8.09.2016

MTTSCTQVH: Chương 33

Chương 33:  Bí tịch song tu

sachCo
Viên cầu màu trắng dường như rất thích nằm bất động trong lòng Phương Hách, nếu Hạ Tử Trọng đem nó thả xuống đất, nó liền bật một cái, lại lao thẳng vào ôm ấp Phương Hách rồi tiếp tục cọ loạn khắp nơi, khiến hai người dở khóc dở cười. May mà, viên thịt này tựa hồ không có ác ý, chỉ đơn thuần là thích nằm trong lòng người khác mà thôi, hai người cũng chỉ tạm thời chiều theo nó.

Tầng ba Tiểu Lâu, trừ bàn thờ Phật bên trong cùng sân bên ngoài rỗng tuếch, cũng không có thêm gì nữa. Hai người ngay cả hai cái bồ đoàn, lư hương đều đã nhấc lên kiểm tra, cũng không tìm được trừ viên thịt này thì có thêm thứ gì.
Trở lại tầng hai, lại lần nữa tiến vào gian phòng đầy sách kia. Hai người từ từ tìm kiếm, lại thấy một quyển sách đặt trên bàn, đây là một quyển sách cổ, vị trí nằm tương đối dễ khiến người khác chú ý.
Vẫn như cũ là văn tự thể tiểu triện, Hạ Tử Trọng có thể đại khái nhận biết tên sách, phải nhìn đến ba bốn lần mới xác nhận mình không nhìn lầm, biểu tình có chút vặn vẹo nhìn về phía Phương Hách:
“Sách này là……”
Phương Hách nháy mắt mấy cái, đang ôm viên cầu trong lòng bởi vì cậu vuốt ve mà thoải mái đến nheo cả mắt.
“Nếu ta không nhìn sai, quyển sách này tên là……” Hạ Tử Trọng ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng,“ Bí tịch song tu.”
“Lạch cạch” một tiếng, bạch cầu rơi xuống đất, bị rơi bất ngờ nên hai mắt biến thành nhang muỗi*, ghé vào bên chân Phương Hách lắc lư. Phương Hách không chú ý tới bạch cầu mà trên mặt có chút đỏ lên, xấu hổ nhìn Hạ Tử Trọng, há miệng mà không biết nói gì, rồi thành thật đóng lại.
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn vào trang vừa lật ra, trong đó chi chít chữ Tiểu Triện, ngay cả anh mà nhất thời cũng xem không hiểu bên trong đang nói đến cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy tờ tranh vẽ đối xứng trong sách, nhìn thấy hai người  lớn mật bày ra tư thế làm tình mới xác định anh không có đọc sai.
Phương Hách đang đứng bên cạnh anh, đương nhiên cũng đồng dạng thấy được tranh vẽ, sau đó cúi đầu, tiếp tục đỏ mặt. Tuy nói hai người đã cùng một chỗ, nhưng cùng nhau vụng trộm xem tiểu Hoàng thư, Tiểu Hoàng phiến*, này ý nghĩa căn bản không giống nha!
* tiểu Hoàng thư, Tiểu Hoàng phiến*: sách XXX á
Thứ này nếu một mình một người nhìn xem đương nhiên sẽ đỡ xấu hổ hơn cùng người khác xem rồi, đặc biệt người nọ lại là người mình luôn thầm mến, hôm nay chính thức thành người yêu !
Một tờ lại một tờ, lật ra từng trang một về phía sau cư nhiên phần lớn đều có tranh ảnh minh họa ký tự. Các loại tư thế làm tình này rất lớn mật dù là sách cấm hiện nay cũng không thể xem tới nha… Thẳng đến khi quyển sách bị lật hơn phân nửa sau, tranh vẽ bỗng nhiên chuyển đổi, từ nam nữ phía trước chuyển thành nam nam ……
“Song tu còn có loại này sao?!” Phương Hách không biết này quyển sách này từ thời nào lưu lại, nhưng nhìn cũng biết, ít nhất phải là niên đại văn tự Tiểu Triện còn thông dụng đi? Cổ nhân lúc ấy cởi mở như vậy sao? Nam nữ còn chưa tính, thế nhưng còn có nam nam?!
Đến Hạ Tử Trọng cũng thoáng giật giật chân mày, lật xem vài trang, xác nhận tuyệt đại bộ phận tư thế cùng nam nữ phía trước đều tương tự, ngay cả mặt trên giải thích cũng cùng một loại . Lúc lật đến tới gần cuối sách, cư nhiên lại chuyển thành nữ nữ ……
Hai người lại lần nữa không biết nói gì cho phải, lúc này đã tìm không thấy từ để hình dung nội tâm cuồn cuộn bây giờ rồi (º﹃º )    
— Hai người bọn họ hiện tại bị mấy trang sách này làm cho xấu hổ bị ném đến lên chín tầng mây đi, bọn họ dễ dàng sao?
Bạch cầu lại nhào vào trong lòng Phương Hách cầu an ủi, cầu ôm ấp một chút, Hạ Tử Trọng nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, cơn buồn ngủ của đã bị việc không gian thăng cấp quét sạch, dứt khoát quyết định hôm nay không ngủ tiếp nữa.
“Anh đi tìm chút tư liệu, tra thử xem phía trên cụ thể đang nói gì.” Hạ Tử Trọng chuẩn bị tìm vài phần tư liệu đã sưu tầm trong quá trình tự học chữ Tiểu Triện lúc trước, để đối chiếu phân biệt vài chữ khó.
Tuy anh đã ừng nghiên cứu qua, nhưng đó phần lớn học đều là chữ tương đối thông dụng, loại văn tự phức tạp trong sách cổ này không thể quá rõ được.
Phương Hách gật đầu, ôm bạch cầu bị cậu xoa xoa đến phân không rõ chỗ nào là mặt chỗ nào là ót của nó nữa rồi, nói:
“Dạ, vậy em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Hạ Tử Trọng một đầu chui vào kho, tìm kiếm tư liệu cùng sách anh đã mua, sau lại lần tới chỗ sách thu thập tại nhà sách trước đó, quả nhiên cũng tìm được mấy bộ Tiểu Triện tương quan cần tra, trở lại thư phòng tầng hai bắt tay phiên dịch bí tịch.
Phương Hách đi vào bếp, cân nhắc một lát muốn ăn cái gì.
“Có hồn đồn* đã bao sẵn rồi, cũng có bánh bao lần trước làm vẫn còn……” Nhà có một sẽ không gian chứa đồ tĩnh thật tiện, chỉ cần bỏ vào thế nào lấy ra y vậy, không sợ hư
Cân nhắc một lát, Phương Hách xoay người cầm ra một cái khuông màu lam chuyên dụng ở siêu thị, đi trước Tiểu Lâu bãi đất trống tự dưỡng gà vịt đám bò dê mà nhặt trứng gà.
Có trứng gà cộng thêm rau thơm hành lá do không gian sản xuất, Phương Hách làm ra một nồi hồn đồn lớn mới ý thức được — chính cậu giống như cũng có thể khống chế tinh thần lực, trực tiếp lấy đồ trong kho không gian?!
* Hồn đồn (): Mằn thắn, vằn thắn, hoành thánh (món ăn làm bằng bột mì bao nhân thịt). Còn gọi là “biển thực” , “biển thực” , “cốt đột” , “sao thủ” , “vân thôn” .
Đem bát đũa muỗng theo thứ tự triệu hồi đặt lên trên bàn, Phương Hách vui vẻ chạy tới thư phòng gọi Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng bên tay cầm bản sách cổ, vừa đọc vừa tra từ, thấy cậu đến gọi, anh mới đứng dậy cùng cậu xuống lầu.
“Anh dịch thế nào rồi?”
“Anh đem nội dung phần dịch viết lên giấy rồi, sau khi hoàn thành chúng ta cùng nhau nghiên cứu.” Hạ Tử Trọng nghĩ nghĩ, giải thích tiếp,“Thứ đó hình như là một loại…… Nội công tâm pháp.”
“Nội công? Vậy mấy giá sách trong phòng đó toàn là bí tịch võ công?” Phương Hách có chút sửng sốt.
Hạ Tử Trọng nhớ lại một chút trả lời:“Cũng không hẳn thế, anh thấy trên giá hình như có một ít sách y thì phải.”
Hai người vội vàng ăn xong bữa sáng, quay lại thư phòng, đáng nhắc tới chính là, lúc hai người đang ăn cơm, cái viên thịt kia bỗng nhiên nhảy lên bàn, nhảy đến trước mặt Phương Hách bày ra một đôi mắt to tròn tội nghiệp ngập nước chớp a chớp, không ngừng phóng ‘điện’. ‘Điện lưu làm hai người đổ cả mồ hôi lạnh, cuối cùng Phương Hách thật sự chống đỡ không nổi nữa dứt khoát múc một muỗng hồn đồn nhỏ để lên bàn cho nó.
Sau đó, liền thấy viên thịt đó nhảy lên nhảy xuống,“Phốc xuy” một tiếng…… Đem đem phần hồn đồn chén sạch nhanh……
Đợi nó rời khỏi, liền thấy — chén con, hồn đồn…… mất.
Viên thịt “Ăn” qua hồn đồn, lắc lư một chút, phù phù ngã trên bàn. Làm Phương Hách hết hồn, cứ ngỡ nó bị ngộ độc thức ăn, lúc đang muốn tiến hành sơ cứu mới phát hiện — nó cư nhiên đang ngáy.
“Hình như…… nó đang ngủ, thôi cứ để nó nằm đó đi,  chúng ta làm việc của mình thôi .”
Mặt đầy hắc tuyến đem viên thịt đó đặt lên giường lớn trong phòng ngủ, vén chăn cẩn thận cho nó, lúc này hai người mới trở lại thư phòng. Hạ Tử Trọng tiếp tục nghiên cứu bản “Bí tịch song tu” kia, Phương Hách lại đến bên giá sách tìm kiếm vài bản trung y cổ phồn phể mà cậu có thể đọc hiểu. Tuy rằng cậu không biết chữ thể Tiểu Triện, nhưng chữ phồn thể* thì vẫn có thể nhận ra.
Chữ Hán phồn thể hay chữ Hán chính thể là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể, một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ năm 1949.
Chữ Hán phồn thể hiện vẫn được sử dụng chính thức tại Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan), Hồng Kông và Ma Cao. Trong số các cộng đồng Hoa kiều hải ngoại (ngoại trừ Hoa kiều ở Singapore và Malaysia) thì chữ phồn thể được sử dụng phổ biến nhất. Chữ Hán giản thế chủ yếu được sử dụng ở Trung Quốc đại lục, Singapore và Malaysia trong các ấn bản chính thức. Việc sử dụng chữ chính thể hay giản thể vẫn là một vấn đề tranh cãi kéo dài trong cộng đồng người Hoa.
Hai người một phiên dịch, một đọc sách, lúc đói bụng, trực tiếp lấy thức ăn từ kho dưới hầm mà ăn, cho đến lúc lên đèn, mới nghiên cứu ra đầu mối.
“Sách này xác thật ghi công pháp, tu luyện ra một thứ gì đó gọi là ‘Khí’, khá giống nội công, trên đây nói ‘nó’ có thể phối hợp với mấy loại bí tịch khác trong phòng mà luyện…” Trước tiên, Hạ Tử Trọng tổng kết nói cho phương Hách biết, sau đó phiên dịch đến phần tư thế nam nam… Khụ khụ, để học nha, vừa có thể làm chuyện thoải mái, vừa có thể gia tăng giá trị vũ lực, cỡ nào nhất cử lưỡng tiện, sao lại không học?
Phương Hách cũng hai mắt lượng lượng ôm mấy bản sách cổ đưa đến trước mặt Hạ Tử Trọng, nói:
“Đây là quyển trung y nhập môn, bao gồm: dược thảo cùng một số phương thuốc trị bệnh thường gặp, còn đây là quyển bí tịch võ công nè!” Cậu không nghĩ tới, mấy quyển sách trong này thực sự có bí kiếp võ công! Cậu vốn là dị năng hệ chữa trị, không có lực công kích cường hãn như người khác, chỉ có thể dùng ống đồng, gậy sắt đập tang thi, nếu có chút công phu quyền cước trong người, sẽ không sợ liên lụy anh nữa!
Hai người bởi vì quá độ hưng phấn, khêu đèn suốt đêm xem quyển bí tịch mà Phương Hách tìm ra, một đống văn tự phồn thể, người xem đầu choáng mắt hoa.
Đầu tiên nửa đêm bị bạch quang của không gian thăng cấp đánh thức, rồi tới ban ngày bận rộn phiên dịch vài quyển sách cổ, rồi vì quá độ hưng phấn mà quên cả thời gian thức xem, đến cuối cùng cả hai dựa sát nhau ngủ quên trên ghế thái sư* ở thư phòng.
Eo đau, cổ đau, cánh tay cũng đau.
Người còn chưa mở mắt đã bị cảm giác đau nhức trên người đánh thức rồi.
Hạ Tử Trọng gian nan mở mắt, có vài sợi tóc nhỏ, nhu nhu, mềm mềm, đụng vào gò má anh. Trên người một mảnh ấm áp, nhìn xuống mới thấy Phương Hách nằm trong lòng mình, cậu đã đem lồng ngực anh trở thành giường lớn, ngủ đến mơ mơ màng màng.
Có chút mê mang nhìn trái phải một chút, không đợi anh nhận rõ hiện tại đang ở đâu, đã bị một đôi mắt to, ngập nước làm giật mình.
Trên bàn có một viên cầu trắng nhợt, nhuyễn cầu dường như đang chớp chớp mắt to, kêu “Puniu, puniu” rồi liên tiếp hai ba phát, nhảy đến trên vai Phương Hách đang nằm trong lòng anh, cùng Hạ Tử Trọng mắt to nhìn mắt nhỏ.
Thứ này hình như là…… À! Ngày hôm qua phát hiện viên thịt này?
“Đi xuống, đi xuống.” Nhẹ nhàng dùng ngón tay tê mỏi trạc trạc viên thịt kia, tiếc nuối chính là năng lực lý giả của nó cùng anh không đồng bộ, ngược lại mặt đầy hưởng thụ cọ cọ ngón tay Hạ Tử Trọng, tại khi người nào đó có ý đồ trực tiếp bắt lấy, nó liền nhảy vọt, lao thẳng đến trong lòng Hạ Tử Trọng ……
Cảm giác này thật giống như trong nhà có nuôi chó con, mèo con vậy? Trừ xúc cảm bất đồng, ngoại hình bất đồng, động tác làm nũng, cọ cọ, mè nheo hòan toàn y hệt sủng vật, chả có gì khác nhau cả.
Nghĩ đến câu Phương Hách nói hôm qua, thứ này tựa hồ đem cậu trở thành mẹ nó, lúc này, Hạ Tử Trọng có một loại cảm giác quỷ dị—  vật nhỏ này tựa hồ thật sự đem anh trở thành ba nó rồi……
Cho nên, nó đã tự nhận mình là con của anh cùng Phương Hách? Là Phương Hách sinh nó?
Khóe miệng liên tục run rẩy,  vài lần đem viên thịt này ra khỏi người thất bại, Hạ Tử Trọng chỉ có thể tạm thời cam chịu vật nhỏ này tiếp tục hành vi mè nheo trong lòng anh.  
Lúc này, Phương Hách vẫn ngủ ở trong lòng Hạ Tử Trọng cũng bị hỗ động của người nào đó cùng bạch cầu đánh thức, xoa mắt nhìn quanh, ngẩng đầu lên nói:
“Học trưởng…… Mấy giờ rồi?”
Cúi đầu hôn lên đôi mắt còn mơ màng kia, trả lời:
“Đã sáng rồi, anh vẫn chưa xem đồng hồ.”
“Để em đi làm chút điểm tâm……”
Hai người thả lỏng một chút cơ thể căn cứng vì ngủ trên ghế ngủ, mới miễn cưỡng đi rửa mặt. Khi ngoài ý muốn phát hiện sau khi không gian thăng cấp, nước trong hồ tắm cũng có thể tiêu trừ mệt mỏi, đau nhức, Hạ Tử Trọng liền kéo Phương Hách lập tức tiến vào ôn tuyền, tắm Uyên Ương.
Chú thích:
Mắt nhang muỗi: mat_NhangMuoi - Copy
Ghế thái sư:
Chữ hán phồn thể:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét