7.06.2016

TLĐBOHĐ: Chương 13

Chương 13: Mì thịt xào

miXaoThit
Ông Khang nói mình sẽ đi vắng mấy ngày nhưng không nói cụ thể là đi trong bao lâu, bất quá Lâm Thục Ý nghĩ ít nhất cũng phải năm sáu ngày, ai ngờ đâu mới vừa qua hai ngày, đến chiều ngày thứ ba, Lâm Thục Ý đã thấy ông Khang trở lại.

“Ông!”
Lâm Thục Ý đặt đồ trên tay xuống, vội vàng đến đón, Thẩm Phục đang nhìn chỗ khác, nghe Lâm Thục Ý kêu “Ông!” cũng quay đầu lại, quả nhiên, liền thấy ông Khang xách theo túi đồ đang đứng ngay cửa, Thẩm Phục cũng đứng dậy đi lên phía trước.
Thấy bọn họ chạy tới, ông Khang cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười nhưng lại bị Lâm Thục Ý nhìn thấu.
“Ông ơi, ông làm sao vậy?”
Ông Khang sững sờ, sau đó phất phất tay
“Không có chuyện gì đâu, chúng ta vào nhà rồi hãy nói”
Lâm Thục Ý nghe lời đi vào, ông Khang rõ ràng có vẻ không muốn nói tới vấn đề của mình, Thẩm Phục cũng nhìn ra, ông có chuyện gì muốn giấu bọn họ
Lâm Thục Ý thấy ông Khang mang sắc mặt khó coi, muốn hỏi, lại bị Thẩm Phục vỗ vai, mới phục hồi tinh thần, nếu ông Khang không muốn nói, cậu cũng không nên hỏi nhiều, lời đã đến miệng liền nuốt xuống, xoay người qua.
“Ông ăn cơm chưa?”
Vốn chỉ tính nói lảng sang chuyện khác, lúc này đã chiều tối, khẳng định ông Khang cũng đã ăn cơm rồi, ai ngờ ông lại gật đầu, hướng Lâm Thục Ý nhếch miệng
 “Lúc trưa đi vội, không kịp ăn.”
Lâm Thục Ý không nói hai lời đeo lên tạp dề mà hỏi
“Ông muốn ăn cái gì? Cháu làm cho ông.”
“Không cần phiền phức, tùy tiện làm một món là được rồi.”
Lâm Thục Ý nghe vậy liền đi vào nhà bếp.
Hôm nay nước sốt đã hết, mì sợi cũng không còn nhiều, chỉ dư được một ít.
Gọt vỏ một củ cà rốt rồi thái sợi, tiếp đó thái sợi cả ớt xanh, thịt nạc, lẫn gừng tươi. Sau khi sơ chế xong nguyên liệu, Lâm Thục Ý đặt chảo lên bếp, rót vô chút dầu hào, rồi cho thịt vào xào kĩ, thêm ớt xanh thái sợi, cà rốt thái sợi, trộn đều các nguyên liệu, sau đó cho mì vào, nêm chút nước tương, muối, gừng, cùng gia vị các loại, đảo đều tay, rưới một ít nước vào chảo để sợi mì không bị khô, cuối cùng rắc hành tây cắt nhuyễn lên trên mặt rồi tắt bếp, đổ mì ra dĩa.
Lâm Thục Ý vừa làm vừa không ngừng ngoái đầu, nhìn ra phía ngoài.
Ông Khang trước giờ luôn cười híp mắt, bộ dáng vô tư lự, nhưng hôm nay trông ông rất nặng nề, Lâm Thục Ý chưa từng nhìn thấy ông mất tinh thần như vậy. Không phải đi thăm cháu ruột của mình ư? Tại sao trở về lại có bộ dáng như thế? Chuyện này ước chừng cùng chuyện của con trai ông hẳn là có liên quan.
Lúc Lâm Thục Ý bưng mì xào ra, nghe thấy Thẩm Phục nói
“Ông à, đừng buồn, không phải còn có cháu cùng Tiểu Ý sao?”
Lâm Thục Ý ngẩn ra, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.
“Phải rồi đó ông, ông đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Lâm Thục Ý đem mì xào đặt ở trước mặt ông Khang, cười híp mắt mà nói.
Ông Khang cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt, sờ sờ tay Lâm Thục Ý
 “Ông biết, Tiểu Ý là đứa trẻ tốt.”
Ông không chỉ một lần cảm thán ở trong lòng, phải chi Lâm Thục Ý là cháu ông thì tốt rồi.
Ông Khang hình như rất mệt, cơm nước xong liền về nhà đi ngủ, nhà ông ở không xa, ngay phía sau tiệm cơm.
Lâm Thục Ý dọn dẹp bát đũa, Thẩm Phục ngồi trên ghế bên ngoài chống cằm nhìn cậu.
Lâm Thục Ý dọn dẹp xong đi ra liền nhìn thấy ánh mắt Thẩm Phục có chút quái lạ
“Sao vậy?”
Thẩm Phục lắc đầu
“Không có gì, làm xong rồi à? Làm xong rồi thì về thôi.”
Đóng cửa tiệm, hai người đồng thời cất bước về hướng nhà, đi được nửa đường, Lâm Thục Ý đột nhiên ngừng lại, Thẩm Phục quay đầu sang nhìn cậu
“Chuyện gì?”
“Hôm nay cần tưới nước vườn rau.”
Vườn rau mặc dù không cần chăm sóc quá kĩ, nhưng muốn nó tươi tốt nhất định phải tưới nước đúng giờ đúng giấc, hình như từ lúc gặp phải Thẩm Phục ở đây, về sau đều là ông Khang tưới, Lâm Thục Ý cũng đã lâu không ghé qua.
Thẩm Phục kỳ quái cùng Lâm Thục Ý đi vườn rau.
Lâm Thục Ý đem thùng đựng nước trong vườn đưa cho Thẩm Phục.
“Qua bên kia lấy nước.”
Thẩm Phục nghe lời xách theo thùng qua bên kia lấy nước. [Beta: em nó nghe lời vợ ghê chưa? Cho thêm 1 điểm]
Lâm Thục Ý nghiêng đầu, xem ra hắn thật sự không nhớ rõ nơi này.
“Thẩm Phục, anh đối với nơi này còn ấn tượng gì không?”
Thẩm Phục kỳ quái nhìn cậu
“Cái gì?”
Lâm Thục Ý chỉ chỉ dưới chân của mình
 “Lúc đó là chính tôi từ chỗ này đem anh cõng về nè, anh không nhớ ư?”
Thẩm Phục sắc mặt tối sầm lại, hoàn toàn không tưởng tượng nổi bộ dáng chính mình lúc đó nằm ở đây, phải nói, hắn khi đó sốt đến mức đầu óc mơ hồ, lung tung bắt một chiếc xe liền lên, ngay cả xuống xe chỗ nào cũng không có ấn tượng, làm sao biết cuối cùng mình ngã xuống nơi nào, không trách quần áo bẩn thành một đống như vậy.
Thẩm Phục ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý tựa hồ là đang hi vọng hắn nói điều gì.
Thẩm Phục quẹt quẹt mũi.
 “Không có ấn tượng, ngày đó sốt đến mơ hồ.”
Lâm Thục Ý nhún vai, nếu Thẩm Phục không muốn nói liền thôi, ngược lại Thẩm Phục không thể ở đây cả đời, có nói hay không dường như cũng chẳng có gì quan trọng.
Ông Khang trở lại chừng mấy ngày, tinh thần mới chậm rãi chuyển tốt, chỉ là mỗi lần nhắc đến cháu ông, sắc mặt liền có chút khó coi.
Thế mà có vài người nhịn không được, lại cố tình hỏi.
“Ông Khang này, có phải mấy ngày trước ông đi thăm con trai mình?”
Người phụ nữ trung niên này chính là người hay mang theo cháu gái tới ăn mì, cũng là hàng xóm của ông Khang, nói chuyện vô ý vô tứ, nói xong mới thấy mình lỡ lời, tuy rằng trong bụng không có ý xấu.
Lâm Thục Ý nhìn ông Khang, trên mặt thoạt nhìn không hề gì, chính là không còn ý cười
 “Ừ.”
“Tụi nó sống ở thành phố đúng không, mua được phòng, có công ăn việc làm ổn định, ta nói a, con trai ông cũng là đứa có tiền đồ, chỉ có một điểm không tốt, chính là nó quá nghe lời vợ, đúng rồi, nếu đã tốn công đi sao không ở chơi thêm hai ba ngày, về chi sớm thế?”
Ông Khang mở miệng, nửa ngày mới nói
 “Không có gì vui, toàn là ô tô, nhà lầu, tôi ở không quen, nên về sớm.”
Người phụ nữ này không nhìn ra ông Khang đang không vui, lại còn phụ họa theo
 “Cũng phải, nếu là ta, ta cũng sẽ về sớm, thành phố có gì vui chứ, thứ gì cũng đắt tiền muốn chết, chất lượng không khí còn không bằng một góc nơi này…” [Edit: t cho bà nội Tiểu Uyển tự xưng là ta vì bà ấy tính tình hào sảng, mạnh mẽ, nếu như xưng mình là tôi nghe nhẹ lắm]
Lâm Thục Ý nghe xong liền cau mày, cuối cùng vẫn là Thẩm Phục tiến lên, ngồi xuống đối diện với bà ta
“Dì à, quần áo này của dì là Tiểu Uyển mua cho dì sao?”
Tiểu Uyển là cháu gái của bà, cũng chính là người lần trước Lâm Thục Ý đụng phải khi đi mua bữa sáng, cô bé thường đến tiệm ăn mì, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cũng đã quen mặt, lần trước lúc cô bé đi mua bộ y phục này cho bà nội có ghé đây ăn, vậy nên Thẩm Phục mới biết bộ y phục này là Tiểu Uyển mua cho bà.
Người này thích nhất chính là nói chuyện bát quái về cháu mình, Thẩm Phục vừa hỏi, bà như mở máy hát mà nói liên tục, cuối cùng là đem sự tình của ông Khang quẳng ra sau đầu.
Đợi đến bà đi rồi, Thẩm Phục mới đứng lên, xoa xoa huyệt thái dương, nhíu chặt mày
“Nghe đến choáng váng hết cả đầu óc.”
Lâm Thục Ý không nhịn được, cười ra tiếng.
Ngay cả ông Khang khóe miệng cũng nổi lên ý cười, ông làm sao không biết, hai đứa nhỏ này đều là vì ông mà cố tình lái sự chú ý của người phụ nữ kia sang hướng khác.
Hắng giọng một cái, ông Khang quay đầu
“Ngày mai chúng ta đi câu cá đi.”
Ông nghĩ thông rồi, cũng không nên phụ công hai đứa nhỏ một phen khổ tâm.
“Câu cá?”
 Lâm Thục Ý tròn mắt nhìn ông Khang.
“Ừ, chỗ chúng ta mặc dù không có sông lớn, bất quá không xa có một nhánh sông nhỏ, muốn đến câu câu cá vẫn được, ngày mai thu dọn đồ đạc, chỗ ông chỉ có hai bộ đồ câu, nhưng nhà lão Lý có một bộ, ông sẽ đi hỏi mượn ông ta, ba người chúng ta ngày mai đi câu cá!”
Có câu cá hay không cũng không sao, chỉ là xem tâm trạng ông Khang dường như đã tốt lên rồi, Lâm Thục Ý tự nhiên nguyện ý phụng bồi, huống chi tới nơi này lâu như vậy, cậu hoàn toàn chưa từng thử qua trò câu cá.
Câu cá a, Thẩm Phục nheo mắt lại, thoáng nhìn Lâm Thục Ý. [Beta: nhìn làm giề? Anh có ý đồ giề???]
— Hết chương 13 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét