7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 25

Chương 25: Quân đội đến

quanDoi1

“Là vàng! Đi theo em!”
Phương Hách thấy anh lắc đầu, vội vã lôi kéo anh chạy xuống hầm, dẫn anh đến chỗ vàng bạc châu báu.
Hạ Tử Trọng nhớ tới đây là vào lúc sáng bọn họ mới thu về mà. Nhưng bây giờ chỉ còn dư lại vàng bạc, lại hoàn toàn không thấy ‘Châu báu’ đâu hết…
“Em vừa nảy kiểm tra hết rồi, tất cả bảo thạch, ngọc khí đều không thấy! Bao gồm luôn túi châu báu chúng ta thu ở TP.F kia!”
Nếu chỉ thiếu một hai cái, Phương Hách sẽ không nhìn ra nhưng cậu nhớ trong quầy tràn đầy ngọc thạch, kết quả bây giờ một chút cũng không thấy!
Hạ Tử Trọng khẽ nhướng mày:
“Chỉ có phần ‘Châu báu’ là không còn?”
Phương Hách suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái trong tủ:
“Dạ! Ngọc thạch, bảo thạch thì mất thế nhưng vàng bạc, trân châu… lại còn! Còn có mấy kiện trang sức khảm đầy bảo thạch, phần vàng vẫn còn nhưng bảo thạch bên trên toàn bộ biến mất.”
Hạ Tử Trọng trong đầu bỗng nhiên chợt lóe một ý nghĩ:
“Có thể hay không… Cùng tinh hạch tang thi giống nhau?”
“A? Học trưởng nói là, bị không gian… Hấp thu? !”
Phương Hách cũng bừng tỉnh, trừng lớn mắt.
“Rất có thể.”
Hạ Tử Trọng gật gật đầu, lúc thu những thứ này anh cũng không quá để ý đến phản ứng của không gian, lần sau phải lưu ý một chút mới được. Nếu những thứ này cũng bị không gian hấp thu, vậy thì dễ dàng hơn rồi, cơ hồ không ai để ý bảo thạch, mấy thứ này còn không xa xỉ bằng một gói mì ăn liền nữa là. Đương nhiên, ngoại trừ những người có ham mê sưu tập đặc thù.
Đoán ra nguyên nhân đồ vật biến mất, hai người lúc này mới yên tâm. Nhìn đồng hồ, đã 7h tối rồi, Hạ Tử Trọng quyết định đi ra xem tình huống bên ngoài, mà Phương Hách thì ở lại nấu cơm.
Vừa ra không gian, Hạ Tử Trọng liền sửng sốt —— ngoài cửa sổ có ánh sáng! !
Cẩn thận đứng ở bên cửa sổ, nghiêng người nép vào tường, nhẹ nhàng mở một góc rèm cửa sổ —— Xe! Bộ đội! ! Nguyên lai hôm nay là ngày bọn họ đến…
Bên ngoài tiểu khu loáng thoáng có tiếng súng vang lên, chắc là đội tiên phong đi thanh lý tang thi.
Quan chức chính phủ, nhân viên quan trọng của TP.A, phú thương cùng một số đoàn xe của người dân phát hiện di dời theo, đầu tiên là rút lui đến căn cứ phía Bắc, lại vô tình phát hiện tang thi động vật có sức uy hiếp hơn tang thi nhân loại liền quyết định tiến hành di dời lần hai.
Bọn họ dựa theo vệ tinh quét hình sàng lọc dần từng khu để chọn, mà mảnh đất nơi hai người Hạ Tử Trọng đang ở đã được quét hình, ba mặt bị nước bao quanh, mà đô thị mặc dù đã xây dựng hoàn hiện, nhưng mật độ cư trú ít hơn diện tích thổ địa khai phá, lập tức được chọn làm trụ sở căn cứ di dời mới.
Bởi vậy, thượng cấp lập tức hạ mệnh lệnh di dời. Nhưng bởi vì tang thi trên đường đi quá nhiều, lại bị xe cộ bên đường chặn lại, cùng nhiều nguyên nhân khác mãi đến tận bây giờ mới có thể đến đây.
Loa lớn phát thanh, kêu gọi người dân bên trong không cần lo lắng, trong nhà có người liền treo vải màu trắng trước cửa, có tang thi cách ly thì treo vải đỏ hoặc quần áo, sáng sớm hôm sau sẽ có binh lính đi thanh lý hộ, không có bất luận đánh dấu gì, khi quân đội tiến vào sẽ thống nhất cưỡng ép trưng thu.
Tại trong phòng tìm kiếm một lúc, Hạ Tử Trọng tìm thấy cái khăn lông trắng, liền treo lên cửa sổ phòng ngủ, lại đi đến bếp lấy ra một ít gạo cùng đồ ăn khác lúc trước thu thập bỏ vào, lúc này mới tiến vào không gian.
Phương Hách đang hấp bánh bao, trên bếp còn để một nồi cháo nhỏ. Hạ Tử Trọng sững sờ khi thấy một chậu bột lớn đã lên men rồi.
“Em làm cái này lúc nào vậy?”
“Lúc trước làm bánh mì, em có lên men sẵn rồi, bây giờ chỉ đem ra bao thôi.”
“Còn thịt làm nhân?”
“Lúc làm vằn thắn, tiện tay phối trộn thịt cùng rau hẹ, bắp cải, cà rốt… luôn rồi.”
Phương Hách đối với hầm bên dưới không gian là thích nhất, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn dạng nào, lúc lấy ra y vậy! Quả thực quá tiện lợi mà! Tuyệt đối là thứ cần trong nhà bếp.
Hạ Tử Trọng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu cười thôi, anh cũng quá may mắn rồi, trực tiếp cưới về một người thiện nghệ rồi!
Nghĩ đến chữ ‘Cưới’ này, tâm lý có chút động:
“Anh xuống dưới sửa sang một chút, một hồi lên.”
“Dạ, đồ ăn chín em sẽ gọi anh.”
Phương Hách tay rất nhanh, chốc lát là bao xong một cái, lúc này đang bao cái khác.
Hạ Tử Trọng đi xuống, đến bên cạnh đống vàng bạc hôm qua thu, bới móc một hồi, quả nhiên thấy được thứ anh cần.
Tìm được thứ mình cần, anh liền cầm dao khắc cùng con dấu trong nhà, rồi trực tiếp trở lại phòng ngủ lầu hai bắt đầu làm.
“Học trưởng, thức ăn chín rồi.”
Nghe đến thanh âm Phương Hách, Hạ Tử Trọng thổi sạch sẽ bột phấn, hài lòng nhìn thành phẩm trong tay, mới dứng dậy xuống lầu.
“A! Anh đi lên lầu?”
“Ừ, làm ít đồ ăn thôi, em xem có thích không.”
Nói xong lấy trong túi ra một cái hộp nhung đen nhỏ.
Một đôi nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản nằm lẳng lặng như ngủ say bên trong, đường nét tinh tế, chỉ dùng ba đường cắt nhẹ nhàng bóng loáng đan xen xung quanh mặt nhẫn.
Phía dưới thu thập nhiều nhẫn khảm các loại kim cương, ngọc thạch đều bị không gia hấp thu phá hủy, cho nên cặp nhẫn này không có khảm nạm mấy thứ trang sức linh tinh, chỉ thuần một màu trắng nên được bảo lưu hoàn hảo kiểu dáng ban đầu.
“Mặt trong anh vừa mới khắc lên, không biết có vừa tay em không…”
Hạ Tử Trọng dùng hoa mai lối chữ triện khắc lên tên hai người ở mặt trong đôi nhẫn, kiểu chữ tinh tế có thể sánh cùng người chuyên nghiệp, nhưng có vẻ như… Anh nên chọn thời cơ tốt mà đem ra thì thích hợp hơn!
Nhìn Phương Hách ngạc nhiên mà nhìn nhẫn trong tay anh, Hạ Tử Trọng có chút hối hận vì quá đường đột!
Phương Hách nhất lên hai tay đang phát run, cầm lấy hộp, nhìn thấy mặt trong khắc tên mình và anh chung với nhau.
Mặt dù chữ này cậu không thể nhận ra, nhưng cậu biết đây là hai cái tên:
“Em… thật sự…. có thể sao?”
Cho dù đã xảy ra quan hệ, cho dù đã được Hạ Tử Trọng chính miệng thừa nhận, Phương Hách luôn không thể ngăn được chút thấp thỏm trong lòng, cho nên cậu không ngừng tìm việc để làm, miễn cho có thời gian lo được lo mất nhưng bây giờ, ngạc nhiên mà anh mang lại quá lớn…
“Đương nhiên có thể.”
Hạ Tử Trọng thở phào một cái, lấy ra chiếc nhỏ hơn, kéo tay trái cậu qua, mang lên ngón áp út cho cậu, to nhỏ vừa phải, có thể thấy nhãn lực của anh không tệ nha~~
Phương Hách vẫn luôn cúi thấp đầu, lúc anh vừa đeo nhẫn xong thì cậu bỗng nhiên lấy xuống chiếc còn lại, mang vào ngón áp út tay trái cho anh, rồi nhào vào lòng ôm anh thật chặt:
“Anh là của em rồi!”
Hạ Tử Trọng nở nụ cười, ôm cậu:
“Ừ, mà em, cũng là của anh!”
“Em sẽ không bao giờ để ai cướp anh đi, bất cứ ai cũng không được.”
Giọng buồn buồn từ ngực của Hạ Tử Trọng truyền đến, làm cho anh bật cười:
“Anh cũng sẽ không đưa em cho bất kỳ ai, cũng không để bất cứ kẻ nào cướp đi em!”
Ở đáy lòng hai người luôn có một nỗi bất an sợ hãi, bọn họ luôn sợ mất đi nhau, tuy rằng nổi sợ này như hoa trong gương, trăng dưới nước*, bọn họ đều sợ hạnh phúc này chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ý chỉ những thứ lung linh, tuyệt đẹp, ta chỉ có thể nhìn, cảm nhận nó… nhưng lại không thể chạm vào, không thể giữ nó cho riêng mình…
Và nếu ta cứ cố tìm cách chạm vào thì… nó sẽ biến mất… có thể mãi mãi không trở lại…
Mà lúc này hai linh hồn bất an đó đã triệt để hòa vào nhau, vô luận thế giới có ra sao, ít nhất bọn họ vẫn luôn nắm tay nhau đến trọn đời.
—————————— ta là đường phân cách tuyến bàn ăn ——————————
Cháo mềm mịn mỹ vị, bánh bao thơm ngon nhiều nước…
Đem tất cả nguyên liệu do không gian sản xuất phối trộn với nhau, đem món ăn vốn đã ngon tăng lên vài cấp.
Hai người tính gộp lại, tổng cộng ăn hết 12 cái bánh bao lớn, còn dư lại không cần hỏi, khẳng định bị hai người đưa vào kho để dành ăn từ từ rồi.
Chờ sau khi cơm nước xong, hai người dựa vào nhau xem mấy chương trình đã tải về lưu trong máy, Hạ Tử Trọng cảm thấy hình như anh quên mất chuyện trọng yếu gì rồi… A!
“Quân đội vừa mới đến nơi này của chúng ta .”
“A??”
Phương Hách đang bận bịu dọn dẹp ngẩng đầu nhìn về phía anh,
“Bọn họ là…”
Là tới cứu viện người trọng yếu nào? Hay là đến thanh lý tang thi?!
“Hẳn là đến thanh lý tang thi trên phố, trong loa có phát, những nhà có người ở, sáng sớm mai treo lên cửa sổ vải hoặc quần áo màu trắng. Trong nhà có tang thi đang cách ly thì treo vải màu đỏ, ngày mai họ sẽ đi thanh lý hộ.”
Phương Hách nhẹ nhàng thở ra, tuy cậu chỉ cần cùng anh đồng thời sinh hoạt cùng một chỗ, nhưng bên ngoài được thanh lý an toàn hơn, đối với họ cũng không phải là chuyện xấu.
“Thanh lý tang thi… Bọn họ chuẩn bị phục hồi lại TP.A sao?”
Hạ Tử Trọng cười cười, phục hồi TP.A? Làm sao có khả năng. Nhân khẩu TP.A cực độ dày đặc, đặc biệt là mấy khu dân cư lớn, kiếp trước tận thế nửa năm sau vẫn không hồi phục được huống hồ chi hiện tại? Bây giờ e là hữu tâm mà vô lực*, chỉ có thể từ từ đi.
ý chỉ có lòng muốn làm nhưng không đủ sức để thực hiện.
“Anh thấy có không ít xe lái vào, anh hoài nghi bọn họ có khả năng lấy nơi này làm cái trụ sở tạm thời.”
Phương Hách trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Vẫn là đợi… Thanh lý xong, trụ sở lâm thời kia sẽ phái quân đội kêu gọi mọi người giúp đỡ dọn dẹp.”
“Mà bỏ chuyện đó qua đi, A Hách…”
Trực tiếp gọi đối phương, thật giống như phát động một tín hiệu đặc biệt nào đó, Hạ Tử Trọng khóe miệng mỉm cười, cúi người xuống, hôn lên môi của cậu, tay cũng thuận lợi trượt vào trong áo, cảm xúc mịn màn trơn láng làm cho tay anh lưu luyến không thôi, nắm vào một điểm luôn dụ dỗ anh.
Nửa ngày sau, Phương Hách thở hổn hển, đôi mắt mơ hồ dần dần mở ra, cả người thoát lực nằm trên ghế sô pha, y phục trên người cậu đã sớm không thấy bóng dáng, trong mắt ánh lên lệ quang khiến anh không tự chủ được hãm sâu vào:
“Tử, Tử Trọng…”
Hạ Tử Trọng cảm thấy cả hai đời này, anh chưa từng mất khống chế như thế, hận không thể đem người trong ngực hòa vào trong cơ thể mình, anh ôm cậu thất chặt, cúi đầu hôn lên má lún đồng tiền của người đang ngủ say dưới thân.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Trọng tinh thần sảng khoái mà dẫn Phương Hách dáng đi kỳ quái ra không gian, ngồi ở bên cửa sổ giơ ống nhòm quan sát bộ đội bên ngoài.
Qua một đêm, quân đội đã mở được một con đường an toàn, có vẻ như họ đang ưu tiên xử lý trường học cùng ngân hàng phụ cận, mà đêm qua họ đã thanh lý gần xong rồi.
Mấy khu căn nhà phụ cận đã được thanh lý xong, phần lớn binh lính cùng dân chạy nạn rải rác chạy theo đang cứ trú tại sân thể dục của trường học lớn nhất nơi này.
Bây giờ trời đã bắt đầu trở nên lạnh giá, ưu tiên dọn dẹp ra các khu dân cư để thu xếp cho những người này mới là trọng yếu nhất.
Sáng sớm hôm nay, trừ một bộ phận lưu thủ ở trường học phụ cận duy trì an toàn cho người dân, gần như toàn bộ lực lượng quân đội đề bắt đầu đến từng hộ thanh lý sạch tang thi, mà nơi được thanh lý đầu tiên chính là khu biệt thự này.
Nhìn xe bọc thép chạy vào tiểu khu cùng với bội đội mang vác súng ống bên trong, Hạ Tử Trọng kéo kéo khóe miệng:
“Phỏng chừng lập tức sẽ có người tới.”
Phương Hách hơi kinh ngạc:
“Nhanh như vậy?”
Chú thích:
Nhẫn đôi nam
Lối chữ triện
Xe bọc thép

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét