7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 11

Chương 11: Sườn heo hầm

thitLonHam
Sau chuyện ghế sô pha, Thẩm Phục chậm rãi biết được Lâm Thục Ý quả thực cứng nhắc đến đáng sợ.

Trong nhà không có máy vi tính, cũng không có cái gì đáng để giải trí, ngay cả cái điện thoại di động, ở trong tay Lâm Thục Ý, cũng giống như món đồ để trang trí, ngoại trừ chức năng nghe gọi, chưa từng thấy Lâm Thục Ý lấy ra làm thứ gì khác, huống chi nhắc đến việc gọi điện, danh bạ của cậu chỉ có duy nhất mỗi số của ông Khang.
Hắn luôn tự hỏi Lâm Thục Ý có phải là người ẩn cư trên núi mới xuống hay không. [Edit : người ta là cổ nhân >”< ]
Buổi tối ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Phục hỏi Lâm Thục Ý
“Điện thoại của cậu đâu?”
Lâm Thục Ý hoàn toàn không có nửa điểm nhìn ra ý tứ của hắn, tiện tay liền lấy điện thoại đưa cho Thẩm Phục, ngược lại cậu cảm thấy thứ này cũng chẳng có gì thú vị.
Thẩm Phục cầm rồi mở ra xem, được rồi, không có mật khẩu, không có trò chơi, thậm chí ngay cả ứng dụng đều là khi cài đặt tự động mà có, một cái điện thoại thông minh nằm trong tay Lâm Thục Ý, cùng điện thoại bình thường không có khác nhau chi, Thẩm Phục khóe miệng co rúm, âm thầm buồn cười.
“Cậu không chơi điện thoại à?”
Lâm Thục Ý cuối cùng đem tầm mắt từ trên ti vi chuyển hướng, chia cho Thẩm Phục một chút
 “Điện thoại có gì vui mà chơi?”
Thẩm Phục: …
Vậy tivi có cái gì đáng xem, đặc biệt là đài này lúc tám giờ tối, cứ chiếu phim tình cảm khóc sướt mướt, cậu ta rốt cuộc thấy hay ở chỗ nào mà cứ xem hoài xem mãi thế không biết?
Sau khi quẳng cho Thẩm Phục nửa điểm tầm mắt, Lâm Thục Ý liền tiếp tục xem tivi, hiện tại không có gì quan trọng bằng việc cậu xem tivi, Thẩm Phục chính là cảm thấy như vậy.
Vì thế hắn ta bèn lên tiếng
“Điện thoại của cậu có bao nhiêu lưu lượng?”
“Lưu lượng?”
Đối với việc Thẩm Phục liên tiếp quấy rối mình xem tivi, Lâm Thục Ý đã không còn cách nào kiên nhẫn nổi,  bèn nhíu mày hỏi hắn ta.
“Ừ, đừng nói với tôi đến cả lưu lượng mà cậu cũng không biết đi?”
Thẩm Phục giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm Lâm Thục Ý, hiện tại đừng kể đến điện thoại thông minh, cho dù mấy năm về trước một cái điện thoại xuềnh xuềnh cũng còn có chút lưu lượng dự trữ, có thể đem điện thoại thông minh xem như điện thoại cổ lỗ sĩ mà dùng, Lâm Thục Ý quả thực lợi hại.
Lâm Thục Ý không chấp nhất với phản ứng của Thẩm Phục, lại quay đầu xem ti vi tiếp.
Thẩm Phục ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại của Lâm Thục Ý, một lúc gọi điện thoại, một lúc gửi tin nhắn, khoảng nửa tiếng sau liền hài lòng vỗ vai Lâm Thục Ý.
“Tôi giúp cậu tải rất nhiều ứng dụng, điện thoại của cậu có lưu lượng là 3GB, cậu cư nhiên một chút cũng không dùng, này, lại đây, anh đây dạy cho cậu làm sao chơi điện thoại.” [Beta: ghét cái thái độ láo nhá!]
Lâm Thục Ý hơi phản kháng một tí, thấy không được, liền nhích qua.
“Cậu không phải muốn biết tôi mua ghế sô pha như thế nào sao? Tôi sẽ dạy cho cậu.”
Lâm Thục Ý rốt cuộc có chút hứng thú.
Thẩm Phục mở từng cái ứng dụng cho Lâm Thục Ý xem, ngoại trừ mấy cái ứng dụng thường dùng như:  QQ , thư điện tử, mua hàng trực tuyến,… còn dạy cậu hai loại game online đang nổi lúc bấy giờ, Lâm Thục Ý ban đầu khá hờ hững nhưng sau đó lập tức say mê.
Cuối cùng Thẩm Phục thở dài vỗ vai Lâm Thục Ý mà nói
 “Tôi thật sự muốn biết, mười tám năm nay ngoại trừ ăn uống thì cậu còn làm gì hả?”
“Không phải còn đi làm sao?”
Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Phục nhất thời bị nghẹn, nhưng nhìn Lâm Thục Ý trưng ra cái gương mặt ngây thơ kia, làm thế nào cũng không thốt ra được
“Thôi, tự cậu mày mò đi, tôi đi tắm đây.”
Thẩm Phục gần đây cũng giống như Lâm Thục Ý, mỗi ngày đều đến tiệm cơm Tây Tần giúp việc, hắn ta là một kẻ dẻo miệng, những ai từng tiếp xúc với hắn cũng đều yêu thích, tại tiệm cơm Tây Tần rất được thực khách hoan nghênh.
Vốn thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý không giống nhau, ông Khang cũng không dám kêu Thẩm Phục giúp thật, sau đó lại thấy hắn ta rất nhiệt tình nên ông cũng dần dần yên lòng, không ngừng khen Thẩm Phục giống như Lâm Thục Ý đều là con ngoan. [Beta : ọe~]
Tuy rằng đã dạy Lâm Thục Ý cách chơi điện thoại, thế nhưng Thẩm Phục phát hiện lúc Lâm Thục Ý làm việc ở tiệm cơm Tây Tần chưa bao giờ lấy điện thoại ra chơi, dù cho lúc ở nhà có nhiều thời điểm mải chơi đến quên trời đất, nhưng khi đến tiệm cơm Tây Tần, điện thoại của cậu đều để ở trong túi, chưa bao giờ lấy ra.
Thẩm Phục luôn cảm thấy Lâm Thục Ý cứng nhắc nhưng không phải là không có đạo lý, thật giống như cậu rất nghiêm khắc với chính bản thân mình, luôn đặt ra các quy định mà tuân thủ nghiêm ngặt, tuyệt đối không bao giờ phá vỡ, ví dụ như mỗi ngày đúng tám giờ tối liền đi ngủ, ngày hôm sau đúng năm giờ liền thức dậy, sau đó chạy một vòng tập thể dục, rồi đi tiệm cơm Tây Tần, thời gian làm việc và nghỉ ngơi lúc nào cũng chính xác, quy luật đến mức không giống một thanh niên đang tuổi mới lớn.
Bất quá vẫn có thứ ngoại lệ, đó chính là mỹ thực, chỉ có mỹ thực mới có thể làm cho cậu thay đổi, vì nó cậu có thể căng mắt đến hơn mười giờ tối mới ngủ.
Lúc Thẩm Phục muốn trêu Lâm Thục Ý thì sẽ mang cho cậu một vài món ngon, sau đó nằm nhoài lên giường của cậu, rồi cười híp mắt mà đánh thức cậu.
“Này, Lâm Thục Ý, có món bánh ngọt này ngon lắm, cậu có muốn ăn không?”
Lâm Thục Ý sẽ mở mắt ra, lúc đầu còn mê man nhìn anh, sau đó nghe thấy từ “ăn” mắt liền lòe lòe phát sáng.
“Là cái gì vậy?”
“Bánh kem socola, ăn không?”
Thẩm Phục coi như cũng nắm được khẩu vị của Lâm Thục Ý một chút, loại bánh ngọt ngào này là món mà cậu kém sức đề kháng nhất, quả nhiên mắt Lâm Thục Ý vừa nhìn thấy nó liền sáng rực lên.
“Ăn!”
Bò dậy ăn xong, sau đó một lần nữa đánh răng đi ngủ, Lâm Thục Ý mới nhận ra là Thẩm Phục đang trêu cậu, liền liếc hắn ta một cái sắc lẻm, bất quá lần sau không để bị lừa nữa là được. [Beta: ta nghi ngờ khả năng này quá, hớ hớ]
“Cậu thích bánh ngọt như thế tại sao không thử tự làm?”
“Tự làm?”
“Ừ.”
Thẩm Phục dựa vào sô pha, nhìn Lâm Thục Ý ăn đến phồng hai bên má như chuột hamster, liền không nhịn được muốn cười
“Mua một cái lò nướng rồi tự mình nướng nhưng nếu muốn làm bánh kem thì phải có tủ lạnh mới bảo quản lâu được.”
Lâm Thục Ý không hiểu lắm, nghiêng đầu nhìn anh. [Edit: dễ thương quá đi~~~~]
“Thôi, cậu ăn đi, coi như tôi chưa nói gì.”
 Lâm Thục Ý đã đủ bận rộn, nào còn thời gian làm này làm nọ, vẫn là dứt khoát ra tiệm mua cho cậu ăn đi.
Kỳ thực ngoại trừ lúc ở tiệm cơm Tây Tần, Thẩm Phục chưa từng thử qua tay nghề của Lâm Thục Ý, bởi vì Lâm Thục Ý chưa từng làm món ăn gia đình, Tống Nham dạy cậu đều là những món ăn cầu kỳ, phương pháp chế biến phức tạp, món ăn gia đình bởi vì khá dễ nên cậu rất ít thử nghiệm, còn ở tiệm cơm Tây Tần này mấy món trên thực đơn đều được ông Khang làm, Lâm Thục Ý ở bên cạnh chỉ làm trợ thủ mà thôi.
Hôm nay,  hai người vừa mới đến tiệm cơm Tây Tần, ông Khang liền hào hứng đi tới.
“Tiểu Ý, ông có việc sẽ đi vắng hai ngày, quán này cháu muốn mở cửa thì mở, không muốn mở cửa thì đóng, chờ đến lúc ông về cũng được, cháu thấy sao?”
Lâm Thục Ý ngẩn ngơ, đầu ngón tay đều nhéo vặn xoắn
“Ông… ông muốn đi đâu?”
Ông Khang không có cảm giác được cả người Lâm Thục Ý cứng ngắc, Thẩm Phục bèn tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý
“Tối hôm qua Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho ông, nó kêu ông đến chơi với nó hai ngày.”
Trên mặt ông Khang tràn đầy ý cười, xem ra là cực kỳ cao hứng.
Thẩm Phục cảm giác được Lâm Thục Ý thả lỏng, liền nghe cậu nói
 “Không sao ạ, để cháu mở cửa tiệm, dù sao cháu cũng không có việc gì để làm.”
Ông Khang liền sờ sờ đầu Lâm Thục Ý, cảm thấy ấm lòng, phải chi nó là cháu ông thì tốt rồi.
“Vậy cũng được, chỗ cửa hàng bán thịt cũng đã nhận ra cháu, cháu cứ yên tâm đi lấy nguyên liệu, nếu có chuyện gì thì gọi cho ông…”
 Nói xong ông Khang mới nhớ mình không có điện thoại di động, Lâm Thục Ý làm sao gọi cho mình được, vừa cười vừa nói
 “Chỉ ở có hai ngày, chắc cũng không có việc gì, nếu không muốn mở liền đóng cửa đi, cũng không lâu mà.”
Sau đó ông Khang rời đi, để lại Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục trong cửa tiệm mắt to trừng mắt nhỏ.
“Một mình cậu không thành vấn đề chứ?”
Lâm Thục Ý liếc hắn ta một  rồi mặc cái tạp dề hình phim hoạt hình có viền hoa lên
“Có vấn đề gì?”
Thẩm Phục nhịn không được mà cười ra tiếng, sau đó cũng vén tay áo lên
 “Hay là tôi làm trợ thủ cho cậu nha”
Thẩm Phục thái rau, Lâm Thục Ý nấu nướng, hai người phối hợp hết sức ăn ý, so với Lâm Thục Ý cùng ông Khang còn muốn hiểu ý hơn, rất nhanh đã hoàn thành.
Đến khi có khách đến, chính là Lâm Thục Ý chế biến, Thẩm Phục phụ trách khâu phục vụ và tính tiền, cuối cùng rửa chén.
Việc rửa chén luôn là ông Khang làm, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý chưa từng đụng tay vào, lần này ông Khang đi, công việc liền rơi xuống đầu bọn họ.
Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không thành vấn đề, bất quá là vô ý đánh rơi hai cái chén thôi, Thẩm Phục đen mặt mà nhảy đến ngăn cậu lại
 “Ông Khang mới đi chưa được một ngày cậu liền tính phá tiệm hả, ông trở về nhìn thấy chắc đau lòng mà chết đó, để tôi làm cho.”
Lâm Thục Ý có chút đỏ mặt, đứng bên cạnh tay chân luống cuống, cậu chưa từng dùng qua cái được gọi là nước rửa chén này, cũng không hề biết nó lại trơn như vậy, tại Đại Yến nhà nhà đều là dùng xơ mướp, huống chi ân sư của cậu luôn nhắc ‘quân tử xa nhà bếp’, muốn nấu ăn cũng là lén lút theo Tống Nham mà học, nói chi đến việc rửa chén, cậu căn bản chưa từng làm qua những chuyện này.
Kỳ thực kể từ lúc Lâm Thục Ý sống cùng ông Khang, cũng rất ít khi ăn mì, có câu ‘nếu bán thứ gì liền không ăn thứ ấy’, khá đúng, tuy rằng những món mì này rất ngon, nhưng dù sao cũng muốn thử những món khác, huống hồ bên cạnh còn có Thẩm Phục là một tay kén cá chọn canh.
Buổi trưa Thẩm Phục đi ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở về không chỉ có cơm trưa, còn cầm thêm một khúc sườn heo non, không biết làm sao mà chủ quán đưa cho hắn. [Beta: chắc bà chủ quán mê trai ^^]
Nhìn khúc sườn non mà phát thèm, nhưng hắn không biết Lâm Thục Ý còn có thể làm món khác hay không, chỉ tự lẩm bẩm một mình, khúc sườn tốt như vậy mà làm ăn không ngon thì rất đáng tiếc, hắn vốn muốn tự làm, thế nhưng hắn chỉ biết thái rau mà thôi, còn làm món ăn thì không rõ lắm.
Lúc Thẩm Phục cầm dao không biết xuống tay từ đâu thì một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi tới, cầm lấy dao.
“Từ nơi này chặt xuống, độ dài khoảng nhiêu đây là vừa.”
Thẩm Phục quay đầu lại, Lâm Thục Ý đang cái mặc tạp dề buồn cười đó đứng ở bên cạnh hắn, vươn ngón tay hướng khúc xương sườn mà chỉ.
“Thì ra cậu biết nấu ăn?”
Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, gật gật đầu, Thẩm Phục lập tức nghe lời đem xương sườn chặt thành từng đoạn theo yêu cầu của Lâm Thục Ý, rồi rửa sạch, giao cho cậu.
Lâm Thục Ý liền chỉ cái kia nồi đất lần trước cậu lấy từ trong nhà
“Sẵn tiện rửa cái này luôn”
Thẩm Phục tuân lệnh, một bên rửa một bên hỏi Lâm Thục Ý
 “Cậu muốn làm món gì vậy?”
“Sườn heo hầm.”
Nghe tên là thấy ăn ngon rồi, Thẩm Phục cười híp mắt, bước đến gần [Beta: rõ ràng nồi nào úp vung ấy! ]
“Cho ít khoai tây vào hầm chung đi, tôi muốn ăn.”
Lâm Thục Ý không ăn cay, Thẩm Phục cũng không kêu cậu thêm ớt, chính mình lấy một chút sốt tương ớt do ông Khang làm, rôi cho vào trong dĩa thịt hầm, lập tức cảm nhận món ăn mang một phong vị khác.
Lâm Thục Ý ăn phần của mình mà liên tục nhìn Thẩm Phục, luôn cảm thấy phần của Thẩm Phục ăn ngon hơn. [Beta: bó tay với em thôi!]
Sau đó cũng vươn đũa gắp một khối ở bên trong dĩacủa  Thẩm Phục, không đợi Thẩm phục kịp phản ứng liền cho ngay vào miệng, sau đó cay đến đỏ mặt tía tai.
Thẩm Phục dở khóc dở cười đi lấy nước mát cho cậu
 “Cái phần sốt tương ớt này là mấy hôm trước ông Khang mới làm, hình như là làm từ ớt Chỉ Thiên, cay như vậy cậu cũng dám ăn ư?”
Lâm Thục Ý cay đến chảy cả nước mắt, ôm ly nước, le lưỡi nói
“Tôi thấy anh ăn đâu có sao, ai biết được nó cay như thế!”
Thẩm Phục sững sờ, sau đó cười haha, nói
 “Cậu có thể so được với tôi sao? Mẹ tôi rất thích ăn cay,  tôi là được di truyền từ trong bụng mẹ.”
— Hết chương 11 —
Chú thích: 
Bánh kem socola:
BanhKemSocola
Chuột lang
Khoai tây
KhoaiTay
Sơ mướp dùng để rửa chén
Ớt hiểm
otChiThien

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét