7.31.2016

MTTSCTQVH: Chương 31

Chương 31: Không gian tiến hóa

khongGian1
Sau khi xác nhận dị năng của Phương Hách là thăng cấp, Hạ Tử Trọng trong lòng lại nổi lên hoài nghi trước đó, anh hết sốt nhanh như vậy sợ rằng cũng do tác dụng của nước giếng đây mà. Có lẽ vì dị năng vừa kích phát cao hơn Phương Hách, cho nên ngoại trừ lúc kích phát cũng không có bất cứ đặc thù gì. Vẫn giống như đại đa số dị năng giả khác mà thôi.
Hai người tâm hoài kích động ôm nhau ngủ, tối nay cuối cùng vẫn không có làm vận động về đêm — loại hoạt động này, quá nhiều cũng không phải tốt, phải tiết chế một chút!
Sáng hôm sau, rời giường sớm sau đó nếm qua điểm tâm, hai người tiếp tục tới nơi công tác.
Vẫn như trước quét, hốt, vận chuyển, và chôn lấp tro cốt.
Thẳng đến buổi chiều, khi hai người đang thanh lý một lò thiêu lớn, động tác Hạ Tử Trọng bỗng dưng dừng một lát, sau đó tiếp tục việc chưa xong.
Phương Hách nghi hoặc nhìn về phía anh, thấy anh lắc đầu, trực tiếp đem tro bên chân quét đi mà không thu vào không gian, trong lòng cả kinh.
Nơi này không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện, lại tương đối lo lắng bị người khác phát hiện động tác nhỏ của bọn họ, cho nên chờ đến khi đem lên xe, Phương Hách mới thấp giọng hỏi:
“Sao vậy anh?”
Hạ Tử Trọng lắc đầu, anh không thể xác nhận trong xe có máy nghe trộm hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn:
“Không có chuyện gì đâu, hôm nay về sớm chút đi.”
Quả nhiên có vấn đề.
Công tác vận chuyển tro tàn này là dựa theo tần suất xe vận chuyển mà tính, mỗi lần đạt tới con số cần vận chuyển sẽ được tính 1 tích phân. Nhẩm tính một chút số lần di chuyển, thêm chuyến này là vừa đủ để kết, hai người sau khi chuyển xong thì tạm dừng lại, trở về biệt thự.
Ngày hôm qua bên trong không gian chỉ có sương mù dày đặc, còn hôm nay? Toàn bộ không gian đều bị che phủ đến nổi không thấy năm ngón tay đi?
Lo lắng đề phòng về đến nhà, Phương Hách ngóng trông nhìn chằm chằm Hạ Tử Trọng, sau khi Hạ Tử Trọng kiểm tra qua tình huống trong không gian, bèn đối Phương Hách cười khổ nói:
“Tạm thời vào không được.”
“Vào không được? !” Trong không gian chứa toàn bộ gia sản của hai người đó! Nếu vào không được thì……
“Nhưng anh cảm thấy hình như không có vấn đề gì.” Vừa nảy khi Hạ Tử Trọng dọ thám, thật giống như nó biến thành một vật gì đó rất lớn, giống như một cái kén màu trắng, lại phảng phất như một trái tim lớn màu trắng  đang thong thả hữu lực đập từng nhịp,
“Anh không biết trạng thái này sẽ duy trì trong bao lâu, nhưng hẳn rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Phương Hách thập phần hối hận, hai tay nắm chặt:
“Sớm biết có ngày này, em đã lưu nhiều thức ăn bên ngoài rồi ……” Nguyên liệu nấu ăn, thành phẩm, đều đặt trong đó hết……
“Không có việc gì, trong ba lô không phải còn có nước và đồ ăn sao?” Hạ Tử Trọng cười sờ sờ đầu cậu an ủi nói. Bất quá cậu nói cũng khá đúng, sau này hai người xác thật nên chuẩn bị ở nhà nhiều ít thức ăn nước uống, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ừ……” Rầu rĩ lên tiếng, Phương Hách nhớ tới phần lương thực hôm nay vừa lĩnh,“Em đi nấu chút đồ ăn đây, thật may là hôm nay lĩnh không thiếu gạo, mì, còn có chút rau dưa!”
Hạ Tử Trọng để cho Phương Hách vào bếp bận việc, còn anh thì tháo xuống vòng tay kia, nhìn hoa văn mộc sắc cùng tên khắc trên đó.
Ba thể tự Tiểu Triện “Hạ Tử Trọng”, đoan đoan chính chính khắc tại phía dưới Phật đầu, giống như nó luôn ở nơi đó, rất lâu rồi.
Ngày nay, đã rất ít người có thể nhận ra ba chữ này, cho dù có người chiếm được nó, cũng không biết mặt trên khắc đến cùng là cái gì.
Lần trước anh vì khắc lên tên mình mới kích hoạt không gian bên trong vòng tay, nếu…… Lại khắc thêm tên một người nữa thì sao?
Nghĩ đến Phương Hách đang bận rộn trong bếp, trong lòng Hạ Tử Trọng toát ra một tia chờ mong, người khác không được, nhưng nếu đó là cậu thì anh tuyệt không để ý, chỉ là lấy trạng thái hiện nay của không gian anh thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người đơn giản dùng qua cơm tối, trừ chút gạo ban đầu hai người lưu bên ngoài, Phương Hách nấu cơm đều dùng đến nước khoáng từ không gian để lại mà hoàn toàn không dám vận dụng nước máy — Hạ Tử Trọng không biết tình huống đời trước của TP.A, cũng không biết nguồn nước nơi này lúc nào mới có vấn đề. Dù sao đời trước lúc bọn họ đến đây, căn cứ đã xuất hiện cơ quan tên là Tinh Thủy Phiến, còn yêu cầu mọi người trước sử dụng phải đun sôi 15 phút mới được uống.
Mười lăm phút đun sôi đó dùng để khử trùng, có thể loại được đa số vi khuẩn cùng virus, dù vậy căn cứ vẫn yêu cầu mọi người tốt nhất là bỏ ‘tiền’ gia nhập Tịnh Thủy Phiến, cơ quan này như tên của nó, chuyên tinh lọc nước bằng cách đun sôi rồi tiến hành làm lạnh ngưng tụ thành nước cất, dùng phần nước đó cung cấp cho mọi người, còn nước ban đầu thì đổ đi.
Có thể thấy được, nguồn nước ở nơi này sau khi kiểm tra đã xuất hiện tình huống đáng sợ như thế nào.
Hai người nếm qua cơm tối, có chút lo lắng rúc vào trên giường lớn, thấp giọng nói chuyện:
“Ngày mai tạm thời không đi vận chuyển tro cốt .” Không gian còn chưa khôi phục, bọn họ nếu đi cũng chỉ kiếm được ít ‘tiền’ mà chẳng có chút tác dụng thực tế nào,“Không bằng…… Ra ngoài tìm kiếm vật tư.”
“Ra ngoài?” Phương Hách có chút lo lắng,“Nhưng không gian tạm thời không thể vào……”
“Nếu không gian sau này thật sự không thể tiến nhập, chúng ta tất yếu phải tìm biện pháp khác, tỷ như thu thập nhiều chút lương thực, dược phẩm, đồ sinh hoạt… chung quy chúng ta cũng cần phải dùng đến.” Đối với không gian, Hạ Tử Trọng thực ra cũng không quá lo lắng, anh luôn có cảm giác lần biến đổi này, hình như mình và không gian có một loại liên hệ mạc danh kỳ diệu nào đó, cũng như hiện tại anh rõ ràng minh bạch không gian rất ổn, về sau càng không có chuyện gì, nó chỉ là đang…… Tiến hóa. Chẳng bao lâu nữa, không gian có thể phá kén hóa điệp (bướm), lại lần nữa khôi phục bình thường.
Phương Hách gật gật đầu, đối với ý này cũng không có cái gì bất mãn, hôm nay mọi người đều phải ấn theo loại phương thức mới này để kiếm ăn, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Tuy rằng ra ngoài tìm kiếm vật tư, khi hồi căn cứ phải nộp lên một phần, nhưng so với loại người không dám đối mặt hiện thực, chỉ biết ở căn cứ trốn tránh, vẫn là ra ngoài mạo hiểm tốt hơn, càng có thể mau chóng thích ứng hoàn cảnh mới.
Huống chi, nếu không gian khôi phục công năng , bọn họ thu thập thêm nhiều thứ, tự nhiên có thể thoải mái bỏ đó, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề khác.
Hai người ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên bị ánh sáng khác thường làm bừng tỉnh, Hạ Tử Trọng nhìn một vòng bạch quang quanh cổ tay, vội vàng đem tinh thần lực thận trọng thâm nhập vào.
Bầu trời đêm lóe lên ngàn sao, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây bay, có thể nhìn thấy rõ ràng hoàng hôn đang buông xuống trong không gian.
Đồng ruộng, khe suối, bãi cỏ, hồ nước, núi non… Còn có kia đống vật tư trong tiểu Lâu.
“…… Không gian giống như biến lớn! Hơn nữa có phân biệt ngày đêm!” Hạ Tử Trọng vội vàng đảo qua, liền phát hiện vấn đề này.
“Biến lớn?!” Phương Hách buồn ngủ cũng triệt để biến mất, gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay Hạ Tử Trọng.
Vòng bạch quang đó lúc sáng lúc tối, không bao lâu liền chầm chậm hướng cổ tay Hạ Tử Trọng du nhập vào, thế là vòng tay …… Biến mất!
Vòng tay không thấy, nhưng trên chỗ cổ tay của Hạ Tử Trọng lưu lại một cái ấn ký hồng nhạt như bớt.
Ấn ký rất cạn, có dạng hình tròn Phật đầu như vòng tay, mặt trên tuy mơ hồ lại phảng phất hiện lên ba chữ màu trắng…… Hình như là chữ Hạ Tử Trọng khắc lên Phật đầu?!
Gắt gao nắm tay Phương Hách, Hạ Tử Trọng khẽ động ý niệm, thoắt một cái, hai người đã nằm tại bãi đất trống trước trúc ốc bên cạnh giàn nho.
Tiểu lâu trúc ốc khi xưa đã hoàn toàn thay đổi, trừ bên ngoài kết cấu bằng trúc như cũ, còn có một ít gạch xanh chèn ở nhiều nơi. Bãi đất trống phía trước trúc ốc được mở rộng rất nhiều, phòng ở của hai người tựa hồ cũng lớn hơn.
Còn có đồng ruộng xa xa, ngọn núi phía sau, cùng với cái ao mà lúc trước bị Hạ Tử Trọng đào ra chứa nước biển ao……
“Ít nhất cũng rộng hơn gấp đôi, đặc biệt là ao nước biển kia……”
Toàn bộ không gian lúc này thoạt nhìn giống như dãy núi hình vòng cung bao quanh khu đất trống bằng phẳng, đất trống bị dòng suối chạy cắt ngang qua chia làm hai nửa, nhiều ra thêm phần ruộng đất bên kia suối. Mà đối diện trúc ốc, cái ao bị đào ra chứa nước biển vùng phía ‘Nam’ kia là biến đổi sâu sắc nhất
Vẫn như trước bờ cát trắng mịn, nhưng mặt biển lại có lớp lớp sóng biển vỗ vào bờ. Lúc trước để hợp tình hình mà tại bờ cát xung quanh có trồng vài cây dừa, lúc này lại phân bố thành từng cụm rãi khắp bốn bên của vịnh.  
Đúng vậy, cái ao biển đó, vậy mà biến thành vịnh! Diện tích so lúc trước lớn không biết bao nhiêu lần, phần nước biển cư nhiên có sóng!
Rốt cuộc vịnh biển này có bao nhiêu sâu, hai người lúc này không thể nhìn ra, thế nhưng có thể xác định, địa phương cách đó không xa có một tầng sương mù bao phủ, để người không thể nhìn thấy được hết.
Mà dãy núi phía sau bao quanh không gian cũng thế, trên đỉnh núi đồng dạng có sương mù trắng lượn lờ, ngăn trở hai người tìm kiếm !
Hai người sửng sốt đưa mắt nhìn nhau, đứng dậy, bước ra khỏi sân, xa xa nhìn bên kia sắc trời ám hắc, cùng bầu trời bên này đang buông hoàng hôn ánh lên biển rộng.
“Phòng ở giống như cũng biến lớn một ít, không biết không gian bên dưới có biến hóa hay không, chúng ta vào thử xem.” Hạ Tử Trọng áp chế kích động trong lòng, nắm tay Phương Hách xoay người chuẩn bị đi trở về. Hai người lại ngoài ý muốn phát hiện, phía trước hàng rào vây quanh tiểu viện, lẳng lặng dựng một khối bia đá.
Mặt trên bia đá có khắc ít chữ thể Tiểu Triện, lúc trước vì nghiên cứu khắc con dấu, Hạ Tử Trọng cũng khá nghiêm túc nghiên cứu loại tự thể này, lại càng không quá khó khăn khi đọc, mà mặt trên sao lại có khắc tên của anh?
Không gian Hư vô
Gia chủ: Hạ Tử Trọng
Phối ngẫu:     
Cẩn thận phân rõ một chút ý tự bên trên, Hạ Tử Trọng nhìn về phía chữ “Phối ngẫu”. Bên dưới hai tiểu tự kia lại để trống, trong lòng anh hơi động, quay đầu nhìn về phía Phương Hách. [Edit: người Trung viết theo hàng dọc, điều này ai cũng biết rồi nha, nên ta dùng từ ‘bên dưới’ chứ không phải ‘bên cạnh’]
Phương Hách một đầu dấu chấm hỏi nhìn anh, cậu cảm thấy ngoại trừ ba chữ ‘Hạ Tử Trọng’ nhìn rất nhìn quen mắt*, mấy chữ khác hoàn toàn không biết.[Edit: thấy quen mắt vì ba chữ đó được Hạ Tử Trọng khắc lên vòng tay, Phương Hách thấy rất nhiều lần, mà bên trong chiếc nhẫn cậu mang cũng có ba chữ này!]
Tâm niệm khẽ động, liền thấy phía dưới ‘Phối ngẫu’, bỗng nhiên xuất hiện một cây bút, dựa theo hai chữ mà trong lòng Hạ Tử Trọng suy nghĩ từng chút từng chút viết ra!
Hai người đều cả kinh trong lòng, mắt trừng lớn nhìn cây bút oánh bạch quang kia từng chút từng chút viết hoàn hai chữ trên bia đá xanh, mới biến mất.
“Tay trái của em….” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên giữ chặt cánh tay Phương Hách, Phương Hách không rõ cho lắm nâng cổ tay lên, trên cổ tay trắng nõn tinh tế của Phương Hách mà Hạ Tử trọng không nắm. Tại đó, mặt trong quả nhiên cùng cổ tay anh nhiều thêm một vết ấn ký nhàng nhạt, phảng phất như có từ lâu rồi. Mà trên ấn ký đó, xuất hiện hai danh tự màu trắng!
Hạ Tử Trọng, Phương Hách.
Chú thích:
Chữ Tiểu Triện: ta đã từng đưa hình một lần rồi, nhưng sợ mọi người quên nên chèn thêm lần nữa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét