7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 9

Chương 9: Cá nướng than hoa

caNuongThan1
Việc  Lâm Thục Ý hối hận nhất chính là đem nam nhân này cứu về.

Đến bây giờ cậu mới biết được, trên đời này có loại người như thế.[Beta : *gật đầu* đúng đúng]
Vết thương trên người Thẩm Phục thoạt nhìn rất nặng, nhưng chỉ là những vết bầm tím hù người mà thôi, trên thực tế chỉ cần vài ngày là khỏe lại, tuy rằng còn có chút đau, nhưng không có gì đáng kể, ấy thế mà chỉ cần Lâm Thục Ý nhắc đến việc rời đi, hắn ta liền lập tức nằm vật xuống, bảo rằng nơi này đau, nơi kia cũng đau, tuy Lâm Thục Ý biết hắn ta giả bộ, nhưng cậu vẫn không có biện pháp gì.
Tú tài gặp quân binh, có lý mà nói không lại, cảm giác bây giờ của cậu chính là, rất bất lực.
Chỉ sau hai ngày, Lâm Thục Ý liền học được một loại kỹ năng, đó chính là không thèm nhìn tới Thẩm Phục, coi hắn ta như là không khí, Lâm Thục Ý mới không cảm thấy ngứa răng mà muốn nhào vô cắn hắn ta.
Vết thương của Thẩm Phục tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng hai ngày đầu hơi động một chút liền đau đến méo mặt, cho nên, tuy rằng phần lớn biểu hiện của Thẩm Phục là giả dối nhưng Lâm Thục Ý lại không thể đem hắn ta ném ra ngoài.
Lâm Thục Ý không biết những vết thương của Thẩm Phục từ đâu mà có, Thẩm Phục cũng không đề cập tới, nhưng xem kỹ những vết thương đó có thể thấy rõ đối phương xuống tay rất độc ác, vậy nên cậu càng cảm thấy Thẩm Phục không phải là người tốt.
Lâm Thục Ý với cái thế giới này cũng coi như là có chút hiểu biết, nếu là người tốt, sao có thể vô duyên vô cớ bị người khác đánh thành cái bộ dạng như vậy?
Như thường lệ, lúc ra tiệm Lâm Thục Ý đem Thẩm Phục khóa lại trong phòng, Thẩm Phục đối với việc này cũng không có ý kiến, hướng Lâm Thục Ý vừa cười cười vừa phất tay, sau đó liền nằm xuống ghế sô pha ngán ngẩm xem tivi, vật nhỏ này cũng thật vô vị mà, trong nhà đến máy vi tính cũng không có, aizz, những ngày này sao mà sống qua nổi?
Lâm Thục Ý hai ngày nay tâm tình rất buồn bực, đến ông Khang cũng nhìn ra, còn tưởng bệnh cậu còn chưa khỏi hẳn, hỏi cậu có muốn về nghỉ hay không.
“Dạ, không sao ạ, chính là…”
Lâm Thục Ý nhớ tới bộ dáng Thẩm Phục nhếch miệng tỏ vẻ muốn ăn đòn, khẽ cắn răng
“Chính là nhìn thấy thứ đáng ghét mà thôi.”
Ông Khang cảm thấy hơi buồn cười, Lâm Thục Ý ở trước mặt ông luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tức giận đến nhe răng trợn mắt như thế ngược lại làm cho cậu có dáng vẻ đáng nên có ở độ tuổi này, vậy nên ông liền nghĩ bất kể thứ gì có thể làm cho Lâm Thục Ý sinh khí, tóm lại cũng là chuyện tốt.
Tức thì tức, Lâm Thục Ý vẫn một ngày ba bữa mang cơm đầy đủ cho Thẩm Phục, bất quá lần nào cũng là mì thịt thanh đạm, Thẩm Phục lúc mới đầu còn thích ăn, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy liền không nhịn được chua răng.
 “Lại là mì này nữa! Tôi ăn muốn ói luôn rồi!”
Tuy rằng mì rất ngon, thế nhưng ăn liên tục một ngày ba bữa mà ăn trong mấy ngày như vậy, dù là ai cũng đều ăn không nổi.
Lâm Thục Ý lạnh lùng liếc Thẩm Phục một cái
“Không ăn thì nhịn đi!”
Thẩm Phục thật lòng không muốn ăn một chút nào, từ trên ghế sa lông đứng lên.
“Nơi này là phố Triều Dương đúng không?”
Ngay cả nơi này là nơi nào cũng không biết, Lâm Thục Ý càng xác địnhThẩm Phục đã làm chuyện xấu, bị người ta truy đuổi nên mới cuống quít trốn tới đây.
Thấy Lâm Thục Ý không phản ứng tới mình, Thẩm Phục cũng không để ý, tự mình nói.
“Nếu là phố Triều Dương thì tôi biết có một quán ăn rất ngon.”
Lâm Thục Ý vẫn một mực không thèm quan tâm tới Thẩm Phục.
“Quán đó có món cá nướng than hoa nghe đồn cực kỳ ngon.”
Đôi mắt Lâm Thục Ý xẹt qua một chút ánh sáng.
Thẩm Phục nhịn cười đến nội thương, lại giả vờ ngồi xuống mà nói
 “Thôi, đi ăn một mình rất chán a~~”
Lâm Thục Ý đang dọn dẹp, luôn nhịn xuống mong muốn quay đầu lại hỏi cho rõ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, bèn quay lại hỏi
“Thật sự ăn rất ngon à?”
Thẩm Phục cười ha ha.
Lâm Thục Ý nheo mắt lại, Thẩm Phục cảm thấy Lâm Thục Ý bắt đầu tức giận, vội vã nghiêm mặt
 “Tốt tốt, tôi không cười nữa, ừm,  thực sự ăn rất ngon, tôi biết quán đó, nhưng hình như có chút xa, nhà cậu có xe không?”
Lâm Thục Ý: …
“… Thôi, vẫn là ngồi xe buýt đi.”
Lâm Thục Ý lần đầu mang Thẩm Phục ra ngoài, cũng là lần đầu Thẩm Phục ra ngoài, buổi tối ngày hôm ấy Thẩm Phục bất tỉnh nhân sự nên không thấy được hoàn cảnh xung quanh hắn.
Thẩm Phục chỉ biết chỗ này hình như là phố Triều Dương, còn Lâm Thục Ý nhà rất nghèo, ngoại trừ cái tivi ra thì không còn thứ gì khác, lúc ra ngòai Thẩm Phục cảm thán một câu
“Được sưởi nắng thật là tốt a~~”
Lâm Thục Ý nhìn mặt trời sắp xuống núi mà co giật khóe miệng.
Ông Khang biết cậu gần đây mỗi ngày đều đóng gói chút đồ ăn mang về nhà, nhưng không có hỏi, cho nên bây giờ nhìn Lâm Thục Ý sóng vai cùng một người đến tiệm cơm Tây Tần, cũng không kinh ngạc lắm.
“Tiểu Ý, đây là ai vậy?”
Lâm Thục Ý không nghĩ ông Khang lại không nhớ mặt Thẩm Phục, nhất thời cũng không nghĩ ra lời giải thích, ngược lại Thẩm Phục chỉ chớp mắt một cái liền choàng tay qua vai Lâm Thục Ý mà nói
 “Dạ, cháu là anh của Lâm Thục Ý”
Ông Khang lần này rất sửng sốt, anh trai? Người thân? Sao trước giờ ông chưa từng nghe Lâm Thục Ý đề cập tới?
Lâm Thục Ý hận Thẩm Phục lắm miệng, lại không thể nói Thẩm Phục là cậu từ bên ngoài nhặt về, liền gật gật đầu.
“Là anh họ, bà con xa”
Ông Khang nhìn Thẩm Phục có chút quen mắt, còn tưởng rằng trước đây đã thấy qua Thẩm Phục, nên không thắc mắc gì thêm nữa.
Lâm Thục Ý giúp ông Khang đem bàn ghế dọn dẹp xong, mới nói
 “Ông, chúng cháu muốn ra ngoài ăn, ông cùng đi nha?”
Thẩm Phục có chút bất ngờ, khi nãy hắn ta không hiểu Lâm Thục Ý tới đây làm chi, thì ra là muốn rủ ông cậu đi chung.
Ông Khang cũng sững sờ, vội vã lắc đầu
 “Cháu cùng anh mình đi đi, ông không đi được.”
Tiểu Ý, đứa bé này hình như không có ai làm bạn bè, đây là lần đầu tiên thấy cậu mang người tới, từ trước đến giờ, ông luôn cảm thấy Lâm Thục Ý không giống một đứa nhỏ, không đi chơi bời lêu lỏng, không hề tụ tập bạn bè, hiện tại lại có một người anh, ông cũng vui vẻ khi thấy Lâm Thục Ý cùng cậu ta đi ra ngoài chơi một chút, tự nhiên không muốn bản thân mình làm kỳ đà cản mũi, chỉ là ông không nghĩ tới Lâm Thục Ý lại muốn gọi ông cùng đi.
Lâm Thục Ý thấy ông Khang không muốn đi, cũng không miễn cưỡng, cùng Thẩm Phục cùng đi ra cửa.
“Ông ấy là ông cậu?”
Thẩm Phục châm chước mở miệng, hắn ta không phải không đoán qua thân thích của Lâm Thục Ý,  nhưng chưa từng thấy qua cha mẹ cậu, tưởng cậu sống một mình, thì ra là sống cùng ông?
“Ừm”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, không nghe ra “ông” của Thẩm Phục nói cùng ông mà cậu nghĩ đến có cái gì khác nhau.
“Ruột thịt hả?”
“Hả?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút liền lắc đầu.
Không phải ruột thịt lại thân như thế? Thẩm Phục sờ sờ cằm, bày ra bộ dáng cao thâm.
Thẩm Phục nói tên quán đó, Lâm Thục Ý trước giờ rất ít đi đâu ngoài tiệm cơm Tây Tần, chớ nói chi là phố Triều Dương, nên nơi mà Thẩm Phục đề cập đến thì hoàn toàn không biết.
Cách tiệm cơm không xa có trạm xe buýt, lúc này tuy không phải giờ cao điểm tan tầm, nhưng vì phố Triều Dương gần một trung tâm thương mại lớn, nên người dạo phố lúc nào cũng đông, người ngồi chờ xe buýt cũng không ít, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, hai người ngoại hình cao ráo, đẹp trai bắt mắt, lập tức hấp dẫn lực chú ý của những người xung quanh.
Đám đông thì thầm to nhỏ gì về họ, hai người đều nghe thấy hết, Lâm Thục Ý không để ý lắm, Thẩm Phục dĩ nhiên càng không coi đó là việc to tát gì.
“Đúng rồi, cậu có đem tiền theo không?”
Thẩm Phục đột nhiên nhớ tới việc trọng yếu này, cúi đầu hỏi Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý gật gật đầu
“Chi vậy?”
Thẩm Phục cười lộ ra răng trắng  
“Không có gì, tưởng cậu không nhớ đem tiền theo chứ!”
Lâm Thục Ý khóe miệng co giật, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Phục một cái.
Phía sau lưng, mấy cô bé bàn luận xôn xao càng ngày càng lớn, Thẩm Phục nheo nheo mắt lại, cười tà, sau đó vươn bàn tay đến đùi Lâm Thục Ý, hài lòng nghe tiếng mấy cô bé đó hít một ngụm khí lạnh.
Lâm Thục Ý không rõ hắn muốn làm cái gì, bất quá trực giác nói cho cậu biết đây chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp, liền quăng cho hắn một cái liếc mắt sắc lẻm
 “Anh muốn làm cái gì?”
“Lấy ra tiền xu thôi, không thì làm sao ngồi xe?”
Thẩm Phục nhe răng cười, vì thế Lâm Thục Ý lại không có phản ứng gì, tùy ý để cho hắn ta lấy tiền xu, sau đó mắt nhìn thẳng phía trước.
Mấy cô bé phía sau luôn mồm nhắc đến chuyện đồng tính, ai công ai thụ, ai trên ai dưới, cái con người này nghe được làm sao mà một điểm phản ứng cũng hoàn toàn không có, đến cả hắn đùa như thế cũng không tỏ thái độ gì?
Quả thật là vô vị!
Kỳ thực chỉ là Lâm Thục Ý có nghe nhưng không hiểu mà thôi.
Xe buýt từ từ tiến đến, hai người lần lượt lên xe, Lâm Thục Ý liền đi thẳng đến ghế, muốn ngồi một mình, lại bị Thẩm Phục kéo lại.
Thẩm Phục dương dương tự đắc vênh mặt
 “Không thấy đó là chỗ ngồi dành riêng cho người già, người khuyết tật cùng sản phụ sao? Chúng ta ra phía sau đi.”
Lâm Thục Ý nhìn lại, thì ra trên ghế thực sự có dán giấy đề rõ kí hiệu đây là khu vực dành cho người già, người khuyết tật, sản phụ, còn không đợi cậu quay đầu nhìn sang những nơi khác, Thẩm Phục đã đem Lâm Thục Ý kéo ra phía sau, cùng cậu chen chúc.
Hai cô bé bên cạnh mắt sáng rỡ, hận không thể đem điện thoại chụp lại cảnh hai người đang quang minh chánh đại đứng cùng một chỗ, rõ ràng là bạo ngược đám hủ nữ Thiên Triều các nàng a~
Thời gian Lâm Thục Ý làm việc và nghỉ ngơi luôn rất quy luật, ngoại trừ từ quy luật cũng không tìm được từ gì khác để hình dung, Thẩm Phục luôn cảm thấy cái này không phải là tuân thủ quy luật, mà chính là cứng nhắc, bây giờ còn có ai tám giờ ngủ năm giờ rời giường? Nếu không phải khuôn mặt này thật sự trẻ trung phấn nộn, Thẩm Phục cũng hoài nghi cậu là một ông già bảy mươi, tám mươi tuổi.
Quá mức quy luật trong làm việc và nghỉ ngơi, lại thêm vào nhịp điệu lắc lư trên xe buýt, Lâm Thục Ý bắt đầu ngủ gà ngủ gật, rõ ràng dáng ngồi đoan chính, thế nhưng ánh mắt lại chậm rãi đóng lại, cuối cùng đầu ngã vào vai Thẩm Phục.
Thẩm Phục giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra là vật nhỏ cư nhiên đang ngủ ngon lành, bất đắc dĩ cười cười, sau đó hướng bên cạnh dịch qua một chút, làm cho cậu dựa vào vai mình có thể thoải mái hơn.
Thẩm Phục nói không xa, kỳ thực ngồi xe buýt từ phố Triều Dương tới đó rất là xa, mất trọn một giờ đồng hồ.
Đợi đến lúc gần xuống xe Thẩm Phục mới đánh thức Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý ngủ  đến hai mắt mông lung, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên liền gọi hắn
 “Tống Nham, em muốn ăn canh phù dung.”
Tống Nham là ai? Thẩm Phục buồn cười đưa tay lắc lắc vai Lâm Thục Ý. [Beta: giờ còn cười, sau này đừng có giở thói ghen tuông nhá!]
 “Này, tỉnh lại đi, nói mớ cái gì đó?”   
Lâm Thục Ý đột nhiên tỉnh dậy ngay lập tức.
Xuống xe buýt, Thẩm Phục liền mang theo Lâm Thục Ý trái rẽ phải quẹo tìm quán cá nướng, mãi đến khi nhìn thấy cái tấm bảng “Quán bình dân”, Thẩm Phục mới dừng lại, quay đầu hướng Lâm Thục Ý nở nụ cười.
“Đến rồi, chính là nơi này.”
Lâm Thục Ý lúc này mới ngẩng đầu lên xem, con đường này trái rẽ phải quẹo sớm đã thoát khỏi cảnh ồn ào náo nhiệt, rõ ràng là khu dân cư, lại mở một quán cá nướng như vậy, vẻ ngoài không đáng chú ý cùng địa điểm cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng điều khiến cho người ta bất ngờ là bên trong lại không còn một chỗ trống.
“Kính chào quý khách, xin mời vào, hai vị đến thật đúng lúc, khách ở bàn số mười chín vừa rời đi, hai vị không mất công chờ lâu”
Nhân viên phục vụ thấy hai suất ca đi tới, lập tức tươi cười, nhiệt tình hỏi han.
“Hai vị nhìn rất lạ, chắc là lần đầu đến đây đi? Nếu thế thì hai vị có thể yên tâm, nơi này tuy nhỏ nhưng có nét đặc trưng riêng, mùi vị món ăn rất ngon, nguyên phụ liệu luôn tươi mới, mỗi một món đều mang phong vị riêng, bảo đảm hai vị ăn một lần sẽ nhớ mãi.”
Trong đầu Lâm Thục Ý lúc này toàn nghĩ tới cá nướng, căn bản là không có nghe người khác nói gì, Thẩm Phục ngược lại buồn cười gật đầu
“Cậu lấy thực đơn cho chúng tôi xem đi.”
Trong thực đơn cũng không có món gì quá sức tưởng tượng, nhưng quả thật có nhiều loại cá, nào là cá rô phi, cá bơn, nào là cá lù đù vàng, cá chép, cá trắm cỏ, thường thấy hay không đều có đủ, giá cả chủ yếu phân chia theo chủng loại cũng như phương thức chế biến, cái gì cũng có, khách hàng tùy ý lựa chọn.
Thẩm Phục cầm thực đơn liền đưa cho Lâm Thục Ý
“Muốn ăn cái gì, cậu gọi đi.”
Lâm Thục Ý chăm chú nhìn thực đơn nửa ngày đều không có động tĩnh gì, Thẩm Phục kỳ quái gõ gõ bàn
“Làm sao vậy?”
Lâm Thục Ý ngẩng đầu
“Món nào ăn ngon nhất?” [Beta: em nó manh chết tuôi rồi! hắc hắc]
Thẩm Phục: …
Cuối cùng vẫn là Thẩm Phục tự mình gọi, món ngon trước mặt,  Lâm Thục Ý liền mắc chứng khó chọn lựa, nhìn món nào cũng muốn ăn hết.
Món ăn cũng đã chọn tốt, Thẩm Phục mới đột nhiên nhớ tới hỏi Lâm Thục Ý
 “Cậu ăn cay được không?”
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
Thẩm Phục cảm thấy không xong rồi, bèn hỏi thêm
 “Không ăn được chút nào luôn hả?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút tiếp tục gật gật đầu.
Thẩm Phục vỗ đùi
“Sao cậu  không nói sớm!”
Món cá nướng này, có người nào mà không muốn thật cay chứ!
Thẩm Phục nghĩ nghĩ liền đứng lên, hơi áy náy hướng phục vụ nói
 “Đừng làm cay! Cậu ta ăn cay không được.”
Nhân viên phục vụ lắc đầu
“Không sao, thế nhưng cá nướng không cay thì có thể ăn không được ngon cho lắm.”
Thẩm Phục đang chuẩn bị nói nếu vậy thì bỏ món đó đi, liền thấy Lâm Thục Ý lè lưỡi liếm môi một cái
 “Phải cay ăn mới ngon sao?”
Thẩm Phục: …
Sự thực chứng minh sức chịu đựng của kẻ tham ăn quả thật không thể tưởng tượng được, Thẩm Phục biết, Lâm Thục Ý dù ăn cay một chút cũng không được, từ việc ăn miếng đầu tiên liền cay le lưỡi cau mày nhưng cậu vẫn cứ chống đỡ ăn đến miếng cuối cùng, cay đến miệng mồm đều sưng đỏ, nhưng bộ dáng làm như chưa nếm đủ mà liếm liếm môi, xong xuôi cậu mới nheo mắt lại thoả mãn vì ăn no
 “Ăn ngon.”
Thẩm Phục có chút dở khóc dở cười
“Cậu đối với ăn ngon rất cố chấp đó, không phải nói không ăn cay được sao?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu
“Ừ, ăn không ngon không ăn.”
Thẩm Phục:…
— Hết chương 9 —
Chú thích: 
Canh phù dung:
canhPhuDung1
Cá rô phi:
caroPhi1
Cá trắm cỏ
caTramCo1
Cá hoa vàng
caHoaVang
Cá chép
caChep1
Cá bơn
caBon1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét