7.30.2016

MTTSCTQVH: Chương 30

Chương 30: Sương trắng cùng thăng cấp

suongMu.jpg
“Học trưởng.” Bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc, Hạ Tử Trọng thu hồi suy nghĩ lung tung, quay đầu nhìn lại.

Phương Hách hình như cảm thấy Hạ Tử Trọng có gì đó không đúng, lại xuất phát từ sự tôn trọng cùng quan tâm với anh nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ cười nói:
” Xế chiều hôm nay chúng  ta đi luôn sao?”
“Ừ, ăn xong cơm trưa liền đi.” Thu tro tàn.
Đời này, mặc dù anh vẫn không có giải đáp được các vấn đền liên quan đến tinh hạch, nhưng bởi vì tính đặc thù của không gian làm Hạ Tử Trọng cảm thấy, chỉ cần cho không gian hấp thu đầy đủ tinh hạch mà nó cần, sẽ phát sinh ra chuyện mà anh không nghĩ đến.
Hơn nữa anh sớm đã kích phát ra dị năng, mà còn là cấp 2, điểm này đối với hai người mà nói, chính là ưu thế tuyệt đối, đi trước người khác một bước luôn sẽ có chỗ tốt. Anh càng phải cố gắng phấn đấu hơn nữa, xem có thể hay không đạt được mức độ cường đại hơn?
Hai người trở lại biệt thự thu thập một chút đồ, nghỉ ngơi cùng ăn cơm trưa, sau đó thay một áo trường sam dài tay, trên đầu đội mũ, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.
Lúc đối chiến với tang thi, bởi vì không biết huyết nhục tang thi có thể xảy ra dị biến gì không, cho nên tuyệt đại đa số người trong điều kiện cho phép, đều sẽ là công tác che chắn phòng hộ. Bây giờ, tuy rằng hai người muốn tiếp xúc với tro tàn, nhưng cũng gặp phải vấn đề giống như vậy —— trời mới biết mấy tro tàn này sau khi hít vào mũi, có thể bị đồng hóa hay không? Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hai người bộ hành đến công trường mà hôm qua tới khảo sát một lần rồi, trình ra thẻ công tác, mặc vào đồ bảo hộ được phát —— không chỉ có y phục phòng hộ mà trên mặt còn được đeo mặt nạ phòng độc.
Hạ Tử Trọng lần thứ hai vui mừng chính là khi anh thu đồ vật vào không, có thể thông qua công cụ làm môi giới, không cần tự tay đụng vào tro vẫn có thể thu hết vào, nếu không… Khẳng định chẳng mấy chốc sẽ lộ.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách một tổ, người ở trong này công tác cũng không nhiều, trừ hai người bọn họ ra còn lại tất cả đều là binh lính, một người dân thường cũng không có.
Hai người bọn họ chỉ phụ trách phần sau khi đốt xong, chờ lò thiêu tắt, nhiệt độ hạ xuống sau đó chui vào, đem tro quét ra, hốt lấy cho vào xe chở đi là xong.
Vận chuyển xác, châm lửa đều không phải việc của hai người.
Bắt đầu công tác, chờ lò thiêu hạ nhiệt độ xuống, sau đó hai người cẩn thận đi vào.
Nhân viên phụ trách vận chuyển xác bên ngoài thừa dịp này có thể thở ra một hơi, tạm thời nghỉ ngơi một chút. Do số lượng tang thi thực sự quá nhiều, bọn họ hai ngày nay cơ hồ đều phải bận bịu đến điên rồi.
Mỗi người cầm một cây chổi, đứng ở đối diện bắt đầu quét. Hạ Tử Trọng biết trong này không có lắp đặt thiết bị quản chế, liền lợi dụng chổi làm môi giới, đem tro bên chân trong nháy mắt thu vào không gian, sau đó nháy mắt bỏ ra ngoài, động tác nhanh gọn dứt khoát, công phu này là do quá trình thu thập tinh hạch tang thi luyện ra. Càng làm người cảm khái chính là, tinh hạch bên trong lớp tro đó sau khi tiến vào không gian, lập tức hóa thành các dãy ánh sáng màu rực rỡ. Cho dù vẫn chưa hoàn toàn hóa thành ánh sáng, cũng sẽ bị giữ lại mà không theo tro ra ngoài, mãi đến tận khi triệt để tiêu tán trong không gian mới thôi. Này không thể nghi ngờ càng cổ vũ Hạ Tử Trọng tăng nhanh hiệu suất công tác!
Hạ Tử Trọng hành động cấp tốc, tro tàn một giây tiến vào một giây đi ra, cơ hồ trong nháy mắt có thể triệt để loại bỏ một đám lớn. Hai người phối hợp nhịp nhàng, Hạ Tử Trọng mỗi lần “Quét” một mảnh vào, Phương Hách sẽ quét đến anh một đám tro mới, chờ Hạ Tử Trọng đem toàn bộ tro trong lò thiêu ‘Sàng’ qua một lần, hai người liền hợp sức mà đem đám tro này hốt vào sọt đổ lên xe.
Cả khu công trường này có ba cái lò thiê lớn đang khai hỏa, từng cái từng cái liên tiếp thiêu đốt.
Hai người Hạ Tử Trọng phụ trách một chiếc xe tải, chờ khi tro đổ đầy một xe, liền lái xe kéo đến một hố trống lớn nơi thành Nam lấp xuống.
Bây giờ không ai biết tro này có ảnh hưởng xấu gì về sau không, mà lúc này cũng không ai quản được nhiều như vậy, có thể mau một chút xử lý xong những thứ này là tốt rồi. Chuyện sau đó, chờ mấy nhà khoa học nghiên cứu ra rồi tính tiếp.
Hai người đi đi về về liên tục vận chuyển thứ đồ này, liên tiếp bốn, năm tiếng trôi qua, nửa ngày công tác hôm nay mới được coi là kết thúc.
Lái xe vội vã về nhà, đi lên tầng hai, Phương Hách có chút khẩn trương nhìn Hạ Tử Trọng hỏi:
“Học trưởng, làm sao vậy?”
Xế chiều hôm nay khi vừa mới đổ xong xe thứ hai, Hạ Tử Trọng biểu tình đã có chút nghiêm túc.
“Trong không gian… bị mờ rồi.” Hạ Tử Trọng đem thần thức lần thứ hai đưa vào không gian thăm dò, xác định bên trong vẫn là một vùng trắng xóa, so với lúc đầu anh nhìn thấy càng thêm nồng đậm.
“Sương mù sao??” Phương Hách ngây ngẩn cả người, “Là dạng sương mù gì? Giống sương mù bên ngoài không?”
Thế giới bên ngoài, mấy ngày sau khi tận thế đến đã nổi lên sương mù, cho tới bây giờ sương mù cũng không có tản đi. Trong thiên địa, khắp nơi đều mờ mịt một mảnh, nhìn thứ gì cũng phải xuyên qua một lớp màn sương mơ ảo.
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái:
“Không, là sương mù màu trắng. Nhìn qua càng giống như là mây, so với bên ngoài sạch sẽ hơn nhiều.” Nếu như không phải anh cảm giác được, không gian sau khi nổi lên sương trắng hình như đối với anh tỏa ra một loại cảm xúc vui thích, Hạ Tử Trọng thế nào cũng không dám tiếp tục ném tinh hạch vào bên trong nữa.
Nhưng bây giờ, bên trong ngoại trừ sương mù càng thêm dày đặc hơn ở ngoài, tựa hồ cũng không có phản ứng gì khác biệt mà dường như…
“Học trưởng, không gian còn có thể vào không?”
“Để anh thử xem.” Theo trực giác của Hạ Tử Trọng, trong không gian cũng không có vì vậy mà trở nên nguy hiểm, nhưng anh vẫn muốn đi vào xem thử một chút, không dám trực tiếp mang Phương Hách vào cùng, chỉ lo cậu gặp phải nguy hiểm gì đó.
Bóng người lóe lên không thấy tăm hơi, chỉ để lại chỗ cũ một chuỗi vòng tay.
Phương Hách khẩn trương để hai tay nắm lấy nhau, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm chuỗi vòng tay này, một bước cũng không dám di chuyển.
Trong thiên địa chỉ thuần một màu trắng, màu trắng đó như một tấm chăn bao trùm lên gian nhà, đồng ruộng, rừng trúc….
Sau khi Hạ Tử Trọng tiến vào không gian cũng không có cảm giác không khỏe hoặc không thoải mái, trái lại cảm thấy được không khí vẫn trong lành, độ ẩm hơi lớn một chút, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Đi xung quanh một vòng, xác nhận nhóm gia súc gia cầm biểu hiện bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ly khai không gian.
“Học trưởng, thế nào?!” Vẫn luôn vội vã cuống cuồng ngồi xổm bên cạnh vòng tay, Phương Hách vội vàng đứng dậy, loáng một cái ngã chổng vó lên người Hạ Tử Trọng—— chân bị tê rồi…
“Làm sao vậy?” Lúc anh đi vào cậu còn không có việc gì mà, hiện tại sao lại té ngã thế?
Phương Hách cúi đầu, mặt đỏ lên nhỏ giọng nói:
“Chân, chân bị tê…” Dù rất mắc cỡ nhưng cậu vẫn trả lời…
Hạ Tử Trọng bật cười lắc đầu một cái:
“Bên trong thật giống như không có vấn đề gì, ngoại trừ xuất hiện một màn sương trắng bao quanh, cũng không gây ảnh hưởng gì đặc biệt.” Dứt lời, liền dẫn cậu vào chung.
Quả nhiên, ngoại trừ màn sương mù trắng kia, bên trong hết thảy đều cùng lúc sáng rời đi giống nhau như đúc.
Sương mù nếu không có ảnh hưởng gì hết, hai người liền tạm thời buông xuống vấn đề này, tuy rằng không biết tinh hạch đối với không gian có tác dụng cụ thể gì, nhưng hai người nhất trí quyết định, vẫn tiếp tục thu thập tinh hạch thử một chút xem tầng sương mù này có thể tăng nồng độ hay không hoặc sẽ xuất hiện cái gì khác?
Hạ Tử Trọng ngăn lại người nào đó có ý đồ làm tiếp một bàn cơm tối phong phú, trực tiếp từ trong không gian lấy ra vài món ăn cộng thêm canh chua cay, hai người ăn qua bữa tối đơn giản, lần thứ hai đi loanh quanh trong không gian, thuận tiện thu hoạch vài loại rau dưa cùng hoa quả.
Mãi đến tận trước khi ngủ, hai người đã kiểm tra kĩ trong không gian xác thực không có gì tình huống khác thường gì, lúc này mới trở lại tiểu lâu rửa mặt xong xuôi lên giường nghỉ ngơi.
Phương Hách hai tay cầm lên một ly nước, sau đó híp mắt uống nước, thấy Hạ Tử Trọng rửa mặt xong trở về, cười giơ lên cái ly trong tay:
“Nước so với lúc trước ngọt hơn rồi, hơn nữa lại có mùi rất thơm .” Nhưng lại không ngọt đến phát nị, càng không có ngọt như đường.
Hạ Tử Trọng một bên lau tóc, một bên cầm lấy tay cậu giơ lên uống một hớp, gật gật đầu:
“Đúng như em nói, bất quá hoàn hảo, không quá ngọt, nếu không chắc không thể nào uống nổi.”
Tiếng nói vừa tất, bỗng nhiên, sắc mặt Phương Hách có chút cứng lại, trên người cậu tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, có chút giống như màu trắng sương mù bên ngoài, tầng ánh sáng kia chợt lóe lên rồi khuếch tán về bốn phương tám hướng, chấn động qua đi, lập tức, liền khôi phục yên tĩnh.
“Làm sao vậy?!” Hạ Tử Trọng giật mình, mới vừa rồi lúc trên người Phương Hách lóe lên bạch quang, chính anh rõ ràng cũng có thể cảm giác được nên ngây dại cả người.
Cảm thấy Hạ Tử Trọng kéo tay của mình, Phương Hách có chút mờ mịt lắc đầu:
“Em, em cũng không biết… Vừa nãy trên người giống như có chút nóng lên, từ ngực khuếch tán ra toàn thân…”
Sau đó, không biết cậu nhớ ra cái gì, liền nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay toát ra một đoàn ánh huỳnh quang màu trắng, cùng ánh sáng mới vừa từ trên người cậu tản ra có chút tương tự.
“… Dị năng?” Hạ Tử Trọng đời trước gặp qua rất nhiều lần loại ánh sáng này, dù sao, Phương Hách từ sau khi gặp phải anh, liền chưa từng rời xa nhau. Mà hình như… Đoàn sáng này có chút không giống trước thì phải.
“Trở nên lớn hơn…” Phương Hách cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tử Trọng, “Em cảm thấy được… Dị năng của em, thật giống như… Thăng cấp?”
Thăng cấp?! Trì dũ thuật cấp 2?!
Chẳng trách nhìn qua chùm sáng so với lúc trước lớn hơn nhiều!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm ngón tay phát sáng kia, cuối cùng, Hạ Tử Trọng giơ tay chạm tới đoàn sáng đó, một dòng khí ấm từ nơi chạm nhau tiến vào người, du tẩu đến toàn thân, cả ngày hôm nay bởi vì liên tục quét rồi xẻng tro mà tích lũy nhiều uể oải, tất cả không cánh mà bay!
“Em cũng thử một lần đi.” Hạ Tử Trọng cảm giác được bất đồng trên người, ra hiệu cho Phương Hách thử.
Phương Hách không hiểu, đem đoàn sáng trên tay phóng tới cánh tay kia của mình, trong nháy mắt, năng lượng ấm áp đó đem toàn bộ uể oải trên người cậu quét sạch không còn một mống.
Dị năng còn có thể dùng như vậy?” Phương Hách hưng phấn ngồi thẳng dậy, nghiên cứu dị năng có vẻ vừa thăng cấp của mình.
Hạ Tử Trọng ngồi bên cạnh nhìn, thẳng đến người nào đó lại có ý đồ đem mình tạo ra vết thương để thực nghiệm dị năng, mới vội vàng ngăn lại.
Anh đã từng chứng kiến tần suất Phương Hách dùng dị năng, so với đời này cao hơn rất nhiều. Chung quy, lúc trước đều do anh chưa kích phát dị năng, khi sống bị thương rất nhiều. Lúc ấy Phương Hách là hệ trị liệu duy nhất của đội, nhưng luôn giúp anh chữa thương đầu tiên, dù có kẻ ý kiến cũng vô dụng, hơn nữa khi đó cậu luôn tìm cớ rất tốt — vì anh là dị năng giả hệ không gian, nếu không cẩn thận chết đi, đồ mọi người thu thập không phải đều mất hết sao?
Đời trước, dị năng của Phương Hách đối với loại vết thương nhỏ hoặc nông có thể làm khép miệng lại nhưng vẫn lưu dấu vết, nhưng loại lớn cùng sâu, sẽ trị không dứt . Đương nhiên, miễn cưỡng cầm máu vẫn có thể, mà loại kỹ năng tái sinh một bộ phận nào đó thì không thể nào thành công.
Lúc này, dị năng của Phương Hách xác thực biến hóa rõ rệt, hơn nữa Hạ Tử Trọng cũng không nhớ tới đời trước Phương Hách có khả năng tiêu trừ mệt mỏi, đây quả thật là thăng cấp rồi. 
Về phần nguyên nhân thăng cấp?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ly nước chỉ còn một nửa kia, liếc mắt nhìn nhau —— “Rất có thể liên quan đến nó.”
Phương Hách dùng sức gật đầu:
“Ngày mai chúng ta tiếp tục thu thập tinh hạch đi!”
Chú thích:
Canh chua cay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét