7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 12

Chương 12: Bắp rang bơ

bapRangBo
Mặc dù ông Khang đi vắng, tiệm cơm Tây Tần buôn bán vẫn rất tốt, thậm chí so với lúc trước thực khách càng nhiều gấp bội, tuy rằng không phải tất cả đều vì Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục mà tới, nhưng bọn họ ít nhất cũng có một nửa công lao.

Từ khi Lâm Thục Ý tới làm tại tiệm cơm, mấy cô bé rủ nhau đến ăn càng nhiều, hiện tại có thêm Thẩm Phục, nữ thực khách của tiệm cơm Tây Tần cứ theo đà đó mà tăng, trong đó lại không thiếu những nữ sinh nói chuyện kì quái.
Chỉ cần Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đứng sát nhau một chút, liền bàn tán ầm ĩ.
Sau một thời gian, ngay cả Lâm Thục Ý cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Một tô mì thịt bò, một tô mì nước cà.”
Thẩm Phục từ cửa sổ lớn thò đầu vào, cười híp mắt kêu món, Lâm Thục Ý gật gật đầu, tay chân nhanh nhẹn loáng một cái đã chế biến xong, đặt món ăn ở bệ cửa sổ, Thẩm Phục đưa tay đón lấy liền vô tình đụng phải tay Lâm Thục Ý, đúng lúc một cô bé bên ngoài thấy được, lập tức huých vai cô bạn kế bên
 “Mau nhìn kìa! Mau nhìn kìa!”
Ngay tức khắc, cô bé kia quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tay hai người đang chạm nhau, cố tình Thẩm Phục còn cười đến ôn nhu tùy ý.
Cô bé kích động sôi trào, tâm hồn thiếu nữ lâng lâng mơ mộng.
“Ôi, đẹp mắt quá đi! Hạnh phúc đến chết mất~~ “
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng đáng tiếc anh ấy không cho chụp ảnh, không thì tớ đã khoe cho mọi người thấy rồi.”
Lâm Thục Ý ngoẹo cổ, nhìn ra phía ngoài
“Mấy cô bé đó đang nói cái gì vậy?”
Thẩm Phục khóe miệng giật giật một cái
“Không có gì, nói bậy đó, đừng quan tâm.”
Lâm Thục Ý mặt đầy hoài nghi nhìn Thẩm Phục, thật sự không có gì? Thế tại sao hắn ta lại chột dạ như vậy?
Chuyện riêng của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý không có hỏi qua, bản thân cậu cũng không có thứ gì đáng giá, không sợ Thẩm Phục lừa, ngược lại, Thẩm Phục đã dạy cho cậu không ít thứ, cho nên nếu Thẩm Phục muốn nói thì cậu sẽ nghe, nếu Thẩm Phục không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi. [Beta: sao em ngốc thế? Trinh tiết của em nó không đáng giá à? T-T]
Bất quá thứ Lâm Thục Ý muốn biết nhất chính là vết thương trên người Thẩm Phục từ đâu mà có, mặc dù bây giờ đã lành rồi, nhưng người ra tay khi ấy cũng quá tàn nhẫn.
Ông Khang không ở, hai người bọn họ đều tất bật cả ngày trong cửa hàng, thời gian riêng tư cơ hồ không có, lúc về đến nhà Thẩm Phục liền lập tức nằm phịch lên ghế sô pha, không muốn đứng dậy.
“Đứng suốt một ngày, mệt chết tôi rồi!”
Vừa nói vừa hướng bên cạnh chừa ra một khoảng cho Lâm Thục Ý ngồi xuống.
“Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Hai người tại cửa hàng bận bịu cả ngày, buổi trưa ăn qua loa một chút, hiện tại còn chưa ăn tối, ông Khang không ở, bọn họ cũng không muốn làm, miễn cho ăn xong lại phải rửa chén.
Lâm Thục Ý không thích rửa chén, mà Thẩm Phục cũng vậy. [Beta: sau này hai đứa nó ở chung như thế nào nhẩy?]
“Không biết.”
Nhắc tới ăn uống, đôi mắt Lâm Thục Ý liền toả sáng lòe lòe, bất quá nếu hỏi cậu muốn ăn cái gì, cậu thật sự không biết, bởi vì những món đã ăn qua, cậu đều muốn ăn lại, còn những món cậu chưa từng ăn mà Thẩm Phục lại biết thì cậu càng muốn ăn hơn.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, hôm nay đóng cửa hơi trễ, nơi xa hẳn là không đi được, chỗ gần thì hình như không có món gì ngon, cả hai đều không muốn làm cơm, thế thì họ cũng chỉ có thể đi ăn thức ăn nhanh.
“Chúng ta đi ăn thức ăn nhanh đi?”
“Thức ăn nhanh?”
Thẩm Phục gật đầu
“Tuy rằng thức ăn nhanh không ngon cho lắm, bất quá không cần đi xa, hiện tại đã trễ thế này, cũng chỉ có thể đi ăn thức ăn nhanh mới tiện.”
Lâm Thục Ý thấy chuyện này cũng không thành vấn đề, tuy rằng chưa biết cái gì gọi là thức ăn nhanh, bất quá chỉ cần ăn được, cậu liền sẵn lòng thử nghiệm.
Những cửa hàng thức ăn nhanh đều đóng cửa rất muộn, thế nhưng bọn họ đến không đúng lúc, mặc dù chưa đóng cửa, món ăn cũng đã không còn nhiều.
Lâm Thục Ý chưa từng ăn qua thứ gì mà từng món lại để trong một cái dĩa nhỏ như vậy, có chút mới mẻ, liền chọn mỗi loại một phần.
Bất quá mùi vị có chút miễn cưỡng, tuy không khó ăn, nhưng cũng không ngon cho lắm.
Lấp đầy bụng, Lâm Thục Ý liền muốn quay về, Thẩm Phục hai tay đút túi, cười nói
 “Buồn ngủ rồi à? Cậu làm việc và nghỉ ngơi cũng quá quy luật đi.”
Lâm Thục Ý nhíu mày
 “Không phải”
Chẳng qua ăn no rồi nhưng chẳng có gì chơi vui nên muốn đi ngủ thôi.
Thẩm Phục quan sát hai bên đường một chút, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một rạp chiếu phim thần tượng, liền phất tay
“Chúng ta đi xem phim đi.”
 Tuy rằng hai người đàn ông cùng nhau đi xem phim không phải là ý kiến hay ho gì, thế nhưng Thẩm Phục cảm thấy cuộc sống Lâm Thục Ý quá mức vô vị, bèn tốt bụng rủ cậu đi chung cho vui.
Lâm Thục Ý thường ngày ở nhà xem ti vi, rất thích phim truyền hình, mà phim điện ảnh cùng phim truyền hình cũng giống nhau, cho nên liền đi xem phim đi.
Vì vậy tại rạp chiếu phim, người bán vé liền thấy một cảnh tượng…
Một nam nhân anh tuấn đi trước, vóc người thon dài, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt đa tình như có phóng điện, nhếch miệng cười làm người khác tê dại, một cực phẩm suất ca vừa đi tới trước mặt, người bán vé đang muốn nhiệt tình chào hỏi, liền thấy phía sau có thêm một người nữa.
Người này so với người trước mặt thấp hơn một chút, chỉ mặc áo thun quần bò đơn giản nhưng lại toát ra khí chất vừa cao quí, vừa điềm nhiên.  Cậu thoạt nhìn hơi gầy, mái tóc đen mượt tùy ý phủ lên trán, đôi mắt vì buồn ngủ đã có chút mông lung, thế nhưng lại làm cho người khác có cảm giác rất sạch sẽ như chưa hiểu sự đời, khí chất nhu hòa, có lẽ tuổi không lớn lắm.
Người bán vé nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn lịch, trong lòng thầm nghĩ hôm nay là cái ngày tốt gì, nhìn thấy trai đẹp không chỉ một mà là hai, lại đều là cực phẩm.
“Xin chào quý khách, xin hỏi…”
Thẩm Phục quay đầu khoác tay lên vai Lâm Thục Ý
 “Không biết hôm nay chiếu phim gì, thôi thì xem cái này đi.”
Nói xong tựa hồ mới nghe thấy tiếng của người bán vé, hắn liền quay đầu lại, cười híp mắt
“Thật xin lỗi, cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”
Người bán vé nhìn một chút cánh tay Thẩm Phục đang ngang nhiên gác trên vai Lâm Thục Ý, lại nhìn một chút gương mặt Lâm Thục Ý lộ ra biểu tình ‘chuyện bình thường thôi’, sắc mặt trong nháy mắt bi phẫn lên
 “Không có gì, xin hỏi hai vị muốn xem phim nào?”
Suất ca quả nhiên đều đi làm gay, chả trách sao cô không tìm được bạn trai!
Lâm Thục Ý bị Thẩm Phục đem cậu làm giá gác tay như vậy, mới đầu có chút phản cảm, mặc dù đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần nhưng Thẩm Phục vẫn chứng nào tật nấy, sau đấy cậu cũng nuôi thành thói quen, ngược lại cả hai đều là nam nhân, cũng chẳng có vấn đề gì to tát. (Tác giả: Cũng bởi đều là nam nhân mới có vấn đề a!)
“Có phim nào hay không?”
Người bán vé chính muốn nói chuyện, đã có người hỏi cô liền nhanh chóng giới thiệu sơ lược.
“Phim này khá đình đám, nam diễn viên chính rất nổi tiếng, những bộ phim anh ta đóng đều rất hot, hai vị có muốn xem thử không?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
“Hai vé.”
Thế là cơ hội nói chuyện liền bớt đi, người bán vé càng ai oán.
Từ đầu tới cuối, hai người kia đều không có liếc nhìn cô một cái! Chả trách sao cô không tìm được bạn trai!
Đợi trong chốc lát, hai người liền bước vào phòng số 5, bởi vì đây là phim mới chiếu, nên trong rạp khá đông người, mặc dù hiện tại đã chín giờ tối.
Sau khi vào chỗ ngồi ngay ngắn, Thẩm Phục không biết từ đâu lấy ra một ly bắp rang bơ cùng hai cái kính mắt, là kính để xem phim 3D, vốn là khi vào cửa cô bé kia cười cười đưa cho Lâm Thục Ý, lại bị Lâm Thục Ý vô tình không thấy, làm khóe miệng cô ta đều cứng đờ.
Lâm Thục Ý một lần nữa ngó lơ cái kính mắt, đem tầm mắt đặt ở ly bắp rang bơ.
“Ăn ngon không?”
Thẩm Phục: …
Thẩm Phục phát hiện, việc mà Lâm Thục Ý hỏi anh nhiều nhất chính là: Ăn ngon không? Món nào ăn ngon hơn?
“Bắp rang bơ, tôi nghĩ cậu thích ăn ngọt như vậy, hẳn cũng thích cái này.”
Lâm Thục Ý bốc một ít lên nhìn, bắp à? Cậu nhớ đầu một con đường nhỏ ở kinh thành Đại Yến hình như có bán món này, bất quá nó khá thô ráp, màu sắc cũng không được đẹp như vậy, là thứ đồ ăn vặt mà đám trẻ con nhà nghèo mới mua, khi đấy cậu cũng muốn ăn thử, lại bị Tống Nham nói là đồ ăn cho con nít nên cậu liền thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi Lâm Thục Ý cũng bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt, bên ngoài là một tầng vừa xốp vừa giòn, cắn vào liền tan ra, vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng, mùi bắp không còn nồng đậm nữa.
“Tôi có cảm giác cậu ngay cả bắp rang bơ cũng chưa từng ăn qua đi?”
Thẩm Phục hồ nghi nói.
Lâm Thục Ý mặc kệ hắn ta, thản nhiên bốc bắp rang bơ ăn tiếp.
Thẩm Phục nghiêng người sang, nhấc tay, đem kính mắt gác lên sống mũi của Lâm Thục Ý.
“Làm cái gì vậy?”
Lâm Thục Ý vừa nãy hoàn toàn không chú ý tới kính mắt trên tay Thẩm Phục, liền không biết Thẩm Phục đang làm cái gì, thế nên cậu co người lại, rụt về sau.
“Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Phục thân thủ đè Lâm Thục Ý lại, sau đó điềm nhiên mang kính cho cậu.
Phía sau truyền đến một trận xì xào bàn tán, Thẩm Phục khóe miệng giật giật, xem như không nghe thấy.
Ánh đèn bốn phía mờ đi, phim bắt đầu chiếu, tầm mắt đột nhiên tối sầm làm Lâm Thục Ý có chút không quen, phải nháy nháy mắt mấy cái.
Sau đó trên màn ảnh bay ra một cái đầu người đầy máu, lăn lông lốc đến trước mặt Lâm Thục Ý, đôi mắt trợn tròn, chính là bộ dáng chết không nhắm mắt, Lâm Thục Ý suýt chút nữa sợ đến kêu lên, lập tức nhéo tay Thẩm Phục.
Thẩm Phục quên nói cho cậu biết, đây là phim kinh dị.
Kỳ thực nếu như cảnh tượng vừa rồi xảy ra bình thường trước mặt Lâm Thục Ý, cậu cũng không sợ, Thượng Thư mặc dù là quan văn, cũng không phải chưa từng thấy người chết, nhưng mà lúc này Lâm Thục Ý không hề phòng bị, lại rất lâu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, huống chi đây rõ ràng chỉ là phim ảnh, không biết vì sao cái đầu tự dưng lăn ra trước mặt cậu, chân thật tới mức cậu có cảm giác giơ tay liền đụng đến nó vậy.
Dường như mọi người cũng không nghĩ tới vừa mở màn liền xuất hiện hình ảnh đáng sợ như thế, bên trong phòng chiếu phim vang lên những tiếng thét chói tai liên tiếp, tiếng xì xầm bàn tán phía sau cũng lập tức biến thành tiếng rít gào, Thẩm Phục ngược lại không có bị hù đến, nhanh chóng quay đầu qua xem Lâm Thục Ý, kết quả bị Lâm Thục Ý bấm cánh tay một cái, đau đến méo mặt.
“Tôi nói, cậu đừng bấm tôi nữa.”
Lâm Thục Ý nổi giận đùng đùng trừng Thẩm Phục
 “Anh làm cái quỷ gì vậy hả?”
Thẩm Phục mơ mơ hồ hồ nhìn cậu.
“Cái đầu người kia lăn đến trước mặt của tôi kìa!”
Thẩm Phục: …
“Không lẽ cậu không biết phim 3D à?”
Thẩm Phục lần này thật sự tin chắc, Lâm Thục Ý nhất định là người trên núi mới xuống.
Ngoại trừ mới bắt đầu một màn kia xảy ra quá mức bất ngờ, không kịp chuẩn bị tinh thần làm cho Lâm Thục Ý bị kinh hách, về sau bộ phim tuy có chút máu me nhưng không có tình tiết nào tái hù dọa đến cậu, nội dung phim thì phi thường hấp dẫn người xem, ngay cả Thẩm Phục cũng là một bộ dáng say mê không dời mắt, bất quá những người khác liền không được như vậy, tỷ như cô bé phía sau Lâm Thục Ý, toàn bộ thời gian phim chiếu đều la hét, lúc nam chính vai trinh thám đẹp trai xuất hiện cũng hét lên không ngừng.
“Cũng không có gì kinh khủng, cậu la làm cái quái gì?”
Ngồi ở bên cạnh cô bé đó là một nữ sinh khác, bất đắc dĩ đỡ trán, hỏi cô nàng.
Cô bé đó đảo mắt, hưng phấn không thôi
“Là vì anh ấy lớn lên quá mức đẹp trai a~ “
Mọi người: …
“Bất quá, hai anh chàng phía trước cũng rất đẹp trai! Lại ngồi cùng một chỗ, mới vừa rồi còn giúp nhau đeo kính, hạnh phúc quá đi~~ ! Suất ca nên cùng nhau làm gay, manh chết tớ rồi~~ “
Bạn thân: …
“Cậu có thể nhỏ tiếng một chút hay không, người ta nghe được bây giờ.”
Thẩm Phục: …
Đợi đến hết phim, cô bé kia đã khàn cổ họng, nhưng lại không ngừng nói
 “A a a a !!! Không hổ là phim đang hot !!! Quá hay quá đi à !!!”
Bị hù dọa lên hù dọa xuống như thế thì có thật sự cảm thấy được phim hay hay không?
“Chu đại thần thiệt là đẹp trai a!!!”
Cái này mới là trọng điểm đi.
“Còn có hai người ngồi ở phía trước chúng ta thật sự là quá mức ân ái rồi !!! Cơ hữu* tốt a cơ hữu tốt !!! Đúng là không uổng công chuyến này, tớ còn lén lút chụp được hình nè, nhưng tiếc là không thấy rõ lắm, không thì gửi liền cho đám bạn rồi”
Bạn thân: …
“Bọn họ còn chưa đi, đang đứng sau lưng cậu kìa.”
Cô bé quay đầu lại liền thấy Thẩm Phục đang cười lạnh, cùng Lâm Thục Ý vẻ ngoài nhìn như cao lãnh nhưng trên thực tế lại không hiểu gì .
“Cơ hữu nghĩa là gì?”
 Lâm Thục Ý nghiêng đầu, cái từ này cậu đã nghe nhiều lần rồi, huống chi cậu cảm giác có chuyện gì đó không bình thường.
Thẩm Phục, bạn thân: …
“Cơ hữu chính là… A a a…”
Cô bé bạn thân tiến lên bịt cái miệng sắp gây họa của bạn mình lại, cười khan hướng Lâm Thục Ý gật gật đầu
 “Thật xin lỗi, bạn em không biết giữ mồm giữ miệng, hay nói hưu nói vượn.”
 Sau đó liền đem cô bé kia tha đi.
Lâm Thục Ý khó hiểu nhìn Thẩm Phục, Thẩm Phục khóe miệng giật một cái
 “Chính là chỉ quan hệ của chúng ta rất tốt.”
Như vậy à? Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, nửa ngày mới nói rằng
“Vậy chúng ta xem như là cơ hữu đi.”
Thẩm Phục không chú ý, bị câu nói này của Lâm Thục Ý đâm cho một kích, sặc gần chết, thấy Lâm Thục Ý nhìn sang, vội vã thuận khí nói
 “Đúng, chúng ta là cơ hữu, bạn GAY tốt.”
Thẩm Phục: Sao mình có cảm giác chiếm tiện nghi của cậu ta rất là tội lỗi a… [Beta : bớt đạo đức giả đi anh!]
— Hết chương 12 —
Chú thích:
Cơ hữu – 基友  (hảo cơ hữu): chỉ quan hệ bạn bè cùng giới tính đặc biệt tốt như anh em. Cái gọi là “cơ “, chính là dịch âm từ “gay” trong tiếng Anh, ý gọi nam đồng tính luyến, “hữu” là bạn. Bây giờ ko còn giới hạn nam nữ, các cô gái cũng có thể gọi bạn gái thân của mình là cơ hữu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét