8.03.2016

ĐXNG: Chương 19

Chương 19: Khách không mời mà đến

soi

“Thần Thần, thứ này bán được ư?” Khương Linh Lung tính tình nhu hòa không nói gì, nhưng cô Út của Trình Thần – Diệp Hân, thì lại không nhịn được lo lắng hỏi, chuyện Trình Thần muốn kinh doanh nàng mới vừa biết đến, trước đó Trình Thần rất bảo mật, ngay cả Trình Chí Sơn cũng không biết.
“Cô Út, cô cứ uống trước một chén đi!” Trình Thần không giải thích nhiều, chỉ cười cười, đem một chén gì đó đưa cho nàng uống.
“Cái này là… ” Diệp Hân kinh ngạc, chén sữa thuần một màu trắng, nhưng chỉ ngửi mùi thôi mà đã có xúc động muốn uống vào, nhìn chén sữa cũng như bình thường nhưng hình như có cái gì đó rất khác? Mang theo nghi hoặc, nàng nhấp thử một ngụm, sau đó hai mắt liền mở to.
“Này… này là thứ gì, sao uống ngon quá!” Diệp Hân há hốc mồm, biểu tình y hệt gặp quỷ. Trình Thần cũng bưng một chén đưa cho Khương Linh Lung  uống thử, nàng cũng biểu hiện đồng dạng như Cô Út, nói: “Này là sữa đậu nành! Nhưng sao uống ngon hơn nhiều?”
“Đây quả thật là sữa đậu nành!” Trình Thần cười như là hồ ly mà đáp, Khương Linh Lung một thoáng trầm mặc, thực ra người có kiến thức rộng rãi, cũng không thể biết chén sữa đậu nành này kỳ quái chỗ nào, cho nên hắn giả bộ hồ đồ, ngốc ngốc hỏi “Sữa đậu nành không phải mùi vị đều như thế sao?”
“Đây. . . !” Khương Linh Lung  nghĩ mãi cũng không ra, chén sữa đậu nành này vừa ngọt ngào, vừa lành lạnh, uống vào cảm giác thật thoải mái, bình thường sữa đậu nành cũng đâu thể nào ngon đến như vậy, Trình Thần nói năng tùy ý, tựa hồ hắn cũng không biết nguyên nhân, chẳng lẽ vấn đề là do nước ở nơi đây?
“Những thứ khác liền không nói, cô Út, dì Linh Lung, nếu con bán một chén sữa đậu nành giá chỉ với  hào, hai người sẽ mua không?” Trình Thần nói.
“Đại khái là sẽ mua đi!” Diệp Hân có chút lưỡng lự mà đáp, tuy thứ sữa đậu nành này rất ngon, nhưng nàng cảm thấy hơi tiếc tiền. Nhưng nghĩ tới hương vị tuyệt hảo của nó, nhu nhu ngọt ngọt, nàng cũng không nhịn được muốn uống thêm nữa.
“Chắc chắn là sẽ mua!” Khương Linh Lung  gật đầu khẳng định, nàng không giống Diệp Hân, thứ gì đáng giá cũng sẽ không tiếc tiền. Sữa này thật sự rất ngon, tuy không thể mua nhiều, nhưng chỉ một chén nàng vẫn có thể bỏ tiền ra được.
“Cô Út, Linh Lung, hai người là người lớn cũng không nhịn được muốn uống, vậy nếu là trẻ con thì sao? Sữa đậu nành này đúng là thứ mà trẻ con không thể nào kháng cự được, chỉ cần ngày mai, trước lúc chiếu phim, chúng ta mang sữa ra bán, con tin chắc đám nhóc sẽ kéo đến mua. Giá cả chỉ có 1 hào, khẳng định người nhà tụi nó cũng không quá mức keo kiệt, đến lúc đó, chỉ cần bán ra một trăm chén, chúng ta có thể kiếm được mười đồng, một nghìn chén thì kiếm được một trăm đồng rồi.” Trình Thần quả quyết nói.
Diệp Hân hai mắt mở to, hơi thở dồn dập, máu huyết dâng trào, run giọng, nói: “Một trăm đồng!!!”
“Đúng, một trăm đồng! Cô Út, chuyện này con tuyệt đối nắm chắc, cô làm hay không làm?” Trình Thần nói như đinh đóng cột. [Edit: cột mục rớt đi  (¬_¬”)]
“Làm!” Diệp Hân cứng khớp hàm, đỏ cả mắt, nếu sinh ý tốt như thế mà nàng còn không làm thì chính là đồ ngốc. Chủ yếu vì nàng quá mức tin tưởng đứa cháu trai này, nó chính là Tiểu Đầu Sói, đứa nhóc thường xuyên mang đến kỳ tích.
“Thần Thần, con nói đi, con kêu chúng ta đến đây làm gì?” Khương Linh Lung so Diệp Hân thì dứt khoát hơn, lần đầu nàng nhìn đến Trình Thần đã cảm thấy nó rất bất phàm, nhận thức nó càng lâu, nàng càng khẳng định như thế.
Lúc này, Trình Thần sắp đặt kế hoạch đâu ra đó, khiến nàng không thể xem nó như là một đứa trẻ, Trình Thần làm việc phi thường có chủ kiến, có trách nhiệm, nàng chưa từng thấy qua đứa trẻ nào như vậy.
Hơn nữa nàng cũng cảm thấy phương pháp kiếm tiền của Trình Thần rất là khả thi.
“Tốt, mọi người chúng ta cùng nhau kiếm tiền thôi!” Trình Thần cao hứng nói.
Trình Phỉ, Trình Hân nghe Trình Thần nói xong, cao hứng hoan hô lên, Khương Linh Lung , Diệp Hân cũng nhìn lẫn nhau, trong mắt đều có kích động. Khương Viên đối Trình Thần cười, khiến cho lòng Trình Thần vô cùng ấm áp.
Đương nhiên trước khi buôn bán, Trình Thần đem mức phân phối lợi nhuận nói ra rõ ràng, trong chuyện này đến anh em ruột cũng phải minh bạch, phòng ngừa về sau phát sinh mâu thuẫn.
Tuy rằng Diệp Hân cùng Khương Linh Lung chỉ là đến phụ một tay, nhưng Trình Thần có nói, thu lời được sẽ chia cho hai người, mỗi người 10%, Diệp Hân cùng Khương Linh Lung liên tục từ chối, bảo rằng không muốn lấy tiền. Cô Út thì không cần nói, nàng vốn xem Trình Thần như là con mình, còn Khương Linh Lung vừa đến thôn, bởi vì có chút quan hệ cùng Khương Viên, vốn dĩ đã nhận nhiều sự giúp đỡ từ phía Trình Thần, hơn nữa bản thân nàng cũng rất thích đứa nhỏ này, cho nên cũng không muốn lấy tiền.
Nhìn đến hai người cứ liên tục từ chối, Trình Thần cũng không kiên trì, thầm nghĩ đến lúc đó, trực tiếp nhét thẳng vào tay họ luôn liền xong chuyện!
Bởi vì hiện tại không phải là mùa thu hoạch hướng dương cùng dưa hấu, thế nên hàng tồn cũng không có nhiều, bọn người Trình Thần thu được 30 cân hạt dưa đã là chuyện không dễ dàng. Kỹ thuật rang hạt dưa Trình Thần hoàn toàn mù tịt, bất quá hắn biết cô Út chính là cao thủ trong việc này. Hàng năm trong nhà cô Út đều trồng mấy mảnh hoa hướng dương, đến tết đều do nàng tới rang, mùi vị không thể nào chê được.
Bên này Diệp Hân rang hạt dưa, Trình Phỉ cùng Trình Hân ngồi quanh bên người nàng, một bước cũng không động.
Mà Trình Thần cùng Khương Viên liền làm trợ thủ cho Khương Linh Lung , phụ mài đậu nành.
Cối đá là hắn dùng vài mao tiền thuê lại của người khác, cách sử dụng rất đơn giản, chỉ là hắn cùng Khương Viên cánh tay còn nhỏ, với không tới, cuối cùng vẫn giao cho Khương Linh Lung xử lý. Cứ như vậy, mọi người khí thế ngất trời, bận rộn mà làm, rất nhanh nồi hạt dưa đầu tiên của Diệp Hân cũng đã ra lò. Hai người Trình Thần phía trước nhà nghe tiếng hai đứa Trình Phỉ, Trình Hân hoan hô, sau đó liền có giọng Diệp Hân lanh lảnh gọi bọn họ vào nếm thử.
Trình Thần cùng Khương Viên vội vã buông vật trong tay, kéo Khương Linh Lung  cùng đi vào nhà.
Hai bé Trình Phỉ, Trình Hân chờ không kịp, liền hốt một nắm hạt dưa đưa lên miệng cắn tanh tách, hai đôi mắt tròn trịa chuyển chuyển, dáng vẻ gặm hạt dưa muốn có bao nhiêu chuyên tâm thì liền có bấy nhiêu, Trình Thần cười hỏi mùi vị thế nào, hai bé đều bỏ ngoài tai.
“Này hai đứa!” Diệp Hân bất đắc dĩ cười cười, nàng đem hạt dưa rang xong đưa cho mấy người Trình Thần
Trình Thần ăn thử, hai mắt liền sáng. Hạt dưa này rất thơm, béo béo bùi bùi, mang theo một chút ngòn ngọt, hương vị đậm mà không tán, ăn hết vào bụng mà miệng vẫn còn lưu hương, cỗ hương vị kia rất lâu cũng không phai đi.
“Tuyệt!” Trình Thần vui vẻ nói, hạt dưa này thực sự quá thơm, phải nói là ăn ngon nhất từ trước đến giờ, thật không uổng công hắn ngâm trong linh thủy pha loãng một giờ, sau đó mới phơi khô đem rang.
“Diệp Hân nè, em rang hạt dưa thế nào thơm quá đi!” Khương Linh Lung cũng vui mừng nói.
“Em vẫn rang bình thường mà, không hiểu sao lại ngon như vậy!” Diệp Hân cũng nhai thử vài hạt, bối rối đáp.
“Nhất định là vì có hai người đẹp ở đây, nó không muốn thơm cũng không dám!” Trình Thần cùng Khương Viên liếc mắt nhìn nhau, cười hì hì nói[Beta: Trình Thần cực kỳ chân chó, mặt dày, rất thiếu đòn!]
“Cái thằng nhóc này, nói hưu nói vượn gì vậy!” Diệp Hân bị Trình Thần nịnh, cười không khép miệng.
Nếm thử hạt dưa xong, ai cũng khen ngợi không ngớt, bên Khương Linh Lung bận rộn một hồi, sữa đậu nành cũng được hoàn tất.
“Thần Thần qua đây nhìn xem, sữa như thế này, có nhiều quá hay không! Nhiều quá, bán không hết, hôm sau sẽ rất nhanh hỏng!” Khương Linh Lung hơi lo lắng, nói.
“Không có hề gì, dì Linh Lung cứ yên tâm, không hỏng đâu mà sợ, hiện tại làm có bấy nhiêu đây, chỉ sợ ngày mai bán không đủ!” Trình Thần thề son sắt nói.
“À. . . vậy cũng được” Khương Linh Lung bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện một chuyện, tại nhà Trình Thần tựa hồ không một chút nóng, nàng nấu sữa lâu như thế cư nhiên mà chỉ đổ chút mồ hôi. Bất quá nàng nhìn thấy bên trái góc nhà có một cái chậu lớn, bên trong đều chứa đầy nước, nghĩ thầm chắc là vì vậy nên không có ai cảm thấy nóng nực, tuy rằng trong lòng kỳ quái nhưng nàng cũng không định hỏi nhiều.
Nấu sữa đậu nành cũng cần phải có kỹ thuật, Trình Thần vốn cho là Khương Linh Lung sẽ không nắm chắc, thế nhưng động tác của nàng vô cùng nhuần nhuyễn, mài nát đậu, loại bỏ bã, lọc nấu sữa, kỹ thuật điêu luyện, làm cho Trình Thần muốn quỳ xuống lạy luôn rồi.
Rất nhanh một nồi sữa đậu nành cũng đã nấu xong. Sau bữa cơm mọi người nếm thử sữa do Khương Linh Lung làm một chút, cảm giác muốn nuốt cả đầu lưỡi vào bụng, ngọt ngào trơn tuột, tan nhanh vào miệng! Hai người cảm thấy kỳ quái, làm sao mà nấu món nào ở nhà Trình Thần cũng đều rất ngon à nha. Phải biết sữa đậu nành này cũng không cho bao nhiêu đường, nguyên nước nguyên vị, nhưng uống một lần liền nhớ!
Điện ảnh ngoài trời được khởi chiếu vào buổi tối ngày thứ hai, tại trường trung học Ba Loan, chỉ có nơi này mới có sân lớn để chiếu phim. Bận rộn một ngày, mấy người Khương Linh Lung cũng không có chút mệt mỏi, nhìn thành quả của mình, bọn họ rất là thỏa mãn.
Mấy bình hạt dưa này cùng với hai thùng sữa lớn chính là công sức cực khổ suốt một ngày của đám người Trình Thần, tất cả đều thức đến khuya, Trình Phỉ Trình Hân mặc dù không muốn ngủ, cuối cùng vẫn chịu không nổi, ngủ thiếp đi mất.
Cứ như vậy, ngày thứ hai rất nhanh đã tới.
Trình Thần khẩn cấp hy vọng buổi tối nhanh đến một chút, sáng sớm mọi người ăn chút bã đậu mà ngày hôm qua lúc lọc sữa đã cố ý giữ lại, sau đó Trình Thần cùng Khương Viên ra ngoài xem có thể mua thêm chén đựng sữa đậu nành hay không, số tiền còn thừa bọn hắn bèn mua thêm một ít đậu nành cùng hạt dưa, cuối cùng trên người chỉ còn lại duy nhất một đồng.
Đi dạo một vòng cũng chỉ mua được mấy cái chén, đợi đến lúc bọn hắn trở về thì phát hiện nhà mình đã có thêm người.
“Bà ngoại, cậu Cả, cậu Hai!” Trình Thần nhìn người tới, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Thần Thần, con tới thật đúng lúc, vừa lúc bà có chuyện cần tìm con!” Bà ngoại Trình Thần là một người đàn bà không cao lắm, năm nay mới hơn năm mươi tuổi, tuy tóc vẫn còn đen, nhưng nhìn qua tưởng chừng đã ngoài sáu mươi tuổi, lưng còng, trán đầy nếp nhăn.
“Bà ngoại có chuyện gì?” Giọng Trình Thần thập phần bình tĩnh.
“Thần Thần, con còn nhỏ như vậy, sao dám mở tiệm buôn bán, nhất định sẽ bị lỗ. Nghe lời bà ngoại, đem tiền cho cậu Cả cùng cậu Hai làm vốn mần ăn, như vậy mới có lời!” Thịnh Hồng một phen kéo Trình Thần qua, lời nói thấm thía nghĩa tình “Cậu Cả cùng cậu Hai con buôn bán có lời rồi, sẽ mua cho các con thật nhiều quần áo cùng thức ăn ngon.” [Beta: mấy người các ngươi dụ nhầm người rồi! Thần Thần nó đã thành tinh, dụ như thế không xi nhê gì  âu~]
“Bà ngoại, con có tiền, tự mình mua không được hay sao, cần gì đưa cho cậu Cả, cậu Hai mua giúp!” Trình Thần kỳ quái nói. [Beta: há há, nói hay!]
“Con sao ngốc như vậy cơ chứ?” Thịnh Hồng trừng mắt “Cậu Cả cùng cậu Hai của con là người lớn, đưa tiền cho họ sẽ không mất, còn hơn để cho con đốt sạch. Con chỉ là một đứa con nít thì biết cái gì buôn với chả bán, bà ngoại đã nói thì không sai đâu, huống chi bà không bao giờ đi hại cháu mình!”
Trình Thần bị chọc tức đến khẽ cười, khóe miệng như có như không, châm chọc nói.
 “Bà ngoại, con chỉ biết là nếu đưa tiền cậu Cả cùng cậu Hai, con liền không có tiền trên người. Tiền dù bị con phá hư, cũng là tiền của con, ít nhất con có thể mua đồ ngon ăn thỏa thích, còn có thể mua quần áo vừa mới lại vừa đẹp!”
Thịnh Hồng trừng mắt, cả giận nói “Mày còn nhỏ nhưng sao cứng cổ cứng đầu quá vậy? Mày có thể so sánh được với hai người cậu Cả cùng cậu Hai hay sao? Bọn họ là người lớn, dùng tiền sẽ có cách tính, mày một đứa con nít vắt mũi còn chưa sạch, thì biết cái quái gì?” [Beta: chào mừng dàn cực phẩm mới lên sàn!!!] [Edit: ta thấy dường như cực phẩm trong truyện này chỉ là người qua đường thôi! Chả làm gì được ẻm cả! ╮ (╯-╰”) ╭]
Chú thích:
Nhà Thần thần không chỉ bán hạt dưa đâu, mà còn nhiều hạt khác nữa, nhưng cái chính vẫn là hạt dưa! t up lên vài loại hạt tượng trưng…
Sữa đậu nành: lúc hết sữa đậu nành nhà ảnh còn lấy bả đậu chiên lên bánh cầm cự đỡ ┐( ̄∀ ̄)┌

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét