8.11.2016

MTTSCTQVH: Chương 36

Chương 36: Ngẫu nhiên giả ngốc (︶︿︶)

soi
“Má nó! Tao liều mạng với bọn mày !” Thấy tên đó phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất không dậy nổi, không biết là còn sống hay đã chết, một tên bên cạnh lụm súng la lớn, quả nhiên thấy đồng bọn của gã cũng bị kích động, xông lên liều mạng, tên lụm súng mới lặng lẽ quay đầu chạy về nơi ẩn nấp lấy xe.
“Rầm!!” một tiếng, một đao gió màu xanh phóng ra giữa không trung ẩn ẩn mang theo kim sắc lóng lánh, chém đứt một khúc cao tới ngang eo ngay giữa cột điện đang chắn ngang đường kia, một đám người hoảng sợ quay đầy nhìn lại, liền thấy một chiếc xe bản địa SUV màu đen dừng ở giữa. Kính bên phó lái hạ xuống, một nam nhân soái khí đặt khuỷu tay lên cửa sổ, hình như đang nhìn chỗ cột điện bị cắt mất xuất thần.
Phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, lúc này hắn mới quay đầu nhìn về phía đám người đó, vẻ mặt áy náy nói:
“Xin lỗi, lúc thanh lý chướng ngại vật động tĩnh hình như hơi lớn thì phải, quấy rầy rồi, các vị cứ tiếp tục đi.” Dứt lời, xe lui về sau một chút rồi chạy qua chỗ hổng ly khai, nam nhân kia bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, chỉ chỉ về phía mấy ngôi nhà ven đường kia nói: “Người kia giống như muốn lái xe đi.”
Mấy tên cướp vừa rồi còn đang cường chống đỡ lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện tên đồng bọn vừa kêu liều mạng ấy vậy mà chạy về lấy xe lẩn trốn, bèn vội vàng giơ hung khí đuổi qua.
Trong đoàn xe có người muốn đuổi theo, bị một nam nhân trong nhóm ngăn lại:
“Không cần đuổi theo, trên người bọn chúng có súng.” Vừa rồi song phương đều đánh đến đỏ mắt, lúc đó mới bất kể hậu quả mà động thủ. Bằng không bọn cướp đó sẽ không tiếp tục nhào đến khi đã biết bên họ có dị năng giả, bởi vì người thường rất sợ dị năng giả, sẽ không chủ động công kích.
Về phần bên họ, nếu đối phương không nổ súng làm bị thương đồng bạn, cũng không tất yếu liều mạng với chúng. Lúc này tỉnh táo lại, nghĩ đến tang thi có thể tấn công bất cứ lúc nào, vẫn chạy đến căn cứ trước mới là việc nên làm, về phần mấy tên cặn bã đó — ngày sau đừng để bọn họ gặp lại, bằng không, giết không tha!
“Tử trọng, vừa rồi anh thật sự là soái bất ngờ luôn nha!” Thẳng khi chạy qua xa đoàn xe, Phương Hách mới cười đối Hạ Tử Trọng nói.
Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, miệng nốc hai ngụm nước giếng mới khôi phục tinh thần lực. Anh vốn chỉ muốn dùng Đao Gió cắt mấy sợi dây điện thôi, sau đó mới dời nó qua một bên, nhưng ai biết lại gây ra hiệu quả lớn vậy chứ? Lúc trước, anh vẫn luôn có ý tưởng muốn đem hai dị năng này kết hợp lại nhưng không được, không ngờ lúc này đột nhiên đạt đến? Dù vậy, tinh thần lực của anh cũng tiêu hao quá  khoa trương đi? Phảng phất như lập tức bị rút sạch, may mắn anh có nước giếng giúp hồi phục.
“Chúng ta buổi tối luyện được cái thứ kêu là ‘Khí’ kia, đối dị năng tựa hồ cũng có tác dụng.” Sau khi khôi phục một ít tinh thần lực, Hạ Tử Trọng mới giải thích với Phương Hách nguyên nhân dũng mãnh khi nãy.
“Khí? Đối dị năng có tác dụng?” Phương Hách một đầu dấu chấm hỏi, rõ ràng không lý giải được ý tứ của anh.
Hạ Tử Trọng nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng lại lần nữa, mới nói:
“Lúc trước, anh luôn muốn kết hợp hai loại dị năng này lại với nhau, chỉ cần — vận dụng hệ Kim đem nguyên tố kim loại ẩn vào trong Đao Gió sẽ càng làm cho uy lực tăng lên gấp bội, nhưng mà có cố thế nào cũng không dung hợp được chúng nó. Vừa rồi khi anh sử dụng dị năng, theo thói quen vận hành ‘Khí’ dẫn vào, kết quả cư nhiên dung hợp được chúng.” Cho nên anh vừa rồi phát đao tuy dáng vẻ thong dong nhưng trong lòng đang dậy sóng ba đào a! Đã bị kinh sợ rồi! Một Đao Gió màu xanh mang theo kim quang lấp lánh, hiệu quả so với Đao Sắt do Kim hệ dị năng giả tạo ra mạnh hơn rất nhiều.  
Phương Hách bởi vì chỉ có năng lực chữa khỏi, loại ‘Khí’ này đối với cậu tác dụng không thấy rõ lắm, nhưng biết ‘Khí’ có thể giúp Hạ Tử Trọng nâng cao lực sát thương trên diện rộng, bộ dáng cậu so anh còn muốn cao hứng hơn.
“Vậy về sau chúng ta mỗi ngày đều luyện đi!” Lời vừa nói ra, phát hiện Hạ Tử Trọng nhướn mày nhìn về phía cậu, trên mặt còn mang theo như bộ dáng cười như có như không, Phương Hách mới bất giác nhận ra muốn tu luyện ‘Khí’ hai người cần …… Khụ khụ, làm yêu giữa phu phu mới được. Gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng lên, cả người như muốn bốc hơi.
Hạ Tử Trọng cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, có chút ái muội dựa sát vào tai cậu nói nhỏ:
“Được a, chúng ta về sau mỗi tối đều sẽ ‘Hảo hảo luyện tâp’.”
Trong quá trình lái xe chạy theo hướng Nam, hai người thấy không ít đoàn xe chạy ngang qua. Quá nhiều xe chay về phía Bắc mang theo âm thanh ồn ào rối loạn hấp dẫn không ít quân đoàn tang thi theo sau. Lần đầu gặp, bọn họ có thể tránh liền tránh, còn không được cứ tông thẳng vào chúng cho gọn. Hạ Tử Trọng đã yên lặng tính toán trong lòng, lúc quay về, nếu tiện đường có nên ghé vào mấy đại lý bán xe thu vài ba chiếc có khả năng chịu va đập tốt không nhỉ? Bằng không chỉ dựa vào chiếc này cùng mấy chiếc dự bị trong không, e là chẳng kiên trì được bao lâu.
Khi Hạ Tử Trọng đổi về vị trí lái, đều chọn chạy vô mấy đường tương đối yên lặng, cắt mất đuôi tang thi theo sau, thẳng tiến đến kho hàng trong trí nhớ.
Mấy ngôi nhà, rừng cây, thậm chí đồng ruộng hai bên đường, hôm nay đều bị sương mù xám xịt bao phủ mông lung, tản mát ra một không khí hư hao suy tàn. Hôm nay, cây cối ven đường đã bắt đầu héo rũ, khi vừa mới bắt đầu rất nhiều thảm thực vật xanh tốt um tùm bị bóp chết lúc mới nảy mầm, về sau ngày càng nghiêm trọng. Nhưng hiện tại, mọi người đang bận rộn chạy trốn, rất ít người sẽ chú ý điểm này. Dù có người cẩn thận phát hiện, cũng đành bất lực.
Hạ Tử Trọng đưa mắt đảo qua thảm thực vật hai bên đường, phát hiện hình như bụi cỏ bên đường kia có gì đó đang động đậy phát ra tiếng sột soạt.
Có lẽ là tang thi bên đường, cũng có thể là nhân loại nhưng càng có thể là tang thi động vật, hoặc là thực vật biến dị khủng bố nào đó. Bất luận là loại nào, Hạ Tử Trọng cũng không có hứng thú tiếp xúc gần gũi, hiện tại nhiệm vụ chính của anh là nhanh chóng lái xe đến mục tiêu đã định.
Phương Hách giơ ống nhòm về chỗ cây cối hơi hơi run run đó để quan sát, nhưng thẳng đến lúc hai người lái xe chạy qua vẫn không thể xác nhận đến cùng là thứ gì đang động. Bất quá bụi cỏ động kia chỉ động động sột sạt, lại không thấy có cái gì đi ra cả, Hạ Tử Trọng rất hoài nghi có thể nơi đó có biến dị thực vật.
Xe chạy non nửa ngày, cuối cùng thấy được nơi đặt chân lâm thời— khu công nghiệp ngoại thành.
Khu này có không ít xưởng rải rác xung quanh, một vài xưởng nhỏ thuộc mấy thành phố lân cận cũng xây ở khu này. Tường cao chạy dọc theo hai bên đường, xa xa còn có thể nghe được tiếng chó sủa, chỉ là không biết vài con chó đó hôm nay là biến bị hay tang thi đây?
Hạ Tử Trọng lái xe chạy về phía một nhà máy tương đối chắc chắn ở đó, lúc trước khi bọn họ đến đây không chỉ cửa kho mà ngay cả tường vây cũng hư hại rất nghiêm trọng, các xưởng xung quanh cũng chẳng còn nguyên vẹn, hôm nay chạy đến cổng lớn, lại nhìn tường vây hoàn chỉnh đó, Hạ Tử Trọng thở nhẹ trong lòng— tình huống thoạt nhìn còn khá tốt.
Phương Hách cầm ống nhòm quan sát chung quanh, rồi báo cáo với Hạ Tử Trọng:
“Xưởng lớn bên kia có mấy con tang thi đang bao vây đập cửa, sân ngoài cũng có khoảng bảy tám con.”
Rất tốt, trong ngoài kho hàng mục tiêu không có phát hiện con tang thi nào, mang tâm tình tốt lên tiếng:
“Giữa trưa ở đây nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, nơi này hình như cũng có một cái kho hàng, chúng ta thuận tiện vào bên trong xem có thứ đáng giá hay không.”
Phương Hách tự nhiên không có bất cứ ý kiến nào, hiện tại đã qua giờ ăn trưa, cậu đã sớm đói bụng, chỉ là vẫn chưa nói mà thôi.
Hạ Tử Trọng đổ xe tại một vị trí khá kín, khóa kỹ cửa xe sau đó mới cầm hung khí cùng Phương Hách cẩn thận xuống xe.
Ngã tư đường bên cạnh không một bóng người, chỉ rải rác một vài con tang thi nghe tiếng ô tô mà lắc lư đuổi theo, hai người cẩn thận đề phòng, thuận tay dọn dẹp vài ba con xông vào họ. Hai người trong tay cầm vũ khí, trên đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang, mặc một bộ đồ dài tay khá dày để phòng hộ.
Sau khi giết sạch sẽ tang thi ở cửa kho hàng, hai người cẩn thận đi đến để Hạ Tử Trọng bắt đầu cạy khóa.
Không thể không nói, từ mạt thế trọng sinh trở về trên người nhiều ít cũng sẽ biết một vài kỹ năng sống, tỷ như mở khóa, giảm nhẹ tiếng bước chân, che giấu khí tức chính mình….
Phương Hách đứng yểm hộ, cảnh giác xung quanh, cho đến lúc sau lưng truyền đến tiếng ‘Được rồi!’ của Hạ Tử Trọng.
Cẩn thận đẩy cửa ra, hai người xác định trên dưới trái phải không có gì lạ mới lách mình vào kho.
Nơi này là kho hàng cỡ trung, vị trí gần cửa chất đống một ít chăn bông quân nhu, vài ba thứ khác như bao tay, giày … mấy thứ này chất lượng cũng không quá tốt, số lượng cũng không quá nhiều, Hạ Tử Trọng lựa chọn chỉ góp nhặt chừng một phần ba. Đáng giá nhắc tới chính là, Phương Hách quả nhiên cũng có thể sử dụng không gian đến thu thập này nọ , hơn nữa –“Học trưởng, chúng ta có thể cách không thu vật hử?!”
Có thể tự mình thu đồ vật bỏ vào không gian, bản thân Phương Hách vốn đã rất hưng phấn, khi cậu phát hiện Hạ Tử Trọng cư nhiên chỉ vun tay một cái đã đem một đống bao tay cách đó 3m thu vào không gian, sửng sốt đến mức mắt lòe sáng như đen pha ô tô.
“Ừ, nhưng cự ly còn khá hạn chế.” Hạ Tử Trọng vừa rồi cũng là linh cơ vừa động muốn thí nghiệm một chút. Dù sao không gian thăng cấp, ngoại trừ mở rộng ra cũng có thể có thêm công năng mới thì sao?
Không nghĩ tới, cách không lấy vật nay đã trở thành sự thật rồi!
Hai người cố gắng áp chế kích động trong lòng, đi sâu vào bên trong kho, quả nhiên ở đó có chất đống một nhóm thùng, là thùng đồ hộp!
Hai người mở ra một thùng thử, Phương Hách lấy đèn pin chiếu sáng để xác nhận một chút:
“Sản xuất cách đây ba năm …… Còn ba tháng nữa liền hết hạn.”
Khó trách tùy tiện chất đống ở đây như thế? Hạ Tử Trọng nhớ rõ đời trước sau khi bọn họ đến căn cứ A, không hề nghe nói quân đội cử người qua đây thu gom đồ đạc. Có thể thấy được, vật tư trong kho này đều là sản phẩm cần được thanh lý gấp mấy đồ tới hạn đi. Tỷ như mấy thùng đồ hộp này đều sắp hết hạn cần xử lý, còn mấy thứ kia đều là chăn màn, giày quân dụng… lâu năm.
“Không sao, mấy thứ này duy trì ít nhất cũng được hai năm.” Hạ Tử Trọng vui vẻ nhìn đồ trong tay,“Mấy đồ hồp này không bị khui mở cũng không phải là hàng lỗi bỏ, cũng không bị móp méo gì hết, không sợ bị hư sớm.” Loại đồ hộp này đừng nói là để hai năm, đời trước anh còn ở căn cứ gặp mấy loại quá hạn đến tám năm luôn kìa, vẫn có người ăn bình thường, chả bị gì hết.
Huống chi bên trong không gian có công dụng giữ tươi thực phẩm, mấy thứ này để ở đó căn bản không sợ quá hạn.
Vừa mới có thể thông qua không gian thu thập này nọ Phương Hách lập tức xắn tay áo chuẩn bị làm một vố lớn, Hạ Tử Trọng cười cười ở bên cạnh nhìn cậu ở nơi đó vui vẻ bận đến bận đi. Có lẽ do lần đầu có thể sử dụng năng lực này, đến lúc Phương Hách ý thức được mới phát hiện, toàn bộ đồ hộp trong kho, đã bị thu muốn sạch rồi .
Nhìn cách đó không xa chỉ sót lại khoảng chục thùng nhỏ, Phương Hách có chút xấu hổ, nhìn nhìn về phía Hạ Tử Trọng. Cậu biết mỗi lần thu thập này nọ, Hạ Tử Trọng luôn sẽ để lại một chút, một phần tránh bị nghi ngờ một phần họ dùng không hết mấy thứ đó.
Chú thích:
Xe SUV

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét