7.31.2016

MTTSCTQVH: Chương 32

Chương 32:  Bánh bao? Viên thịt?

BanhBao1
Hình này là ta phỏng theo bé bánh Tráng trong truyện tranh 1/2 Prince, dùng PTS vẽ ra nha~~~

Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn về phía cổ tay anh, trước khi tiến vào không gian chỉ có một danh tự, thế nhưng bây giờ cũng biến thành hai!
“Em hiện tại hẳn là cũng có thể tùy ý ra vào không gian.” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên tràn đầy cảm giác an tâm, nếu chỉ có anh ngay lúc nguy hiểm có thể đi vào không gian nên luôn có cảm giác không yên tâm, hận không thể đem Phương Hách một ngày hai mươi bốn giờ cột ở bên mình, chỉ cần vừa giơ tay là có thể chạm vào cậu.
Nhưng hiện tại, chiếu theo suy đoán của anh, cậu ấy đã có quyền hạn ra vào không gian như anh rồi.
Tuy rằng từ hai cái tên nhìn ngược lên, tên anh ngay vị trí là chủ, tên cậu ấy là phó, nhưng quyền hạn chắc không sai biệt lắm .
“Hả? Cái gì?? Còn có thể như vậy?!” Phương Hách kinh ngạc một chút, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu thử.
Ý niệm khẽ động, cậu lại xuất hiện trên giường lớn ở biệt thự, lảo đảo ngã sấp xuống giường, nhìn qua nhìn lại — thế nhưng thật sự đi ra rồi!
Lập tức, cậu lại khẽ động ý niệm, lần nữa về tới bên trong không gian, dưới chân có chút không ổn, đầu cắm vào ngực Hạ Tử Trọng.
Đây quả thật là…… Chơi vui nha~~
Mỉm cười nhìn Phương Hách thực nghiệm nửa ngày, phải biết, lúc trước khi anh vừa phát hiện không gian này, phản ứng cũng chẳng kém cậu bao nhiêu đâu, Phương Hách lúc này biểu hiện đã rất tốt — không có kêu to nhảy múa.
Chơi đủ, trên mặt Phương Hách bởi vì hưng phấn mà có chút đỏ lên, ngượng ngùng sờ sờ lại tóc có chút hỗn độn:
“Cái kia…… Nhiều thêm em, có khiến vấn đề khống chế không gian của học trưởng xảy ra chuyện không?”
Hạ Tử Trọng lắc đầu nói:“Hẳn là sẽ không.”, sau đó chỉ vào mấy chữ đang lóe sáng trên bia đá hỏi: “Em có biết bên trên khắc gì không?”
“Đây là tên học trưởng, này…… Là tên của em?” Chữ trên đó cùng nhẫn cậu mang có chút tương tự, cho nên Phương Hách có thể nhận ra.
“Mặt trên khắc là ‘Không gian Hư Vô, bên trên tên của anh là ‘Gia chủ’, trên tên em là ‘Phối ngẫu’……”
Nói cách khác, quan hệ giữa hai người bọn họ, ít nhất tại trong không gian đã được nhận định sao?!
Phương Hách không có lòng tham như thế, cậu có thể được Hạ Tử Trọng tặng nhẫn, khẳng định hai người bọn họ là một đôi cũng thấy đủ rồi. Cho dù trước tận thế, cậu cũng không hi vọng xa vời nếu mình có thể theo đuổi được Hạ Tử Trọng, hai người sẽ cùng nhau ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Nhưng là hiện tại…… ý niệm cậu chưa một lần dám liên tưởng đến, thế nhưng bị không gian này, lấy loại tình thế này thừa nhận ……
Ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tử Trọng, Phương Hách nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao dựa vào anh.
“Đi thôi, chúng ta trở về nhìn kho dưới hầm đi.” Đại khái có thể cảm giác được cậu trong lòng kích động, Hạ Tử Trọng săn sóc chờ cậu bình tĩnh một chút, mới cùng nhau đi vào bên trong Tiểu Lâu.
Trúc lâu quả nhiên biến lớn .
Phòng khách tự nhiên không cần đề cập đến, so với trước đó lớn hơn một vòng đi, phòng bếp cũng vậy, diện tích so với lúc trước lớn hơn không ít, càng làm cho hai người sửng sốt là, bên trong Tiểu Lâu thế nhưng tự tiến hóa ra một hệ thống ống, máng cùng vòi nước ……
Một máng nước, lẳng lặng an trí tại vị trí thích hợp, mặt trên là ống nước, lại tương thông với giếng nước sau nhà !
Cùng ngoại giới bất đồng là hệ thống ống nước này làm bằng gỗ , chỉ cần chạm nhẹ vào chỗ vòi khóa nước liền thuận lợi chảy ra.
Ngoại trừ mỗi phòng đều phóng lớn, trữ vật không gian bên dưới cũng theo chỉnh thể mà nới rộng ra .
“Không sai biệt lắm có trên dưới tám mẫu đi, so với trước đó mở rộng gấp đôi.” Nhìn thấy phía dưới không gian, bên trong vị trí vật tư để trước đó vẫn y nguyên, chỉ mở rộng thêm thôi.
Hạ Tử Trọng phỏng đoán, mặt trên cùng phía dưới không gian lớn nhỏ không sai biệt lắm, cho nên mặt trên hôm nay hẳn là cũng có trên dưới tám mẫu đất.
Từ dưới lòng đất đi ra, hai người đi thẳng lên tầng hai, khi lên đến ngoài ý muốn phát hiện trừ phòng ngủ bên ngoài, tầng hai còn thêm một gian phòng — bên trong có không ít giá sách, đều là…… Dạng thẻ tre* cùng buộc chỉ bản?
“Sách cổ?! Mấy thứ này là học trưởng thu thập sao?”
Hạ Tử Trọng thần sắc có chút ngưng trọng lắc đầu, lúc trước anh không có thu thập qua mấy thứ này, này …… Cùng bên ngoài vài ngọn núi, suối…  xem ra đều là nguyên bản tại bên trong không gian đi.
Có một bộ phận sách là thể Tiểu Triện, cũng có một ít là chữ phồn thể tương đối thông dụng.
Hai người lược lược qua một chút, liền đi đến phía trong của căn phòng này, bước lên thang lầu thông đến tầng thượng.
Một bước, hai bước, …. bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp phòng, để lại một cảm giác vô cùng quỷ dị.
Sau khi đến tầng ba, xuất hiện ở trước mặt hai người là một phòng không lớn, cùng với chỗ sâu nhất trong phòng phảng phất có một bàn thờ Phật đường*, trước bàn còn có hai bồ đoàn* vải lam để trên mặt đất. Trừ đó ra, chỉ thấy trước bàn thờ Phật là một lư hương*, cộng thêm mặt sau lư hương, hình như thờ phụng một viên cầu màu trắng gì đó, nó lẳng lặng yên tĩnh nằm nơi đó……
Hai người liếc nhau, cẩn thận, từng bước một tiến sát lại cái bàn thờ Phật kia. Toàn bộ tầng ba chỉ có một gian phòng nhỏ như vậy, cùng với một bình đài lộ thiên*, mà trong gian phòng này duy nhất nhìn qua có chút cổ quái, cũng chỉ có viên cầu màu trắng này.
Khi hai người tiến sát lại, mới phát hiện cái viên cầu kia …… Xác thật quá không thích hợp.
“Nó…… Hình như là…… Sống!” Phương Hách chớp chớp mắt, nguyên bản một đôi mắt mèo rất to nay lại trừng lên càng tròn xoe to tròn, đôi măt đó đang nhìn chằm chằm cái cục trắng nhợt kia.
Phương Hách hình dung quả thật rất chuẩn, nó đang ‘sống’, thứ đó nhìn qua xác thật như là sống!
Viên cầu trắng nhợt đó, tựa như một quả bong bong chứa đầy nước màu trắng bên trong, dường như đang ngồi phịch ở trên bàn thờ Phật, bề ngoài tỏa ra một tầng bạch quang oánh nhuận, đang từng chút, từng chút, hô hấp nhẹ nhàng!
Hô hấp, đúng vậy, thứ kia giống như là đang hô hấp!!
Hạ Tử Trọng thoáng trầm tư một chút, từ kho hàng dưới hầm tùy tay rút ra một đôi đũa đã dùng qua…… Anh cũng không nhớ rõ thu thập thứ này ở đâu, khi nào nữa .
Cầm chiếc đũa, lặng lẽ đưa tới cái thứ trắng nhợt đó nhẹ nhàng chọc vào……
Màu trắng gì đó quả nhiên rất mềm! Bị chiếc đũa trạc đến đâu liền lõm xuống tới đó, xúc cảm trên đũa cũng khiến Hạ Tử Trọng rõ ràng cảm giác được thứ kia co dãn có bao nhiêu tốt a~~
“Mềm?” Phương Hách hỏi khẽ Hạ Tử Trọng bên cạnh.
Hạ Tử Trọng gật gật đầu, từ lúc anh tiến vào tầng ba này, mãi cho đến vừa chạm vào thứ kia, anh cũng không có cảm giác được nguy hiểm gì, cho nên……“Để anh thử lại.”
Nói xong, anh trực tiếp dùng ngón tay mình trạc trạc thứ kia. [Edit: ta thấy để từ ‘trạc trạc’ nghe đáng yêu hơn~~]
Nhuyễn hồ mềm mại, phảng phất như đang sờ lên một cục thạch trái cây* lớn vậy, lại có lúc đàn hồi kinh người, làm người ta cảm giác thứ này nói như thế nào đây …… À!  Rất tốt để véo nha!
Gặp Hạ Tử Trọng chọc một chút lại thêm một chút, phảng phất như chơi đến nghiện vậy, Phương Hách cũng có chút rục rịch vươn ra ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng chạm một cái.
“Thật mềm mại nha! Thật tốt để chọt chọt đó!”
Hạ Tử Trọng có vẻ trịnh trọng gật đầu một cái, lại tiếp tục chọt một chút. [Edit: em lạy hai vị rồi!!]
“Vừa mới thấy nó em còn tưởng là một quả trứng, không nghĩ tới lại mềm như vậy.” Trong mắt Phương Hách toát ra ánh sao sáng chói, lại nhẹ nhàng chọt chọt vài cái nữa.
Ngươi một chút, ta một chút, chỉ số thông minh của hai người lại vì nghiện xúc cảm nơi tay nháy mắt tụt xuống 10 tuổi, ngay khi ngón tay của hai người ngoài ý muốn đồng thời trạc đến cái viên cầu đó, nháy mắt! Bạch quang trên viên cầu màu trắng bỗng rực lên chói mắt! Hai người ngạc nhiên phát hiện — ngón tay rụt về không được!!
Bị một lực mạc danh kỳ diệu gắt gao hút lấy ngón tay, bạch quang kia nháy mắt đem hai người bao phủ vào bên trong. Trong khi hai người đang sửng sốt, viên cầu trắng kia bỗng nhiên xoay xoay rồi bay lên, vẫn như trước khiêu dẫn ngón tay hai người mà phiêu phù lơ lửng trước mặt họ. Bạch quang ấm áp đem hai người bao phủ, sau đó tựa hồ hóa thành vô số văn tự kỳ quái màu vàng, tại hai người, một cầu bốn phía xoay quanh, phi vũ đầy trời, bao trùm lấy họ.
Không biết đã qua bao lâu, bạch quang mới dần dần nhạt đi, còn vô số văn tự kỳ lạ kia cũng biến mất không thấy. Mà đầu ngón tay của hai người, cũng đồng dạng được trả tự do.
Lại nhìn về phía viên cầu kia, trống rỗng xoay qua, mặt trái của nó, thế nhưng cũng không phải tròn vo bóng loáng như trước, ngược lại có thêm hai đường ngắn nhàn nhạt, song song — ‘Tuyến’, ngay lúc hai người khiếp sợ, trong nháy mắt, ‘Tuyến’ kia phân ra, biến thành một đôi mắt, lớn!
Một viên cầu màu trắng, có một đôi Thủy Linh Linh, tròn vo, phỏng 2D hệ manh to tròn, dù nhìn thế nào cũng khiến người kinh sợ. Càng làm cho người ta cảm giác khó có thể tin chính là……
“Học trưởng…… Nó, nó giống như không có miệng?” Không có miệng, không có mũi, chỉ có một đôi mắt to ngập nước, thứ này là cái quỷ gì vậy?
Viên thịt ở giữa không trung nghiêng nghiêng mình, bỗng nhiên, phảng phất như cảm nhận được lực hút của trái đất lập tức ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng “Bụp”, quả nhiên giống tiếng cầu nước rơi xuống đất vỡ ra. Nhưng độ co dãn cực phú làm sao có thể làm nó nghẻo như vậy,  lúc này nó lật lại, mở một đôi mắt to ủy khuất, sau đó lại lần nữa nâng ’Đầu’ lên, nhìn hai người đang trợn mắt há mồm kia, bật lên một cái “Phốc” một tiếng, rơi vào trong lòng Phương Hách, toàn bộ cầu thể nhuyễn hồ hồ, còn nhân cơ hội ở trong lòng Phương Hách cọ a cọ a cọ……
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, mới một phen nắm viên thịt đang lưu manh ăn đậu hủ của lão bà nhà mình ra ……. Này một cục…… Một đống…… Một viên…… Một thứ xúc cảm thật sự rất thoải mái, nhuyễn hồ hồ, co dãn tốt, còn mang theo một chút mát lạnh, quả nhiên cùng thủy cầu rất giống.
“Em không sao chứ?”
Bị động tác của viên cầu làm cho sững sờ, lúc này Phương Hách mới hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, xem xem cái thứ đang bị Hạ Tử Trọng chộp trong tay viên cầu — đàn hồi mềm mại, thân thể theo động tác của Hạ Tử Trọng hơi có chút kéo dài. Lại nhìn nhìn Hạ Tử Trọng, đột nhiên mở miệng nói ra một câu khiến anh muốn phun máu:
“Học trưởng, nó giống như đem em coi là thành mẹ rồi……”
Hạ Tử Trọng cứng mặt, không gian lần đầu thăng cấp, lão bà nhà mình liền nói cho mình biết sinh ‘cầu’? Này giống loài có chút không đúng thì phải? Hơn nữa, Phương Hách là mẹ ‘cầu’, kia chính mình không phải thành ba ‘cầu’ sao?
Viên cầu kia lại không thể lý giải lời Phương Hách nói, đang chơi trò xích đu trên tay Hạ Tử Trọng, tự lắc lư qua lại, mang theo một thân phảng phất không có nửa điểm xương cốt, thân thể thủy đô đô, ở giữa không trung vừa lắc, vừa run, vừa đánh đu, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Hạ Tử Trọng nâng tay lên, đem viên cầu đưa đến ngang tầm mắt mình, phát hiện viên thịt này đang nheo mắt, tràn đầy hạnh phúc mà….. Đánh đu.
Chú thích:
Bàn thờ Phật đường
Bồ đoàn: là một loại tọa cụ dùng cỏ Bồ bện thành, lót để ngồi, có hình tròn nên gọi là Bồ Đoàn, thường dành chúng tăng ni quì lại, ngồi thiền. Sau này được bao bọc bằng vải, có khá nhiều loại: loại dày thì gọi là Hậu viên tọa, loại bện bằng cỏ may gọi là Gian viên tọa…Bồ là loại cỏ sống dưới nước, có tính mềm và ấm, rất thích hợp làm đồ trải ngồi. Sau này thời đại phát triển, có thể thay nó bằng vải vụn, cao su, bông gòn…
Lư hương
Bình đài: ta chưa tìm được hình, bạn có hình thì cho ta nhé!!
Thạch trái cây
Về quảng cáo
Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here
You can hide these ads completely by upgrading to one of our paid plans.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét