7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 10

Chương 10: Bánh bao chiên

banhBaoChien
Lần thứ hai sự thực được chứng minh, Lâm Thục Ý không chỉ tham ăn, mà còn là một kẻ có dạ dày lớn.

Lúc hai người từ quán cá nướng đi ra, bụng Lâm Thục Ý đã căng tròn, nhưng khi đi ngang qua tiệm bán điểm tâm ngọt, Lâm Thục Ý lại còn ngoái đầu nhìn theo mấy lần, Thẩm Phục đối với cậu thật hết biết nói gì.
Về đến nhà, Lâm Thục Ý liền đi tắm rồi lên giường ngủ, Thẩm Phục như lệ cũ mà nằm ngủ trên ghế sô pha, ngủ đến đau nhức toàn thân, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, Thẩm Phục trợn mắt xoay người co chân lại, sau đó… chân đau đến rút gân.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Thục Ý vừa đi ra liền thấy Thẩm Phục thức dậy so với cậu còn sớm hơn, nhưng hai mắt lại thâm quầng đen thui.
“Tôi tới tiệm cơm.”
Thẩm Phục cũng không ba hoa chích chòe như thường ngày mà nghiêm trang gật đầu.
Lâm Thục Ý đối với việc Thẩm Phục đột nhiên thay đổi cũng không để ý lắm, cầm chìa khóa trong tay
 “Muốn khóa cửa không?”
Thẩm Phục lại nghiêm trang mà lắc đầu.
Cùng nhau đi ăn ngày hôm qua, Lâm Thục Ý rốt cuộc cảm thấy Thẩm Phục không quá đáng ghét như trước, cũng không quản hắn ta, quay người đi.
Lâm Thục Ý chân trước vừa mới đi, Thẩm Phục liền nhe răng trợn mắt ngồi trên ghế sô pha, bật điện thoại của chính mình lên.
Thẩm Phục thề, anh không bao giờ thèm ngủ trên cái ghế sô pha quỷ quái ấy nữa.
Lúc Lâm Thục Ý đi tiệm cơm, ông Khang cũng đã thức dậy, đại khái cho rằng ngày hôm nay cậu sẽ dậy trễ, ai biết đồng hồ sinh học của Lâm Thục Ý quả thực chuẩn đến đáng sợ.
“Tiểu Ý, anh cháu đâu rồi?”
Lâm Thục Ý vẫn chưa kịp phản ứng anh cậu là ai, đợi đến lúc hiểu ra lại không khỏi đen mặt
 “Dạ, còn đang ngủ.”
Ông Khang nhếch miệng cười cười
“Người trẻ tuổi nên giống như nó vậy mới đúng chứ, còn cháu sao luôn dậy sớm thế không biết!”
Không đợi Lâm Thục Ý trả lời, Thẩm Phục liền nhấc chân đi vào, cười híp mắt.
“Cháu chào ông.”
“Hả? Cháu đã đến rồi à, vừa mới nhắc tới cháu, cháu lại tới rồi, làm sao mà dậy sớm như vậy?”
Thẩm Phục đi tới bên cạnh Lâm Thục Ý, sau đó đột nhiên giơ tay nắm lấy vai Lâm Thục Ý
 “Cháu đến xem ông cùng Tiểu Ý có việc gì cần giúp hay không?”
Lâm Thục Ý sắc mặt đã đen giờ còn càng đen hơn, hận không thể đem cánh tay Thẩm Phục đang khoác trên vai mình chặt xuống.
Tình cảnh này ở trong mắt ông Khang, chính là anh em đoàn kết, khắng khít ngọt ngào, Lâm Thục Ý biệt nữu ra sao, ông Khang lại hoàn toàn không có chú ý tới, cười híp mắt nói
 “Không có gì đâu, chỉ có chút việc vặt, vốn muốn Tiểu Ý ngủ thêm một lát, ai biết các cháu đều dậy sớm như vậy, hai anh em tình cảm không tệ ha.”
Thẩm Phục cười nheo mắt lại, Lâm Thục Ý yên lặng phản kháng toàn bộ đều bị hắn làm lơ
“Dạ phải.”
Lâm Thục Ý cho rằng Thẩm Phục nói giúp đỡ bất quá là nói miệng suông mà thôi, ai biết Thẩm Phục thật sự đứng ở bên cạnh dòm ngó một hồi, liền cầm lên dao lên giúp cậu cắt gọt nguyên vật liệu, nhìn qua hắn ta một chút cũng không giống người biết nấu cơm, không ngờ lại làm ra khuôn ra dạng, khiến cho cậu và ông Khang đều kinh ngạc.
Phần thịt khó cắt nhất trong tay hắn ta, ngang ngang dọc dọc một lúc, rất nhanh chóng biến thành thịt thái hạt lượu to nhỏ đều đều, đặt chung với phần nguyên liệu làm mì sốt Zha Jiang Mian.
Lâm Thục Ý tránh không được đối với hắn ta có cái nhìn khác.
“Kỹ thuật cắt thái không tồi nha.”
Ông Khang tự đáy lòng khích lệ.
Thẩm Phục đắc ý dào dạt
“Dạ, cũng là do trước đây cháu thường giúp đỡ thái rau ạ.”
Lâm Thục Ý vốn muốn mở miệng khen Thẩm Phục một câu nhưng nghe hắn ta nói vậy liền thôi.
Kỳ thực không chỉ Lâm Thục Ý đối Thẩm Phục giật mình, mà Thẩm Phục đối với Lâm Thục Ý càng ngày càng giật mình.
Lâm Thục Ý không đi học anh cũng không thấy kì lạ, ở tiệm cơm giúp việc anh cũng không thấy kì lạ, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ ở chỗ Lâm Thục Ý nấu ăn cư nhiên lại có bài bản như vậy, vừa nghĩ tới trước đây những thứ anh ăn ở đều do Lâm Thục Ý mang về, Thẩm Phục liền không nhịn được hướng Lâm Thục Ý giơ ngón tay cái
 “Không nghĩ cậu lại biết nấu ăn, mà còn nấu ngon như vậy.”
Lâm Thục Ý đối với khích lệ của Thẩm Phục chỉ có nhắm mắt làm ngơ.
Bữa sáng ba người cùng nhau ăn một lồng bánh bao chiên, do ông Khang đích thân làm, dùng thịt nạc vụn, dưa chuột, trứng gà, nấm mèo, cà rốt làm nhân bánh, khi ăn vào vỏ bánh giòn tan trong miệng, bên trong mùi vị thanh đạm khoan khoái, thật thích hợp dùng vào buổi sáng.
Thẩm Phục vừa ăn vừa không ngớt miệng khen ngợi, làm ông Khang thích chí cười híp mắt.
Đợi đến khi trong tiệm chậm rãi có khách đến, nhác thấy Thẩm Phục, mọi người lại có thêm chuyện để bàn tán.
Nguyên nhân chính là, Lâm Thục Ý đẹp trai, Thẩm Phục cũng đẹp trai, hai người nếu đứng chung một chỗ, cái này quả thực là quá mức đẹp mắt.
Huống chi Thẩm Phục lúc nào cũng cười híp mắt, mấy cô bé nhìn mê mẩn đến đầu óc choáng váng.
“Ông Khang này, tiệm ông có thêm một người nữa à? Làm sao đều là mấy anh chàng đẹp trai vậy? Ông nhìn đi, mấy cô nhóc đó đều mải ngắm đến quên cả ăn rồi kìa!”
Dì Chu mang theo cháu gái của mình tới tiệm cơm, vừa ăn vừa nói đùa.
Ông Khang từ trong phòng bếp nhô đầu ra
“Hai đứa chúng nó trời sinh ngoại hình dễ nhìn, được phái nữ nhiệt liệt hoan nghênh cũng không có gì là lạ.”
Dù bị trêu đùa nhưng mấy cô bé cũng không giận, hi hi ha ha góp vui cùng bọn họ.
Bất quá Thẩm Phục đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng nếu có người xin chụp ảnh hắn lại hoàn toàn không phối hợp, không phải che cái mặt, thì cũng chặn cái ống kính, cô bé kia hai lần muốn chụp mà không được, cho rằng hắn là người không thích chụp ảnh, bèn để điện thoại di động xuống không chụp nữa.
Bận bịu cả ngày, Thẩm Phục mới cùng Lâm Thục Ý dẫn nhau về nhà.
Mở cửa đi vào, Lâm Thục Ý vừa nhìn mặt mày liền choáng váng.
Nguyên bản ghế sô pha cũ nằm giữa phòng khách hiện tại bị dời đến góc tường, thế vào chỗ đó chính là một cái ghế sô pha mới cáu, kích thước lớn đến khoa trương, so với giường ngủ của Lâm Thục Ý chỉ hơn chứ không kém, Thẩm Phục đứng ở phía sau cậu, hai tay khoanh trước ngực
“Thế nào? So với cái kia tốt hơn nhiều đi.”
Lâm Thục Ý quay đầu
 “Anh lấy nó từ đâu?”
Thẩm Phục khóe miệng giật giật
 “Đương nhiên là mua rồi.”
Không phải như thế thì anh có thể lấy từ đâu?
Lâm Thục Ý nheo mắt lại nhìn Thẩm Phục
“Không phải cả ngày hôm nay anh luôn ở tiệm cơm sao?”
Thẩm Phục lần này cảm thấy đến lượt thái dương của hắn co giật mạnh
 “Cậu… chắc không biết có cái loại gọi là đặt hàng qua mạng đi? Còn có cái loại gọi là giao hàng tận nơi hả?”
Lâm Thục Ý: …
Thẩm Phục cũng không cùng Lâm Thục Ý nhiều lời, tiến lên kéo Lâm Thục Ý ngồi lên ghế sô pha mới, cái này mềm mại vừa phải, làm cho Thẩm Phục thở dài một hơi, nói thật, hắn từ trước tới giờ chưa hề nghĩ có một ngày sẽ cảm thấy ghế sô pha dĩ nhiên thoải mái đến như vậy, đều là do cái thứ rách nát kia mà ra.
Bị Thẩm Phục kéo tới ngồi chung, Lâm Thục Ý đột nhiên trợn tròn đôi mắt, sau đó lặng lẽ nhún một chút, khóe miệng khẽ cong lên, liền ngẩng đầu nói.
“Tối hôm nay chúng ta đổi đi.” [Beta : em ăn cái chi mà khôn thế không biết, hắc hắc]
Thẩm Phục: …
Cuối cùng vẫn là đưa quyền sử dụng lần đầu cái ghế sô pha mới cho Lâm Thục Ý.
Lúc Thẩm Phục đi vào phòng, Lâm Thục Ý còn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, chờ đến lúc hắn ta trở ra ngoài lấy đồ của mình liền phát hiện Lâm Thục Ý đã nằm nhoài trên ghế, khóe miệng cong cong, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Thẩm Phục không nhịn được nhếch miệng mà cười, nghĩ thầm, vật nhỏ này sao lại dễ dụ như vậy?
Nhận thức của Lâm Thục Ý đối với cái thế giới này đều là qua tivi, kỳ thực trải nghiệm của chính cậu trên thực tế đã ít lại càng ít, ông Khang đi dạo phố lại càng không mang ai theo, Lâm Thục Ý xâm nhập thế giới này nhưng chưa hề nắm rõ nó, vừa vặn, có Thẩm Phục đến.
Lâm Thục Ý là người rất đơn giản, trải qua việc dẫn cậu đi ăn cá nướng than hoa cùng giao nộp cái ghế sô pha to lớn vật vã đó, liền cảm thấy Thẩm Phục cũng không phải loại người làm cậu thấy ghét nữa, miễn cưỡng cho hắn ta ở thêm hai ngày nữa vậy. [Beta : em dễ dụ quá, tránh không được kết cuộc bị con đại hôi lang đó cho vào tròng, hức hức]
— Hết chương 10 —
Chú thích:
Ghế sô pha mà Thẩm phục mua có dạng thế này nè

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét