8.03.2016

ĐXNG: Chương 18

Chương 18: Điện ảnh ngoài trời

chieuPhim

Edit: lúc đầu ta hơi phân vân cái tựa đề phần này nên đã hởi beta, sau khi nàng ấy giải thích ta quyết định để nguyên văn luôn vì đây là qui mô do nhà nước phát động trên cả nước, khá lớn.
Lời Beta: À, cái này giống như “chiếu phim lưu động” bên mình á, ta chưa trải nghiệm qua thực tế, chỉ mới thấy trên phim với khi đọc truyện thôi. Đại khái có một đoàn người chuyên về những vùng sâu vùng xa, tổ chức chiếu phim ngoài trời (dĩ nhiên là vào ban đêm, haha), có khi là từ thiện, có khi là bán vé kiếm tiền, dính kèm theo đó là mấy dịch vụ vui chơi, ăn uống. Nàng thích thì cứ giữ chữ “điện ảnh ngoài trời”, tuy nhiên theo ta thấy, chữ “điện ảnh” nó mang tính chất quy mô và chuyên nghiệp hơn nhiều, trong khi hình thức chiếu phim ngoài trời này thường nhỏ lẻ và nghiệp dư hơn.

Sau khi tự mình thí nghiệm linh thủy cùng rau dưa trong không gian, Trình Thần biết rõ bản thân mình đã chiếm được cơ duyên nghịch thiên, lúc này hắn thậm chí còn hoài nghi, nếu uống linh thủy cùng ăn rau dưa mỗi ngày, có thể hay không kéo dài tuổi thọ, rồi phi thăng thành tiên!
Lúc đầu Trình Thần dự định sản xuất rau dưa bên trong không gian đem bán, nhưng bây giờ cho dù lá gan hắn lớn bằng trời, hắn cũng không dám đánh cái chủ ý này nữa, rau này nhất định không thể đơn giản như vậy mà bán đi.
Trình Thần bị đám rau dưa trong không gian làm cho rối loạn kế hoạch, ý tưởng mở một tiệm tạp hóa của hắn hiện tại bị tiếp tục kéo dài, hơn nữa hắn cũng không định mở siêu thị ngay bây giờ.
Rau dưa cùng linh thủy trong không gian là một cái bảo tàng, Trình Thần phi thường rõ ràng chuyện này, một ngày hắn đem cái bảo tàng này khai thác triệt để, hắn sẽ có tài phú vô tận.
Việc khai trương siêu thị cứ như thế mà bị kéo dài hơn một tháng.
Trong hơn một tháng này, chim sẻ nhỏ cùng Khương Viên trở thành đối tượng thí nghiệm của hắn. Cuối cùng Trình Thần phát hiện, khi hắn đem linh thủy pha loãng cùng nước uống bình thường với tỷ lệ 1:1000, tác dụng của linh thủy bị nhạt đi nhiều, không quá rõ ràng như khi uống linh thủy nguyên chất, nhưng dù đã pha loãng ở tỷ lệ như thế, vẫn mang lại cho người uống một cảm giác thật sảng khoái, mát lạnh đến lạ kì.
Nếu chỉ có công hiệu loại trừ nắng nóng, khiến thân người thoải mái, cũng không có hiệu quả khoa trương nào khác, thế nhưng Trình Thần cũng chưa hài lòng lắm với tỷ lệ pha loãng này, bởi vì khi dùng nó nấu ăn, vẫn làm ra được mĩ vị khác thường, rất dễ bị phát hiện.
Đợi đến khi linh thủy pha loãng ở tỷ lệ 1:10000, hương vị vẫn tuyệt hảo như cũ, tuy nhiên tác dụng thần kỳ của linh thủy đã bị vô hạn pha loãng, cảm giác mát lạnh thoải mái bị nhạt đi rất nhiều, mặc dù vẫn có thể cảm nhận được, thế nhưng phải cẩn thận nghiền ngẫm, nếu không sẽ nghĩ là ảo giác.
Kết quả mới này làm cho Trình Thần phi thường hài lòng.
Thứ hắn muốn không phải là hiệu quả thần kỳ kia, mà là mùi vị tuyệt hảo của linh thủy. Tác dụng thần kì của linh thủy tuy rằng đối với ngoại nhân trăm lợi chứ không có hại, tuy nhiên nếu một ngày nào đó, có người phát hiện ra linh thủy cùng với hiệu quả khó tin này, thì chờ đợi hắn chính là vô tận tai họa, cho nên hắn cũng chỉ cần mùi vị của nó mà thôi.
Với  tác dụng này, Trình Thần thấy được vô hạn thương cơ.
Bất kỳ thứ gì, chỉ cần cho vào chút linh thủy, mùi vị cũng sẽ biến thành sơn hào hải vị, Trình Thần thật có cảm giác chỉ mình hắn sở hữu kho báu, và cuối cùng hắn cũng phát hiện tài phú của mình được rồi.
Lập tức, hắn cải biến sách lược kinh doanh, nếu đã có linh thủy, hắn liền chuẩn bị tiến quân vào ngành ăn uống. Về phần ý tưởng mở siêu thị, hắn vẫn như cũ, không buông tha, bất quá siêu thị chỉ là phụ, ẩm thực mới là chính.
Lần này, Trình Thần tràn đầy động lực, nhiệt huyết sôi trào.
Hắn lôi kéo Khương Viên cùng thương lượng bọn hắn sẽ bán cái gì.
“Khương Viên, chúng ta mở cửa hàng tiệc đứng đi!”
Nhìn Trình Thần hứng thú bừng bừng, Khương Viên chớp chớp hai mắt.
“Tiệc đứng* là cái gì?”
Trình Thần nhất thời vỗ đầu một cái, tiệc đứng đến tận đời sau mới xuất hiện, hiện tại dĩ nhiên còn chưa có, vì vậy hắn kiên nhẫn giải thích cặn kẽ một lần. Sau khi nghe xong, Khương Viên cảm thấy thể loại tiệc đứng này rất tốt, nên cậu bèn gật đầu.
“Không được, không được, nếu là tiệc đứng, chúng ta phải cung ứng cơm tẻ vô hạn để người đi vào có thể ăn đến thoải mái, một đứa nhóc tuy không ăn được nhiều món, nhưng lại xơi hết ba chén cơm tẻ, như vậy chúng ta chắc chắn lỗ hộc máu!” Trình Thần liền vội vàng lắc đầu, địa phương này rất nghèo, nếu cung ứng cơm tẻ vô hạn, đến lúc đó, khách hàng chỉ lấy một chút món ăn, mà lại nuốt gọn bốn bát cơm tẻ, thì bọn hắn tuyệt đối là phá sản.
Đối với chuyện phát sinh này, Trình Thần một chút cũng không hoài nghi, đổi lại là hắn trước kia, hắn cũng sẽ hành động như vậy, có tiện nghi mà không chiếm chính là đồ ngốc, người trong này sẽ không cùng ngươi dối trá, có thể ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tuyệt đối không hàm hồ với ngươi.
“Mở hay không mở đây!” Trình Thần lẩm bẩm, bảo là cùng Khương Viên thương lượng, kết quả hắn đem Khương Viên ném sang một bên. Khương Viên cũng không sinh khí, chỉ cười cười nhìn Trình Thần, Trình Thần nói cái gì, cậu cũng đều gật đầu. [Beta: aaa, nhìn đi, ôn nhu kiêm sủng nịnh, hay bao che khuyết điểm, tadaaa, tổng công❤Khương Viên <3, hí hí]
“Hay là thôi đi!” Trình Thần lắc đầu, nơi này nghèo nàn như vậy, ai mà có tiền vào tiệm ăn cơm cơ chứ! Chỉ sợ lúc đó, khách hàng phần lớn là bọn trẻ con, nếu đã như vậy, không bằng dứt khoát bán cơm hộp cho xong.
“Hay là mình bán điểm tâm đi, cũng rất dễ kiếm tiền!” Đột nhiên Khương Viên chen miệng nói.
“Chiêm chiếp!” Đứng ở bên vai Trình Thần, chim sẻ nhỏ cũng không chịu cô đơn, ngửa đầu kêu lên.
Lại nói tiếp, sau khi xác định linh thủy vô hại, hơn nữa đối với thân thể có lợi rất lớn, Trình Thần liền đem chim sẻ thả ra, thế nhưng vật nhỏ này lại không chịu bay đi, thường xuyên lượn lờ ở trước mặt hắn, dùng đôi mắt tròn trịa đen bóng của nó mà nhìn Trình Thần chằm chằm.
Đại khái Trình Thần có chút áy náy khi đem nó ra làm vật thí nghiệm, vậy nên cuối cùng hắn vẫn không đuổi nó đi, tùy ý để nó góp một phần vào gia đình. Vì vậy hiện tại một nhà Trình Thần quỷ dị có ba thành viên. [Beta: hehe, hai dzợ chồng với một đứa con nha~]
Một tháng trôi qua, thân hình nho nhỏ của chim sẻ cũng đã lớn lên ba lần, nó uống linh thủy mỗi ngày, đầu óc phi thường thông minh, hơn nữa chim sẻ nhỏ khá giống một đứa con nít, có chút khôn vặt. Hiện tại, Trình Thần rất muốn biết, vật nhỏ này sẽ không thành tinh đi chứ? Linh thủy hàm lượng nguyên chất đã dưỡng nó thành kén chọn mất rồi, thế nên loại nước bị pha loãng kia, nó nhìn cũng không thèm liếc qua một cái.
Mỗi lần như vậy, Trình Thần sẽ búng nhẹ vào đầu nó, à, nó có tên rồi, gọi là Tiểu Bụi, vật nhỏ sẽ tức giận đối hắn chiêm chiếp kêu loạn, Trình Thần chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, cái đồ bạch nhãn lang*! Vì vậy, hắn gầm lên một câu: “Khỏi kêu, có kêu tao cũng không cho đâu!” Tiểu Bụi trong nháy mắt liền im lặng.
*Vong ân phụ nghĩa
“Điểm tâm?” Lúc này đổi thành Trình Thần chớp mắt.
“Đúng vậy, sao không bán điểm tâm đi?”
Trình Thần lâm vào đường mòn, trong đầu luôn nghĩ đến khách sạn, tiệc đứng. Thực ra cũng không thể trách hắn, kiếp trước hắn không chen chân vào ngành ẩm thực, theo bản năng cho rằng chỉ có mở tiệm cơm, nhà hàng mới có thể kiếm tiền. Lời này của Khương Viên chính là thức tỉnh người đang trong mộng, điểm tâm tại bất cứ địa phương nào cũng sẽ có, thế nhưng tại trấn Ba Loan lại có ưu thế phi thường rõ ràng. Hương dân trấn Ba Loan sáng sớm mới ra trấn, buổi trưa cùng tối trấn trên là không người, sáng sớm lên trấn thôn dân đều sẽ đói bụng, lúc này cho dù muốn tiết kiệm tiền, ít nhiều cũng có vài người muốn mua điểm tâm sáng[Beta: tác giả tính sao í, dân đã nghèo thì để tiết kiệm, luôn rất chịu khó, dậy sớm nấu cơm mang theo không à!] [Edit: t nghĩ ý tác giả là dù có nấu cơm mang theo thì cũng không phải ai cũng làm hoặc không phải ngày nào cũng mang theo, sẽ có lúc mua chút đồ ăn sáng trên trấn ấy mà!!]
Hơn nữa bữa sáng có đầy đủ mọi đối tượng, vô luận người trong thôn hay là ngoài thôn, học sinh hay nông dân, thanh niên hay người già, đều là khách hàng, hơn nữa bữa sáng còn có một đặc điểm, đó chính là định lượng, bán điểm tâm không cần cung cấp vô hạn cơm tẻ, mua bao nhiêu phần, thì tính bấy nhiêu tiền.
Càng nghĩ, hai mắt Trình Thần càng phát ra ánh sáng, hắn nhịn không được nhảy dựng lên, dùng sức bế Khương Viên một chút.
“Khương Viên, cậu giỏi quá đi, không nói thì thôi, vừa nói là kinh người!”
Khương Viên chỉ cười, nhưng cười rất vui vẻ.
Khi quyết định được sẽ bán điểm tâm, rất nhanh Trình Thần đã nghĩ ra bán cái gì vào bữa ăn sáng.
Nơi đây vào buổi sáng sẽ có người bán mì vàng, cháo trắng, bánh quẩy cùng sủi cảo chiên, đơn giản chỉ có bốn loại này, không giống đời sau có thêm sủi cảo tôm, cháo hoa, bánh bao. Muốn sinh ý tốt, cần phải cùng người khác bán thứ bất đồng, Trình Thần không tính toán bán mì vàng* hay bánh quẩy hắn là đánh chủ ý lên bánh bao. Bánh bao tại đây chưa có người bán, bởi vì địa phương này không có tiểu mạch sinh trưởng, vậy nên cũng không có bột mì.
Nếu muốn bán bánh bao, nhất định phải có nồi hấp cùng lồng hấp*, còn phải đi mua bột mì.
Trấn Ba Loan dĩ nhiên không có, muốn mua bột mì, phải lên huyện lý, nhưng mấu chốt là bọn Trình Thần không còn tiền. Lúc trước Trình Thần chưa từng nghĩ đến việc bán điểm tâm, bằng không Khương Viên cho hắn tiền, hắn cũng sẽ không dùng hết toàn bộ, hơn nữa một tháng này vì thí nghiệm linh thủy cùng rau dưa trong không gian, siêu thị không thể khai trương được, tiền trên người hắn liền không đủ dùng.
Về phần hơn một trăm đồng trên người Trình Chí Sơn, Trình Thần không thèm suy nghĩ đến. Câu nói kia của Trình Chí Sơn giống như nhát dao đâm thẳng vào lòng hắn, mấy ngày nay Trình Chí Sơn đến tìm hắn mấy lần, hắn một câu cũng không nói cùng Trình Chí Sơn, thái độ xa cách, lúc này Trình Chí Sơn dù có ngốc đi chăng nữa cũng biết có chuyện không thích hợp, sau đó nhận ra Trình Thần không chút để ý đến ông, ông cũng không còn lui tới.
Ông không tới, Trình Thần cũng chỉ có thể thở dài, bản thân hắn không biết đây là thở phào nhẹ nhõm, hay là trong lòng thất vọng.
Chuyện tiền bạc từ trước đến giờ không hề làm Trình Thần quá khó xử, chỉ là hắn biết việc mở siêu thị cùng tiệm điểm tâm lại thêm chậm trễ nữa rồi.
Hắn rất rõ nếu khai trương siêu thị, trong một khoản thời gian, hắn không thể nào thu hồi đồng vốn ngay được, bởi vậy hắn cũng không có ý định mở siêu thị lúc này. Trong lúc chần chừ vì không có vốn, Trình Thần đợi chờ một cơ hội, chính xác là một bước ngoặt giúp hắn tìm ra những biện pháp khác có thể kiếm tiền, và rồi cơ hội làm giàu của hắn rốt cục cũng đến!
Bước ngoặt này chính là, điện ảnh ngoài trời!
Điện ảnh ngoài trời là một trong các dấu hiệu của nông thôn hóa, cơ bản các vùng nông thôn trên toàn quốc đều có loại hoạt động này, toàn bộ chi phí đều do chính phủ gánh chịu, người đến xem không cần bỏ tiền mua vé, có thể tùy ý vào xem. Hàng năm, chỉ cần nghe đến điện ảnh ngoài trời thì người từ mười tám dặm hương thôn sẽ kết từng đoàn, nô nức chạy tới xem, đây là một hoạt động có một không hai, khá phổ biến trong những năm gần đây.
Khi còn bé, Trình Thần đối với hoạt động này có ấn tượng vô cùng sâu sắc, hắn không biết ở thành phố lớn có loại điện ảnh ngoài trời này hay không, chỉ là hàng năm hắn cùng phần lớn đám trẻ trong thôn đều rất mong đợi đoàn điện ảnh ngoài trời nhanh đến, đây là cơ hội duy nhất trong năm để bọn chúng tiếp xúc với điện ảnh, bây giờ ngẫm lại, Trình Thần cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Trình Thần không nhớ được điện ảnh ngoài trời khi nào thì bắt đầu, hắn chỉ nhớ hình như mỗi năm nó đều được tổ chức vào dịp hè, lúc trước hắn không khai trương siêu thị, chính là vì chờ cơ hội này, mà thẳng đến tuần thứ hai của tháng tám đoàn điện ảnh ngoài trời rốt cuộc cũng  tới. Đối với người khác đây là cơ hội vui chơi, nhưng đối với hắn, đây lại là cơ hội kiếm tiền tốt nhất.
Hắn không chút nghi ngờ cái ngày siêu thị của hắn có thể khai trương sẽ đến sớm thôi.
Bấy giờ, hắn nhờ Khương Viên về thôn, đem hai đứa em Trình Phỉ cùng Trình Hân theo đến, đã tới lúc bọn họ triển khai quyền cước được rồi. Anh em gặp nhau, tự nhiên không tránh được một trận vui cười. Ngày hôm sau, Trình Thần cùng Khương Viên đi qua trấn bên, thu mua hơn 30 cân hạt dưa, một cân có giá 2 hào, thoáng cái mất hơn 6 đồng, lúc này trên người Trình Thần chỉ còn lại khoảng 5 đồng.
*1 đồng = 10 hào
Cầm 5 đồng đó, Trình Thần mua 20 cân đậu tương, mất hết 3 đồng, chỉ có một ngày để chuẩn bị, Trình Thần liền kêu Khương Viên mời Khương  Linh Lung đến hỗ trợ, còn bản thân hắn lại chạy qua nhà bà ngoại, ngỏ ý nhờ cô Út tới phụ một tay.
” Dì Linh Lung, cô Út, chúng ta cùng nấu sữa đậu nành và rang hạt dưa thôi!” Trình Thần tươi cười như hoa nói.
Chú thích:
Văn hóa ăn buffet
Bữa tiệc buffet sẽ giúp thực khách được thưởng thức nhiều món ăn với nhiều phong cách, khẩu vị khác nhau. Như ông bà ta có câu “Học ăn, học nói, học gói, học mở”, ăn buffet cũng thể hiện một nét văn hóa nhưng không phải ai cũng biết điều này. Nếu không ăn buffet đúng cách và thể hiện được văn hóa ăn uống trong buffet thì tiệc buffet sẽ trở thành nơi chen lấn, tranh giành thức ăn hoặc lãng phí thức ăn. Nhà hàng Thùy Dương xin đưa ra một vài ý kiến về “văn hóa ăn buffet” để các bạn tham khảo:
* Xếp hàng là văn hóa quan trọng nhất của tiệc buffet. Với một món ăn mà có nhiều người cùng lựa chọn, bạn nên xếp hàng chờ đến lượt mình. Nhà hàng sẽ luôn bổ sung thức ăn nên bạn sẽ không lo về vấn đề hết thức ăn.
* Vì tính chất của buffet là tự phục vụ nên bạn chỉ cần lấy một chiếc đĩa để lấy thức ăn cho mình. Không nên ham lấy nhiều một loại thức ăn vì người ngay sau bạn sẽ không được ăn món đó. Khi cầm đĩa thức ăn trên tay, di chuyển chậm, cẩn thận để không va chạm vào người khác. Khi gắp thức ăn, tránh để vương vãi thức ăn trong đĩa ra ngoài.
* Cách ăn buffet đúng cách là ăn chậm rãi, vừa ăn vừa thưởng thức, đàm đạo với bạn bè. Với những món lạ hãy nếm thử trước nếu thấy hợp khẩu vị thì dùng. Không nên vì thấy món ăn bắt mắt mà gắp nhiều nhưng lại bỏ phí vì không hợp. Bên cạnh đó, hãy ăn hết phần thức ăn mình đã lấy, không để thức ăn thừa. “Văn hoá ăn buffet” không cho phép bạn để thừa một tí thức ăn nào vì ăn cái gì và ăn bao nhiêu hoàn toàn thuộc quyền lựa chọn của bạn.
* Với những người cơ địa dị ứng với một số loại hải sản thì nên tránh dùng. Có thể bạn không biết mình bị dị ứng với loại hải sản đó nên trong trường hợp xuất hiện các biểu hiện của dị ứng thức ăn nên gọi ngay cho bộ phận nhà hàng để được hỗ trợ kịp thời. Ngoài ra, bạn nên cân nhắc tình trạng sức khỏe của mình có phải hạn chế/ không dùng món nào hay không vì rất có thể khi thấy đông người chọn món ăn bạn lại không kìm lòng được.
* Nguyên tắc cuối cùng là hãy biết dừng đúng lúc. Không nên vì thấy quá nhiều món mà phải thử thật nhiều, mỗi người có một sức chứa dạ dày riêng. Khi nào bạn cảm thấy đã no rồi thì nên dừng lại.

Cháo trắng

Mì vàng

Sủi cảo chiên

Banh quẩy:

Bánh bao

Lồng hấp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét