7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 15

Chương 15: Đậu hủ thối

DauHuChien2
Sau hôm đi câu cá, ông Khang đã vui vẻ trở lại, thỉnh thoảng còn cùng hai người Lâm Thục Ý nói đùa, cũng không quá để tâm việc người khác hỏi thăm về con trai ông.

Lâm Thục Ý tự cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Đương nhiên trong chuyện này, Thẩm Phục có công rất lớn.
Mặc dù Lâm Thục Ý luôn rất kiên nhẫn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhưng bản thân cậu không biết cách nói chuyện hài hước, mà Thẩm Phục thì khác, hắn chỉ cần mở mồm là dỗ ông Khang cười đến không ngậm miệng được.
Bất quá Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy, người phụ nữ kia quả thật nói không sai, con trai cùng cháu ông Khang đều rất quá đáng, bỏ ông một mình nơi này, không thèm đến thăm cũng không gọi một cuộc điện thoại, thật không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào!!!
Bản thân Lâm Thục Ý cũng không có tư cách gì mà đứng ra nói này nói nọ, dù sao đó cũng là con cháu của ông, mỗi lần nhắc đến Tiếu Tiếu, ông Khang luôn mang nét mặt cưng chiều cùng nhớ thương sâu đậm.
Ngay khi Lâm Thục Ý cảm thấy bọn họ không đến đây cũng tốt thì bọn họ lại xuất hiện.
Lúc đó, ông Khang đi chợ để lấy thịt, Thẩm Phục ngồi vắt chân trên ghế nói chuyện cùng Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy có hai người đi vào.
Sở dĩ có thể xác định đây là con trai của ông Khang, bởi vì người đàn ông trung niên đi phía trước cùng ông Khang thật sự quá giống nhau, chỉ cần nhìn hắn liền có thể biết được bộ dáng lúc trẻ của ông Khang như thế nào.
Người đàn ông này nhìn thấy bọn họ hình như có chút giật mình, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, lại bước ra ngoài nhìn tên quán, thấy đúng là ‘Tiệm cơm Tây Tần’ mới quay trở vào.
Ban đầu do Thẩm Phục ngồi nói chuyện với Lâm Thục Ý mà quay lưng ra cửa, thấy cậu nhìn ra ngoài, cũng nghiêng đầu nhìn sang.
“Mấy người là ai vậy?”
Lời này dĩ nhiên không phải là Thẩm Phục nói, mà là người thanh niên đi phía sau người đàn ông trung niên nói, dường như tuổi cũng không lớn, bộ dáng khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, sau đó lại hỏi :
 “Ông nội tôi đâu?”
Thẩm Phục cũng vừa đoán được thân phận người đến, bèn đứng dậy kéo ghế ra mời họ ngồi, cười híp mắt nói:
 “Ông đi lấy thịt sắp về rồi, hai người ngồi chờ chút.”
Người thanh niên liền đặt mông ngồi lên cái ghế Thẩm Phục vừa đưa, oán giận nói với người đàn ông trung niên:
“Nóng chết con rồi, ông cũng thật là, đang yên đang lành tự dưng cáu kỉnh, buộc chúng ta phải lặn lội đường xa đến đây tìm, lại còn làm con phải hoãn chuyến du lịch với đám bạn nữa.”
Người đàn ông trung niên không biết nhớ đến cái gì, sắc mặt đen lại, trừng mắt với người thanh niên, nói:
 “Im đi!”
Quan sát bốn phía xung quanh, không biết tìm thứ gì, sau đó dáng vẻ áy náy hỏi Thẩm Phục:
 “Có thể cho chú xin chút nước được không?”
Thẩm Phục xoay người vào bếp lấy hai ly nước lọc, người đàn ông trung niên cầm lấy đặt trước mặt người thanh niên rồi nói :
 “Uống đi, chờ gặp ông không được phép nói bậy bạ.”
Người thanh niên đảo mắt, không biết có nghe lọt tai lời người kia nói hay không, cầm lấy ly nước uống một ngụm liền kêu la:
“Nóng quá đi! Không có nước đá hả?” Câu sau là hỏi Thẩm Phục.
Lâm Thục Ý nhìn thấy Thẩm Phục bất động thanh sắc, nhíu nhíu mày, cuối cùng đáp
“Thật xin lỗi, không có.”
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục trao đổi ánh mắt, rõ ràng nhìn ra được hai người kia là vì lần trước ông Khang đột nhiên trở về mà đến.
Sự việc đã qua nhiều ngày như vậy mà bây giờ họ mới tới, có xin lỗi cũng là quá muộn đi.
Đang nghĩ ngợi, ông Khang đã trở lại, mang theo một túi thịt lớn, Thẩm Phục vội vã bước đến cầm giúp, ông vẫn chưa chú ý tới việc trong quán có thêm hai người, vừa đi vừa nói:
 “Thịt này hôm nay mới giết, Tiểu Tống giữ cho ông một khối lớn luôn, còn rất tươi ngon nha… Hôm nay ông có gặp con gái của Tiểu Tống, lúc nhắc tới Tiểu Phục, đứa bé đó còn đỏ mặt… “
“Ông!”
Thẩm Phục kêu một tiếng, lúc này ông Khang mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đang ngồi, động tác cứng đờ, sau đó chà xát tay.
 “Kiến Quốc? Tiếu Tiếu? Sao hai con lại đến đây?”
Trên mặt hình như cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ.
Lúc này, người đàn ông trung niên mới đứng lên, nhìn ông Khang, kêu một tiếng:
 “Ba.”
Dương Tiếu cũng đứng lên, bị Dương Kiến Quốc nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ kêu một tiếng:
“Ông.”
Nụ cười trên mặt ông Khang cũng chậm rãi biến mất.
Lâm Thục Ý đứng ở bên trong nhìn ba người phía ngoài, Thẩm Phục xốc mành tiến vào, kéo tay Lâm Thục Ý đi ra.
 “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
Lâm Thục Ý đang muốn hỏi đi ra ngoài để làm gì, nhưng nhìn ba người kia hình như có chuyện muốn làm rõ, bọn họ cũng nên tránh mặt một chút.
Trong quán lúc này cũng không có ai, Lâm Thục Ý liền cởi tạp dề bỏ xuống, cùng Thẩm Phục đi ra khỏi bếp, tới trước mặt ông Khang, Lâm Thục Ý  nhẹ vỗ vai ông nói:
 “Ông, tụi con ra ngoài một lát.”
Ông Khang biết ý của hai người bọn họ, cũng gật đầu, không hề nói thêm gì.
Thẩm Phục đi trước, Lâm Thục Ý theo sau, hai người một trước một sau ra cửa, lúc xuất môn còn nghe được tiếng Dương Tiếu hỏi ông Khang:
 “Ông nội, hai người kia là ai? Nhân viên phục vụ à? Lần trước con đến còn không có thấy mà…”
Lâm Thục Ý làm ở tiệm cơm Tây Tần cũng đã ba, bốn tháng, có thể thấy đã bao lâu rồi bọn họ không có tới đây.
“Đi đâu?”
Thẩm Phục vừa ra đến cửa liền quay đầu hỏi Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý có chút mê man nhìn xung quanh, không đáp  nửa lời, thật ra cậu cũng chẳng biết đi chỗ nào.
Thẩm Phục thở dài:
 “Cậu sống ở nơi này lâu như thế mà vẫn không rành bằng tôi nữa, thôi, anh đây dẫn cậu đi dạo vậy.”
Lâm Thục Ý trong đầu đang bận suy nghĩ, cũng không mấy để ý tiếng ‘anh đây’ của Thẩm Phục.
“Đi chỗ nào?”
“Vốn muốn dẫn cậu đi phố ẩm thực, nhưng mà lúc này phố ẩm thực còn chưa mở cửa, hơn nữa chắc cũng không đủ thời gian, lần sau đi, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi đến đó.”
Nghe đến có đồ ăn, sắc mặt Lâm Thục Ý mới tốt lên một chút.
“Vậy bây giờ đi đâu?”
Thẩm Phục hai tay đút túi, mắt nhìn chung quanh một chút.
 “Hiện tại cũng chỉ có thể tùy tiện đi dạo thôi.”
Tuy nói là tùy tiện đi dạo, nhưng bởi vì Lâm Thục Ý chỉ khi nào nhìn thấy mỹ thực mới chữa trị được thuộc tính, Thẩm Phục bèn dẫn cậu đi đến những nơi có bán đồ ăn ngon, chỉ mới đi dạo một chút, tay Lâm Thục Ý đã cầm không ít món.
Trên mặt Lâm Thục Ý rốt cục đã có chút ý cười, không biết tại sao, Thẩm Phục cảm thấy ông Khang trong lòng Lâm Thục Ý đặc biệt trọng yếu, quả thật giống như ông là thân nhân duy nhất của cậu vậy.
Đi một hồi, hai người tính toán chuyện ở nhà ông Khang hẳn cũng đã nói xong rồi, bèn quay trở về, nhưng chưa được hai bước, Lâm Thục Ý liền dừng lại, nhăn nhăn lông mày.
Thẩm Phục quay qua, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lâm Thục Ý đưa tay bưng kín mũi, nói:
 “Mùi gì vậy? Thật là thúi quá đi!”
Thẩm Phục khịt khịt mũi, một mùi thui thúi quen thuộc liền phả vào mặt, Thẩm Phục cũng không nhịn được thay đổi nét mặt.
“Đậu hủ thối, cậu chưa từng ăn sao?”
Lâm Thục Ý lắc lắc đầu, kỳ thực cũng không hề nghe rõ Thẩm Phục đang nói cái gì.
Thẩm Phục bị mùi thúi làm cho không kịp cảm thán tại sao ngay cả món này Lâm Thục Ý cũng không biết, đang chuẩn bị rời đi, con ngươi bỗng nhiên đảo một vòng, kéo Lâm Thục Ý lại.
“Ăn rất ngon nha, cậu muốn ăn thử không?”
Lâm Thục Ý quyết đoán lắc đầu, bóp mũi lại, ánh mắt nhìn Thẩm Phục trở nên hung tợn, tựa hồ muốn nói, đồ thúi như thế sao có thể ăn ngon.
Thẩm Phục nở nụ cười
“Thật sự rất ngon.”
Món này thật sự rất đặc biệt, thích là thích mê mệt, ăn rồi sẽ không dừng được, còn nếu không thích thì chỉ cần ngửi thấy mùi liền muốn ói, nhưng bản thân Thẩm Phục cảm thấy đậu hủ thối thật sự không tệ, bất quá mùi hương thì không dám khen tặng.
Vừa tha vừa kéo Lâm Thục Ý đến cái quán nhỏ đang chật ních người phía trước, mùi thúi càng ngày càng nồng nặc, Lâm Thục Ý bị hun đến mức muốn xỉu, toan quay đầu bước đi.
Ngược lại, Thẩm Phục đã khá quen mùi, một tay đút túi quần, một tay chỉ vào đoàn người phía trước đang vây quanh cái quán nhỏ.
“Cậu thật sự không ăn à, cậu xem đi, phía trước có nhiều người xếp hàng như vậy, tôi làm sao lừa cậu được?”
Lâm Thục Ý vừa nhấc chân định đi về, nghe vậy liền chịu không được, rốt cục vẫn thu chân lại.
Cái quán nhỏ kia thật sự rất đông khách, người thì liên tục kêu la.
Cứ mỗi khi đụng đến mỹ thực, vẻ mặt do do dự dự của Lâm Thục Ý luôn chọc Thẩm Phục cười ra tiếng, hắn cười đến mắt cong lên, làm những người xung quanh cũng nhìn sang, Lâm Thục Ý còn tưởng rằng Thẩm Phục đang đùa cậu, bèn hung hăng liếc hắn một cái, quay người muốn đi.
Ai ngờ Thẩm Phục đã bước tới quán, lớn tiếng gọi.
“Ông chủ, cho tôi hai phần, một phần không cay.”
Thanh âm Thẩm Phục từ tính êm tai, vốn dĩ không ai chú ý tới hắn đều xoay người nhìn sang, lấy làm kinh diễm.
Lớn lên đẹp trai như vậy, sẽ không phải là minh tinh đi, nhưng mà minh tinh cư nhiên cũng đi ăn đậu hủ thối hay sao?
Xét thấy Thẩm Phục quá mức đẹp trai, bà chủ liền bán trước cho hắn hai phần, cũng không thấy ai dị nghị gì, Thẩm Phục cười híp mắt cầm lấy, sau đó đem phần không cay đưa cho Lâm Thục Ý
 “Nếm thử đi, tôi thật sự không có lừa cậu.”
Lúc này, mọi người mới phát hiện hóa ra suất ca này không chỉ đi một mình, còn có một… suất ca khác kìa!
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ đàn phân, cổ nhân thành bất khi ta.[???? ai biết câu này chỉ ta với]
Lâm Thục Ý hoài nghi nhìn vật thể màu nâu đen trong đĩa, trên mặt rưới sốt tương sềnh sệch, còn rắc  thêm chút ngò xanh, cắm vào mấy cây tăm, ngửi ngửi tựa hồ hơi thơm thơm.
Thẩm Phục buồn cười, tay cầm tăm, xiên một khối trong đĩa của Lâm Thục Ý, đút vào miệng mình, sau đó nheo mắt lại.
“Ăn rất ngon, cũng không có độc, cậu không cần bày ra cái bộ mặt thận trọng đó đâu.”
Lâm Thục Ý lúc này mới nếm thử.
Rất thơm, mùi này cùng mùi khi nãy cậu ngửi ở phía xa hoàn toàn khác nhau.
Cùng là đậu hủ, nhưng chế biến như thế này ăn ngon hơn nhiều, phần sốt tương trên mặt mới mẻ đậm vị, phối hợp hương vị đặc biệt của ngò rí, ngon lại không ngán, làm Lâm Thục Ý thích đến híp mắt lại, xiên hai ba cái liền đưa đĩa không cho Thẩm Phục
“Còn muốn ăn nữa.”
Thẩm Phục sững sờ, sau đó bắt đầu cười không ngừng, không nhịn được đưa tay xoa đầu Lâm Thục Ý.
“Cậu  sao dễ dụ như vậy chứ!”
Lâm Thục Ý triệt để đen mặt.
Hai người chậm rãi trở về, thầm nghĩ ông Khang đã nói chuyện xong, ai ngờ lúc đến nơi hai người kia vẫn còn ở đấy, xem tư thế kia hình như đang cãi vã kịch liệt, Lâm Thục Ý nhanh chân chạy lại.
“… Ba…”
“Đừng nói nữa! Ba không bao giờ đồng ý!”
“Ông!”
“Làm sao vậy?”
Lâm Thục Ý vụt nhanh đến trước mặt ông Khang, nhìn về phía hai người có vẻ kích động kia.
Dương Tiếu hình như đang nổi nóng, nhìn thấy Lâm Thục Ý hành động như vậy thì càng thêm tức giận, liền sấn tới đẩy cậu, nhưng bị một người khác kịp thời chụp tay ngăn lại, quay đầu nhìn qua, Thẩm Phục đứng ở phía sau, nhìn hắn tự tiếu phi tiếu.
“Nói thôi là được rồi, động tay động chân làm gì?”
Dáng người Dương Tiếu so với Thẩm Phục chỉ thấp hơn một chút, bị Thẩm Phục chụp lấy tay liền muốn rút về, giãy giụa hai lần thì phát hiện rõ ràng lực nắm cổ tay hắn không lớn, nhưng làm sao cũng không thoát được, liền cuống lên.
“Mày muốn làm gì? Mau buông tay!”
Người đàn ông cũng có chút nóng nảy, nhìn Thẩm Phục nói thẳng.
“Cậu định làm cái gì, buông nó ra rồi nói.”
Thẩm Phục liền thả tay ra, cũng không phải vì câu nói kia của Dương Kiến Quốc, mà là vì ánh mắt lo lắng của ông Khang.
Thẩm Phục buông Dương Tiếu ra, Dương Tiếu lại như bị chọc điên, nhào vào đánh Thẩm Phục, lại bị Dương Kiến Quốc ngăn cản, dù sao hắn cũng là người đã ra xã hội, va chạm nhiều, tự nhiên nhìn ra được, so với cha hắn cùng cậu trai kia, thì người đứng trước mặt này mới khó đối phó.
“Đừng làm rộn nữa!”
Ông Khang đột nhiên lớn tiếng nói, nhìn con trai cùng cháu của mình, phút chốc ông như già đi mấy tuổi.
“Kiến Quốc, con mang theo Tiếu Tiếu trở về đi, ba nói rồi, ba sẽ không đồng ý.”
Dương Kiến Quốc sắc mặt nhăn lại, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng quyết định ngậm miệng.
Ngược lại, Dương Tiếu nổi giận gầm lên một tiếng.
“Không biết ông giữ lại căn phòng rách nát kia có ích lợi gì, chúng tôi cũng không phải không lo cho ông, mẹ tôi nói ông đã…”
Ông Khang sắc mặt liền thay đổi, Dương Kiến Quốc rốt cục cũng kéo Dương Tiếu đi, mở miệng.
“Được rồi, đi thôi.”
Trước khi đi, còn quay đầu lại, nói với ông Khang.
“Ba, xin lỗi, sau này con sẽ không nói nữa, con đi đây.”
Dương Tiếu còn không hết hi vọng muốn quay lại, bị Dương Kiến Quốc ngăn cản, xềnh xệch lôi đi.
Mãi đến tận lúc hai người kia khuất bóng, Lâm Thục Ý mới quay sang nhìn ông Khang bên cạnh, không biết vì chuyện gì, mà con trai ông lại cư xử như vậy, tuy không dám động thủ với ông Khang, chỉ là Lâm Thục Ý không biết, đến cùng là bởi vì cái gì, mới thành như vậy.
Hai người kia đã đi xa rồi, ông Khang lập tức ngồi xuống, lấy tay dụi mắt, âm thanh khàn khàn.
“Nhà ông, ông sẽ không bán!”
Thẩm Phục cũng đi lên trước, ngồi bên cạnh ông Khang, không cần nói gì, hiện tại ông Khang chỉ cần có người nghe ông nói là tốt rồi.
[Ở đâu cũng thấy cực phẩm cả!!!]
— Hết chương 15 —
Chú thích:
Thêm mấy tấm hình đậu hủ thối nè, cái tấm màu đen đen là giống  e Ý hình dung món này nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét