8.11.2016

MTTSCTQVH: Chương 35

Chương 35: Hàng  xa xỉ và bọn cướp đường

giayVeSinh
Hôm nay trong ngoài căn cứ trên cơ bản đã tu kiến hoàn thiện. Do con sông hình chữ “几”  bao căn cứ ở trung tâm cho nên cao tầng phải tăng thêm nhân thủ xây một tường thành chạy dọc bao quanh sông , đồng thời an bài nhân thủ thanh trừ tang thi ở các vùng lân cận.

[Edit: do t không biết tiếng trung nên đã nhờ bác GG dịch chữ “mấy” trong bản convert,  ổng cho t cả nùi như vầy nè: 几个,少数,少,小, 个别v.v.thật hoang mang! Cái t nhớ lúc đầu có nói cái thành phố này 3 mặt giáp sông, vậy con sông phải có hình cung dạng chữ U, đấy,  thế là t chọn chữ này luôn:  “几”. Ai biết đúng hay sai đâu??? Thông cảm t nghe!!]
Hạ Tử Trọng còn nhớ rõ, đời trước khi đến đây vùng phụ cận đã không còn nhìn thấy bất kỳ vật thể nào cao nữa, bên ngoài căn cứ gần như  ‘nhất mã bình xuyên’ (??? Chỉ tui??  ­_­ __!), nếu có tang thi đột kích sẽ nhanh chóng phát hiện tung tích chúng nó từ xa.
Phương Hách có chút lo lắng nhìn sắc trời, thấp giọng hỏi:
“Tử trọng…… Mấy ngày này, có phải trời vẫn luôn như vầy không?”
Hạ Tử Trọng gật đầu:
“Ừ, lúc anh kiểm tra máy ghi hình đều thấy trời như thế, không có nắng.”
“Không có nắng…… Luôn có sương mù……” Phương Hách tựa hồ nghĩ việc gì đó, có chút kinh hãi quay đầu nhìn về phía anh,“Thời tiết này…… Sẽ không phải có quan hệ đến tang thi đi?!”
Ở kiếp trước, vấn đề này vẫn luôn được các nhà khoa học nghiên cứu, cũng chẳng có kết luôn chính xác nào cả. Nhưng mọi người đều tin rằng, lớp sương mù làm bầu trời luôn u ám này rất có thể là nguyên nhân dẫn đến mạt thế.
“Nếu mấy thành phố hoặc mấy quốc gia khác đều giống nơi này của chúng ta, vậy… sợi dây liên kết giữa chúng vẫn phải có đi.”
Phương Hách theo bản năng cắn môi dưới, có chút mờ mịt nhìn thiên không mông lung kia.
“Tia tử ngoại của Mặt trời có tác dụng sát trùng rất hiệu quả…… nhưng lớp sương mù dày đặc sẽ giúp vi khuẩn lưu trong không khí dễ dàng phát tán……” Càng nghĩ cậu càng thấy có lý.
“Có lẽ một ngày nào đó mặt trời sẽ xuất hiên, thế giới này lại một lần nữa trở về bộ dáng yên bình trước đó.” Hạ Tử Trọng cũng chỉ có thể an ủi cậu như vậy thôi, bởi vì chính anh cũng không biết mạt thế là do đâu, lúc nó đến hình như chưa từng có cuồng phong bão táp gì cả. Toàn bộ địa cầu luôn bị bao phủ trong sương mù, phảng phất vạn vật đều bị nhấn chìm trong loại tử khí âm trầm này.
Sau khi đi ra khỏi phạm vi căn cứ, Hạ Tử Trọng bật hệ thống GPS, bởi vì sương mù làm nhiễu sóng mà toàn bộ tín hiệu vệ tinh, mạng internet, sóng vô tuyến… đều không dùng được. Bất quá, bản đồ GPS dò đường vẫn còn dùng được .
“Chúng ta đi nơi này trước hả anh?” Phương Hách ở trên bản đồ kiểm tra tuyến đường mà họ đang đi, ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, nơi này có kho đồ dùng quân nhu, hiện không biết ra sao rồi, nhưng cứ đi qua xem thử, dù sao cũng tiện đường.” Hạ Tử Trọng thuận miệng giải thích,“Nơi này là khi anh còn đi làm có nghe nói qua, tuy nhiên tình huống bây giờ không biết bên trong vẫn như cũ hay không đây.” Xưởng này là nơi kiếp trước bọn họ nghỉ chân khi đi từ TP.F lên phía Bắc.
Khi đó nhà xưởng đã trở nên rách rưới cũ nát, cửa cùng nóc nhà đã bị thủng mấy lỗ to, tường vây sụp đổ hơn một nửa, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn tìm được không ít đồ quân nhu không bị hư hao trong kho.
Hồi đó vậy mà vẫn có thể kiếm được đồ nguyên vẹn, nếu lúc này đến sớm một chút hẳn sẽ tìm được không ít đồ giá trị.  Đương nhiên, tiền đề là bên trong không có người khác. Nếu chỗ đó không bị người chiếm, Hạ Tử Trọng rất thích ý khi tạt ngang qua thuận tay thu vài thứ bổ sung vào kho nhà mình.
“Sau đó đi đến xưởng mì ăn liền à?”
Nhãn hiệu mì ăn liền nổi tiếng trong nước có xưởng ở vùng ngoại ô phía Đông TP.F, mấy nơi này Hạ Tử Trọng đã sớm để mắt đến rồi, luôn muốn ghé                       qua ‘hỏi thăm’ một lần, tuy nhiên lúc trước khi vừa ra khỏi TP.F đã bị một số người quấy rối, cho nên chỉ có thể quyết định đến căn cứ A trước thôi. May mà từ nơi này đến đó không quá xa, hôm nay có đi qua cũng không chậm trễ chuyện gì. [Edit: từ rày căn cứ ở thành phố A tui viết thành căn cứ A nhá!!]
 “Không chỉ xưởng mì, gần đó còn có một xưởng chế thuốc. Mặt khác, hãng sản xuất giấy vệ sinh khá nổi ở TP.A cũng ở cách đó không xa,  lúc chúng ta trở về có thể đi con đường này, thuận tiện vào xem.” Hạ Tử Trọng sao có thể nói xưởng giấy vệ sinh mới là mục địch của chuyến đi này chứ?
Thực phẩm cùng thảo dược, trong không gian có thể tự sản xuất; Dược phẩm, sau khi không gian thăng cấp đã có nhiều sách trung y dạy nhận biết dược thảo, phương thuốc trị bệnh cùng cách chế tác dược hoàn, điều này có thể giải quyết tình trạng thiếu thuốc tây sau này. Cộng thêm khả năng chữa trị của lão bà anh nữa thì không cần lo lắng gì rồi.
Nhưng vấn đề giấy vệ sinh …… Tuy rằng mỗi lần vào siêu thị, anh luôn tận lực càn quét giấy vệ sinh ở đó, dù vậy số lượng cũng không quá nhiều a!
Thể tích lớn, tần suất sử dụng cao, lượng dùng càng không nhỏ, đặc biệt là sau mạt thế, không ai chú ý đến vật này, cầm cả bao gạo trắng cũng chưa chắc đổi được nó!
Mà sau này, thực vật chết héo trên diện rộng, nếu ngắt lấy hoa màu ở đồng ruộng làm giấy vệ sinh lại thô ráp khó dùng. Về phần vài loại thực vật biến dị? Thôi đi! Có trời mới biết dùng nó làm giấy vệ sinh, lúc đang chà a chà rồi biến thành tang thi hồi nào không hay luôn!
Nếu không phải thứ này chiếm diện tích quá lớn, đối với dị năng giả hệ không gian, giấy vệ sinh thật sự là một vật phẩm nên tàng trữ a — bảo đảm tăng giá vùn vụt!
Đáng tiếc, bởi vì nó không thể ăn, cho nên bị tuyệt đại đa số dị năng giả hệ không gian cùng người thu thập vật tư cứ thế mà bơ đẹp luôn . Thẳng đến khi mọi người cảm thụ quẫn cảnh đi WC mà không có giấy vệ sinh, mới phát hiện giá trị ưu việt của nó, rất tiếc, đã muộn rồi Diễm ~. Vì phẩm chất tốt đẹp của mình,  giấy vệ sinh khiêm tốn một đường thăng tiến, vượt qua thuốc lá, rượu, trà, đứng đầu nhóm vật phẩm thực dụng, trở thành hàng xa xỉ bậc nhất.
Phương Hách không thể lý giải được tình yêu sâu đậm của người nào đó đối với giấy vệ sinh, chỉ cho rằng học trưởng, kiêm chồng mình đã vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ, một công đôi ba việc, lựa chọn một tuyến đường mang lợi ích lớn nhất cho chuyến đi này. Dù sao bên trong không gian mở rộng nhiều đến thế, thu thêm vài thứ cũng không sao cả?  
“Cẩn thận ngồi vững, anh sẽ đụng thẳng vào nó.” Trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng lúc la lúc lắc, Hạ Tử Trọng đề cao lực chú ý, cẩn thận lách qua một ít chướng ngại vật trên mặt đường —xe bỏ hoang, thùng rác ngã đổ, mấy tảng đá linh tinh, thẳng tiến về phía vài bóng người đang đi ở giao lộ.
Ở căn cứ sinh hoạt mấy ngày bình yên, khiến Phương Hách gần như sắp đem chuyện xảy ra trở thành một cơn ác mộng. Mà hôm nay, lại lần nữa trực diện đối mặt mấy thứ ghê tởm này, cậu vừa tự nhắc nhở mình cẩn thận tới mười hai vạn lần, vừa giơ tay bám chặt nóc xe.
Hạ Tử Trọng cứ lái xe chạy về phía trước, con tang thi nào có thể tránh liền tránh, không được liền đụng bay nó.
Về phần xuống xe đánh tang thi thu thập tinh hạch? Không thấy hiện tại bọn họ mới ở rìa nội thành thôi sao, nếu từ nơi này giết vào đó, thể lực đâu mà duy trì được vậy? Vẫn là đợi tìm được nơi thích hợp rồi tính đi.
Xe chạy thẳng hướng Đông Nam, cũng là đường từ TP.F đến TP.A, nhưng không phải con đường mà họ đã đi ở kiếp này, con đường này là đường trong ký ức của Hạ Tử Trọng, họ đã từng đến đây bằng đường này nhưng là ở kiếp trước.
Đổi người lái xe, xe tiếp tục chạy trên đường, Hạ Tử Trọng từ xa lấy ống nhòm* quan sát con đường phía trước, chỉ thấy không xa phía trước có một cây cột điện ngã ngang, chắn cả con đường.
“Dừng xe.” Nhìn thấy cột điện đó, Hạ Tử Trọng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lập tức dùng ống nhòm quan sát nhanh hai bên đường. Chỗ bọn họ dừng xe không hề có tung tích của tang thi, mà mương nước hai bên đường không xa nằm mấy cỗ thi thể tang thi.
Phương Hách cũng phát hiện cột điện chắn ngang đường, nghi hoặc nói:
“Học trưởng, vòng đường khác sao?”
Hạ Tử Trọng vẫn như trước tìm kiếm mục tiêu, quả nhiên không bao lâu, ngay phía sau mấy ngôi nhà đằng xa phát hiện tung tích của mấy chiếc xe.  Từ cột điện đến chỗ đó không xa có một tảng đá lớn, phía sau đó có vài bóng người lấp ló. Chỉ là những người này tựa hồ nhằm vào người đi theo hướng Nam Bắc, hoặc giả khoảng cách xe hai người Hạ Tử Trọng còn xa nên mấy tên đó chưa phát hiện họ.
“Là cướp .” Đến nay, TP.A cũng vài thành phố khác phản ứng tương đối nhanh, lấy binh lực phòng thủ lập ra căn cứ tạm thời. Trong khu vực Hoa Bắc thì TP.A có lực lượng vũ trang mạnh nhất, vì thế căn cứ xây dựng cũng có hệ số an toàn cao nhất.
Người khi gặp nguy hiểm đều có tâm lý hướng chính phủ cầu cứu, mà cự ly đến TP.A tương đối gần, như thế người may mắn sống sót hoặc có năng lực đi ra đến đường cao tốc phần lớn đều chọn chạy đến TP.A nương nhờ. Bởi vậy, giữa những tuyến đường đến các thành phố khác nhau thì đường đến TP.A là đông nhất, đồng dạng cũng là cơ hội tốt nhất cho bọn cướp.
“Đánh cướp?!” Phương Hách cả kinh, cũng cầm lấy ống nhòm của mình cẩn thận dò xét . Đúng lúc này, tại phía ngược bên kia đường quả nhiên có xe chạy lại đây.
Con đường này vừa lúc là đường duy nhất tiến vào TP.A, dù chạy đường khác từ Nam vào Bắc, hoặc từ mấy thành phố khác về đây đều phải rẽ vô một đường cách đó không xa vào nơi này mới tiến đến TP.A được.
Đoàn xe vừa chạy đến cũng khoảng sáu bảy chiếc, khi phát hiện đường bị chắn thì đã chạy đến gần cột điện ngã. Vài nam nhân cao lớn, thân hình vạm vỡ mang vẻ mặt tức giận mở cửa xe đi xuống.
Hai người Hạ Tử Trọng phát hiện, vài bóng người sau mấy ngôi nhà bên đường cũng đồng dạng bắt đầu hành động, tựa hồ muốn đi lên trợ giúp mấy tên canh sau tảng đá.
 “Chúng ta đi.”
“Đi?”
Hạ Tử Trọng gật đầu, chỉ chỉ phía trước:
“Chuẩn bị chạy qua.”
Tuy rằng Phương Hách hơi khó hiểu, nhưng vẫn chiếu theo lời anh phân phó khởi động ô tô, chạy thẳng đến chỗ bị chặn.
Quả nhiên, vài nam nhân trên xe đi xuống phát hiện có người cướp đường, bèn vung tay áo bắt đầu đánh mấy tên đó. Đồng bọn của đám cướp từ trong nhà vội vàng chạy lại, bọn họ hình như không nghĩ tới người lần này thật hung hãn, không đợi bọn họ chạy qua đã động thủ, vội vàng vọt qua giúp đồng bọn mình.
Một tên bị nam nhân lái xe kia đục một quyền văng  ra ngoài, Phương Hách ngồi ở ghế lái trừng lớn mắt:
“Mạnh thật, một quyền đã đánh bay người rồi!!”
“Có thể là dị năng giả đi, hệ cường hóa lực lượng.” Hạ Tử Trọng nhìn mấy nam nhân trên xe đi xuống kia, bắt gặp vài gương mặt quen thuộc, là người mà kiếp trước anh đã gặp qua. Đoàn đội dị năng tại TP.A nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Bời vì ngốc ở Bá Chủ một thời gian, cho nên lúc tiếp nhận hoặc bàn giao nhiệm vụ đã gặp qua không ít thành viên của tiểu đội khác. Người trên xe đó có mấy người anh đã từng thấy ở kiếp trước.
Nếu là dị năng giả, tự nhiên sẽ không bị loại thủ đoạn cướp đường này ngăn lại, hơn nữa xem lúc bọn họ xuống xe khí thế hùng hổ như vậy chắc cũng không muốn mình thiệt thòi gì rồi.
Khi xe Hạ Tử Trọng chạy đến, hai tốp người đã đánh nhau rất hăng máu rồi. Đoàn xe kia có dị năng giả mà bên bọn cướp lại có súng. Thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị,“Đùng” một tiếng, một phát súng ghim vào đùi người bên kia .
Song phương bởi vì tiếng súng mà tạm thời dừng động tác, giằng co một chút, dị năng giả hệ lực lượng bỗng nhiên nhấc lên một tảng đá to bên đường, dùng sức ném vào tên cầm súng.
Chú thích:
Ống nhòm
  • Loại thường
  • Loại nhìn trong đêm: khi nhìn cho ra ảnh như bức đầu nha ^^!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét