7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương23

Chương 23: Định cư cùng dò đường

Hai người đẩy một chiếc xe đẩy lấy trong siêu thị, bên trong để mấy cái giỏ hàng, chuẩn bị đi thu hoạch rau dưa.

Trên ruộng cạn, các loại như cải dầu, súp lơ, bắp cải, dưa leo… cùng vài loại rau thông dụng khác đã thành thục hết rồi, hai người đem phần lớn thu hoạch, lưu lại một chút làm giống.
Ngoài ra, còn có cà chua, dưa hấu, dâu tây cũng đã chín tới.
Hạ Tử Trọng gõ gõ một trái dưa hấu còn mang cuống cùng dây leo, suy nghĩ một chút nói:
“Hạt của trái dưa này giữ lại làm giống, sau đó gieo một ít ở bãi chăn nuôi.”
Phương Hách cũng không có bất kỳ dị nghị nào:
“Dạ được! Tiện thể gieo thêm vài giống khác để chủng loại trong không gian phong phú thêm nha anh.”
Cậu vừa mới phát hiện, mấy con bê phía sau đã lớn rồi, mà sữa bò thì vẫn còn nhiều, vậy là có sữa bò, sữa dê để uống rồi!
Thu hoạch một chút, hai người đã gom đầy 3 xe đẩy, may mắn là dù ở trong không gian, Hạ Tử Trọng vẫn có thể dùng ý niệm đưa đồ vật vào trong kho ở tầng hầm, không cần chạy qua chạy lại để vận chuyển.
Đương nhiên, lúc trước tại nhà bếp vận chuyển đồ vật chỉ là do thói quen mà thôi, mới cố ý chạy lên chạy xuống đó chứ!
Bắp cũng đã nên thu hoạch một ít rồi, còn các loại ngũ cốc* hoa màu* khác, bây giờ còn chưa chín cho nên tạm thời không cần thu hoạch.
Ngũ cốc: ban đầu từ thời Trung Quốc cổ đại, đây là tên gọi chung để chỉ 5 loại thực vật với hạt có thể ăn được, sau này là cụm từ hay được dùng để gọi chung cho các loại cây lương thực hay sản phẩm chính thu được từ chúng.
Về nội dung của ngũ cốc, có hai thuyết.
  • Một thuyết liệt kê ngũ cốc bao gồm đạo (lúa-Oryzaspp.), thử (kê Proso-Panicum miliaceum), tắc (hay túc)[1], mạch (bao gồm đại mạch, tiểu mạch, hắc mạch và yến mạch), thục (đậu tương).
  • Nhưng căn cứ vào các ghi chép trong Kinh Lễ thì ngũ cốc lại bao gồm ma (hạt gai dầu), thử, tắc, mạch, thục. Hai thuyết này chỉ khác nhau ở chỗ một thuyết thì có lúa gạo nhưng không có gai dầu, còn thuyết kia thì có gai dầu nhưng không có lúa gạo.
Hoa màu: là một thuật ngữ tổng quát chỉ về một nhóm các sản phẩm nông nghiệp, hàng hoá nông sản được trồng trọt, canh tác, thu hoạch để sử dụng, mua bán, mà không phải là các loạicây lương thực, ngũ cốc như các loại trái cây và rau quả, hay các loại nấm như nấm rơm, nấm hương, mộc nhĩ….
Đem xe đẩy ra sau nhà, đào không ít măng, sau đó bắt đầu lên núi thu hoạch trái cây.
Một loài thực vật tương đối thấp, phía trên kết đầy quả rất dễ thấy, hai mắt Phương Hách sáng lên, vội vàng tiến lên hái chúng:
“A! Dương mai*, việt quất*, có cả mâm xôi* nữa. Học trưởng, anh từ đâu lấy được mấy cây này vậy? !”
  • Họ Thanh mai: hay họ Dâu rượu, dương mai (danh pháp khoa học: Myricaceae) là một họ nhỏ trong thực vật có hoa hai lá mầm dạng cây bụi và cây gỗ nhỏ, thuộc bộ Dẻ (Fagales). Hiện tại người ta công nhận 3 chi trong họ với khoảng 57 loài, mặc dù một số nhà thực vật học tách nhiều loài từ chi Myrica sang chi thứ tư gọi là Morella. Khoảng 35-55 loài thường được chấp nhận trong chi Myrica, 1 loài trong chi Canacomyrica (Canacomyrica monticola ở New Caledonia) và 1 loài trong chi Comptonia (Comptonia peregrina ở miền đông Bắc Mỹ).
  • Việt quất xanh: hay Blueberry, còn gọi là việt quất, là loại thực vật có hoa sống lâu năm, thuộc đoạn Cyanococcus, chi Vaccinium.  Cây việt quất thường mọc thẳng đứng, nhưng đôi khi cũng có dạng mọc sát mặt đất, kích thước từ 10 cm đến 4m. Trong sản xuất thương mại, loài việt quất dạng nhỏ thường được gọi là “Việt quất tán thấp” (hay còn gọi là việt quất hoang dã), loại việt quất dạng to thường được gọi là “Việt quất tán cao”.
  • Mâm xôi: là một loại trái cây ăn được mọc trên cây mâm xôi (Rubus fruticosus) hoặc từ một số giống cây lai tạp giữa cây đó và các cây khác trong chi Mâm xôi thuộc họ Rosaceae. Thông thường trái cây màu đen không phải là quả mọng đúng nghĩa; về mặt thực vật học, nó được coi là quả tụ (xem quả), gồm có một quả hạch nhỏ.
Hạ Tử Trọng tằng hắng một cái, nhìn qua một bên trả lời:
“Ở trên mạng thuận tiện mua thôi!”
Anh lúc trước tìm hai cửa hàng trên mạng đều có đủ toàn bộ hạt giống, cây giống, gần như mỗi loại anh đều đặt một ít.
Mấy ngày trước chỉnh lý lại vật tư mới phát hiện, chỗ hạt giống, cây giống còn có cây cảnh như hoa tường vi*, nguyệt quế*, hoa lan*…
Bất quá bởi vì thời gian, không gian có hạn, cho nên cũng chưa gieo trồng xuống.
Một giỏ một giỏ hoa quả đem chất vào các khuông trong kho, mấy khuông này thu vào lúc đến siêu thị hoặc là nông mậu thị trường, lại do Hạ Tử Trọng lần lượt thu chúng vào không gian.
Hai người vừa hái vừa ăn, chờ đến khi hái xong, bụng cũng no đến căng tròn, không thể ăn thêm được nữa, mấy loại trái cây này hoàn toàn không có thuốc kích thích tăng trưởng hoặc thuốc trừ sâu. Đây là thực phẩm xanh chính hiệu nha!!
Thật giống như quên cơm cà ri trong không gian rồi…
Hạ Tử Trọng yên lặng ở trong lòng mắng mình ham ăn, anh trước đây căn bản đối với trái cây không có nhiều hứng thú, vào kiếp trước ăn táo thôi mà đã như ăn thuốc độc ấy, nhưng hiện tại ăn trái cây trong không gian liền không dừng lại được, thực sự quá ngon, trái cây bên ngoài hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Đều nói, ngon thì nhớ… Tất cả mọi người đều hiểu mà ha…
Hai người trở lại trong phòng, ước lượng thời gian, mấy ngày nay đề rất mệt mỏi, hai người quyết định nghỉ ngơi sớm một chút, liền đi đánh răng rửa mặt, lên lầu hai, nằm lên giường ngủ lớn kia, đừng nói người luôn mưu đồ bất chính như Phương Hách, mà ngay cả Hạ Tử Trọng, lúc người yêu nằm trong ngực như thế này, quân tử cũng sẽ không nhịn được huống chi anh cũng không tính làm Liễu Hạ Huệ*.
  • Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm 展禽, tên Hoạch 獲, tự là Quý 季, người đất Liễu Hạ 柳下, nước Lỗ 魯, thời Xuân Thu 春秋, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Từ nhẹ nhàng hôn môi đến hôn sâu gắn bó tương giao, hai người bởi vì đã đến nơi ở tương đối an toàn, không còn lo lắng phát sinh bất ngờ, mà bây giờ cách 12h đếm vẫn còn dài, tâm lý thoải mái thì thân thể cũng không bận tâm thêm.
Eo của Phương Hách rất dẻo dai, mềm mại, loại mềm mại này bất đồng với nữ giới, làn da rất mịn màng nhưng lại không quá mức nhẵn nhịu. Tóc cậu luôn thoang thoảng mùi dầu gội, bình thường cậu rất thích dùng loại này, nhẹ nhàng tự nhiên mang hương vị của cỏ non xanh mượt, giống như bản thân cậu luôn mang đến nhẹ nhàng, ấm áp cho người khác.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, trong cơn mê, Phương Hách theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Tử Trọng, vuốt ve lung tung trên lưng anh, nhưng lại không ý thức được quần áo trên người cậu đang ngày càng ít đi, cùng với bàn tay của ai kia đang trượt xuống nơi nào đó…
Giơ tay lên đầu giường, cầm lấy một chai dầu bôi trơn*… Được rồi, Hạ Tử Trọng anh đây thừa nhận, anh có dự mưu sẵn rồi, lúc cùng Phương Hách gặp lại lần nữa, xác nhận chính mình cũng muốn cùng cậu bên nhau, liều tranh thủ lúc mua vật tư mua luôn không ít thứ này.
Tuy nói có thể dùng thứ khác thay thế, nhưng dù sao vật này cũng là chuyên dùng cho chỗ kia, bây giờ có cơ hội thì cứ mua đi, sau này tận thế đến không biết có tìm được không?
Được người yêu ôn nhu vuốt ve làm cho cậu không ngừng run rẩy, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã tràn ngập sương mù, người lại có chút mê ly mơ hồ, đặc biệt quyến rũ lòng người.
“Học trưởng… Đến đi…”
“Gọi anh Tử Trọng.”
Hạ Tử Trọng cúi người xuống, tại trên môi cậu hôn một cái.
“Tử, Tử Trọng…”
Cậu không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày tại trước mặt anh gọi ra cái tên này, cũng không nghĩ đến anh sẽ chấp nhận cậu. Tất cả mọi thứ hiện tại giống như một giấc mơ vậy, nếu bên ngoài không có tang thi thì đây là một giấc mộng hoàn mỹ.
“Tử Trọng, Tử Trọng, Tử Trọng…”
Người trong ngực, âm thanh lúc cao lúc thấp nương theo động tác ra ra vào vào của anh mà nhẹ nhàng rên rỉ, chẳng khác nào một giai điệu mỹ lệ.
“A Hách… Anh yêu em.”
Ôm chặt lấy người trong ngực, Hạ Tử Trọng cực kỳ tin tưởng, anh yêu chàng trai này, lúc trước đã thế, hiện tại và tương lai cũng như thế, sẽ kiên quyết không rời cậu, cùng cậu tiếp tục bước đi, mãi cho đến khi tận thế kết thúc, mãi cho tới tận cùng sinh mạng.
Điện thoại di động ở đầu giường vang lên báo thức, đem hai người đang ngủ say trên giường đánh thức. Bởi vì trong không gian không có ban đêm, Hạ Tử Trọng sợ đồng hồ sinh học bị nhiễu loạn nên mới cố ý đặt báo thức.
Giơ tay lấy điện thoại, tắt báo thức. Người trong ngực mơ hồ ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt nói:
“Học trưởng… đến giờ rồi sao?”
Trên cái cổ trắng nỏn mang theo nhiều dấu hôn kéo dài đến xương quai xanh tinh ảo, làm người mới nếu thử vị tiêu hồn kia có chút miệng khô lưỡi đắng, anh bèn cuối đầu hôn lên trán cậu nói:
“Mới 7h thôi, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Người trong lòng cà cà má vào ngực anh, có chút mơ hồ mà lẩm bẩm:
“Không ngủ… nên dậy rồi…”
Cuối cùng, Hạ Tử Trọng vẫn đem con mèo nhỏ này dỗ một chút, làm cho cậu ngủ thêm một hồi, anh đi xuống lầu nấu cháo.
Những món phức tạp có thể Hạ Tử Trọng không làm được, nhưng nấu một chút cháo vẫn không khó khăn gì. Đặc biệt là hôm nay, Phương Hách nên ăn thanh đạm một chút mới tốt.
Từ trong kho dưới hầm lấy ra một ít gạo thơm —— nếu kỹ thuật không đủ, vậy thì lấy nguyên liệu bù đắp. Sau đó, liền chọn ra một chút dưa muối, rau nhúng giấm. Trở lại nhà bếp, nấu cháo, dọn bữa sáng.
Phương Hách liền ngủ thêm nửa tiếng nữa mới hoàn toàn tỉnh táo, dụi mắt xuống lầu, nhìn thấy Hạ Tử Trọng đã đem bữa sáng chuẩn bị xong, anh đang đứng trong bếp cùng cháo phấn đấu, cậu bèn dựa cửa phòng bếp nhìn bóng lưng bận rộn kia.
“Tỉnh rồi sao?”
Hạ Tử Trọng cười với cậu
“Đi rửa mặt đi, anh nấu sắp xong rồi.”
Bình thường gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nay lại xuất hiện một nét cười mơ hồ làm cả người anh trở nên đặc biệt nhu hòa. Phương Hách bị nét cười ôn nhu đó làm cho sững sờ, đứng tại cửa bếp nửa ngày chưa đi.
“Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Còn tưởng rằng tối hôm qua anh quá mãnh liệt làm cậu bị thương, Hạ Tử Trọng thả cái muôi trên tay xuống đi đến bên cậu, xoay người lại, trán áp trán thử nhiệt độ.
Phương Hách phục hồi tinh thần, không được tự nhiên cuối đầu xuống, giơ tay ôm lấy eo anh. Eo của anh rất cứng cỏi mạnh mẻ. Người nào đó nhất thời xuất thần, nhớ đến cảnh xuân tối hôm qua, tai bất giác đỏ lên.
“Học trưởng… Em yêu anh…”
Nói xong, chợt nhớ tới gì đó, liền thấp giọng kêu hai chữ:
“Tử Trọng…”
“Anh cũng yêu em.”
Cúi đầu, khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, trở tay ôm lấy cậu, giờ phút an bình cùng ấm áp này, hai người trước giờ đều không dám tưởng tượng —— mãi đến tận khi nồi cháo trên bếp sôi trào ra, may quá! Không bị khét.
Hai người ăn sáng xong liền thu dọn chén đũa sạch sẽ, mới trở lại biệt thự.
Xuất hiện trên giường lớn tại phòng ngủ, hai người trước tiên đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài xác nhận, không có tình huống gì bất ngờ, vẫn yên tĩnh như trước, nhưng bên ngoài một phòng tại biệt thự cách đó không xa, có hai con tang thi đang không ngừng vỗ kính cửa sổ.
Xem ra cửa kính nhà kia cũng thuộc loại chống trộm, rất cứng, trong phút chốc chúng nó tuyệt đối không thể nào phá hư được.
“Đi thôi.”
Hai người bọn họ chuẩn bị đi xung quanh phụ cận cho quen thuộc hoàn cảnh, dù cho đời trước đã đến đây, Hạ Tử Trọng cũng không nắm rõ bố cục cùng phương tiện nơi này.
Mấy căn biệt thự khác cũng chưa có ai vào ở, ngoại trừ mấy căn hộ vừa mới trùng tu xong thì mấy căn phòng bên ngoài hoàn toàn trống rỗng.
Hai người đi xe ra khỏi tiểu khu, bên ngoài có hai con tang thi nghe tiếng chạy tới bị hai người đánh chết sau khi xuống xe mở cổng, thuận tiện thu luôn tinh hạch trong đầu chúng nó —— nơi này dù sao cách nhà hai người đang ở cũng tương đối gần, vẫn nên đem tang thi dọn dẹp sạch sẽ thì tốt hơn.
Khu biệt thự bên cạnh là có một hoa viên, bên trong còn trong quá trình di dời cùng trồng trọt nên cũng không có cành lá xum xuê gì.
Phụ cận còn vài khu cao tầng đang trong giai đoạn hoàn công, có sớm có muộn, trung gian còn có chi chít các công trình kiến trúc khác như: ngân hàng, trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng tiện lợi, vườn trẻ, trường học… Đây là một khu đô thị mới với đầy đủ các cơ sở hạ tầng.
Lúc này, trên đường rải rác một ít tang thi, khi hai người chạy qua một khu cao tầng khác, còn nhìn thấy bên trong đó có hai con tang thi khuyển. Cửa phòng đó đóng chặt cửa sắt, đây chắc là nguyên nhân mà người sống lưu vong trên đường rất ít đi?
Chạy xe đến trước trung tâm thương mại lớn phụ cận, bởi vì nơi này xây trong khu nhà giàu nên cũng không phải là dạng phổ thông bình thường. Đồ vật bán bên trong đều là hàng chất lượng cao. Các loại thịt tươi, rau dưa đều vật chuyển từ nơi sản xuất tới đây.
“Cũng đã có người đến qua.”
Nhìn thực phẩm ngổn ngang trên các quầy hàng, Hạ Tử Trọng đánh ngã một bác gái tang thi, đến phòng quản lí lấy đi thẻ nhớ của mấy quay.
“Đi vào kho.”
“Được.”
Phương Hách cẩn thận dò đường, hai người trực tiếp đi đường vòng đến kho.
Các loại thực phẩm buôn bán bên ngoài cùng nguyên liệu nấu ăn, đồ hộp… được xếp rất chỉnh tề ngay ngắn. Các ngăn lạnh trong kho đều chứa rất nhiều thực phẩm đông lạnh cùng với kho giữ rượu bia được xếp ngay ngắn theo nơi sản xuất nhãn hiệu, từ giá rẻ cho đến đắt đỏ.
“Trời đất, còn có xì gà? !”
Phương Hách mở ra một hộp gỗ rất xa hoa, bên trong cư nhiên là xì gà. Vật này từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy tận mắt bao giờ đó!
“Nơi này có rất nhiều đồ tốt.”
Vật này vô luận trước hay sau tận thế đều tương đói xa xỉ, dùng để kéo gần quan hệ là tốt nhất.
“Không có thuốc lá làm lợi ích thực tế nha.”
Phương Hách tiếc nuối lắc đầu một cái, đóng nắp hộp, đưa cho Hạ Tử Trọng thu vào không gian.
“Hình như ven đường có một siêu thị chuyên bán rượu cùng thuốc lá thì phải?”
Một hồi có thể đi qua xem thử, anh không hút thuốc nhưng nếu dùng để lôi kéo tình cảm, đánh chút quan hệ lại rất tiện dụng.

 G


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét