8.09.2016

MTTSCTQVH: Chương 34

Chương 34: Ra căn cứ

logo
Vốn dĩ định tắm Uyên Ương, bởi vì một khỏa cầu trắng tham dự, quỷ dị biến thành ‘Một nhà ba người tắm chung, may mắn là ôn tuyền xác thật làm cho đau nhức của hai người tiêu tan, vì thế bọn họ cũng bỏ qua cái  nhân tố không hài hòa này.

“Một lát anh ra ngoài xem thử hai ngày nay có chuyện gì mới không.” Hôm qua, hai người vì chuyện không gian mà đã một ngày không có đi ra, may mà bên ngoài có máy theo dõi nên Hạ Tử Trọng chuẩn bị xem xét một chút.
“Dạ, em ở lại chuẩn bị cơm.” Phương Hách đem hai tay để trên đài ao nước, cằm lười biếng đặt cằm lên mu bàn tay. Còn viên thịt trắng kia đang ở trên lưng cậu nhảy tới nhảy lui, xúc cảm mềm mại mắt lại rất thư thích.
Có chút khó chịu quét mắt nhìn viên thịt kia, Hạ Tử Trọng đem người kéo vào lòng, tóc ngắn ướt sũng mềm mại chạm vào cằm anh, để người nào đó tâm viên ý mãn
 — Song tu…… Nếu bên ngoài không có phát sinh cái gì bất ngờ, ngược lại đêm nay có thể thử một lần nha……
Bên ngoài biệt thự vẫn như trước khi tiến vào giống nhau như đúc, không có gì bất đồng.
Theo những gì máy ghi hình thu được, hôm qua không có người nào cố ý đăng môn bái phỏng. Về phần công tác trong căn cứ? Lúc ghi tên, bọn họ có nói thử làm hai ba ngày sau đó mới tính tiếp, hôm qua không đi một họ có thể lý giải — dù sao cũng là tiếp xúc tro cốt tang thi, người chết, không thể làm tiếp là điều bình thường.
Xác nhận lại kỹ càng mới trở vào không gian, Phương Hách đã đem bữa sáng bày trên bàn, còn viên thịt thì đang mở đôi mắt tròn vo, ghé vào bên mặt bàn ngóng trông mà nhìn bánh bao thịt, trong mắt lóe ra sao sáng.
Phương Hách lúc này đang ngồi ở bàn ăn, cau mày nhìn về nó.
“Làm sao vậy?”
“Em đang nghĩ…… Ngày hôm qua sau khi nó ăn một muỗng hồn đồn, đã ngủ hết một ngày…… Nó có phải hay không… không thể ăn đồ ăn nhân loại?”
Hạ Tử Trọng hai mắt lóe sáng, bất động thanh sắc đi đến cạnh bàn, làm mặt trầm tư, một lát sau chỉ vào cặp mắt to tội nghiệp muốn nhỏ ra nước kia nói:
“Chúng ta có thể đút nó một chút nữa thử xem? Có lẽ hôm qua chỉ là trùng hợp thôi? Hơn nữa dù có ảnh hưởng, bất quá cũng chỉ ngủ tiếp một giấc.”
Phương Hách vẫn có chút do dự, nhưng viên thịt đó tựa hồ nghe hiểu lời Hạ Tử Trọng nói, hai mắt sáng lên, thân thể tron vo cứ liên tục nhảy a nhảy, như đang biểu đạt nó nguyện ý thử.
“Vậy…… Thử một chút đi?” Phương Hách có chút do dự gật đầu, liền thấy Hạ Tử Trọng cầm lấy một cái bánh bao, bẻ xuống một miếng cỡ hồn đồn ngày hôm qua, phóng tới trước mặt viên thịt.
Viên thịt đang nhảy nhảy trên bàn thì nhào đến,“Phốc” một tiếng nện mặt trên bánh bao, sau đó…… Sau đó…… Nó dời đi, bánh bao biến mất, không đến ba giây sau… phù phù một tiếng ngã xuống, ngủ tại chỗ luôn……
“A! Quả nhiên lại hôn mê!”
Hạ Tử Trọng bên miệng treo một tia cười ý vị thâm trường, sờ sờ đầu Phương Hách đang lo lắng, an ủi nói:
“Không sau đâu, có lẽ khi nó tiêu hóa đồ ăn nhân loại tất yếu phải tiến vào giấc ngủ? Chung quy bây giờ chúng ta không biết nó ăn cái gì mới không bị vậy? Hoặc giả ăn thứ gì nó cũng bị như thế?”
Bị Hạ Tử Trọng thuyết phục, Phương Hách nhẹ nhàng đem nó đặt lên một góc sô pha, còn rất tri kỷ đắp chăn nhỏ cho nó, hai người lúc này mới ngồi vào bàn ăn sáng.
Ăn xong điểm tâm, lại nhắc đến việc  ra ngoài căn cứ tìm kiếm vật tư.
Không phải Hạ Tử Trọng nhất định muốn ra ngoài mạo hiểm, nhưng chung quy tài nguyên bên ngoài cũng có hạn, lại không ít thứ có hạn sử dụng. Nếu không thể nhân lúc tang thi còn chưa tiến hóa đến mức uy hiếp sinh tồn của hai người đi thu thập nhiều tài nguyên có lợi cho mình thì tương lai ra ngoài phải đối mặt càng nhiều tình huống nguy hiểm hơn.
Cứ ở căn cứ sinh hoạt xuống, lại không ra ngoài tìm vật tư, về lâu về dài cũng có người nhìn ra mức sống của họ có vấn đề, rồi bị chú ý cùng hoài nghi, cho nên Hạ Tử Trọng cảm thấy ra ngoài tìm vật tư là công tác thích hợp nhất. Đặc biệt, hôm nay Phương Hách cũng đã tự do ra vào không gian,  chỉ số an toàn đã tăng lên đáng kể.
“Tử trọng, em nghĩ chúng ta nên nghiên cứu mấy quyển bí tịch ……” Phương Hách bị Hạ Tử Trọng sửa đúng vài lần, đã quen dần với xưng hô này, có chút do dự đề nghị với anh.
“Ừ, một lát chúng ta cùng nghiên cứu, sau đó chọn ra mấy quyển tương đối thích hợp ……” Hạ Tử Trọng đề nghị tiếp,“Mấy quyển bí tịch trên giá sách đều phải dùng đến ‘Khí’ mà anh đã nhắc đến, mà để tu luyện ‘Khí’ chúng ta cần ……”
Cần thông qua song tu đến đạt thành.
Phương Hách cúi đầu, gật gật nhẹ. Cho dù trước đây, lấy phương pháp này luyện “Khí”, cậu cũng không bài xích cùng Hạ Tử Trọng ……. mà tình trạng hiện tại, loại song tu này lại rất thích hợp với họ. Công thêm việc thông qua loại tu luyện như thế còn có thể tăng cảm tình song phương, thật……thích hợp mà~~
Lại nói, hai người cứ tiếp tục bên nhau lâu dài, sẽ có ngày anh ấy cảm thấy mình nhàm chán, đến lúc đó loại vận động này sẽ càng ngày càng ít, nhưng nếu kết hợp nó với công pháp tu luyện…… Khụ khụ khụ, không phải không cần lo lắng phát sinh việc kia sao?
Tự phát giác hướng suy nghĩ của mình ngày càng không lành mạnh, Phương Hách có chút ngượng ngùng khi thấy mình nghĩ về học trưởng cương trực của cậu như thế. Lại bị ai kia kéo tay đi thẳng lên phòng ngủ, ăn sạch sẽ, ăn rồi lại ăn lại ăn….
Không thể không nói, bản bí tịch kia thật có tác dụng , mặc dù lúc tu luyện, cần phải khống chế dục vọng, buộc phải hoàn thành một giai đoạn nào đó mới được triệt để phóng thích. Trên con đường kiên nhẫn đó mặc dù có chút làm người ăn không tiêu, nhưng không thể không nói, sau khi thử qua một lần, hai người đều cảm thấy — loại này ‘Tu luyện so với khi chỉ làm tình bình thường càng làm cho hai người càng sảng khoái, càng hiểu nhau hơn.
Lại càng không cần đề cập đến sau khi luyện xong, họ đều cảm nhận được một dòng ‘Khí’ xuôi theo cơ thể tuần hoàn mà bí tịch đã nhắc tới!
Hiện tại, ‘Khí’ tuy luyện ra không nhiều, nhưng đã có thể phối hợp vào vài động tác trong ‘Võ công bí tịch’ xuất ra ngoài, điều này sẽ ngày càng rõ hơn khi thường xuyên tu luyện. Nhưng mà, di chứng sau vận động thì…
“Tử trọng…… Về sau vẫn là để trước khi ngủ mới song tu đi?”
“Ừ.”
Cho dù có nước giếng cùng ôn tuyền phối hợp trị liệu, hai người vẫn như trước mềm nhũn vì quá hao khí lực. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đối với hành động của họ, lúc này đành phải Ôm bệnh tại giường.
Sáng hôm sau, hai người thần thanh khí sảng rời giường, lái xe, mang theo ba lô ngụy trang cùng nhau ra khỏi biệt thự.
Đến đăng ký vài thủ tục, nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Sau khi đăng ký hoàn tất,  công tác viên nhắc nhở:
“Ra ngoài tìm kiếm vật tư trở về, trước tiên sẽ đến khu cách ly bên ngoài 24h, sau đó còn phải phun thuốc khử trùng đầy đủ mới có thể tiến vào căn cứ.”
Hạ Tử Trọng không có gì ngoài ý muốn, gật đầu hỏi:
“Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?”
Công tác viên lắc đầu nói:
“Không biết, nhưng rất loạn, căn cứ chúng ta vừa mới vững chắc? Còn chưa thể rút ra nhân thủ đi hổ trợ nội thành đâu.”
Tuy nói sẽ hổ trợ nội thành, nhưng ai cũng biết nhân khẩu nội thành có bao nhiêu khoa trương. Khởi đầu mạt thế, bởi vì dị biến phát sinh lúc nửa đêm, cho nên có không ít tang thi đều bị đồng hóa ở nhà . Dù là họa thì chỉ ở trong nhà bọn họ mà thôi.
Nhưng đã qua nhiều ngày như thế, đám tang thi đó lại không biết mệt mỏi, chỉ biết ăn, vài con đánh mất cơ hội ‘ăn’ sẽ bám riết không tha mà hướng về phía cửa sổ không ngừng va chạm, cứ như vậy thời gian lâu dần cũng đi ra ngoài hết thôi.
Hôm nay, người từ nội thành trốn đến đây ngày càng gian nan. Nhất là khu vực trung tâm, nhân khẩu gần như dày đặc, cơ hồ không có người nào có thể sống mà trốn ra.
Lát đát vài người may mắn sống sót, phần lớn đều trốn trong nhà không dám đi ra, dùng số lượng lương thực cùng nước ít ỏi trong nhà cầm cự, đã không còn hi vọng chờ đợi cứu viện đến nữa rồi.
“Đây là bảng giá tạm định trong căn cứ, bất đồng vật tư thì tỉ số hối đoái cũng không giống nhau, người ra ngoài làm nhiệm vụ mỗi lần trở về đều phải nộp lên một phần năm lượng thu hoạch.”
“Một phần năm?” Phương Hách sửng sốt mở to hai mắt, này có phải quá nhiều rồi không?
Công tác viên đối với thanh niên có bộ dạng còn đẹp hơn nữ nhân này nhìn nhiều chút, giải thích:
“Thật sự cũng không còn biện pháp khác, nhân khẩu trong căn cứ quá lớn, mấy ngày hôm trước cao tầng vừa mới hạ mệnh lệnh, người vừa tới đây đều phải nộp lên trên một nửa vật tư mới có thể vào căn cứ kìa.”
Cao tầng căn cứ phát hiện, tuy rằng khi rút lui quân đội mang theo không ít thực phẩm vật tư cùng nắm giữ nhiều khu thương mại, vựa lúa lớn…  nơi này nhưng tốc độ các thành thị luân hãm quá nhanh, hiện nay ngày càng phát triển theo hướng đáng sợ, căn cứ cần chuẩn bị tốt công tác trường kỳ kháng chiến, mà số lương vật tư kia hoàn toàn không đủ a.
Bất quá, lúc tiến vào phải nộp lên phân nửa vật tư, nhưng một khi đã trở thanh người căn cứ, chỉ cần bỏ ra chút công sức thì sẽ có thể tìm kiếm được công tác, căn cứ sẽ dựa theo đó mà tính ‘lương’, ít nhất cũng sẽ được ba bữa lót dạ.
Hôm nay xây dựng tường thành, tu bổ lưới điện, dựng đài quan sát cùng phòng ngự,…  khắp nơi đều có công tác chờ người đi làm, những người tồn lương không nhiều kia cũng không thể không ra khỏi nhà, vì sinh tồn phải đi làm mấy việc tay chân mà trước đây họ khinh rẻ.
Còn như hai người Hạ Tử Trọng nguyện ý ra ngoài tìm kiếm vật tư, hiện tại tuyệt đối là số ít. Lúc này, những câu hỏi như:  rốt cuộc virus tang thi truyền nhiễm do đâu? Phòng bị như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?… Đều không có câu trả lời. Tất cả mọi người cảm giác hiện tại ra ngoài tiếp xúc gần gũi cùng đám tang thi, không thể nghi ngờ chính là hành vi đi tìm chết.
Hôm nay người dám ra ngoài, cũng chỉ có vài đối tượng trước mạt thế tương đối hung hãn, hoặc là người đột nhiên có dị năng, hoặc là người không còn đường sống, muốn liều chết tìm chút đồ ăn về nuôi gia đình.
Cầm thẻ đăng ký xong, vừa ra khỏi Hạ Tử Trọng lặng lẽ thu vào không gian — có thứ này, lần sau trở về bọn họ chỉ cần giao nộp một phần năm thôi. Bằng không, dù ngươi có nhà bên trong, không có thẻ này cũng phải giao nộp một nửa vật tư. Mấy người canh cửa sẽ mặc kệ ngươi dù ngươi có lý do gì đi nữa, bởi vì vật tư mới là trên hết.
Cổng thành lúc này không phải cái nào cũng cho phép người qua lại — chỗ đối diện đường đến nội thành, vì tránh đưa tới việc bị tang thi vây công, cho nên cửa phía Đông không cho ra, ngoài cửa bố trí rất nhiều súng máy cùng đại pháo. Cửa phía Bắc, là cửa cho dân chạy nạn ở các nơi chạy vào. Cửa Nam là thông đạo dành cho xe quân dụng hoặc xe vận chuyển tro cốt. Mà cửa Tây cách đường đến nội thành xa nhất chuyên dùng cho các phương tiện ra ngoài làm nhiệm vụ.  
Lái xe qua sông, đi vòng đến cửa Đông, hai người liền có thể nhìn thấy vài tòa nhà cao tầng tiêu điều xa xa vốn rất phồn hoa kia.
Chú thích:
Vài cái hình tương tự cổng thành căn cứ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét