7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 14

Hôm qua nàng beta nhà t gửi qua, hôm nay ta up 2 chương truyện TLĐBOHĐ cùng với 2 chương truyện ĐXNG nhá!! k để dư lại, phương châm nhà t, có là đăng hết nhá, nên không có dự trữ~^^~

Chương 14: Nướng cá ngoài trời

caNuong
Lúc trước ở Đại Yến, Lâm Thục Ý cũng thường đi câu cá, nhưng không phải bởi vì cậu thích, mà do ân sư của cậu – thừa tướng đại nhân, cực kỳ yêu thích thú vui này.

Ân sư thường nói, câu cá giúp người ta tu tâm dưỡng tánh, nếu như trong lòng cảm thấy không thể bình tĩnh được, liền đi câu cá, chỉ cần ngồi một chỗ, chờ cá mắc câu, chờ rồi lại chờ… tâm sẽ dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Thục Ý từng thử, nhưng đáng tiếc là không thể đạt được cảnh giới như ân sư từng nói, mà cả đời cậu cũng không thể đạt tới cảnh giới đó, nếu như có thể nước chảy bèo trôi, cậu cũng không đến nỗi chết thảm.
Ân sư có nói, nghèo chỉ lo được thân mình, thành công phải biết cứu tế thiên hạ, nhưng đáng tiếc, cậu không cứu tế được thiên hạ, cũng không lo được cho bản thân mình, thời điểm cậu chết không hề nghĩ tới, nếu ân sư biết được, hẳn sẽ rất đau lòng.
Cậu sống lại tại nơi xa lạ này, về sau chính là không bao giờ nhìn thấy ân sư được nữa, Lâm Thục Ý nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên mở mắt.
Thẩm Phục hết hồn.
Lâm Thục Ý nhìn gương mặt chỉ cách mình có một tấc*, cũng đen mặt.
1 tất = 1dm = 10cm
“Đang làm gì vậy?”
Thẩm Phục lườm cậu một cái, duỗi tay qua cầm sợi dây an toàn bên thắt lưng cậu, mới nói:
“Thắt dây an toàn cho cậu chứ làm gì! Cậu cứ thế mà ngủ, cũng chẳng thèm thắt dây an toàn vào.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm một sợi dây màu đen, “Ba” một tiếng, Lâm Thục Ý liền cảm thấy cậu không thể động đậy, đang muốn kháng nghị, bỗng thấy Thẩm Phục cũng đem chính mình khóa lại, mới bất giác ngậm miệng, xem ra đây là việc không thể không làm.
Lâm Thục Ý chỉ mới đi qua xe cộ công cộng, loại xe này vẫn là lần đầu lên.
Ông Khang nói chỗ câu cá có chút xa, phải ngồi vài tuyến xe buýt, lại không biết Thẩm Phục từ nơi nào lấy ra một chiếc xe không mới lắm, Thẩm Phục nói là mượn của bạn bè, cụ thể là loại bạn gì Lâm Thục Ý cũng không hỏi.
Ông Khang ngược lại rất tò mò việc Thẩm Phục biết lái xe, Thẩm Phục bị hỏi như thế mới lôi bằng lái xe trong bóp tiền ra:
“Cháu lấy được bằng lái xe lâu rồi!”
Lâm Thục Ý cũng không quá chú ý cái bằng lái này, bất quá cậu lại chú ý tới tấm hình bên cạnh, có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm, nhưng không đợi cậu xem xong, Thẩm Phục đã đem bóp đóng lại, cho vào túi.
Lâm Thục Ý hơi nghi hoặc, lúc cậu giúp Thẩm Phục thay quần áo, hình như chưa từng thấy qua cái bóp này??
“Nè! Hoàn hồn đi, ông hỏi cậu mang theo đủ đồ chưa? Cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Lâm Thục Ý phục hồi tinh thần, gật gật đầu.
Thẩm Phục quay đầu nói với ông Khang chuyện gì đó, ông Khang mới mở cửa xe ngồi vào.
“Thật không ngờ Tiểu Phục lại biết lái xe nha, lần này quả thực thoải mái hơn rồi.”
Thẩm Phục cười cười, nói:
“Ông thắt dây an toàn vào, chúng ta xuất phát thôi.”
Ông Khang  đem dây an toàn thắt chặt, ba người liền xuất phát.
Thẩm Phục vốn không biết đường, bất quá tốt xấu gì cũng có hệ thống định vị, ông Khang nói ra một cái địa chỉ, Thẩm Phục nhập vào máy, rồi theo hướng dẫn kia mà thẳng tiến, dọc theo đường đi, Lâm Thục Ý đều nhìn chằm chằm cái máy hướng dẫn, nhìn đến mức Thẩm Phục không biết cậu đang có ý đồ gì.
“Cậu muốn học lái xe sao?” Thẩm Phục hỏi.
“Hử?”
“Nếu cậu muốn học, cứ nói, tôi có thể dạy cho cậu.”
 “Học cái đó để làm gì?” Biểu tình Lâm Thục Ý không có chút gì gọi là hứng thú, nói.
Thẩm Phục vừa bực mình vừa buồn cười, đã không muốn học thế cậu nhìn chằm chằm nó làm cái chi?
 “Học xong có thể tự mình đi chơi, muốn ăn món gì đều không cần quan tâm chỗ đó có xe buýt hoặc taxi có thể vào được hay không, rất tiện lợi!”
Ánh mắt Lâm Thục Ý sáng lên.
“A! Muốn học!!”
… Thẩm Phục cảm thấy chính mình quả thực đã mò ra được điểm yếu của Lâm Thục Ý.
Chạy đến nơi, Thẩm Phục xuống xe, nhìn một vòng, cảm thấy nơi này thật sự là chỗ tốt.
Yên tĩnh hẻo lánh, phong cảnh rất đẹp.
Ông Khang cười híp mắt, mở cửa sau bước xuống, đi đến bên cạnh Thẩm Phục
 “Thế nào? Rất tuyệt phải không? Nếu không phải dân ở đây, cháu không tài nào biết được đâu!”
Phía trước là một hồ nước trong suốt, cũng không phải là hồ đọng, sóng nước luân chuyển, dưới ánh mặt trời tán thành những chùm ánh sáng muôn màu phá lệ xinh đẹp, dọc theo bờ hồ là một hàng cây liễu hoang, vừa vặn có thể che nắng, phía sau có một bãi đất trống lớn, hắn có thể lấy dụng cụ ra dựng lều, đừng nói câu cá, ở đây cắm trại cũng không thành vấn đề.
“Dạ, rất đẹp!”
Câu này cũng không phải Thẩm Phục nói, hắn quay đầu lại nhìn, Lâm Thục Ý cũng vừa mở cửa xe đi xuống, bàn tay khép lại để giữa trán, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, dường như đang nghĩ tới chuyện vui.
Hai tay Thẩm Phục ôm trước ngực, trong phút chốc cảm thán, cậu nhóc kia sao có thể đẹp như vậy, sắp so được với hắn rồi nha~~~. [Beta: anh tự luyến vừa vừa thôi anh ơi!]
Trong lúc hai người bọn ngắm cảnh, ông Khang vội vàng chạy tới bên cạnh xe, chuẩn bị khuân đồ ra ngoài. [Edit: Em Ý là ngắm cảnh, còn ông Phục là ngắm ẻm thì đúng hơn!!]
Vốn dự định ban đầu chỉ đơn thuần đi câu cá, kết quả Thẩm Phục nghe ông Khang nói cảnh sắc nơi này cũng khá đẹp, lại có chỗ trống, liền thẳng thắn mang theo lều bạt, chuẩn bị nấu cơm dã ngoại tại đây.
Thấy ông Khang bắt đầu khuân đồ, Thẩm Phục liền nhanh chân chạy đến hỗ trợ, lều bạt vốn không nặng, bất quá một người đẩy lên thì có chút phiền phức, hắn tính gọi Lâm Thục Ý nhưng Lâm Thục Ý đã đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào.
“Cái này làm sao?”
Thẩm Phục giải thích cách dựng, Lâm Thục Ý liền dựa theo phương pháp của hắn đem một đầu lều bạt phía bên kia dựng lên.
Ông Khang mở dụng cụ lấy cần câu cá, nhìn qua bên này, cười híp mắt nói:
 “Người trẻ tuổi chính là nên chơi nhiều một chút.”
Bọn họ ăn sáng xong mới khởi hành, bây giờ cũng còn sớm, sức mạnh mười phần, đã đem lều bạt dựng xong xuôi, một đoàn ba người ngồi dưới gốc cây liễu bắt đầu câu cá.
Lâm Thục Ý móc mồi, rồi quăng câu, sau đó mắt nhìn chằm chằm miếng phao nổi trên mặt nước.
Thẩm Phục mím môi, thầm nghĩ, thoạt nhìn rất đúng tư thế nha~~.
Ông Khang chọn vị trí khá xa hai người Lâm Thục Ý, có lẽ sợ bọn họ không kiên nhẫn, ngồi nói chuyện ồn ào ảnh hưởng đến việc câu cá của ông.
Ai ngờ chỉ trong chốc lát, miếng phao của Lâm Thục Ý liền chìm xuống, Lâm Thục Ý không chút hoang mang, đứng dậy, vừa thu vừa kéo dây câu nhịp nhàng rồi đem cá nâng lên, cá cũng không lớn lắm, chỉ bằng bàn tay của Lâm Thục Ý, bất quá bởi vì là người đầu tiên câu được, Lâm Thục Ý trên mặt cũng có chút ý cười.
Thẩm Phục sững sờ, nhìn dáng dấp Lâm Thục Ý chẳng những là có tư thế, mà còn có chút kỹ thuật nữa nha~~ [Beta: anh nói đơn thuần vậy thôi à ta đọc ta cũng nghĩ bậy cho được, hai yaa]
Trong chốc lát Thẩm Phục bên này cũng câu được một con cá.
Hai người như ganh đua nhau, cứ ngươi một con là ta phải một con, ông Khang ngồi ở phía xa, nhìn bọn họ như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Thằng nhóc Tiểu Phục thoạt nhìn thành thục, ổn trọng, làm sao mà mỗi khi đối mặt với Tiểu Ý, cũng trẻ con như vậy cơ chứ?
Tính cách của hai đứa trẻ này không giống anh em cho lắm, mà nếu là anh em họ thì càng không được như vậy.
Đến khi mặt trời bắt đầu lên cao, thùng nước sau lưng hai người cũng chậm rãi đầy cá.
Cuối cùng thùng của ông Khang là ít cá nhất, bất quá tuy cá ông không nhiều nhưng lại khá lớn, con lớn nhất cũng được năm sáu cân*.
1 cân = 10 lượng = 500 g = nửa kg (thời cổ: 1 cân = 16 lượng)
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng đem cá bên trong thùng đếm đến đếm đi, đều là mười hai con, sau đó liền thả cá nhỏ trở lại hồ, đếm thêm lần nữa, Thẩm Phục còn chín con, Lâm Thục Ý chỉ còn lại tám con.
“Hôm nay thời tiết thật tốt, không bằng chúng ta nướng cá ăn đi, không ăn lương khô nữa, ở đây đã có sẵn cá  rồi nè!”
Thẩm Phục đẩy đẩy kính râm, đề nghị.
Lâm Thục Ý nghiêng đầu:
“Không có gì hết làm sao nướng?”
Ông Khang xách theo thùng lại gần nói:
“Tiểu Phục suy nghĩ thật chu đáo, mang giúp ông cái thùng, ông có đem theo dao cùng lưới sắt, bên kia không phải đầy đá cuội sao, chúng ta làm giá ở nơi đó thì nướng rất tiện.”
Thật vất vả mới được đi chơi, dĩ nhiên ai cũng muốn chơi tận hứng, vừa nghe nói có thể tự mình nướng cá, Lâm Thục Ý lập tức tỉnh táo lại.
Ông Khang đem cá đi giết, đánh vảy, mổ bụng rồi rửa sạch, Thẩm Phục phụ trách chồng đá cuội tạo giá, nhóm lửa, bên kia có một cánh rừng, tự nhiên sẽ có cành khô, chỉ cần gom một bó nhỏ lúc nhóm lửa cũng rất ít khói.
Rừng cây cách nơi câu cá hơi xa, Lâm Thục Ý thấy Thẩm Phục vội vàng chạy về phía rừng, sau đó ôm một bó củi lớn về, cuối cùng cũng nhóm lửa xong.
Lửa quá lớn sẽ không thích hợp nướng cá, trước hết đem củi đốt một lúc, còn dư lại than hồng mới đem lưới sắt đặt lên mấy chồng đá đã xếp sẵn, rồi để cá lên nướng.
Cá dùng muối cùng gừng đã băm nhuyễn ướp qua, tại trên bụng cá còn khứa vài nhát dao cho thấm, lúc đem nướng, hương vị xông vào mũi thơm ngào ngạt.
Thẩm Phục chỉ nhóm lửa chứ không nướng cá, cho nên việc nướng cá liền để cho Lâm Thục Ý làm, hắn về lều bạt ở gần đó, dự tính ngủ một chút.
Cá câu được đều là cá sinh trưởng tự nhiên, chất thịt mềm mại, lúc nướng không thích hợp lật nhiều, sẽ đem thịt cá làm nát, Lâm Thục Ý liền quét lên mặt lưới nhiều dầu, bảo đảm khi nướng cá sẽ chín đều, thơm ngọt, đặc biệt khi lật trở cũng không bị dính.
Bởi vì là cá nướng, cho nên cá phải là loại có trọng lượng vừa phải, lúc nướng mới không tốn quá nhiều thời gian.
Bước cuối cùng, quét chút gia vị cùng bột ớt lên bề mặt cá nướng, ông Khang ở bên cạnh thấy vậy liền nói:
 “Tiểu Ý, không phải con ăn cay không được ư? Quét bột ớt vài con thôi.”
“Dạ, không sao đâu ông.”
Lâm Thục Ý mỗi lần ăn đều cảm thấy phần của người khác ngon hơn, thế thì ngay từ đầu liền làm giống nhau luôn đi!
Nướng xong, Lâm Thục Ý đứng dậy đi gọi Thẩm Phục.
Thẩm Phục nằm ở trong lều, một tay gác lên trán, thật giống như đang ngủ.
Lâm Thục Ý đã sớm nhìn kỹ tướng mạo của Thẩm Phục, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị kinh diễm, nếu chỉ nói riêng khuôn mặt này của Thẩm Phục, so với mấy diễn viên nổi tiếng trên ti vi có hơn chứ không kém. [Beta: ta thấy hai người nên dắt nhau đi chỗ khác chơi đi! Khen qua khen lại làm đứa xấu xí như ta phi thường tủi thân a~]
Lều bạt đối với Thẩm Phục mà nói có chút chật chội, Thẩm Phục nằm ngang trong lều, một chân phải cong lên.
Lâm Thục Ý đá nhẹ Thẩm Phục.
“Dậy đi! Ăn cá nè!”
Lông mi dày khẽ rung lên, cuối cùng chậm rãi mở ra, nhìn thấy Lâm Thục Ý, xì xì một chút nở nụ cười.
Mặt Lâm Thục Ý lập tức đen lại.
“Cười cái gì mà cười?”
Thẩm Phục lười biếng đứng dậy, đối diện với Lâm Thục Ý, vươn tay muốn bính mặt Lâm Thục Ý, cậu liền ngửa đầu ra sau, lại bị Thẩm Phục lập tức đè lại.
“Đừng nhúc nhích! Cậu thành mèo hoa rồi đây này!”
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào hai má Lâm Thục Ý, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn, người trước mặt khóe môi cong lên, ý cười nghiêng nghiêng. [Beta: bớ người ta, có kẻ lợi dụng ăn đậu hũ kìa!!!]
Lâm Thục Ý không hiểu làm sao tim bỗng dưng đập mạnh ‘thình thịch’, sau đó hai tai không thể khống chế mà đỏ bừng lên.
“Để tôi đi rửa.”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu, quay người chạy tới bờ hồ.
Tay Thẩm Phục bất động giữa không trung, trong lòng không ngừng thắc mắc, vì cớ gì, đang yên đang lành Lâm Thục Ý tự dưng lại xấu hổ?
Ăn xong cá nướng, ông Khang lại đi câu một hồi nữa, Thẩm Phục bèn ngồi bên cạnh bồi chuyện.
Lâm Thục Ý chui vào lều, nhắm mắt ngủ, cá gì cũng không muốn câu.
Đến lúc mặt trời ngã về Tây, ba người mới thu dọn đồ đạc trở về.
— Hết chương 14 —
Chú thích:
Liều bạt
Hồ mà e Ý đi câu cá

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét