8.03.2016

ĐXNG: Chương 16

Chương 16: Đứa ngốc

1

Tuy rằng Trình Chí Sơn còn muốn tiếp tục lải nhải, nhưng cũng không thay đổi được sự cố chấp của Trình Thần, đành nhận mệnh quét tước sạch sẽ căn nhà nhỏ mà Trình Thần đã thuê. Trình Thần để một mình Trình Chí Sơn ở lại, lôi kéo Khương Viên chạy ra ngoài.
Đây là đặc quyền chỉ thuộc về con nít nha, có lười biếng cũng không ai nói gì hết.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Khương Viên rất thích cùng Trình Thần nắm tay chạy như thế này.
“Mua quần áo cho cậu, cùng một số đồ dùng sinh hoạt khác!” Trình Thần nói với vẻ đương nhiên, sau đó lập tức đáng thương nhìn Khương Viên “Tớ rất sợ đi một mình nha, cậu sẽ đi chung với tớ mà, phải không?”
“Ừ, tớ sẽ luôn đi cùng với cậu!” Khương Viên vừa nghe Trình Thần sợ đi một mình, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Cậu hồn nhiên quên mất, Trình Thần tại thôn Thạch Sơn chính là Tiểu Đầu Sói, người mà buổi tối dám một mình lên núi bắt rắn, hắn sợ mới là lạ đó.
“Khương Viên, cậu là tốt nhất đó!” Trình Thần căn bản không chút xấu hổ, vui vẻ nịnh hót.
Đi tới một cửa hàng bán quần áo, trời đã chạng vạng, chủ quán đang ăn cơm, thấy người đi đến là hai đứa bé, cũng không quá nhiệt tình đón tiếp, cho rằng bọn nhỏ không có khả năng mua quần áo, nhưng bà làm người không tệ lắm, cũng không đuổi hai đứa bé đó đi.
Trình Thần nhìn một vòng quần áo bên trong, nhất thời có chút thất vọng, quần áo này tuy mới, nhưng kiểu dáng lại rất quê mùa. Lập tức hắn nghĩ đến, những loại quần áo trên huyện có kiểu dáng đẹp đẽ, hợp thời giống như ở thành phố thực ra không hiếm, hơn nữa cũng không quá đắt đỏ đến mức người thường không mua được. Có một vài loại giá tiền đồng dạng nơi đây, nhưng bất kể là công nghệ, hình thức, hay chất lượng vải sợi đều hơn một bậc, cách biệt với nhau một trời một vực. Có lẽ tại đây khá phong bế, cũng không có chính sách hỗ trợ hoặc trao đổi buôn bán giữa các nơi cho nên vẫn còn nhiều thứ lạc hậu.
Hiện tại quan niệm của người ở đây cũng chưa tiến bộ, chỉ thấy quê mình ở nơi thâm sơn cùng cốc, căn bản không có cái gì có thể kiếm ra tiền, cho nên rất nhiều người bỏ xứ đi xa tìm việc. Thực ra suy nghĩ này cũng không sai, nơi đây xác thực nghèo túng cùng lạc hậu, nhưng nói nơi đây không có cách nào kiếm tiền là sai hoàn toàn.
Trình Thần đối với kinh doanh vốn rất quen thuộc, hắn biết bất luận ở địa phương nào cũng có điểm đặc riêng biệt của nó, chỉ cần có thể tinh mắt nhận ra, thì việc làm giàu không khó.
Từ chỗ bán quần áo này, Trình Thần liền thấy thương cơ*.
*Cơ hội kiếm được tiền
Trình Thần định mua vài bộ quần áo mới đưa ba mang về cho hai đứa em, nhưng bây giờ hắn nên buông tha ý định này thôi, mớ quần áo này thật sự quá khó coi, không bằng qua hai ngày nữa, hắn đi lên huyện một chuyến, chọn mấy bộ đẹp đẹp cho hai bé.
Đầu tiên, Trình Thần mua một bộ nội y tiện nghi cho Khương Viên, bà chủ tiệm thấy hắn thật sự có tiền mua quần áo, nhất thời vui vẻ ra mặt. Nhân cơ hội này, Trình Thần đem mỗi bộ quần áo hỏi giá qua một lượt, tác dụng của việc mua một bộ nội y khi nãy liền được phát huy, bà chủ phi thường nhiệt tình trả lời. Đổi lại, nếu hắn không mua đồ mà hỏi lắm thứ như thế, phỏng chừng bà chủ cũng không tốt tính với hắn đâu. [Beta: cái vụ mua nội y này được, chấm điểm “công”cho Trình Thần thêm một điểm, hí hí]
Dễ dàng đem bà chủ dỗ cho vui vẻ, đến cuối cùng, bà ta còn ôn tồn hoan nghênh hắn ‘lần sau lại đến’.
Trình Thần miệng ngọt như mật, khiến cho bà chủ tâm tình rất cao hứng.
Ánh mắt Khương Viên nhìn chằm chằm Trình Thần, cậu phát hiện tiểu miêu này thực sự rất lợi hại. Lúc ngoan ngoãn nhu thuận thì người gặp người thích, khi giương nanh múa vuốt đến chó hoang cũng phải nhượng binh bại trận.
“Nhìn tớ chằm chằm làm gì?” Trình Thần lộ vẻ mặt không hiểu.
“Tiền quần áo ngày mai tớ trả lại cho cậu!” Mặt Khương Viên có chút đỏ, mất tự nhiên mà nói, cậu vốn không mang tiền, đều để Trình Thần phải trả thay mình[Beta: Hắn mua nội y cho cưng thì cưng cứ mặc đi, sau này hắn còn mua dài dài, ko lẽ cứ mỗi lần như vậy cưng đều trả? Đứa ngốc a~]
“Đi nhanh lên!”
Trình Thần mới lười cùng Khương Viên khách sáo. Nhìn phản ứng của Khương Viên, hắn có chút kỳ quái, nhưng hắn không hỏi tới. Sau đó, hắn không chút cố kỵ, mua không ít đồ đạc, đồ ăn hay đồ dùng đều có, mất chừng nửa canh giờ*, mua thành một đống lớn luôn, Khương Viên chủ động xách giúp hắn, Trình Thần rất vui vẻ nói.
*khoảng 1 tiếng
“Khương Viên, có cậu ở đây thật tốt, tớ cái gì cũng không cần làm!”
Khương Viên không nói chuyện, nhưng lại đối hắn tươi cười sáng lạn. [Beta: thấy chưa? Xem đi, ai công ai thụ, aaa, ta muốn kiến nghị tác giả!!!] [Edit: t cũng muốn!!!]
Trình Thần nhìn đến ngẩn ngơ, nụ cười Khương Viên cư nhiên mê hoặc hắn, làm tim hắn liên tục nhảy lên thình thịch.
“Khụ khụ!” Trình Thần mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, trong lòng phi thường buồn bực.
 ‘Gì thế này! Cho dù bỗng nhiên mình thích đàn ông, nhưng cái thân thể nho nhỏ kia, nhìn thế nào cũng chưa hoàn toàn phát dục, tại sao có thể làm cho tim mình đập nhanh, máu huyết dâng trào?”
Cầm giúp mấy thứ trên tay Khương Viên, hai người vội vàng chạy nhanh trở về nhà trọ.
“Sao mua nhiều đồ như vậy?” Trình Chí Sơn nhìn đến Trình Thần tay xách nách mang, chân mày ông liền nhíu lại. Dù cho bản thân ông rất tin tưởng Trình Thần, nhưng khi nhìn thấy hắn ôm về một đống đồ như thế thì có chút tiếp thu không được, ông chính là bị kích thích rồi.
“Ba, người cũng đừng tiếc tiền, con đây là đang đầu tư đó!” Trình Thần vô tư nói.
“Con à, con còn nhỏ, chưa có khái niệm về tiền đâu. Tiền này dù nhiều, nhưng con cứ mua như vậy sẽ sớm hết thôi, vẫn nên để cho ba giữ thì hơn, ba hứa một phân tiền ba cũng không đụng đến, chờ tới lúc con đi học thì lấy ra dùng!” Trình Chí Sơn thấy chỉ trong chốc lát Trình Thần đã dùng mất 30 đồng, đau lòng không chịu được.
Trình Thần sửng sốt một chút, Trình Chí Sơn rất ít khi phản bác hắn, bất quá hắn vẫn kiên trì nói:
“Ba, tiền này con không tiêu xài phung phí đâu, con đều tính cả rồi, con sẽ không mù quáng mà mua này nọ nếu như không có mục đích!”
Trình Chí Sơn nghe vậy, càng nóng nảy hơn, ông sao có thể yên tâm? Tuy rằng Trình Thần trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là con nít, mà đã là con nít, có đứa nào vượt qua được cám dỗ đối với mấy thứ mới mẻ? Nó cho là nó biết, nhưng đợi đến khi xài hết tiền thì đã muộn rồi. Hơn nữa điều Trình Chí Sơn lo lắng nhất chính là, trong người Trình Thần có tiền, sơ sẩy một chút sẽ bị mấy thứ phồn hoa nơi thành trấn hấp dẫn, lúc đó ông biết phải làm sao?
 “Con nghe lời ba đi, tiền để cho ba quản, ba bảo đảm giữ gìn thật tốt, không giống như lần trước đâu. Ngoan, tin ba đi con!”
Trình Thần trong lòng rất buồn bực, tại sao bây giờ Trình Chí Sơn lại kiên trì như thế??? Thường ngày nếu có chuyện gì mà ông nói hai lần, vẫn không lay chuyển được hắn, thì ông tuyệt đối không nói thêm nữa, nhưng hôm nay Trình Chí Sơn lại cứ lải nhải, không chịu buông tha.
Hắn muốn làm ăn, nhất định không thể bàn bạc cùng ba hắn, mặc dù ba hắn rất tin tưởng hắn, nhưng cũng sẽ không tin hắn có thể kiếm ra tiền, chỉ sợ ông cảm thấy hắn sốt đến choáng váng đầu óc nên liều mạng nói bậy, bằng không hắn cũng sẽ không tách khỏi Trình Chí Sơn mà đi lên trấn này.
Hắn dịu giọng nói:
“Ba tin con đi, con sẽ không làm ba thất vọng đâu!”
Trình Chí Sơn có chút tức giận.
 “Sao con cứng đầu cứng cổ như thế hả, ba chính là muốn tốt cho con thôi, sao con không biết phân biệt phải trái như thế, hả?”
Lần này Trình Chí Sơn có chút ác khí, giọng nói mang theo ý vị răn dạy, cả giận mắng:
“Sớm biết như vậy, cứ để tiền ở chỗ chú Ba cho rồi, nếu không bây giờ mi cũng không tiêu xài hoang phí thế này!”
“Ầm!”
Sấm sét giữa trời quang!!!
Trong nháy mắt, đầu óc Trình Thần như bị nổ tung, máu trên người hắn sôi sục, chảy ngược vào đầu, lời này của Trình Chí Sơn quả thực như lấy dao cắt từng nhát vào người hắn, khiến hắn chảy máu đầm đìa, khiến hắn thống khổ tuyệt vọng. Chỉ một câu nói đơn giản như thế lại mang đến cho hắn lực sát thương vô cùng tận, đây là một loại hủy diệt mang tính đả kích không thương tiếc.
Thân thể hắn run run, cả người dường như bị tạt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đông cứng, đặc biệt là tâm hắn, vô cùng giá lạnh! Trình Thần vẻ mặt không dám tin mà nhìn Trình Chí Sơn, một cỗ hàn ý trước nay chưa từng có chạy dọc trong người hắn, lan tràn đến tim, từ tim chạy đến tứ chi, khiến hắn rét run từng trận.
Nếu như không phải Khương Viên nhìn ra hắn có gì đó không đúng, một phen chạy lại đỡ hắn, có lẽ hắn đã trực tiếp ngã xuống.
“Chú à, sao ngài có thể nói như thế với Thần Thần!” Khương Viên căm tức nhìn Trình Chí Sơn.
Sắc mặt Trình Chí Sơn có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn là tận tình khuyên bảo:
“Thần Thần, ba là vì muốn tốt cho con mà thôi, ba sẽ không bao giờ hại con đâu!” [Edit: ông hại còn ít sao??? Đến mạng cũng bồi cho ông rồi còn gì!!!]
Trình Thần cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trình Chí Sơn, trong lòng bỗng nhiên muốn cười lạnh. Vẻ mặt hắn đã bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt trở nên băng lãnh. Trình Thần không còn thấy đau bởi vì lời này của Trình Chí Sơn đã giết chết tâm hắn. Gạt bỏ tất cả công lao của hắn, Trình Chí Sơn cư nhiên so sánh hắn với Trình Chí Phong, càng nghĩ, thân thể Trình Thần càng run lợi hại!
Từ khi còn nhỏ, mặc dù hắn chưa nhận thức được nhiều nhưng hắn vẫn biết, một nhà Trình Chí Phong chính là quỷ sống, ăn thịt uống máu gia đình hắn. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, cư nhiên vẫn còn kém hơn cái loại người như Trình Chí Phong!!!
Sau cơn đau, chính là sự phẫn nộ vô tận dần dần đem hắn cắn nuốt. Tất cả tội lỗi mà cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn phải chịu thay cho Trình Chí Sơn đã làm hắn không kiềm nén được, hắn muốn đẩy mọi thứ ra ngoài, hắn muốn gào thét thật to! Trình Chí Sơn, ông có mắt hay không?
Hắn cũng có sai, nhưng Trình Chí Sơn trăm lần ngàn lần đừng đem hắn so sánh cùng Trình Chí Phong, đây là vũ nhục đối với hắn. Hắn có thể chấp nhận Trình Chí Sơn không hiểu, hắn cũng có thể chịu đựng những gì mà Trình Chí Sơn gây ra, nhưng tuyệt đối không tiếp thu được lời nói này.
Nhưng cuối cùng, hắn không làm gì cả, không rít gào, không truy hỏi, bởi vì có làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa, mà thật ra hắn cũng không còn khí lực, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn, chỉ có thể thất vọng, nản lòng, cùng nhụt chí.
Hắn nỗ lực nhiều như thế, bỏ ra nhiều như thế, trong lòng ông vẫn không bằng chú Ba, cư nhiên còn chiếm được một câu nói của Trình Chí Sơn.
Hắn, Trình Thần, tới tận cùng là gì của ông cơ chứ?
“Ba, người nói đúng, tiền này nếu đưa cho con thì sớm sẽ tiêu hết, đưa ba cầm mới an toàn. Nếu ba đã muốn giữ thì cứ giữ đi!  Hôm nay, con đã dùng hết 32 đồng 3 hào, còn dư lại 18 đồng 7 hào đều giao cho ba. Ở dưới giường con, ngay chỗ tảng đá, bên dưới có một cái hố, nơi đó còn 60 đồng, ba cũng lấy đi.” Trình Thần cười lạnh đem toàn bộ số tiền trong tay giao cho Trình Chí Sơn.
“Thần Thần!” Khương Viên lo lắng kêu lên, Trình Thần rõ ràng đang cười, nhưng cậu lại cảm thấy Trình Thần rất khó chịu.
“Vậy là đúng rồi! Con à, con cứ yên tâm, ba nhất định sẽ thay con giữ kỹ số tiền này!” Trình Chí Sơn cao hứng nói, “Con giữ lại 7 hào này đi, sáng mai mua ít đồ ăn, sau này mỗi ngày ba đều lên thăm con một lần, sẵn tiện đem đồ ăn cho con luôn!”
“Không cần đâu ba, người không cần lo lắng nữa, cũng không cần tới thăm con, con sẽ không đói chết đâu ba!” Trình Thần liên tục cười lạnh, chẳng qua hắn cảm thấy cả người vô lực, có lẽ hắn nên buông tay “Ba, người trở về đi, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi!”
“Con à, con không ăn cơm sao được, ba để lại 7 hào cho con…” Trình Chí Sơn cứ nói liên miên cằn nhằn, Trình Thần đã bỏ lại ông, một mình đi lên lầu. Trình Chí Sơn có chút xấu hổ, ông muốn tiến lên, lại bị Khương Viên cường ngạnh cản lại.
“Chú à, chú trở về đi, Thần Thần mệt rồi!” Khương Viên không chút tỏ ra yếu kém mà nhìn Trình Chí Sơn nói.
“A, tốt! Như vậy tiền này con giúp chú đưa cho Trình Thần đi!” Trình Chí Sơn thủ thỉ nói.
“Chú à, tiền này chú đem về đi, Thần Thần nói không muốn liền khẳng định sẽ không lấy, chú yên tâm, cậu ấy chắc chắn không bị đói đâu!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Viên tràn đầy kiên quyết, không lui về phía sau một bước.
Trình Chí Sơn cuối cùng cũng rời đi, mãi cho đến lúc rời đi, ông mới phát hiện phản ứng của Trình Thần có cái gì đó không đúng, nhưng từ đầu đến cuối ông lại không ý thức được, chỉ vì bản thân thuận miệng nói ra, lại gây bao nhiêu tổn thương cho Trình Thần.
Chờ Trình Chí Sơn đi khuất, Khương Viên đóng kỹ cửa phòng, sau đó rầm rầm chạy lên lầu, thì Trình Thần cũng đã đi ngủ mất rồi. Hắn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, lông mi run rẩy, Khương Viên lo lắng nhìn Trình Thần, cậu biết Trình Thần chưa ngủ, nhưng cậu cũng không muốn đánh thức Trình Thần, nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng cậu rất khó chịu.
Không biết qua bao lâu, khi Khương Viên cảm thấy Trình Thần đã thật sự chìm vào giấc ngủ, cậu mới cẩn thận xuống lầu, mở cửa, cầm đèn dầu hoả đi ra, lại đem cửa khóa kỹ, rồi mới theo đường cũ chạy như điên về nhà.
Đêm tối gió lặng, bốn bề hắc ám, còn có những âm thanh gầm gừ như quỷ dữ. Thế nhưng giờ khắc này, Khương Viên một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, cậu vẫn luôn một hướng chạy thẳng, chạy thẳng. Bởi vì chưa quen đường, có mấy lần chạy lạc, đợi khi cậu phát hiện được, liền vội vã quay trở lại, rồi tiếp tục chạy tới, cứ như vậy đoạn đường chỉ cần một giờ mà cậu chạy hơn mấy giờ. Hơn nữa trong khi chạy, bởi nhìn không rõ đường, Khương Viên ngã sấp nhiều lần, rốt cục gần 9h tối mới về đến nhà.
Mà buổi tối này Trình Thần ngủ cũng không an ổn, hắn cảm thấy cả người vô lực, miệng khô lưỡi đắng. Giãy giụa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hắc ám, hắn lần mò mở đèn, trong phòng chỉ còn mình hắn, Khương Viên đã không thấy đâu.
Vô cùng mất mát, Trình Thần cũng không nói được cảm giác lúc này. Hắn bất tri bất giác phát hiện mình đã quá ỷ lại Khương Viên mất rồi. Hắn rất khó chịu, giống như trong người sinh bệnh nặng, không chút sức lực, cứ như vậy ôm đầu gối mà ngồi, ngơ ngác nhìn phía trước, tuy cổ họng khô khốc nhưng hắn cũng không muốn đứng lên đi lấy nước, cũng không muốn nói chuyện, cứ ngồi như vậy, ngẩn người.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, có một tiếng động truyền tới, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, đó là tiếng động từ dưới lầu truyền lên.
Rất nhanh, một trận tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi đi tới, sau đó hình như vì nhìn thấy ánh sáng mà tốc độ tăng nhanh hơn. Lập tức, một người vô cùng bẩn thỉu xuất hiện trước mặt hắn, trên người dính đầy cỏ xanh cùng bùn đất, cánh tay và bắp đùi có nhiều vết máu, đứa trẻ này ánh mắt rất sáng, cậu nhìn Trình Thần, vội vã chạy đến trước mặt hắn, vươn tay, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Cho này, cầm đi!”
Tay mở ra, bên trong là từng tờ, từng tờ tiền giấy.
Trình Thần ngơ ngác nhìn chúng, đột nhiên mũi rất chua xót. Dáng vẻ Khương Viên kiếp này cùng bóng dáng Khương Viên kiếp trước luôn yên lặng nỗ lực vì hắn, chồng chéo lên nhau, dù chịu ngàn vạn ủy khuất nhưng Trình Thần chưa bao giờ rơi lệ, ấy thế mà, vào lúc này đây, hắn rất muốn khóc, muốn ngăn lại cũng không được, hắn chợt nhảy dựng lên, nhào vào người Khương Viên, ôm Khương Viên thật chặt, thanh âm khàn khàn của Trình Thần vang lên.
 “Ngu ngốc, cậu vì cái gì luôn đối tốt với tớ như vậy!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét