 11h giờ trưa, anh ngày hôm qua bởi vì kích hoạt không gian, hôn mê cho tới hôm nay mới tỉnh, liền công ty cũng chưa đi, vài cuộc gọi nhỡ bên trong cũng là đồng nghiệp trong công tay gọi.
Tựa hồ không có nghe ra thanh âm Hạ Tử Trọng không vui, Đới Quân thanh âm có chút lớn hơn, mang theo cười, có chút làm nũng nói:
“Tử trọng, tối mai chúng ta cũng nhau đi ăn cơm nha, liền đi quán Kim Duyệt gần nhà anh được không? Em mời anh!”
Nghe thanh âm từng quen thuộc kia, Hạ Tử Trọng có cảm giác cách mấy đời — cũng đúng, quả thật đã qua một đời.
Nội dung cuộc nói chuyện rất quen thuộc, đột nhiên trọng sinh trở về mang chút mờ, nhưng Hạ Tử Trọng cũng đã nhớ tới sự tình này ở đời trước — đúng vậy, kiếp trước vào hôm nay Đới Quân cũng gọi điện mời cơm anh, cũng hẹn vào tối mai.
Bình thường hai người cùng nhau đi chơi, anh vì đau long hắn con là học sinh, bởi vậy chưa từng cho cậu trả tiền. Nhưng lần này, hắn lại nói mời khách, còn không bằng nói là bồi tội.
Đúng, chính là bồi tội.
Chú thích:
Vòng tay không gian của anh Trọng :

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét