8.21.2016

MTTSCTQVH: Chương 45

Chương 45: Bạch Cầu đại chiến Thực vật

TV

“Bạch Cầu?!” Hai người Hạ Tử Trọng trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Cầu nhà mình đang nhanh chóng vọt về phía một viên tinh hạch khác, cũng nhanh chóng ‘Nuốt’ mất, nhất thời không kịp phản ứng.
Cái cây kia cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, lúc Bạch Cầu nuốt mất viên đầu, nó còn duy trì động tác đưa về phía mình. Nhưng viên thứ 2 cũng mất tiêu là sao, nó tức giận rồi nha — từ lúc biến dị đến nay, mặc kệ là bọn người ngu xuẩn kia, đám Động vật biến dị hay tang thi đều chẳng đứa nào dám bén mảng đến gần nó tranh giành cái ăn đâu!  Càng đừng nói tới việc cướp đồ trên tay nó!!!!
Vô số cành bạo động đung đưa vặn vẹo quần ẩu quấn quít tản ra xung quanh, không thể đếm được có bao nhiêu cành khô, dây leo quỷ dị đang đâm về phía cái cục trắng nhách đó. Phương Hách kinh hãi hét lớn với Bạch Cầu:
“Vào không gian! Nhanh lên! Mau vào không gian!”
Vẫn chẳng thể nào có thần giao cách cảm giữa 2 người 1 cầu này, Bạch Cầu chẳng ăn ý chút nào, nó vẫn lơ lửng yên vị trên không trung, nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt to ngập nước. Cùng lúc đó, vô số dây leo quất về phía nó!
“Phốc, phốc, phốc vù vù vù……”  Bạch Cầu mềm mại trắng trẻo tròn vo kia, luôn mang đến cảm giác trơn trượt đến mức không muốn buông tay, bình thường trừ phi nó cố ý làm nũng trong lòng Phương Hách cùng Hạ Tử Trọng, bằng không với cái tính láu cá tinh nghịch đó của nó đến cả ‘Ba mẹ’ cũng không bắt được nó đấy.
Hôm nay, dựa vào bề ngoài xuất sắc của nó… Đợi đã, hình như có chỗ nào sai sai thì phải? Tóm lại, Bạch Cầu rất có thiên phú trong việc bảo đảm an toàn của bản thân. Mặc kệ có bao nhiêu căn dây leo, cành khô quỷ dị, đâm, chọc, chọt, quất vào nó, nó giống như một quả bong bóng nước trượn trượt ấy, nắm, bắt thế nào cũng không được, chọc, chọt, đâm thế nào cũng không thủng!
Hai người lúc đầu còn lo lắng, sau đó thấy cảnh nó với cái cây kia “giao lưu” xong, cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đến cuối cùng, giống như đang xem một vở hài kịch, rất tức cười, chỉ có thể đứng ngốc ở một bên nhìn Bạch Cầu hí ha hí hửng chơi ở đó.
“Tử, tử trọng, giờ, giờ phải làm sao?”
Giữa không trung, dây leo, cành khô quỷ dị đang liên tục tạo ra một cái lưới lớn, không ngừng thít chặt lại, muốn bao lấy Bạch Cầu bên trong, còn Bạch Cầu thì cứ ‘piu, piu, piu’ bay tới bay lui, vận tốc vì lực va chạm mà trở nên càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không nhìn rõ, đến cuối cùng trở thành những tàn ảnh mờ xám trắng.
Hạ Tử Trọng khóe miệng run rẩy:
“Lui về sau một đoạn đi, sao đó tiến vào không gian.” Nói xong, kéo tay Phương Hách lui một khoảng, xác định khoảng cách này làm cái cây kia không thể công kích tới, nói lớn về phía trước,“Tụi tao vào trước, mày mà không vào thì tối cấm vô phòng ngủ!” Nói xong, Hạ Tử Trọng dẫn lão bà trực tiếp ẩn vào không gian.
Quả nhiên, phát hiện không thấy hai người Hạ Tử Trọng, Bạch Cầu bay nhanh đến mức dừng không được cũng theo bản năng lắc mình cùng cha mẹ về nhà, à… là vào không gian đấy.
Một tấm lưới lớn được đan ra đến ruồi bọ cũng không vào được, nó dự tính đem cái cục trắng nhách kia bắt lại, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp móc ra tinh hạch thuộc về mình, nhưng bỗng nhiên trong ‘Võng’ không còn gì nữa! Dây leo không kịp thu hồi bèn lẻn vào trung tâm quơ quào, liều mạng muốn bắt gì đó, đợi nó phát hiện con mồi trong ‘Võng’ mất tiêu rồi, lúc này mới ý thức được một sự thật phũ phàng a — dây leo cùng cành khô của nó bị cuốn chặt, quấn a quấn, quấn a quấn thành một cục, không tháo ra được!!!  
Thực vật biến dị kia đã bị Bạch Cầu hại đến mức ra sao hai người Hạ Tử Trọng hoàn toàn không biết, bọn họ chỉ biết mình vừa trở về cũng thấy tên nhóc đó vào trong đây rồi, nhưng do bên ngoài di chuyển với vận tốc cao nên vào đây theo quán tính nhất thời không thể dừng lại được…  
“Xoảng, keng, rầm, bùm, bụp, ……” Hai người khóe miệng run rẩy khi nhìn thấy Bạch Cầu đụng rớt mấy cái ly, đánh nghiêng cái mâm, tông vào ngăn tủ, cuối cùng từ sô pha bắn thẳng như viên đạn vào lòng Phương Hách, bị cậu ôm trụ lại, sự việc này mới kết thúc.
Bạch Cầu nằm trong lòng Phương Hách, hai mắt xoay tròn thành hình nhang muỗi*, trong rất tội nghiệp, được cậu xoa xoa đầu một lúc mới khôi phục bình thường, sau đó nó chớp chớp đôi mắt to, ủy khuất nhìn nhìn cậu, rồi bỗng nhiên thân hình tròn trịa của nó bay lên cao, dừng lại giữa không trung, bắt đầy run rẩy.
Từ người nó dần dần phát ra một luồng ánh sáng màu trắng, trong suốt nhưng loáng thoáng ẩn hiện bảy sắc cầu vòng*, luồng sáng đó không ngừng lờn vờn quang người nó, sau đó bắt đầu khuếch tán bốn phương tám hướng.
Nhìn phản ứng kỳ quái này của nó cộng thêm lần trước, tính ra cũng có hai rồi, hình như phản ứng này có liên quan gì đó đến việc nó nuốt tinh hạch.
Hạ Tử Trọng cau mày chọt chọt Bạch Cầu đang nheo mắt có vẻ hưởng thụ mỹ vị đó, sau đó nhìn về phía sau về Tiểu Trúc lâu:
“Em thấy luồng ánh sáng đó bay về đâu??”
Phương Hách chỉ chỉ phía sau:
“Bên kia…… có phải hướng giếng nước không?”
“Rất có khả năng.”
Mấy ngày nay, hai người giết tang thi thu được khá nhiều tinh hạch cấp 1, nhưng Bạch Cầu lại không thèm để ý, giống như mấy viên đó chẳng kéo lại cho nó chút hưng thú nào. Nhưng tinh hạch của gấu biến dị kia, còn lần này là tinh hạch cấp 2, mỗi viên đều làm nó lập tức muốn nhào đến nuốt luôn, từ đó có thể suy đoán, nó rất cần loại năng lượng nào đó bên trong mấy thứ này để cung cấp chất dinh dưỡng. 
“Không ăn tinh hạch cấp 1, chỉ ăn loại cao cấp hơn ……” Hạ Tử Trọng lại lần nữa chọt chọt tên nhóc đang nằm ì trong lòng Phương Hách để ‘Tiêu hóa’. Đáng tiếc nó không biết nói tiếng người, bằng không bọn họ có thể cùng nó trao đổi một chút về vấn đề tinh hạch, về không gian.
“Có lẽ tinh hạch cấp 1 không đủ năng lượng nó cần đi?” Phương Hách lấy tay sờ sờ ‘Bụng’ nó,“Nhưng mà đến cùng nó ăn vào bằng cách nào vậy? Phía dưới ngày cả cái khe cũng không có mà.”
“Chỉ có vào mà không ra, cũng không sợ tiêu hóa kém……” Hạ Tử Trọng dứt khoát đem Bạch Cầu lật qua, làm nó đang nheo mắt thỏa mãn nhất thời hoảng sợ, toàn thân run rẩy, hai mắt mở thật lớn .
“Chắc chắn đối với nó có chỗ tốt, dù sao phần năng lượng dư lại tan vào không gian như trước, cũng không tính là lãng phí.” Phương Hách cẩn thận dè chừng, cứu Bạch Cầu ra khỏi bàn tay độc ác của Hạ Tử Trọng, đem nó ôm trở về nhẹ nhàng vuốt ve an ủi. Bạch Cầu cọ cọ vào lòng cậu, lại lần nữa thoải mái đến nheo mắt lại — cho nên nó mới thích nhất là ‘Ma ma’ xinh đẹp dịu dàng, ghét nhất ‘Ba ba’ bạo lực!
Bạch Cầu cướp đoạt trắng trợn tinh hạch của người ta…… A! Không, phải nói là Bạch Cầu nhà mình đoạt lại tinh hạch cấp 2 bị người ta cướp mất, sự kiện này mới tạm thời kết thúc, hai người đợi khoảng nửa tiếng trong không gian, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, cầm ống nhòm quan sát cái cây kia, vừa nhìn đã làm khóe miệng hai người khẽ giật giật — cái cây đó bị quấn rối thành một cục, đang liều mạng giãy dụa mà không ra được, cái quỷ gì thế?
“Rút nhanh.” Lúc đầu Hạ Tử Trọng có chút kinh ngạc, sau đó suy nghĩ cẩn thận cũng biết là do thằng nhóc nhà mình gây nên đây mà, bèn nhanh chóng ra hiệu cho phương Hách cùng nhau rút lui, hai người im hơi lặng tiếng đi đường tắt rời khỏi nơi này — nhóc con nhà mình không bớt lo được, xem đi, đem người ta chơi thành như thế? Haiz, nếu không phải vũ khí hiện giờ không thuận tay, hai người họ nhất định sẽ lặng lẽ đi qua bỏ đá xuống giếng để thu thập gốc cây kia rồi.
Chiếc SUV trải qua mấy ngày trầy trật này, hình dáng đã trở nên quá ‘Nghệ thuật’ rồi, lồi lõm khắp nơi, xem chừng cực kỳ gợi cảm, tiếc nuối chính là do quá mức gợi cảm mà hở hang ‘da thịt’ hai người không thể không suy xét đến vấn đề đổi xe.
Trước mạt thế, Hạ Tử Trọng có thuê một chiếc Hummer rất mới đem ném vào không gian, lúc này đúng dịp lấy ra dùng. Nhưng hiện tại vấn đề không chỉ có đổi xe đơn giản như thế.
“Không còn xe dự bị nữa.” Bọn họ lần này ra ngoài vốn dự tính thừa cơ hội thu vài ba chiếc xe vào không gian, nhưng trên đường đi toàn gặp xe không có chìa khóa, không thì rách nát tàn tạ đến cực điểm, tuy rằng có thể miễn cưỡng thu nhận, nhưng phần lớn đều là xe con có gầm tương đối thấp, lực chịu va đập tệ hơn chiếc SUV này không biết bao nhiêu lần, bọn họ không thể nào lại lấy mấy chiếc xe dễ đụng hỏng như thế chứ?
Lúc này hai người đều tiếc nuối, biết trước thế này, ngay giai đoạn mạt thế sơ kỳ thì đến trung tâm triển lãm xe lân cận thu mấy chiếc cho rồi.
“Hay là vào nội thành nhìn xem?” Bọn họ vì suy nghĩ đến vấn đề an toàn suy xét, lần này phần lớn đều chọn mấy khu vực phần rìa bên ngoài, chưa đi sâu vào mặc dù tang thi ở đây có số lượng ít, nhưng cũng không thấy được xe tốt nào.
Hạ Tử Trọng cân nhắc một chút lắc đầu nói:
“Về căn cứ A trước đi, qua vài ngày nữa xem có ai tổ đội ra ngoài không rồi tính tiếp.” Ở mạt thế, nếu muốn thật sự thu thập được thứ tốt cần phải cùng người khác tổ đội mới hành động. Trong đó, hệ số an toàn cao nhất đó chính là cùng quân đội làm nhiệm vụ — Bộ đội chịu trách nhiệm mở đường thanh lý tang thi, các tiểu đội theo sau thu thập vật tư, mỗi lần hành động trở phải nộp lên cho quân đội bảy tám phần vật tư, xem như đôi bên cùng có lợi.
Giống anh cùng Phương Hách chỉ có hai người đơn độc hành tẩu bên ngoài, nhiều nhất chỉ có thể đến vài thôn trang nhỏ quanh nội thành thu thập được vài thứ đã tốt lắm rồi, căn bản không có khả năng xâm nhập sâu vào nội thành. Dù bọn họ có không gian tùy thời trốn vào, thì cũng không mấy tốt đẹp.
Phương Hách như trước mang tư tưởng trung tâm nghĩ Chỉ cần việc Hạ Tử Trọng quyết định thì nhất định chính xác, cho dù không chính xác cậu vẫn sẽ ủng hộ anh.’, sau đó ngoan ngoãn ôm Bạch Cầu gật đầu. Tuy cậu rất thỏa mãn với sinh hoạt hiện tại, có thể cùng chồng mình ra ngoài tìm kiếm vật tư, đánh tang thi, ôm ôm Bạch Cầu, nhưng nếu Hạ Tử Trọng muốn tìm người tổ đội hành động, cậu cũng tuyệt không làm vướng bận, sẽ luôn đi theo bên cạnh anh không ngừng cố gắng, bất luận là viện anh muốn tìm người tổ đội hoặc việc khác.
Hai người đổi sang chiếc Hummer mới, lại lần nữa lên đường, quả nhiên chiếc này bất luận là tính năng, khả năng chịu lực va chạm, tốc độ… so với chiếc trước đều mạnh hơn, nhược điểm duy nhất là nó quá hao xăng, dù cho hai người Hạ Tử Trọng đã góp nhặt xăng khá nhiều, nhưng lâu dần cũng sẽ đau đầu vất vả.
Đường về căn cứ A quả nhiên trở nên khó đi hơn, nào là rác rưởi, xe nghiêng đổ lập úp hoang tàn, tang thi chặn đường, làm thời gian về của họ muốn kéo dài ra thêm. Lại càng không cần nhắc đến vấn đều bị chặn đường cướp bóc, hố to hố nhỏ nhiều vô kể. May mắn Hạ Tử Trọng nhờ có kiếp trước mà có độ cẩn thận cùng sức quan sát nhạy bén, lúc này mới nhanh nhảu tránh thoát, chỉ chậm trễ thời gian, mà không vướng quá nhiều phiền toái.
Một đường chạy nhanh về đến tường vây ven sông — thì kẹt xe .
Trận kẹt xe lần này là do phần đông xe mới đến không biết phía Đông căn cứ luôn bị phong kín, không cho bất cứ người nào đi qua bằng cửa này, chỉ có thể vòng qua sông chạy đến cửa Bắc mới có thể tiến vào. Một vài chiếc lùi lại quay đầu bị mấy chiếc phía sau chặn lại, xe sau lại tiếp tục chạy đến ngày càng nhiều, trong lúc nhất thời không ai đi được.
Nhưng cố tình, không ít xe từ hướng nội thành vọt tới kéo theo không ít tang thi đuổi đến.
Khắp nơi trên quốc lộ ồn ào rối loạn, tiếng mắng chửi, rủa xả cùng tiếng tang thi gào rống giận dữ ngày càng lớn.
Hạ Tử Trọng từ xa xa nhìn thấy đường phía trước một mảnh hắc ám, quyết định rẽ nhanh vào đường khác, vòng qua hướng Bắc, chạy dọc đường, mấy đoàn xe đến sau phát hiện tình hình không ổn, cũng chia nhau quay đầu xe chạy qua cổng Bắc.
Chú thích:
Mắt hình nhang muỗi 
mat_NhangMuoi - Copy
Bảy sắc cầu vòng 
Hummer 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét